Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, Trương Hách Lượng mang theo bảy tám nhân viên đứng ở phòng khách, đang nhảy một điệu nhảy......rất lạ.


Nói là lạ, là bởi vì Trần Diệp xem không hiểu, hơn nữa trông khá quỷ dị.

Chỉ thấy bọn họ nhắm mắt lại, quơ chân múa tay, động tác quái dị, bởi vì không có nhạc, nên nhìn họ như mấy đạo sĩ thi pháp trừ tà.

Trần Diệp đi qua, vỗ vai Trương Hách Lượng.

Trương Hách Lượng bỗng hoảng sợ, giơ tay lấy tai nghe trên tai xuống.

"Ngài làm gì thế?"

"Hỏi cái gì?"

"Không thấy chúng ta đang rèn luyện tài năng sao?"

"Tài năng?"

Trương Hách Lượng lau mồ hôi trên trán, nói: "Thời buổi này phát sóng trực tiếp bán hàng, không biểu diễn? Ngươi định lấy cái gì cạnh tranh với người khác?"

Trần Diệp: "......"

"À, đúng rồi." Trương Hách Lượng móc điện thoại ra, ở trên điện thoại bấm loạn một hồi, "Ta gửi cho mấy người mấy giáo trình phát sóng bán hàng, các ngươi phải học suốt đêm cho ta."

"Tóm lại một câu, chiến đội quán quân EOG chúng ta, dù là phát sóng trực tiếp bán hàng, cũng tuyệt không thể thua đội đối thủ, hiểu chưa?"

Trần Diệp đã đi vào phòng bếp, suy nghĩ xem có nên bỏ một ít bột dâu tây vào cho Giang Đề hay không.

****

Liên minh sắp xếp cho EOG một buổi phát sóng trực tiếp bán hàng, thuộc về hạng mục công ích xã hội.

Chiến đội cùng tuyển thủ không nhận được bất kỳ phí xuất hiện hay phí tham dự nào, Một phần doanh thu bán sản phẩm của phòng phát sóng trực tiếp và tất cả các thương hiệu tham gia buổi phát sóng này sẽ được quyên góp cho dự án phúc lợi cộng đồng.

Điều này có ý nghĩa là số tiền quyên góp sẽ phụ thuộc vào khả năng sản phẩm bán ra của người giới thiệu

Điều này biến họ thành emo*.

(* kiểu cảm xúc bất ổn á, u buồn, u sầu, tang thương,....)

Triệu Bắc Nam: "Đội chúng ta nhiều fans như vậy, chắc không đến mức đánh không lại mấy người cách vách kia chứ?"

Time: "Đồng ý. Đặc biệt là fans của đội trưởng, Khả năng mua hàng của họ là tốt nhất giải đấu, đều có thể cùng tiểu thịt tươi giới giải trí đánh nhau."

Cloud lại nói: "Cách hành như cách sơn* , này cũng khó nói."

( *Khác nghề như cách núi, không trong nghề không biết tình hình nghề đó)

Cloud nói cũng không phải không có lý.

Cũng may, hoạt động đã mời cho họ một vị streamer bán hàng chuyên nghiệp, năm tuyển thủ thể thao điện tử cũng không cần lo lắng không biết nói gì sau khi vào phòng phát sóng trực tiếp.

Trước khi phát sóng, EOG đã gặp VCB ở ngoài trường quay.

Đội trưởng VCB là Scary, cùng Trần Diệp đều là đường trên hàng đầu của liên minh.

Ngày thường hai người cũng không quá thân thiết, vừa thấy mặt liền phải kháy đểu lẫn nhau.

Hôm nay gặp phải, Scary liền tiến tới khoe khoang: "Sao các người lại biết AD bọn tôi trước đây là Streamer chuyên nghiệp?"

Đội viênEOG: "......"

Tức ch·ết bọn họ, khoe khoang cái gì? Làm như bọn họ nhất định sẽ thua không bằng.

Sắc mặt Trân Diệp trở nên u ám, cũng đang muốn thể hiện cái gì đấy.

Tuy nhiên, ánh mắt hắn khi vừa mới liếc đến người nào đó, kia người kia liền phát hiện ra hắn muốn làm gì, trở tay dơ nắm đấm lên: "Đừng có mà đem tôi ra khoe khoang, bằng không tôi sẽ cho anh biết tay."

Trần Diệp: "......"

VCB vênh váo tự đắc mà rời đi.

EOG nhịn không nổi, bọn họ là chiến đội quán quân làm sao chịu nổi sự nhục nhã này?

Trận này phát sóng trực tiếp PK lần này, bọn họ chỉ cho phép thắng, không được phép thua!!

****

"Chuẩn bị, phát sóng trực tiếp đếm ngược! Năm, bốn, ba......"

"Từ từ --!!"

Phát sóng trực tiếp sắp bắt đầu, Trương Hách Lượng đột nhiên kêu dừng, lao tới chỗ ghế của mấy truyền thủ, tự tay thay đổi vị trí của một số chỗ ngồi.

Mới đầu là lấy streamer chuyên nghiệp làm trung tâm, mấy tuyển thủ được sắp xếp ngồi hai bên cạnh, Giang Đề cùng Trần Diệp cách nhau tận bốn cái đầu người.

Sắp xếp như vậy, chủ yếu là suy xét đến Trần Diệp nhân khí tốt nhất, cho nên sắp xếp hắn ngồi ở vị trí trung tâm.

Mà Giang Đề tuổi nhỏ nhất, lại không thích nói chuyện, nên cho cậu ngồi ở bên ngoài rìa.

Nhưng mà lúc phát sóng, Trương Hách Lượng đột nhiên thay đổi chủ ý.

Phát sóng trực tiếp bán hàng là dùng camera của điện thoại.

Kích thước màn hình điện thoại của khán giả bị hạn chế, trừ khi đạo diễn chuyển camera, khi vị trí trung tâm ở giữa camera, là không thể nhìn thấy được Giang Đề, nhiều là thấy được cái góc áo.

Hắn muốn đem Giang Đề ngồi ở gần Trần Diệp, làm song C* cùng xuất hiện trong khung hình.

(*Vị trí trung tâm, center)

Trương Hách Lượng nói: "Nếu lúc trước đã lựa chọn xào CP, vậy thì xào đến cùng. Ta chính là nói, các người rất đẹp trai, đem nhiệt độ tăng lên, hiểu không?"

Giang Đề: "......"

Giang Đề mím môi, không nói gì, nhưng trong khoảng thời gian ngắn đã thay đổi vài cái dáng ngồi, nhích tới nhích lui, toàn bộ khó nén được nôn nóng.

"Bình tĩnh." Trần Diệp lột viên kẹo vị việt quất, cho vào trong miệng tiểu bằng hữu, "Không cần cậu phải làm gì, chỉ cần cậu an tâm làm linh vật là tốt rồi."

Linh vật Giang Đề: "Nhưng như vậy làm tôi có vẻ ngu ngốc."

Lòng bàn tay Trần Diệp dừng ở trên đầu thiếu niên, đè xuống nhúm tóc đỏ ngốc nghếch đang vểnh lên của cậu.

Sau đó ánh mắt lại hạ xuống, dừng ở trên gương mặt sạch sẽ thuần túy kia.

Hắn không khỏi bật cười: "Ngốc một chút cũng khá tốt, đáng yêu, dễ thương, lại thu hút fan ."

Giang Đề khó chịu mà trừng hắn.

Cứ như vậy, phương châm phát sóng trực tiếp được xác định.

-- những người khác phụ trách giao bán cùng tài nghệ, Giang Đề phụ trách làm một linh vật an tĩnh.

Phát sóng trực tiếp rốt cuộc cũng bắt đầu.

Bởi vì trước đây đã làm tuyên truyền cùng tạo nhiệt, một khi phát sóng, liền có vô số fans dũng mãnh tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, nhân khí cùng nhiệt độ nhẹ nhàng vượt qua đội cách vách VCB.

Mà thẳng đến chủ đề bán hàng, bởi vì fans nhiệt tình, giai đoạn đầu phi thường thuận lợi, doanh số bán hàng nháy mắt liền phá mười vạn.

Không bao lâu, lại không có gì chướng ngại mà phá 50 vạn.

100 vạn cũng không phải việc gì khó.

Trong đó, đi đầu trong việc chốt đơn chủ yếu là fan Trần Diệp.

Trương Hách Lượng ngồi xổm sau màn hình, nhìn chằm chằm vào biểu hiện doanh số bán hàng đang dần tăng lên trên màn hình lớn, đột nhiên nhanh trí đắc ý nói: "Chiến đội quán quân của ta đi đến chỗ nào mà không phải quán quân? Có gì mà phải sợ?"

Nhưng mà, doanh số bán hàng chạm mốc hai trăm vạn, tốc độ tăng lên rõ ràng chậm lại.

Trương Hách Lượng bắt đầu luống cuống.

"Ai? Như thế nào mà không tăng nữa?"

Tần Thư ngồi ở một bên, không thấy ngạc nhiên nói: "Fans hâm mộ càng ngày càng bão hòa, không tăng là chuyện bình thường."

Hơn nữa fans cũng không phải đơn thuần bất bình, phòng phát sóng trực tiếp bán đa dạng các sản phẩm, có rất ít thứ có thể khiến họ mua hàng ồ ạt.

Có thể vì thần tượng xúc động mà tiêu phí, phần lớn đều là những fans trẻ tuổi, nhưng mà nhũng fans trẻ tuổi cũng có sức mua hạn chế

Cho nên ngưỡng mua hàng của fans hâm mộ có giá trị không cao, cực dễ đạt đỉnh điểm.

"Kia phải làm sao bây giờ?" Trương Hách Lượng hỏi.

Tần Thư lắc đầu.

Doanh số EOG tăng trưởng mệt mỏi, mà bên VCB phát sóng trực tiếp hoàn toàn tương phản.

Mặc dù ở giai đoạn đầu, khả năng mua hàng của người hâm mộ VCB không bằng được bên EOG , nhưng AD nhà bọn họ có kinh nghiệm bán hàng phong phú , và thể hiện tốt ở trước ống kính.

Trương Hách Lượng đang coi VCB trên điện thoại của mình, nhìn đến phòng phát sóng trực tiếp của bọn họ, người qua đường người xem liên tiếp dũng mãnh tiến vào, nhiệt độ cùng doanh số bán hàng dần dần tăng lên vượt qua EOG.

Hắn ghen ghét đến mức ngứa răng, nghĩ thầm tại sao năm tên nhóc này trong đội hắn lại là những kẻ vô tích sự như vậy?

Liền nói có thể hay không làm chuyện này? Có thể hay không sống được?

"Nếu không --" Trương Hách Lượng nhìn chằm chằm vị trí trung tâm của Trần Diệp và Giang Đề, buồn bã nói, "Hay là cho Trần Diệp cùng Đề Bảo bán hủ?"

Tần Thư nhíu mày: "Bán hủ lăng xê chú trọng là ôm tỳ bà nửa che mặt*, quá chủ động, fans chỉ cảm thấy xấu hổ cùng chán ghét thôi."

(* 抱琵琶半遮面: Câu này xuất phát từ bài thơ dài nhạc phủ Tỳ Bà Hành của nhà thơ đời Đường Bạch Cư Dị, viết vào năm thứ 11 của Nguyên Hòa (816).

Sau này, nó thường được dùng để mô tả sự nhút nhát của một người phụ nữ, được hiểu rộng hơn có nghĩa là cô ấy không rõ lập trường của mình, che đậy và sợ bị lộ.

Trong truyện thì câu này có nghĩ là phải mập mờ, không được quá rõ ràng, lộ liễu)

Đây cũng là sự thật.

Trương Hách Lượng lo âu đến đầu gần như bị hói.

Chẳng lẽ, đường đường chiến đội quán quân EOG của hắn, lại bị thua đội bên cạnh một trận PK bán hàng nhỏ?

"Cái gì? Di chuyển? Đề Bảo di chuyển là có ý gì?"

Giọng nói của nữ streamer chuyên nghiệp được thuê để điều khiển hiện trường đột nhiên phóng đại, nàng khó hiểu mà nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.

【 Đúng! Hãy để Đề Bảo cử động, bằng không tôi lại có chứng cứ nghi ngờ cậu ấy là đồ giả. 】

【 Cứu mạng, tôi cũng cho rằng cậu ấy giả, có phải hay không bày búp bê ở đó? 】

Mọi người quay đầu nhìn về phía Giang Đề.

Chỉ thấy Giang Đề vẫn duy trì một tư thế thả lỏng, yên lặng nhìn chằm chằm về phía trước phát ngốc.

Cả người bất động như bị yểm Định Thân Chú, không nhúc nhích.

Thực ngoan, cũng thực giả, dường như là linh vật vậy.

Mọi người: "......"

Trần Diệp liếc nhìn sườn mặt Giang Đề, một bên cảm thấy lông mi của tiểu bằng hữu lớn lên quá dài, một bên nhỏ giọng hỏi: "Chỉ có vị xoài cùng vị dâu tây, muốn vị nào?"

Giang Đề một giây hoàn hồn, quay đầu: "Dâu tây."

Trần Diệp đem một viên vị dâu tây đặt vào lòng bàn tay của tiểu bằng hữu, nói: "Lén ăn đi."

【......】

【 Xác định, là nhãi con hàng thật giá thật. 】

【 Ô ô ô ô, Đề Bảo phản ứng thật đáng yêu a ~】

【 Có phải tôi là người duy nhất thích sự tương tác giữa Trần Diệp cà Đề Bảo không? Thật ngọt có phải hay không? 】

【 Lầu trên không đơn độc. 】

Trương Hách Lượng ngạc nhiên phát hiện, doanh số bán hàng trên màn hình lớn, đột nhiên tăng vọt mấy lần, tốc độ tăng phi thường khả quan.

Hắn vỗ đùi, nói: "Giang Đề đừng làm linh vật nữa, bải cậu ấy tương tác lên đi."

Tần Thư: "Nhưng cậu ấy sẽ không biết nói gì."

"Không nói gì, vậy làm. Mặc kệ làm cái gì, so với làm linh vật thì tốt hơn nhiều."

Đến khi, streamer mang một loại bưởi ra để bán.

"Mọi người, có nhìn thấy quả bưởi trên tay tôi không?"

"Bưởi này là giống mới được viện khoa học trồng, nơi sản xuất thì đất đai phì nhiêu, vẻ ngoài xinh đẹp, da mỏng, nhiều múi, nhiều nước, dinh dưỡng phong phú, vị phi thường phi thường ngọt."

"Nói như vậy mọi người chắc là đều nghĩ tôi đang khoe khoang thôi đúng không, vậy tôi cho các chàng trai tuyển thủ mà các bạn yêu thích nếm thử hộ các bạn nhé?"

Nói xong, streamer cầm quả bưởi nhẹ nhàng mà đem đến trước mặt Giang Đề.

"Nào, tiểu ca ca, hãy cắt quả bưởi này đi."

Dụng cụ cắt gọt cũng đã đẩy đến trước mặt Giang Đề.

Giang Đề nâng quả bưởi lên, nói: "Không phải nên dùng tay lột sao?"

Streamer che miệng cười: "Đôi tay của tuyển thủ thể thao điện tử có bao nhiêu đáng giá lòng tôi vẫn hiểu rõ, tôi nào dám bảo cậu dùng tay lột?"

Giang Đề giơ đao lên, đặt nó lên trên quả bưởi.

Sau vài cử chỉ, cậu đứng lên.

Một tay nắm cán dao, một tay ấn sống dao, rồi ấn mạnh xuống.

【 Tôi có dự cảm, quả bưởi do Đề Bảo bổ chắc chắn sẽ rất ngon. 】

【 Metoo. Mlem mlem ~ muốn ăn ~】

【 Lầu trên, trực giác nói cho tôi, các người nói mỹ vị là Đề Bảo......】

【[ thẹn thùng ] đúng vậy. Thì sao...... Giúp tôi tìm cái quần đi, tôi mới vừa cởi, không biết ném chỗ nào rồi. 】

【 Đừng nói nữa huynh đệ,quả bưởi này nếu không ngọt, vì Wither tôi nhất định sẽ ăn. 】

【 Xông lên, mua cho cậu một trăm quả!!! Đề Bảo của chúng ta lần đầu tiên phát sóng trực tiếp bán hàng, số liệu không thể quá khó coi!! 】

Nhưng mà, sau khi quả bưởi bị Giang Đề thành công cắt thành hai nửa, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp đều yên tĩnh.

Trên làn đạn xuất hiện tràn đầy dấu hỏi chấm.

Giang Đề yên lặng nhìn chằm chằm quả bưởi, b·iểu t·ình có chút ngốc.

Sau đó, cậu nhìn về phía Trần Diệp, hỏi: "Thịt quả đâu?"

Trần Diệp trầm mặc trong chốc lát, nói: "Khả năng nó chính là một......QUẢ BƯỞI VÔ SINH."

Giang Đề lâm vào suy nghĩ sâu xa, b·iểu t·ình càng ngây người.

Một quả bưởi.

Một quả bưởi chín.

Như thế nào lại vô sinh?

Sau khi cắt ra, thế nhưng chỉ vỏ trắng, mà không có thịt quả.

Người xem phòng phát sóng trực tiếp đều điên rồi.

Một nửa là cười điên, một nửa kia là khí điên ( là tức giận đó, tui thấy hợp nên k có sửa lại ) .

【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha -- con mẹ nó cười ch·ết cha, không hổ là tiểu ôn thần liên minh, tự nhiên có thể cắt ra một quả bưởi vô sinh. 】

【 Cứu mạng, xác suất này, Đề Bảo là như thế nào mà làm được? 】

【 Tuy rằng Wither thực đáng thương, nhưng tui buồn cười quá ha ha ha ha ha ha ha --】

【 Mẹ kiếp, tôi mới vừa mua mười quả, kết quả nói cho tôi biết đây là bưởi vô sinh, chơi tôi à? Đền bù!! 】

【55555 tôi cũng vậy...... Nhãi con, không phải mẹ không chịu giúp con làm số liệu, nhưng thật sự là, bưởi có thể không ngọt, nhưng thật sự không thể vô sinh a TvT】

【QAQ Đề Bảo, tuy rằng cậu thực đáng yêu, nhưng mà cái vận khí này của cậu thật tệ nha】

Ai có thể nói vận khí Giang Đề không tệ?

Một quả bưởi vô sinh, thiếu chút nữa streamer xỉu ngay tại chỗ.

Nàng lập tức tự mình cắt một quả, lần này thì bình thường, có thịt quả.

Nhưng bởi vì vết xe đổ củaGiang Đề, người xem vẫn là không mua đơn, thành gia lượng mua hàng cực kì thấp.

Đáng giận, bọn họ cũng sợ giống Giang Đề, hàng họ nhận được sẽ là bưởi vô sinh.

Streamer nhanh chóng cho qua sản phẩm này, nói: "Mọi người, tiếp theo chúng ta sẽ đến một sản phẩm công nghệ cao."

Bưởi vô sinh của Giang Đề bị nhân viên công tác lập tức thu đi, sau đó, mang lên một chiếc máy in mini cho cậu.

Vốn dĩ cậu không hứng thú, nhưng vừa nghe công nghệ cao, cậu liền phấn khích, đôi tay nhịn không được đi nghịch ngợm máy in.

Trần Diệp thấy thế, nhẹ nhàng mà đem tay tiểu bằng hữu trở về.

Giang Đề: "?"

Trần Diệp: "Ngoan, rời xa nó, an toàn cho cả ta, cậu và mọi người."

Giang Đề lạnh lùng trừng hắn: "Anh sợ tôi làm gì sao?"

"Ta không phải loại người như vậy."

Giang Đề sắc mặt lúc này mới trông khá lên một tí.

"Nhưng khi cậu cắt quả bưởi vô sinh đó ra, lúc đó ta sợ hãi cực kỳ."

Streamer đang dùng thanh âm nhẹ nhàng và tình cảm mà giới thiệu công năng của máy in, đột nhiên, bên cạnh truyền đến hai tiếng rầm rầm.

Nàng vùa quay đầu lại, phát hiện Trần Diệp cùng Giang Đề ngã khỏi ghế, cùng nhau lăn vào gầm bàn.

Màn ảnh quay không đến chỗ đó nên người xem không thấy gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng.

"A a a đừng, đừng nhúc nhích, ân a ~ đau, nhẹ, nhẹ......"

Bên trong phòng phát sóng trực tiếp:......

Bên ngoài phòng phát sóng trực tiếp:!!!

Nhiệt độ phòng phát sóng trực tiếp vẫn đang duy trì đều đặn, tại đây trong nháy mắt, đột nhiên tăng vọt.

Vô số cư dân mạng đổ xô vào, một bên nghe âm thanh kích thích, một bên khắp nơi cởi quần.

Trương Hách Lượng hít ngụm khí lạnh, mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Không phải, ta cho các ngươi bán hủ, nhưng không cho các ngươi làm thật a --

________

Edit chương này cười chết mất, mà có bưởi vô sinh à mọi người có 🤣🤣🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro