Chương 2: Vọng cung mái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái phó phủ gần đây khách đến đầy nhà, thư đồng ở khắp nơi trong hoàng thành đều được phái đến, các tiên sinh dạy học cũng đều đến nơi này đề cử môn sinh của mình. Thái phó đại nhân đã ngoài sáu mươi, không chịu được phiền phức, vừa mới bắt đầu còn khách khí từ chối, về sau dứt khoát đóng cửa không tiếp khách.

Đang là giữa hè, thái phó nắng nóng khó chịu, vừa hồi phủ đã bị đám người kia chôn chân ở cửa. Ông liền sai người bày điểm tâm và trái cây ướp lạnh ở hành lang bên hồ, dựa trên ghế nằm nhắm mắt dưỡng thần.

Khi hai người Trần Thế Phong cùng Liễu Tuấn Nhiên vừa đến, liền thấy sư phụ nhà mình xắn tay áo cùng ống quần lên, mở vạt áo, hình tượng quan nhất phẩm đương triều tan tác không còn sót lại chút gì.

Hai người vốn không nghĩ sẽ quấy rầy sư phụ nghỉ ngơi, nhưng mấy thứ đồ vật trong tay quý giá đến hoảng, mang về nhà không được, giao cho người hầu lại không yên tâm, chỉ đành căng da đầu đi vào hỏi sư phụ.

Lão gia tử mắt cũng không thèm mở, tức giận nói: "Lần này lại là nhà nào đưa?"

Trần Thế Phong cợt nhả nói: "Sư phụ, lúc này nhà nào chẳng như vậy? Ngài xem, thứ ta đang cầm là dê ngọc do Vương gia tặng, còn có một bức vẽ Tây Sơn của lục đại tài tử. Ở chỗ Tuấn Nhiên là phỉ thúy như ý của nhi tử Mã viện trưởng Dục Anh thư viện và bút tích《 Bác Ưng Đồ 》của Ngô Hải do môn sinh Phùng Bộc Dạ tặng ."

Lão gia tử hừ lạnh một tiếng: "Đều là những thứ vô dụng, về sau mấy thứ này đừng đưa đến trước mặt ta, các ngươi nhìn xem mình  thích cái gì thì cầm đi là được."

Trần Thế Phong vội vàng xua tay: "Ai da, chúng ta không dám nhận, người vẫn là giữ lại cho mình đi."

Liễu Tuấn Nhiên bất mãn nói: "Sư phụ, ta nói rồi, người ngay từ đầu không nên đáp ứng thỉnh cầu của tứ gia, giờ thì hay rồi, các nhà đều không ngừng đưa lễ vật đến, sợ bị rơi xuống thế hạ phong. Dù người đóng cửa từ chối tiếp khách, nhưng lại làm khổ mấy môn sinh chúng ta, mấy ngày nay không ngày nào được sống yên ổn."

"Hừ, các ngươi thì biết cái gì." Lão gia tử trợn mặt lườm bọn họ một cái, cầm một quả mơ ướp lạnh vân vê trong tay, "Mấy người này ta là không thể không nhận. Thứ nhất, Hoàng Hậu nương nương giao phó cho ta việc tìm Thái Tử phụ học, nói đi nói lại ta không thể đưa môn sinh của mình đi, làm vậy sẽ gây sự chú ý. Thứ hai, bốn trưởng bối tứ gia này đều có giao tình với ta, ta cũng phải giữ mặt mũi cho họ. Thứ ba, mấy thiếu niên này cũng xem như tương đối xuất sắc, nói ra cũng không đến mức quá mất mặt."

Trần Thế Phong cúi đầu cười làm lành: "Sư phụ, người nói đúng."

Liễu Tuấn Nhiên xụ mặt không nói lời nào. Cái gì mà xuất sắc, hắn chán ghét mấy tên chỉ biết nịnh hót kiểu này.

"Tuấn Nhiên, đem quả đào kia đưa cho ta."

Liễu Tuấn Nhiên từ khay đá viên nhặt ra một quả đào đưa cho thái phó.

Lão gia tử nhận quả đào, cắn một miếng: "Ta biết ngươi nghĩ cái gì, nhưng đây là quan trường a. Luận tài học, ngươi không thua kém ai, nhưng luận về cách làm quan, ngươi còn phải từ từ mà lĩnh giáo."

Liễu Tuấn Nhiên âm thầm liếc Trần Thế Phong một cái: "Vâng, đồ nhi đã biết."

Sẵn tiện có đồ đệ ở đây trò chuyện, lão gia tử không nhịn được dông dài thêm vài câu: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, giới trẻ thời nay, động một tí liền tự xưng là tài tử danh sĩ, một đám đều cậy tài khinh người, tự cho là mình nguy hiểm. Chuyện tới trước mắt, lại không có một ai nghĩ tới việc dựa vào bản lĩnh thực sự của mình, đều là mấy kẻ tâm địa gian xảo. Ta đã từng nói với bọn họ, lần này phụ học là Thái Tử tự mình chọn lựa, ta bất quá chỉ phụ trách tiến cử, dù bọn họ có đưa đến đây bao nhiêu lễ vật đi chăng nữa ta cũng không thể thay đổi tâm ý Thái Tử."

Trần Thế Phong nói tiếp: "Nói đến Thái Tử, Hoàng Thượng tháng trước đề hoàng bảng chiêu cáo thiên hạ, lập trưởng tử làm Thái Tử, việc này trong triều nghị luận rất nhiều. Sư phụ, người làm Thái Tử thái phó cũng phiền não thật, rốt cuộc Thái Tử kia là......"

"Thế Phong!" Lão gia tử đánh gãy lời hắn, lạnh giọng trách cứ, "Uổng cho ta vừa mới khen ngươi xong!  Lời này là lời ngươi nói được sao!"

"Đệ tử biết sai rồi!" Trần Thế Phong tự biết bản thân vừa gây hoạ, hận không thể tự tát mình mấy cái.

Thái phó nổi giận đùng đùng quăng hạt đào đi, còn muốn mắng thêm vài câu, Liễu Tuấn Nhiên đành chen vào thay hắn giải vây: "A, Kinh sư đệ tới."

Thái phó nghe tiếng quay đầu, chỉ thấy một nam tử vận thanh y từ trên cầu chậm rãi đi tới, trong tay cầm một chậu cát tím, vài sợi tóc dài vương trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, đôi lông mày tựa núi xa, thần sắc lãnh đạm, khiến người ta vừa nhìn hắn đã cảm thấy một tia lạnh lẽo thấm nhập tâm tì. Nếu người này không tỏ ra cau có như vậy, đương sẽ thêm cảnh đẹp ý vui.

"Sư phụ, ta đã nói với người bao nhiêu lần, ăn quá nhiều đồ ướp lạnh không tốt cho thân thể. Ngài ăn nhiều đồ lạnh như vậy, không sợ tối đến lại bị đau bụng sao?" Người nọ vừa đến liền quở trách thái phó, mặc kệ biểu tình đau lòng của ông, cho người hầu dọn hết đống hoa quả ướp lạnh kia xuống.

Liếc mắt nhìn y phục không chỉnh tề trên người thái phó, người nọ lại nói: "Tuy nói trong phủ ít có nữ quyến, nhưng nữ nhi của đầu bếp ở trù phòng đã đến tuổi cập kê. Nàng thường xuống bếp giúp cha, người như vậy, nếu để nàng nhìn thấy thì không tốt."

"Ân ân, Hồng nhi nói đúng, vi sư đã biết, đã biết." Lão gia tử chỉnh lại vạt áo, quy quy củ củ mà ngồi, đem tay áo ống quần kéo xuống.

Trần Thế Phong toát mồ hôi, cùng Liễu Tuấn Nhiên liếc nhau, thầm nghĩ chỉ có Kinh sư đệ mới quản được sư phụ kiểu này.

Chính thê của thái phó mất sớm, dưới gối không con, đành phải nhận mấy môn sinh cho đỡ buồn. Môn sinh ông dạy ra đều là người được triều đình trọng dụng, cho nên càng ngày người đến bái hạ càng nhiều vô số kể. Bất quá thái phó về già chỉ thu ba đồ nhi thân truyền, một là Trần Thế Phong, một là Liễu Tuấn Nhiên, người còn lại, là quan môn đệ tử năm trước vừa mới thu - Kinh Hồng.

Kinh Hồng là một cô nhi, từ quê nhà lên kinh thành để học. Y cũng không tham gia khoa khảo, chỉ bản tranh chữ trên phố, thế nhưng lại được lão gia tử nhìn trúng, chiêu nhập làm môn hạ của mình. Nói đến cũng lạ, xưa nay lão nhân gia tính tình nóng nảy, chưa nghe lời ai bao giờ, duy chỉ có tiểu đồ nhi này là nghe lời răm rắp.

"Nghe nói các sư huynh tới, ta còn tưởng là sư phụ ngủ không ngon. Không bằng bây giờ ngồi xuống uống vài ly trà, được không?"

"Kinh sư đệ có nhã ý mời, chúng ta sao có thể không nhận." Trần Thế Phong lo lắng chuyển đề tài, mong lão gia tử đừng nhìn chằm chằm mình giáo huấn, nhanh tay lôi kéo Liễu Tuấn Nhiên ngồi xuống. Liễu Tuấn Nhiên trừng hắn một cái, nhưng cũng không đẩy tay hắn ra.

Lão gia tử đưa tay chạm chạm ấm trà, không cao hứng nói: "Quá nóng."

Kinh Hồng rót bốn chén trà nhỏ, uống thử một ngụm: "Sờ lên phỏng tay, kỳ thật chỉ hơi ấm thôi." Hắn đưa cho lão gia tử một chén, "Người nếm thử đi, nếu không thích thì đổ đi là được. Hai vị sư huynh cũng nếm thử đi."

Lão gia tử không không hề tình nguyện mà uống một ngụm, dừng một chút, ngay sau đó ừng ực ừng ực uống cạn, thở dài một tiếng thoải mái.

Liễu Tuấn Nhiên tinh tế cảm nhận hương vị còn lưu lại, vui vẻ khen: "Thật là trà ngon, pha ra tuy là ấm, nhưng lại tạo cảm giác mát lạnh tới tận tâm can, mấy thứ đồ ướp lạnh chỉ trị ngọn không trị gốc, so ra còn kém một chén trà ấm của sư đệ."

Lão gia tử lại uống thêm một chén, hỏi: "Hồng nhi, này trà ngươi nấu thế nào, làm sao có thể ngon như vậy?"

Kinh Hồng cười nhạt trả lời: "Đơn giản chỉ bỏ thêm một ít bạc hà, còn một vài bí phương*."

*bí phương: kiểu công thức bí mật ấy :))))

"Cái gì bí phương?"

"Đã là bí phương, ta sao có thể dễ dàng nói ra được. Sư phụ nếu thích, Kinh Hồng mỗi ngày đều nấu cho người là được. Nhưng mà ta có một yêu cầu."

"Yêu, yêu cầu gì?"

"Sư phụ chớ có làm các sư huynh khó xử, mấy lễ vật đó nếu người muốn nhận thì tự mình nhận, không nhận thì phái người trả về cho các nhà. Hai vị sư huynh vừa  thay người gánh phiền toái, vừa phải nghe người quở trách. Đổi lại là người, trong lòng có thoải mái không?"

"...... Được được được, ngươi nói cái gì cũng đúng." Lão gia tử bĩu môi, xem như đồng ý.

Hai người Trần Liễu cuối cùng cũng ném đi được củ khoai nóng phỏng tay, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhìn Kinh Hồng cảm kích nháy mắt một cái. Kinh Hồng cũng cười đáp lại.

Uống xong trà, Kinh Hồng dặn dò người hầu đưa thái phó về trúc sàng trong phòng nghỉ ngơi, lúc này mới rảnh rỗi cùng hai vị sư huynh tâm sự: "Được rồi, sư phụ không ở đây các sư huynh cũng không cần câu nệ như vậy."

"May mà Kinh sư đệ xuất hiện kịp thời." Trần Thế Phong thở dài một hơi, nhéo tay Liễu Tuấn Nhiên nói, "Tuấn Nhiên, làm ta sợ muốn chết, ta cho rằng sư phụ lại muốn thao thao bất tuyệt, từ tam cương ngũ thường đến lễ nghĩa liêm sỉ, mắng ta tới máu chó phun đầu."

Liễu Tuấn Nhiên lạnh mặt xuống: "Còn không đều phải đều do cái miệng ngươi gây họa."

Trần Thế Phong không phục: "Ta nói thật, Thái Tử kia vốn dĩ chính là ngu ngốc, còn không cho người ta nói? Kinh sư đệ ngươi nói có đúng không?"

"Ân...... Ngô, cũng không thể nói như vậy, Thái Tử vẫn là một hài tử, có lẽ chỉ là tâm trí chưa khai......"

"Hắn đã mười lăm tuổi, còn tâm trí chưa khai?"

"Thế Phong tốt của ta, đừng nói nữa. Sư phụ nói đúng, đây không phải là việc chúng ta nên nghị luận." Liễu Tuấn Nhiên khuyên nhủ.

"Vậy Tuấn Nhiên, ngươi cho ta hôn một cái, ta sẽ không nói nữa."

"...... Cút ngay, không đứng đắn!"

Hai người bắt đầu ve vãn, không chú ý tới sắc mặt Kinh Hồng trong nháy mắt có chút tái nhợt.

Thái Tử...... Thật sự là một kẻ ngốc sao?

Ánh mặt trời đã bớt chói chang, tiếng ve kêu cũng dần yếu đi. Trong đình lạnh hơn không ít.

Kinh Hồng nghĩ nghĩ hỏi: "Hai vị sư huynh, lần này trong cung gióng trống khua chiêng mà chiêu mộ Thái Tử phụ học, các ngươi không đi thử một chút sao? Mặc kệ Thái Tử kia như thế nào, có thể tiếp cận Đông Cung chính là con đường tắt để làm quan thăng chức a."

Liễu Tuấn Nhiên rất là khinh thường: "Việc thăng quan ta sẽ dựa vào bản lĩnh của mình, muốn ta đi hầu hạ một...... Một Thái Tử ngu ngốc không có học vấn, việc này ta không làm được."

Trần Thế Phong hì hì cười nói: "Tuấn Nhiên, ngươi xem ngươi cũng thiếu chút nữa nói lỡ miệng."

Liễu Tuấn Nhiên thẹn quá thành giận: "Ngươi câm miệng cho ta!"

"Vậy còn Trần sư huynh?"

"Ta? Ta cũng không cần bồi Thái Tử gì cả, bồi Tuấn Nhiên là đủ rồi. Hơn nữa, hiện giờ ta đã là Lại Bộ Thị Lang, ai cần cái loại đường tắt ấy chứ?"

Liễu Tuấn Nhiên hừ lạnh một tiếng: "Nói nghe thực sự có mặt mũi, phụ thân ngươi là lang trung lệnh đương triều, ngươi nghĩ ngươi muốn cái gì mà không có?"

"Ai, phụ thân ta là ai ta làm sao quyết định được. Tuấn Nhiên, ngươi đừng vì cái này giận ta."

Liễu Tuấn Nhiên mặc kệ hắn, quay đầu đối Kinh Hồng nói: "Sư đệ, mới vừa rồi sư phụ cũng nói, lần này là Hoàng Hậu nương nương giao chức trách cho người, người không thể đề cử tất cả môn sinh của mình được, dù có chiếm được hai ba cái danh, cũng sẽ phải chịu nhiều tai tiếng. Huống hồ tuổi ngươi còn nhỏ, số với Thái Tử chỉ lớn hơn ba tuổi, làm phụ học cho hắn cũng là thích hợp. Bất quá......"

"Bất quá cái gì? Sư huynh cứ nói đừng ngại."

"Bất quá, điều lúc nãy Thế Phong nói là sự thật. Thái Tử kia trời sinh ngu dốt, ngay cả sư phụ cũng dạy không nổi hắn, nếu ngươi làm phụ học của hắn, chắc chắn phải chịu khổ không ít. Hắn học được tự nhiên tiền đồ ngươi cũng tươi sáng hơn, nhưng nếu hắn học không tốt, người gánh trách nhiệm cũng là ngươi."

"Cũng không hẳn." Trần Thế Phong nói, "Cho nên sư phụ lần này rất là khó xử, người nghĩ cho ngươi đi, tạo cơ hội cho ngươi sau này, lại sợ ngươi đi sẽ phải chịu khổ. Ngươi tốn của người không ít tâm tư a. Theo ta thấy, việc Thái Tử tuyển phụ học ngươi tùy tiện ứng phó một chút là tốt rồi, sư phụ sẽ không trách ngươi."

Kinh Hồng cười khổ gật đầu: "Đa tạ sư huynh đề điểm, những cái này ta đều biết. Nhưng mà, nếu có cơ hội, ta vẫn muốn gặp vị Thái Tử điện hạ kia......"

"Kinh công tử, lão gia nói muốn uống trà ngài pha, cho gọi ngài." Thị đồng đến truyền lời.

"Được, ta lập tức đi pha."

Trần Liễu hai người nhìn nhìn sắc trời, chắp tay nói: "Thôi, tùy ngươi đi. Giờ không còn sớm, chúng ta cũng nên trở về, Kinh sư đệ, sư phụ phiền ngươi chiếu cố."

"Có gì đâu, sư huynh đi thong thả."

......

Mặt trời đã ngả về tây. Kinh Hồng đi qua hành lang gấp khúc, nghiêng đầu trông về phía xa.

Thái phó phủ ở hướng đông, từ xa có thể thấy Đông Cung mái giác, nơi năm đó đứa bé kia ở.

Y muốn gặp hắn.

Không phải vì tiền đồ, không phải vì con đường làm quan.

Chỉ là, muốn gặp hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro