Chương 39 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Ngũ Cố và Tiêu Phóng trực tiếp tử trận, nằm lỳ trên giường biểu thị rõ ràng mình không thể dậy nổi. Vì vậy, học trưởng và Xá Cảnh, hai người họ hẹn nhau đi câu cá ở một hồ chứa nước gần đó và dựng lều.

Khi gặp nhau, cả hai đều tỏ ra đều tâm tạo không hết mỉm cười với nhau. Xá Cảnh nhìn vết nứt nơi khóe miệng học trưởng: " Đánh thật đúng là không nhẹ nhỉ."

Học trưởng cười hờ hững: "Đánh là yêu mắng là thương. Hắn bị anh làm nhiều lần thành như vậy cũng nên bị."

Xá Cảnh sáng tỏ gật đầu, treo mồi vào lưỡi câu của mình rồi thả dây. Học trưởng một bên cầm thùng múc nước, tìm được băng ghế nhỏ, hỏi: "Cậu thích lâu như vậy, không phải vẫn luôn luyến tiếc sao."

Xá Cảnh nhìn chăm chú vào mặt hồ: " Mặc dù là hiện tại, em vẫn cảm thấy có chút luyến tiếc như cũ."

"Nhưng em không hối hận. Nếu thực sự nhìn em ấy kết hôn rồi sinh con, em sợ mình sẽ phát điên mất."

Học trưởng thật ra một chút cũng không hiểu tâm lý của anh, rốt cuộc cũng chưa thử thích một người thật sự, chưa kể loại thích này đã kéo dài gần mười năm rồi.

Hắn biết mối tình đầu của Xá Cảnh là Ngũ Cố, cũng quen với việc nhìn thấy hai người, một người ngây ngốc không biết gì, một người ẩn nhẫn chịu đựng. Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi họ ở cùng nhau.

Thậm chí xuất phát từ tâm tính ác liệt, hắn giữ thái độ xem kịch, nghĩ rằng có lẽ không mất nhiều thời gian để hai người phát hiện ra sự khác biệt giữa thực tế và lý tưởng.

Nhưng mà, hắn hiện tại có người muốn trói chặt, cho nên mới xin Xá Cảnh Tinh một ít thủ đoạn.

Xá Cảnh không trả lời, anh giữ chặt cần câu, cảm thấy rung động, lập tức kéo dây lại. Một con cá chép hó nặng hơn hai cân đã bị kéo lên khỏi mặt nước, đuôi nó đung đưa mạnh mẽ làm nước bắn tung tóe.

Xá Cảnh trên mặt nở nụ cười, chăm chú nhìn học trưởng, ném cá vào trong thùng: "Cũng giống như câu cá, chỉ cần bắt đầu đúng lúc, liền để cho nó cắn mồi, còn tưởng rằng thợ săn đã mất, thả lỏng cảnh giác, lạt mềm buộc chặt. "

Học trưởng trầm ngâm gật đầu, cho đến hoàng hôn, cách đó không xa hai nhân ảnh khoan thai tới muộn. Ngũ Cố vội vàng chạy đến bên cạnh Xá Cảnh nhìn thành quả, sau đó trượt đến học trưởng, liếc nhìn cái xô của người kia.

Cuối cùng, mãn nguyện quay lại bên cạnh Xá Cảnh, nhếch mép ôm eo, mặt mũi tràn đầy sung sướng, rõ ràng Xá Cảnh câu nhiều cá hơn học trưởng, điều này khiến cậu rất hài lòng.

Tiêu Phóng khịt mũi: "Số lượng có là gì? Phải nhìn chất lượng!"

Ngũ Cố rất không biết xấu hổ vuốt mặt Xá Cảnh: "Kỹ năng nấu nướng của cục cưng nhà tớ rất tốt, nhưng theo tớ biết, cả cậu và học trưởng đều không biết nấu."

Thấy Tiêu Phóng tức giận đến mức mắt không ra mắt mũi không ra mũi, Ngũ Cố cười lớn, cuối cùng cũng trả thù được lúc đang thuê nhà với nhau, cậu hàng đêm luôn bị tiếng rên rỉ của phụ nữ đánh thức.

Xá Cảnh bất lực nhéo mặt cậu một cái, xoay người ngẩng đầu lên xử lý con cá tươi.

Vào ban đêm, trời nổi gió, họ đốt lửa trước cửa lều. Ngũ Cố miệng đầy dầu mỡ, Xá Cảnh ở một bên lau miệng cho cậu. Sau khi Tiêu Phóng ăn uống no say, hắn thực sự không nhìn nổi hai người kia thả cơm chó nữa, đảo mắt kéo tình nhân vào sâu trong rừng.

Mỹ danh là nhìn bầu trời đêm không ô nhiễm, thực tế cũng không biết tìm chỗ nào làm hiệp rồi.

Thấy cậu đã ăn gần hết, Xá Cảnh quay lại lều, tìm một cái chăn, quấn lấy hai người ở trong mò mẫm môi nhau.

Hôn đến khi sắp không thở được, Ngũ Cố chui ra khỏi chăn, trên mặt đỏ bừng. Phía sau vẫn còn đau, đừng có trêu chọc cậu.

Nói xong thoải mái nằm trong vòng tay Xá Xảnh, hai mắt nhìn sao trời, đột nhiên thở dài: "Anh nói, cứ ở bên nhau như thế này, có phải em quá dễ dãi không."

Xá Cảnh không nhịn được cười: "Như vậy có nghĩa là em cũng yêu anh, nếu không một người con trai như em, sao có thể để anh làm!"

Điều này làm cho Ngũ Cố khó chịu, dùng sức thúc cùi chỏ vào người anh, nghe tiếng kêu đau đớn của Xá Cảnh, cậu đưa tay mò mẫm có chút bất an, trên miệng lo lắng.

Xá Cảnh nắm tay cậu, hung hăng hôn lên mặt cậu: "Cho dù em không muốn ở bên anh, anh cũng sẽ không buông tha cho em. Anh đã đợi mười năm rồi, cho dù có thêm mười năm nữa thì thế nào."

Ngũ Cố trợn to hai mắt, cả người ngẩn ra: "Cái gì?! Mười năm?! Xá Cảnh anh..."

Những lời còn lại đều bị đôi môi người kia chặn lại.

Nhịp tim gấp gáp, màn đêm yên tĩnh, chỉ có nhiệt độ kề sát.

Ngũ Cố thấy vậy khẽ thở dài: Tài liễu tựu tài liễu. Đó cũng là anh cam tâm tình nguyện.

Một chữ yêu, cũng chính là cam tâm tình nguyện thôi.

===KẾT THÚC====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro