Chương 15:Muốn Cạy CP Của Ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đó Giang Đề ở máy chủ quốc tế xếp hạng cũng gần King.

Chơi mười trận trong ba ngày, ngày nào hắn cũng làm đối thủ của cậu.

Sau đó, Giang Đề nhằm vào King mười trận, đem hắn đến sụp đổ, điểm rớt như điên, trong vòng 3 ngày, liền rớt ra khỏi Phong Thần Bảng.

Nhiệm vụ hoàn thành hoàn hảo, mục đích của lão bản cũng đạt tới.

Đoạn thời gian kia, trên mạng đối với King tranh luận che trời lấp đất, trong lúc nhất thời, thanh danh xuống dốc không phanh.

Mà King bản thân cũng hậm hực, chuyện này khiến hắn canh cánh trong lòng, thậm chí ngủ rồi nằm mơ đều là Giang Đề.

Sao có thể?

Hắn đường đường là đệ nhất AD, sao có thể bị một người qua đường người chơi đùa thành kết cục như vậy?

Trò chơi này có phải hay không bắt đầu có thứ đồ dơ bẩn gì?

Trải qua suy nghĩ cặn kẽ, King ở trong trò chơi chủ động tìm thứ dơ bẩn kia, mở miệng nói: " Chào, trong nhà thiếu huynh đệ hay sao?"

Đồ vật dơ bẩn: "Không thiếu, thiếu con trai."

King: "......"

King che lại trái tim: "Ra giá đi, bồi luyện tôi."

Đồ vật dơ bẩn lạnh lùng trả lời: "Không."

King nghĩ đối phương cố tình mướn người theo dõi hắn, lại rõ ràng "Giá Cả Thị Trường", vì thế cắn răng, nói: "Một vạn một trận."

Đồ vật dơ bẩn do dự.

King thừa thắng xông lên, nhẫn nhục tự trọng: "...... Ba ba."

Đầu mạng bên kia, Giang Đề: "......"

Giang Đề vẫn là có chút lương tâm, đầu tiên là thành "Sát thủ" huỷ hoại King, sau lại dựa vào hắn bồi luyện tàn nhẫn kiếm của hắn một số tiền lớn, nên liền thu nhận đứa con trai này.

King cảm kích.

Sau đó, hắn mới biết được, nguyên lai thiên phú cùng thiên phú là có khác nhau.

Hắn về điểm này ở trước mặt Giang Đề căn bản không đủ xem.

Hơn nữa người ngoài không biết là, King sau này ở trên sân thi đấu thường sử dụng một ít chiến thuật kì lạ, kỳ thật rất nhiều xuất từ Giang Đề.

Nói trở về, Giang Đề đối với King cũng không hẳn hoàn toàn không có cảm tình.

King coi như cũng là người chỉ đường cho cậu, còn khuyên cậu làn tuyển thủ chuyên nghiệp.

Chỉ là Giang Đề tuổi còn nhỏ, chưa có kinh nghiệm gì, dù King giúp cậu như thế nào, cũng không chịu nổi cái vận xui của cậu, vừa ra khỏi nhà, liền gặp kẻ lừa đảo giữa đường, lãng phí hẳn một năm trời.

****

Đến tận nửa đêm, đoàn người EOG ngồi xe về căn cứ, dọc theo đường đi, thành thị kỳ quái.

Giang Đề so với ngày thường có chút say xe, giờ phút này trong xe tràn đầy mùi rượu, sắc mặt liền trở nên khó coi.

Cậu khom lưng cúi đầu, cái trán gối lên cánh tay.

Đúng lúc này, thanh âm cửa sổ xe hạ xuống, gió đêm từ ngoài xe tràn vào.

Time ngao ngao kêu: "Lạnh lạnh lạnh lạnh...... Diệp ca anh mau đem cửa sổ đóng lại."

Trần Diệp: "Áo khoác mang theo không mặc, cầm đi quyên tặng đi."

Time: "......" Hắn ngượng ngùng mà đem áo lông vũ mặc vào.

Trần Diệp một bên nhìn Giang Đề, phát hiện vừa rồi tiểu bằng hữu gục đầu lên gối tự bế, lúc này eo đã dựng thẳng .

Đầu cơ hồ muốn chui ra khỏi cửa sổ, từng ngụm từng ngụm mà hít lấy không khí trong lành.

Bất quá, tiểu bằng hữu quan tâm phong cách hơn nhiệt độ, ra cửa luôn không mang áo khóc.

Đêm khuya nhiệt độ hạ thấp, gió lạnh đem thiếu niên trắng nõn thổi đến nỗi da gà đều nổi lên, sau đó theo bản năng rụt cổ lại.

Trần Diệp chán chê mà quan sát cậu vài giây, duỗi tay từ trong túi móc ra viên kẹo cam đường, xé giấy gói kẹo, đưa tới bên miệng Giang Đề.

Giang Đề xoay cái ót mượt mà lại, uể oải, con ngươi yên lặng mà nhìn Trần Diệp.

Trần Diệp cười: "Ăn không? Còn thừa một viên."

Giang Đề đương nhiên ăn.

Cậu duỗi tay định lấy kẹo, nhưng Trần Diệp lại trực tiếp đem kẹo đút vào miệng cậu.

Giang Đề không dự đoán được hành động này của hắn, môi nhợt nhạt không cẩn thận mà ngậm lấy ngón tay hắn.

Trong chớp mắt, hai người đều giật mình.

Giang Đề hiếm khi xấu hổ mà dời mắt, đầu tiếp tục hướng ngoài cửa sổ nhìn, lỗ tai ẩn ẩn nóng lên.

Ai ngờ một lát sau, Trần Diệp đem áo khoác mình chưa mặc khóa lên vai Giang Đề.

Giang Đề ngắn ngủi mà mê hoặc, quay đầu lại nhìn Trần Diệp, phát hiện nam nhân này thần sắc như thường.

Phong cảnh phố xá lùi lại, áo khoác trên người không có mùi rượu, có mùi gỗ lạnh mà đàn ông yêu thích, nhàn nhạt, ngửi xong đầu óc thanh tỉnh, cảm giác dạ dày đang sóng cuộn biển gầm cũng dần dần bình ổn.

Giang Đề xác định, đồ ngốc hóa ra là mình.

Đều là nam nhân.

Tưởng tưởng nhiều như vậy làm cái gì?

Huống hồ Trần Diệp chỉ là đại cẩu.

Giang Đề đem áo khoác Trần Diệp mặc vào, mũ áo cũng đội lên, hướng lưng ghế về ghế dựa, hai tay để trên bụng, một bộ dáng ở trong đêm tối thật lãnh khốc.

****

Weibo Giang Đề trong một đêm tăng 50.000 người theo dõi, Tieba, diễn đàn cùng các chủ đề trên mạng tất cả đều là "Wither".

Wither trâu bò!

Wither mở màn thành công.

Mọi người nghĩ sao về màn trình diễn của Wither ở vòng loại?

Khen có, nghi ngờ cũng có.

Bất quá có một việc mọi người đều biết --Wither tuyệt không phải đồ ăn hại.

Không phải đồ ăn hại, lớn lên đẹp trai, tên tuổi Giang Đề tên dần dần lan ra khắp các mạng xã hội.

Giám đốc chiến đội cao hứng, gọi Giang Đề rồi quyết định ngày phát sóng cho cậu.

Ngày phát sóng, Giang Đề ở trên hành lang gặp phải Hoa Huyền.

Chỉ thấy người nọ kéo theo một rương hành lý, từ trong ký túc xá đi ra, thấy hắn, sắc mặt vốn không tốt lập tức trở nên càng thêm khó coi.

Giang Đề ném miếng kẹo cao su vào miệng, sau đó dựa vách tường, tay đút túi, lười biếng mà đối diện cùng người nọ.

Tự mình thấy biểu hiện của cậu ở vòng loại, Hoa Huyền mặc dù lại không cam lòng, giờ phút này cũng chấp nhận.

Hắn cười khổ: "Được, tính ngươi lợi hại."

Giang Đề nhai kẹo cao su.

Hoa Huyền ánh mắt đột nhiên biến lạnh: "Bất quá ta hôm nay chính là ngươi ngày mai, sớm muộn gì ngươi cũng như ta, cho nên cũng đừng đắc ý quá sớm."

Giang Đề phun ra cái bong bóng, mở miệng nói: "Sẽ không."

Hoa Huyền cười lạnh: "Ngươi cho rằng ngươi có thể đánh cả đời?"

"Không thể." Giang Đề, "Nhưng ta sẽ không làm điếm ( mại d*m)."

"......"

Hoa Huyền tức muốn hộc máu mà khiêng hành lý chạy lấy người.

Hoa Huyền đi không bao lâu, Trần Diệp liền từ trong phòng ngủ đi ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Trần Diệp xoa nhẹ cọng tóc màu đỏ trên trán cậu, vui mừng nói: "Thiếu niên có lý tưởng, dân tộc có hy vọng, quốc gia có thể cường thịnh."

Giang Đề: "......"

Giang Đề cắm mặt chạy lấy người, một chút đều không muốn cùng têm chó lớn này nói chuyện.

****

Giang Đề có điểm ngoài ý muốn.

Phát sóng ngắn ngủn không đến mười phút, hàng nghìn người ùa vào phòng phát sóng trực tiếp, nhân khí cùng nhiệt độ trong chớp mắt liền xông lên đầu bảng.

Hơn nữa, trên khu VIP, treo toàn tên tuyển thủ chuyên nghiệp, bao gồm: EOG.Pray, WWG. Fall, Sun.King, VCB.Scary......

Thậm chí không lâu sau, vạn năm không xem phát sóng trực tiếp huấn luyện viên WWG Lâm Thân Chiết cũng treo lên.

Triệu Bắc Nam ở một bên với bộ mặt vặn vẹo mà nói: "Giang Tiểu Đề, cậu phát sóng phô trương cũng thật mẹ a, ghen ghét chết ta a a a a a --"

Giang Đề: "......"

Trừ Trần Diệp và King, những người khác cậu đều không thân.

Cậu cũng không biết vì cái gì khi mở phát sóng trực tiếp, sẽ đưa tới nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp tới khu Vip của cậu như vậy.

Trần Diệp giờ phút này đang ở phòng y tế làm vật lý trị liệu, thật vất vả mới có thời gian rảnh rỗi, liền gõ chữ lên làn đạn.

【EOG·Pray: Giang Tiểu Đề, khu Vip không được rồi, mau thăng ta làm quản lý để kiểm soát chúng. 】

Giang Đề: "......"

Giang Đề giật giật ngón tay, đem Trần Diệp thăng cấp lên làm quản lý.

Sau đó --

【EOG.Pray: Để ta nhìn xem, ai không biết xấu hổ tay không tiến vào? 】

Năm giây sau, hắn một chân đem VCB.Scary đá ra ngoài.

VCB.Scary:......

Mười giây sau, VCB.Scary xui xẻo bị đá lại vào lại.

Lần này không không đi tay không, trực tiếp xoát cho Giang Đề năm viên tinh cầu.

Giang Đề: "......"

Nhóm khách quý thấy thế, lập tức ngoan ngoãn xoát lễ vật.

Giang Đề khóe môi nhếch lên, tâm tình liền rất tốt

【 A a a Đề Bảo thật soái, thật đáng yêu --】

【 Ngoan, nhìn tỷ tỷ lại cười một cái ~】

【 Ô ô ô ô ô Nữ Oa, có phải hay không đem sự đẹp trai cùng đáng yêu đều đắp cho cậu ấy? 】

【 Tứ đại mỹ nam trong cuộc thi: Đại cẩu Trần, Thái Tử Thẩm, huấn luyện viên Lâm, còn có ngỗng con Đề Bảo ~ không phục tới cãi! 】

【 Tán đồng không cãi, mlem mlem ~ Đề Bảo dán dán ~~~】

Giang Đề gửi hai đợt phúc lợi cho fan, sau đó đăng nhập trò chơi, tính toán chơi giải trí trước.

Đúng lúc này, một cửa sổ thông báo nhảy ra, King mời cậu chơi game.

Cậu không do dự, trực tiếp vào phòng.

Đối diện mở mic, nói thẳng: "Song bài sao?"

Giang Đề: "Ừ."

Phòng phát sóng trực tiếp cư dân mạng hoan thiên hỉ địa nhạc nở hoa.

【 Đề Bảo cùng King nhìn qua rất quen thuộc a. 】

【 Aaaa một bên là đội trưởng nhà tôi, một bên là nhãi con tôi thích nhất, a a a đây là cái thần tiên tổ hợp gì, quá may mắn. 】

【 Lần trước ở vòng loại giết nhau như vậy, tự nhiên là bằng hữu? 6. 】

【 6 cái gì? Không phải nó chỉ cho thấy rằng sự đánh giá cao lẫn nhau mới là tinh thần cạnh kĩ sao? 】

【 Hai AD, song bài, va vào nhau đấy em trai. 】

Theo lý thuyết Giang Đề cùng King xác thực cùng vị trí, nhưng khi chọn tướng King nói: "Không vấn đề, tôi có thể chơi đường khác."

Cuối cùng, King bị thay thế bổ sung chơi hỗ trợ.

Phòng phát sóng trực tiếp nhóm thủy hữu càng không thể bình tĩnh.

Khi xem King phát sóng trực tiếp, mọi người đều biết, King chưa bao giờ dễ dàng làm thay thế bổ sung, huống chi nhường cho người khác vị trí AD.

Trần Diệp cũng không bình tĩnh.

Hắn nhìn màn hình đều là 【 Tôi đạt được rồi, tôi đạt được rồi 】, nhíu mày, nói: "Cạy CP của ta phải không?"

Giám đốc chiến đội Trương Hách Lượng: "......"

Trương Hách Lượng cho hắn chén trà: "Xin bớt giận. Quảng bá CP ngươi cùng Giang Đề kế hoạch tạm thời hoãn lại, cho nên a, đừng ghen ăn như vậy."

"Hoãn lại? Như thế nào?"

"Tuyên truyền bên kia cảm thấy xào CP đối với danh dự của ngươi có chút nguy hiểm, cho rằng vẫn là trân trọng lông vũ* cho tốt."

(*Trân trọng lông vũ, một thành ngữ Trung Quốc, phát âm là ài xī yǔ máo, có nghĩa là quý trọng danh tiếng và thận trọng.)

Trần Diệp trở nên thiếu hứng thú.

Hắn suy nghĩ chính mình cũng không phải điểu, muốn lông vũ có ích lợi gì?

Bên kia, Giang Đề biết được chiến đội muốn hoãn lại kế hoạch quảng bá CP với Trần Diệp, cũng không quá để ở trong lòng.

Sau đó, cậu đều cùng King ghép đấu.

Chơi chơi, liền chơi ra một đám CP "Đề K", số lượng không nhỏ.

Ngày nọ, sáng sớm, Trần Diệp cầm bình giữ nhiệt tìm Trương Hách Lượng, lạnh giọng hỏi: "Anh không quản?"

Trương Hách Lượng lại cười đến không khép miệng được: "Mặc kệ. Bị xào CP trăm lợi không một hại, cái này kêu song thắng, biết không?"

Trần Diệp sầm mặt.

Hắn cảm thấy chuyện này không thể để như vậy, King cùng củ cải trắng nhà hắn?

Không có cửa đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro