Chương 18: Hắn hỏi tôi có phải hay không là gay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ là một giải nhỏ bình thường mà thôi, EOG và MIG có thực lực cách xa nhau, theo lý thuyết kết cục đã định, căn bản không có gì để xem.

Nhưng do "Lịch sử đen tối" trước đây của Giang Đề, nên trận thi đấu này cũng có một chút lưu lượng.

Tuy biết rằng EOG sẽ thắng, nhưng đại chúng muốn nhìn một chút, Giang Đề cùng lão đồng đội cũ ở trên sân thi đấu rốt cuộc sẽ trở thành oan gia ngõ hẹp như thế nào.

Nhóm bình luận viên bình luận cho trận thi đấu lần này cũng hứng thú bừng bừng.

Bình luận viên 1: "Trận thi đấu này đặc biệt là do, Wither đã từng là hỗ trợ cho An. Lúc trước là đồng đội, hiện giờ ở trên sân thi đấu là oan gia ngõ hẹp, còn đều chơi cùng một đường."

Bình luận viên 2: "Nếu tôi là An, tôi sẽ cảm thấy khá bối rối."

Bình luận viên 1 phụ họa: "Vì cái gì?"

Giải thích nhị: "Cứ nghĩ mà xem, tôi chắc chắn không bao giờ ngờ rằng, đã từng cùng tôi ở chiến đội mưa gió đi hỗ trợ, hiện giờ trở thành thành viên của chiến đội quán quân, mấu chốt nhất chính là, hắn chuyển đường đánh vẫn là chọn đi đường giống tôi, xấu hổ không nói, nếu thua thì cực kỳ khó nói."

Bình luận viên cười lên.

"Đúng vậy, nhưng bọn họ cũng không có mưa gió gì đi?"

Đề tài đến điểm thì dừng, nhưng đã cue nội dung thì đều cue tới luôn, nên nội hàm cũng nội hàm.

Trận thi đấu này phát sóng trực tiếp nháy mắt sự chú ý đến trận thi đấu này đã tăng lên một tầng, cư dân mạng chế nhạo: 【 Bình luận viên này rất biết cách thu hút lưu lượng nhỉ. 】

Thi đấu không hề trì hoãn, EOG không có ấn tượng gì đối với MIG.

Nhưng mọi người cũng không thất vọng, Lưu An trước trận đấu có thể gây sự, nhưng trong trận đấu hắn cũng không bỏ cuộc.

Ván thứ nhất cùng Giang Đề đối đầu, hắn liền trưng ra cái biểu tượng chiến đội của mình.

Logo không phải của MIG, mà là logo chiến đội cũ đã phá sản của họ.

Nháy mắt, giá trị trêu đùa cùng trào phúng được kéo lên cao.

Mặc dù Giang Đề đã đánh bại Lưu An, nhưng cư dân mạng vẫn có thể rõ ràng cảm giác, trên người cậu tản ra lệ khí khó có thể bình tĩnh, đã là cực độ mất khống chế đến khó có thể khôi phục lý trí, giống như trận thi đấu này người thắng căn bản không phải cậu.

Trên đời này có một loại tâm lý là thắng thua.

Hiển nhiên, Giang Đề chỉ là thắng ở bên ngoài.

Tình cảnh này, đã kiến các cư dân mạng hứng thú đào bới lại quá khứ của Giang đề.

Ở ván cuối cùng, Giang Đề lệ khí không chỉ không bình ổn, cậu thậm chí làm ra một việc khiến người ta không thể tưởng tượng được.

-- Giết người trong bệ đá cổ.

Tuy rằng không có văn bản quy định rõ ràng, nhưng chính quy league sớm có chung nhận thức: Vì để tôn trọng đối thủ và bảo đảm league chuyên nghiệp hài hòa, chiến đội cùng tuyển thủ đều không được thực hiện hành vi "Giết người trong bệ đá cổ".

Đây là hành vi cấp thấp sẽ bị toàn bộ giới thể thao điện tử chỉ trích.

Nếu tình huống nghiên trọng, thậm chí sẽ bị liên minh sử phạt.

Giang Đề thao tác nhân vật trong trò chơi, chịu đựng sát thương cao từ trụ, đem Lưu An vừa sống lại giết chết, khiến toàn bộ khu thi đấu rơi vào yên tĩnh.

Nhóm bình luận viên đều ngây ngẩn cả người.

Hồi lâu, bọn họ mới hoà giải.

Bình luận viên 1: "Ừm, hưng phấn quá mà thôi, hưng phấn quá mà thôi."

Bình luận viên 2: "Đúng vậy, do tuổi trẻ, không gì đáng trách. Không cần làm chuyện này nghiêm trọng lên, các thành viên EOG sẽ dạy bảo lại cậu ấy."

Hai bình luận viên cũng là có ý tốt.

Ai hiểu được bọn họ giảng hòa có tác dụng gì không, nhưng càng làm cho người ta giật mình một màn vừa xuất hiện.

Chỉ thấy Lưu An lại một lần nữa sống lại.

Một chân mới bước ra, "Đầu" chặt đứt, chết ngay tại chỗ

Cầm đao không ai khác, là Trần Diệp.

Tất cả mọi người ngốc lặng.

Cái quỷ gì?

Tiểu tử kia tuổi trẻ không hiểu chuyện còn chưa tính, hắn ở cái sân thi đấu này lăn lộn bảy tám năm mà cũng làm ra cái việc này sao?

Khí tiết tuổi già khó giữ được!!!

Đâu chỉ người xem phát ngốc, trên dưới EOG toàn bộ thành viên cũng ngốc luôn.

Đồng đội ở tai kêu điên rồi.

"Trần Diệp, ngươi mẹ nó có bệnh à?"

"Xong rồi xong rồi xong rồi, lần này đơn phạt khẳng định là ăn rồi."

"Đội trưởng, anh có thể đi đầu giảng đạo đức được không?"

Ai ngờ Trần Diệp nhàn nhạt nói: "Không nói. Ta chính là như vậy không có đạo đức."

Toàn đội bỗng chốc một mảnh lặng im.

Giang Đề tay thao tác bàn phím dừng một chút, môi mím chặt.

Vài giây sau, cậu rũ lông mi, nói: "Tôi sai, tôi không nên lấy cái đầu của hắn."

Toàn đội càng an tĩnh.

Sau đó, mọi người cùng nhau đi đẩy nhà chính MIG

Bình luận viên 1: "Rốt cuộc cũng muốn kết thúc trận đấu sao?"

Bình luận viên 2: " Đường giữa EOG cùng ba người mang theo lính tiến vào nhà chính của MIG, MIG thủ không được, chúng ta chúc mừng...... Gì gì gì? Bọn họ đây là muốn làm gì? Muốn làm gì a!!"

Nếu Giang Đề giết người trong bệ đá cổ làm người ta khiếp sợ, Trần Diệp giết người trong bệ đá cổ làm người ta thất vọng, thì trên dưới tập thể EOG giết người trong bệ đá cổ nên gọi là gì?

【 Toàn bộ thành viên EOG đều là ác nhân? 】

【 Cười chết, ngày đó đã sớm nói qua cho bọn họ khi chiêu mộ Wither gia nhập, tinh thần trạng thái không đúng lắm. Ta nói cái gì tới thì phải tới? 】

【 Alo, 119 sao? Nơi này có năm người phát điên! 】

【 Ta là viện trưởng bệnh viện tâm thần đây, tại đây xin khuyên toàn bộ EOG, sau khi tan làm lập tức đánh xe tới bệnh viện ta khám bệnh!!! 】

Đó là cảnh tượng không thể diễn tả bằng lời.

Lưu An lại một lần nữa sống lại, thấy ba cái bóng bao vây hắn.

Hắn vừa ngẩng đầu, liền thấy ba thân hình lực lưỡng đứng thành một hàng ở trước mặt hắn, mài đao soàn soạt.

Trong nháy mắt, hắn kém xíu là ngất xỉu.

Cuối cùng, Lưu An ở bệ đá cổ bị hành hạ đến chết năm lần, đổi với liên minh đây là kỷ lục trong lịch sử.

Sau khi thi đấu kết thúc, sắc mặt hắn trắng bệch, ngay cả đứng dậy cũng không nổi.

Sau đó EOG lại bắt tay, chỉ bắt tay với bốn người, trực tiếp bỏ qua Lưu An.

****

Người chủ trì tuyên bố trận thi đấu này EOG thắng lợi.

Giang Đề hơi hơi cúi đầu, ánh mắt dừng trên sân khấu, bị ánh đèn chiếu tới, làm người ta không nhìn thấu được.

Bỗng chốc, mu bàn tay nhẹ nhàng bị chạm vào một chút.

Cậu bỗng dưng nâng mí mắt lên.

Mu bàn tay lại bị chạm vào lần nữa.

Giang Đề quay đầu nhìn về phía bên người bên cạnh

Trần Diệp nhẹ nhàng mà nói: "Không có việc gì."

Thật sự không có việc gì sao?

Giang Đề không tin, nhưng nó vẫn khiến cậu bình ổn hơn chút, cũng không nôn nóng nữa.

Giang Đề dùng mu bàn tay đánh lại Trần Diệp.

Trông rất ấu trĩ.

Bỗng chốc, hiện trường vang lên một tiếng.

Toàn bộ EOG đồng thời quay đầu lại.

Trên màn hình lớn, biểu tượng của liên minh hình ngôi sao, bao gồm biểu tượng của mười sáu chiến đội, đột nhiên mờ đi một góc.

--Logo chiến đội MIG hoàn toàn biến mất.

Giang Đề ngẩn người, đột nhiên nhìn sang một bên.

Sau đó, tầm mắt cậu cũng vừa văn gặp tầm mắt Lưu An đang quay đầu lại.

Giọng nói của nữ MC ở trên sân khấu vang dội: "Phi thường tiếc nuối, MIG như vậy đã dừng bước tại giải mùa xuân lần này, vô duyên với vòng đấu loại trực tiếp."

Lưu An đứng ở tại chỗ yên lặng nhìn Giang Đề, môi giật giật, tựa hồ muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn là quay đầu, chậm rãi đi vào bên trong.

***

Buổi tối, sân thượng gió lớn, Giang Đề bị thổi đến dúi đầu vào cánh tay.

Bên cạnh có mấy lon bia xiêu vẹo, đột nhiên có một bàn chân đá vào mấy lon bia, phát ra âm thanh chói tai.

"Chậc, nặng 120 cân, 119 cân là xương*."

(*Theo cân nặng Trung Quốc)

Giọng nói có phần quyến rũ nhưng câu từ vô cùng khó nghe của Trần Diệp vang lên trên đỉnh đầu cậu, Giang Đề ngẩng đầu xem hắn.

"Căn cứ không cho uống rượu, người vi phạm phạt tiền." Trần Diệp xoa nhẹ đầu thiếu niên.

Khóe miệng Giang Đề sụp xuống, ánh mắt lạnh lùng, thật phiền.

Cậu trừng mắt nhìn hắn.

Người nam nhân ăn mặc áo dài hơi mỏng, cánh tay treo một cái áo khoác.

Nhưng hắn lại đem áo khoác khoác lên vai cậu, sau đó song song ngồi xuống.

"Cậu hối lộ ta đi, ta có thể giúp cậu giữ bí mật." Trần Diệp nói.

Giang Đề không hiểu sao lại thích cái mùi gỗ lạnh lẽo thoang thoảng trên quần áo Trần Diệp, cậu ngoan ngoãn mà đem cánh tay đút vào trong tay áo, sau đó kéo khóa kéo lên, bọc đến kín mít.

"Hối lộ như thế nào?"

Trần Diệp cầm lấy một lon bia chưa khui, ngón trỏ tay phải cong lên, tách một tiếng mở ra.

"Nói cho ta một chút sao cậu đến được đây."

Giang Đề yên lặng nhìn chằm chằm ngón tay nam nhân, nghĩ thầm ngón tay người này khác biệt so với người khác, càng khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Cậu mím môi, trầm mặc.

Trần Diệp kiên nhẫn đợi trong chốc lát, không chờ nữa. Lại hỏi: "Không muốn nói?"

Giang Đề cam chịu.

"Kia...... Ta hỏi cậu đáp, được không?"

Giang Đề do dự vài giây, mới gật đầu.

Sau đó, đợi hồi lâu, mới chờ đến lúc Trần Diệp mở miệng.

Trần Diệp yên lặng nhìn mặt thiếu niên, từng câu từng chữ chậm rãi nói: "Thời điểm bị khi dễ, cậu...... Sao không tìm ta nhờ giúp đỡ?"

Giang Đề ngạc nhiên ngẩng đầu.

Cậu cho rằng người nam nhân này sẽ hỏi cậu và Lưu An có chuyện gì......

Không tiếng động, hai người trầm mặc.

Giang Đề ban đầu không việc gì, hiện tại nghe được hắn hỏi như vậy, trong lòng lập tức thở phào một hơi

Trần Diệp nhìn rõ tâm tư thiếu niên, đành phải đầu hàng.

"Được được, là ta sai, tha thứ ca ca được không? Lúc trước ca ca đích thực không nên ở trại hè ngăn cản cậu đánh thể thao điện tử."

Giang Đề quay đầu sang, lại dùng ánh mắt lãnh khốc nhìn nam nhân.

Trần Diệp: "......"

Cho nên vẫn luôn không dỗ được tiểu bằng hữu, là ý tứ này sao?

Một năm trước tại trại hè, hắn làm Giang Đề hận hắn hẳn một năm.

Vốn dĩ hận liền hận đi, Trần Diệp cũng không để ý.

Ai ngờ này nhãi con này kiên trì quá, không được ở EOG đánh, liền trộm chạy tới chiến đội khác đánh.

Người thiếu chưa tiếp xúc sâu vào xã hội, lập tức đã bị người ta lừa ký hợp đồng.

Trần Diệp cũng là cách hồi lâu, thông qua danh sách thi đấu liên minh, đơn thuần thấy tên của cậu, mới biết được việc này.

Hắn ý đồ muốn can thiệp, nhưng đã quá muộn.

Hơn nữa tiểu tử này cũng không chịu kết bạn WeChat với hắn, số điện thoại thì bị kéo vào danh sách đen, quyết tâm không để ý đến hắn, càng không nghĩ nhờ hắn giúp.

Hắn chẳng sợ, hắn lái xe 1200 km đi tìm Giang Đề, nhưng Giang Đề đóng cửa không coi như không thấy.

Trần Diệp bó tay, không có biện pháp, không thể không liên hệ với cha mẹ Giang Đề.

Không ngờ bố mẹ cậu lại tỏ vẻ để cậu tử tự sinh tự diệt đi.

Trần Diêp hối hận đến mức ruột gan xanh lét.

Rốt cuộc hợp đồng lộn xộn của Giang Đề cũng kết thúc, vừa lúc Hoa Huyền bị ngồi ngoài, hắn lập tức đem Giang Đề gia nhập EOG.

Nếu không đem người về bên mình, hắn thật sợ hắn lại phải đựng thêm cái gì?.

Nhưng có một số việc, như thế nào cũng không bù đắp được.

"Thực xin lỗi." Trần Diệp đem lòng bàn tay đặt trên đầu Giang Đề, "Khi đó ta ở chuẩn bị giải thế gới, không thể phân tán lực chú ý ra cho cậu."

Giang Đề môi mím chặt hơn.

Gió táp vài mặt phát đau, hai người liền như vậy liên tục giằng co.

Thật lâu sau, Trần Diệp mới nghe được thanh âm khô khốc của thiếu niên.

"Tôi...... Lúc ấy không nghĩ đánh hỗ trợ, nhưng ông chủ nói, trong đội không có người chơi hỗ trợ, trước tôi ủy khuất một chút, sau này tìm được hỗ trợ, tôi sẽ chuyển sang đánh AD."

Trần Diệp kiên nhẫn mà nghe.

Giang Đề rũ mi.

"Nhưng căn bản không đến đánh được chính thức, bọn họ đều quá cùi bắp, bị loại ngay từ vòng đầu tiên của giải đấu."

"Thua thi đấu, đêm đó Lưu An hỏi tôi có muốn chuyển chiến dối. Tôi đáp ứng rồi."

Trần Diệp hạ tầm mắt xuống , nhìn đến thiếu niên tay đột nhiên nắm thành nắm đấm.

"Ừm, sau đó sao?" Hắn tiếp tục dẫn đường.

"Sau đó......" Giang Đề ngực bắt đầu kịch liệt phập phồng, đáy mắt sinh lệ khí, "Sau đó, hắn hỏi tôi có phải hay không là gay."

Trần Diệp nhíu chặt mày, duỗi tay đem Giang Đề xoay lại đây, đỡ lấy cổ cậu, ngón cái lướt qua gương mặt thiếu niên.

"Không có việc gì, hắn xứng đáng bị cậu cho vào phòng chăm sóc đặc biệt." Trần Diệp trầm giọng trấn an cậu.

Lông mi Giang Đề rũ xuống, run rẩy, dần dần nhiễm ít hơi ẩm.

"Thật không?" Cậu nâng lên đôi mắt, tràn ngập hi vọng mà nhìn về phía Trần Diệp.

"Thật, cậu không sai."

"Chỉ là......" Thiếu niên sắc mặt tái nhợt, ngực vẫn là không bình ổn, "Vẫn là thật ghê tởm."

Giang Đề từ nhỏ đã nổi loạn, đi học cùng người ta đánh nhau là chuyện thường ngày.

Nhưng duy nhất Lưu An, là cái thứ duy nhất làm cậy muốn giết hắn.

Giang Đề mím môi, tuy rằng quật cường, nhưng đuôi mắt hồng nhạt mang theo chút ủy khuất.

Cậu lại nhịn không được hướng Trần Diệp giải thích: "Tôi thật sự không có bị hưng cảm."

Trần Diệp thủ sẵn cái ót cậu, đem cậu ấn lên trên vai.

"Ta biết, tiểu thiếu gia chúng ta ngày thường ôn nhu như vậy, sao có thể bị hưng cảm chứ?" Trần Diệp nói tiếp, "Hắn đó là phỉ báng cậu, tuyệt đối là phỉ báng cậu."

"......" Giang Đề đẩy Trần Diệp một cái, sắc mặt cực xấu, "Anh lại âm dương quái khí cái gì?."

Trần Diệp bị đẩy ngã trên mặt đất, cũng không để ý, ngược lại gối đầu lên cánh tay an tâm nằm thẳng.

"Ta không có."

Giang Đề hừ lạnh, đứng lên, đôi tay đút túi, chuẩn bị lãnh khốc bỏ chạy lấy người.

Nhưng mà vừa quay người lại, lòng bàn chân dẫm lên một cái lon.

Bẹp một tiếng, ngã ngửa.

Ngã vào ngực Trần Diệp.

Mặt cũng dựa gần đến cực độ, môi thiếu chút nữa là chạm vào nhau.

Cố tình, hai người lại nhìn nhau liếc mắt một cái.

Trong phút chốc, dòng điện chạy qua --

"......"

"......"

Không khí, có điểm xấu hổ, có điểm...... Hủ.

Giang Đề cùng Trần Diệp còn chưa kịp tách ra, cửa sắt sân thượng chợt kẽo kẹt bị đẩy ra.

Một đèn pin chiếu lại đây, một nam một nữ xuất hiện ở cửa.

Trong đó, thanh âm sâu kín của nam nhân vang kên: "Các ngươi đang làm gì?"

"......"

"......"

Phim thần tượng chiếu hiện thực.

Diều không nói nên lời chính là, con mẹ nó, lại là hai nam!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro