Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Nguyên nhét điện thoại vào túi quần, lấy hộp thuốc lá ra đốt một điếu. Hít một hơi thật sâu ấn chuông cửa bên cạnh.

Phun ra một làn khói, hắn nheo mắt nhìn cánh cửa trước mặt. Cửa sắt màu xám, trên cửa có một ô cửa sổ nhỏ có thể đẩy vào từ bên ngoài độ cao ngang mặt người.

Đinh ốc được bố trí dọc theo mép cửa, mang một hương vị lạnh lẽo bất cận nhân tình, rõ ràng đây là một cánh cửa nhà giam.

Hắn vươn tay đẩy cửa sổ, hàn quang không ngờ. Bắt chước rất giống thật, không ngờ tình nhaanh của hắn lại có khẩu vị nặng như vậy.

Ngay sau đó cánh cổng sắt bị kéo ra từ bên trong, Giản Nguyên không để ý ngẩng đầu nhìn, cả người choáng váng.

Tình nhân của hắn vóc dáng luôn rất đẹp, vai rộng eo hẹp cùng một đôi chân dài miên man. Các đường nét eo và hông càng đẹp hơn.

Bây giờ hắn đang mặc một bộ đồng phục cảnh sát màu đen, đội mũ cảnh sát, cài cúc đến tận cổ, che kím mít, với một chiếc thắt lưng khóa ở eo, phần eo thon gọn bị khóa quần bó chặt. Đi ủng quân đội, tay cầm một chiếc dùi cui có thể thu vào, thanh thép trên đó phát ra ánh sáng lạnh.

Như thể để phù hợp với bộ đồ này, Tiêu Phóng hất cằm lên, ném một bộ đồng phục tù nhân lên người Giản Nguyên, ngạo nghễ nói: "Mặc vào."

Nhìn bộ dáng này của hắn khiến Giản Nguyên cứng không chịu được, trong đầu đã hiện lên hình ảnh quần áo của hắn bị xé rách, bị hắn áp chế thao túng dưới người.

Giản Nguyên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt thâm thúy khiến Tiêu Phóng rùng mình.

Một bên nhìn chòng chọc, vừa cởi quần áo mặc bộ đồng phục tù nhân, phía trên áo hở ra vì quá rộng.

Tình cờ nó có một lỗ trên ngực, hai núm vú cương cứng hiện rõ.

Giản Nguyên thay xong áo mới bắt đầu cỡi quần, ngay khi hắn cởi quần, quần lót căng phồng chìa ra trước mặt Tiêu Phóng.

Tiêu Phóng vô thức nuốt nước bọt, không kiểm soát được nhìn chằm chằm vào chỗ kia tù nhân của mình.

Giản Nguyên nở nụ cười tà mị, cong nửa môi, đưa tay vạch mép quần lót, vươn hai ngón tay ra, từ từ tiến vào, bắt đầu kéo xuống một chút.

Viên cảnh sát trước mặt hắn đã có chút khó chịu, nóng nảy vẫy dùi cui đập vào lòng bàn tay. Muốn dời mắt đi chỗ khác, lại không khống chế được bản thân.

Quần lót dần kéo xuống một nửa, dương vật cương cứng bị kẹt giữa quần tây, từ từ phun nước về phía viên cảnh sát.

Quản giáo nhìn viên cảnh sát một cách vô tội và dang tay: "Cảnh sát Tiêu, em xem, muốn cởi quần lót khi mặc đồng phục tù nhân hay không."

"Cởi ra!"

Giản Nguyên lùi lại vài bước ngồi trên chiếc giường lớn, dang rộng hai chân về phía Tiêu Phóng. Ánh mắt hoang dã, giọng điệu lạnh lùng. "Vậy thì anh cảnh sát, đến cởi ra giúp tôi."

Giản Nguyên khác hẳn mọi khi khiến Tiêu Phóng hơi bất ngờ, nhưng sau bất ngờ, hắn nảy sinh ham muốn chinh phục người đàn ông này.

Hắn chậm rãi bước tới, vừa định cúi người xuống, nhưng dùi cui trong tay anh đã bị giật lại, đầu gậy lạnh lẽo áp vào cằm hắn.

Hắn nhìn lên, thấy nụ cười ác liệt trên mặt Giản Nguyên: "Cảnh sát, quỳ xuống cởi ra."

Không biết đó là tâm lý gì, Tiêu Phóng vốn cho rằng bản thân nên tức giận, nhưng nhìn thẳng vào mắt người kia, hắn thật sự khuỵu gối, từ từ quỳ xuống.

Tù nhân bất kính của hắn cũng giơ chân nửa giẫm lên vai hắn. Để hắn thuận lợi kéo quần lót ra.

Bởi vì tư thế, dương vật sưng lên chỉ thẳng vào mặt của Tiêu Phóng. Nhìn mắt hắn, Giản Nguyên đưa tay ra, xoa đầu hắn, dụ dỗ nói: "Muốn liếm không?"

Tiêu Phóng cắn môi chậm rãi gật đầu. Bàn tay đặt sau đầu cậu dần dần phát lực, ấn đầu hắn vào giữa đũng quần.

Mùi tanh nhàn nhạt thấm vào chóp mũi, hắn hôn lên quy nhãn, dùng đầu răng cọ xát, cảm nhận được chủ nhân nhẹ nhàng run rẩy, hắn mỉm cười, mở miệng, đem dương vật to lớn từng chút nhét vào miệng mình.

Bàn tay đeo găng giữ lấy thân cây nuốt hết sức, nhưng chỉ nuốt được một phần ba, không còn chỗ cho vào miệng, đã tràn đầy.

Thảo nào khi làm thì hậu huyệt sẽ căng trướng như vậy. Tiêu Phóng suy nghĩ lung tung, một giây tiếp theo hắn cảm thấy sức mạnh trong tay Giản Nguyên tăng lên, đối phương đứng thẳng lên đầy bất mãn, dương vật gần như chạm vào cổ họng hắn.

Sau một hồi vặn vẹo, đôi mắt của Tiêu Phóng mờ đi, có chút tức giận nhìn về phía Giản nguyên.

Giản Nguyên chạm vào mặt hắn thì thầm: "Đừng phân tâm, nếu không... Chờ một hồi sẽ còng em lại không khống chế cũng không cho xuống giường."

Uy hiếp như vậy, hắn cảm thấy hắn nên giận, nhưng nhiệt độ thân thể tăng tốc nói cho hắn biết, đối phương nói chuyện như vậy quả thực làm cho hắn không còn cách nào tự kềm chế.

Hắt chớp mắt, gạt đi nước mắt, bắt đầu chăm chú xoay đầu, mím chặt hai má, phát ra tiếng lộp độp trong miệng, cố gắng hết sức để làm hài lòng bộ phận sinh dục trong miệng mình.

Giản nguyên một bên hưởng thụ tình nhân khẩu giao cho mình, vừa từ từ cởi cúc áo cho người kia. Nhìn bộ đồng phục cảnh sát màu đen dần cởi ra, để lộ làn da trắng nõn cùng xương quai xanh.

Đầu vú của Tiêu Phóng lấp ló trong bộ đồng phục, hơi thở của hắn đột ngột tăng lên. Tiêu Phóng đang chôn ở giữa chân hắn, cũng khóc nức nở hai lần, không hiểu sao nơi đó của đối phương đột nhiên lớn hơn, Tiêu Phóng cảm thấy khóe miệng của mình sắp nứt ra rồi.

Khó chịu vỗ đùi Giản Nguyên, sau giây phút không thoải mái, hắn khó khăn di chuyển môi lưỡi, đầu lưỡi khéo léo liếm láp cơ thể cậu.

Đột nhiên, ngực hắn nhói đau, chưa kịp nhận ra thì Giản Nguyên đã vươn tay véo mạnh hai núm vú hắn, hầu như mang theo lực đạo thi ngược mà kéo.

Tiêu Phóng tức giận, hắn nhả dương vật trong miệng ra, đưa tay sờ về phía sau, quyết tâm còng tay tù nhân của mình vào giường.

Không ngờ hắn lại chạm vào không khí, giây tiếp theo, cánh tay của mình bị kéo mạnh, Giản Nguyên không biết sử dụng tư thế gì, liền áp cả người hắn xuống giường.

Trên cổ tay mát lạnh, hắn đã bị vững vàng còng lại. Tiêu Phóng trợn to mắt không tin nhìn Giản Nguyên: "Chết tiệt! Anh lại dùng chiêu này đối phó tôi!"

Giản Nguyên không trả lời, chỉ chuyên chú nhìn cổ áo hơi mở rộng của Tiêu Phóng, nhẹ nhàng dùng tay che cúc áo, trầm giọng nói: "Đúng lúc, đúng cách."

Tiêu Phóng trong lòng có chút run sợ, đối mặt với ánh mắt gần như nuốt hắn của đối phương, khó khăn nói: "Chuyện này... chuyện này không đúng, hẳn là cảnh sát ở trên, anh không tuân theo quy tắc nhân vật."

"Bé cưng, giường của anh, anh quyết định. Khách sạn này thật tuyệt, em mặc cảnh phục, anh chịu không nổi, không thành vấn đề, chúng ta có một đêm, từ từ chơi."

"Chờ đã... chờ đã! Đừng làm hỏng! Phải đền tiền!"

Rõ ràng là người đàn ông trên người hắn hoàn toàn không nghe được, xoẹt một tiếng, cúc áo bay tung tóe, nửa thân trên của hắn liền hoàn toàn trần trụi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro