Chương 9 : Cựu AD Đột Nhiên Trở Về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Đề không thích nó về gia đình của mình, đây gần như là kiến thức phổ biến trong đội, thể nhìn ra được đứa nhỏ này cùng người nhà quan hệ cũng không hài hòa.

Nhưng thành thật mà nói, điều này ở giới thể thao điện tử cũng quá thường thấy, tuyển thủ nào mà không bị người nhà cấm cản, thì quả thực là muốn cám ơn ông trời .

Từ khi cái ngành thể thao điện tử này ra đời cho đến nay, thành kiến chủ quan của mọi người và xã hội đối với nó chưa bao giờ là ít hơn một chút.

Huống hồ, Giang Đề xuất thân trong một gia đình tri thức có địa vị xã hội cao.

Rất khó tưởng tượng một cặp cha mẹ có học thúc cao, sẽ cho phép con mình bỏ học chạy tới chơi game chuyên nghiệp, này nghe thậm chí giống dị đoan.

Đồng đội của Giang Đề nhanh chóng kết thúc chủ đề này giúp cậu.

Giang Đề tâm tình khó chịu, tự rót cho mình một ly rượu.

Tuy nhiên khi cậu cúi xuống cho mèo con một miếng cá khô thì vừa nhấc đầu lên, rượu trong ly đột nhiên biến thành một màu trắng đục như sữa.

Giang Đề yên lặng nhìn chằm chằm ly sữa bò, vài giây sau, cậu nhìn về phía Trần Diệp ngồi bên cạnh, ánh mắt “Thiện lương” như muốn đập người đàn ông này tại chỗ.

Trần Diệp: “……”

Trần Diệp cũng không muốn quản nhiều như vậy, chỉ là buổi tối trở về còn có một cuộc họp cần phải tham gia, nhóc con còn nhỏ, uống rượu dễ say.

Vì trấn an tiểu bằng hữu, hắn cũng đem ly rượu của mình đổi thành sữa bò.

Sau đó, hai ly chạm vào nhau, Trần Diệp đi đầu uống cạn.

Giang Đề: “……”

Giang Đề một bên ở trong lòng hùng hùng hổ hổ, một bên vẫn nâng ly uống hết

Chờ Trần Diệp rót đầy ly sữa thứ hai thì tân lang hôm nay đã tới.

Thẩm Thụy cùng Trần Diệp quan hệ khá tốt, tự nhiên bàn thứ nhất mà đến.

Vốn dĩ hắn là muốn cùng Trần Diệp chạm ly, kết quả là thấy ly sữa bò của Trần Diệp, sắc mặt chợt tối sầm, nói: “Không thể uống cái này ở bàn của chó .”

Trần Diệp: “……”

Trần Diệp bật cười: “Không phải, ngươi nghe ta nói, AD nhà chúng ta cậu ta……”

Lời nói còn chưa nói xong, tiếng thủy tinh va chạm đột nhiên vang lên, chỉ thấy ly của Giang Đề và Thẩm Thụy chạm vào nhau, hai người có vẻ khá vui sướng.

Giang Đề đem không biết khi nào xong liền  uống một hơi cạn sạch, cuối cùng chỉ vào hướng nào đó thân thiết nói: “Đội trưởng, bàn cho chó ở bên kia.”

Trần Diệp quay đầu nhìn góc của sảnh tiệc, thực sự có một cái bàn ở đó, biểu tình nháy mắt hóa tang thương ……

“Nhóc con, ngươi không có lương tâm.”

Giang Đề quay mặt bỏ qua một bên, khóe miệng nhanh chóng nhếch lên.

Đại cẩu à, ngươi cũng có hôm nay.

***

Tiệc cưới kết thúc đã là lúc chạng vạng, đoàn người hướng bãi đỗ xe mà đi.

Vừa đi Giang Đề vừa rụt cổ.

Trời đột nhiên trở gió lạnh, cậu không mang theo khăn quàng cổ, áo khoác cũng mặc áo mỏng.

Vốn dĩ không có gì, nhưng khi vừa đến bãi đỗ xe liền bị mấy cơn gió thổi.

Nhưng vào lúc này, người đi bên cạnh cậu đột nhiên dừng bước chân.

“Giang Đề.”

Giang Đề cũng dừng lại nói: “Làm gì?”

Trần Diệp vì để không bị đuổi đến bàn cho cẩu , nên ở trong yến hội đã uống rất nhiều rượu.

Tuy rằng tửu lượng khá tốt, không có nhìn rõ được biểu hiện của say rượu, nhưng cặp mắt đào hoa kia ngày thường tà ác , lúc này đuôi mắt phiếm hồng, sóng yên biển lặng.

Tự nhiên so ngày thường càng giống con người hơn.

Trần Diệp lẳng lặng đứng hai giây, bỗng chốc tới gần Giang Đề.

Giang Đề bản năng lui về phía sau hai bước.

Trần Diệp nâng bàn tay có khớp xương rõ ràng, kéo áo khoác của Giang Đề lên tận chóp mũi.

Thiếu niên cổ thon dài, làn da trắng nõn, mới vừa rồi bại lộ ở trong không khí, bị gió thổi đến phiếm hồng, hiện tại đã được che chắn an toàn.

Trần Diệp còn ngại không đủ, đem khăn quàng cổ của mình xuống, quấn quanh cổ cậu trông vô cùng xấu xí.

Giang Đề: “……”

Giang Đề cong cong ngón tay, định gỡ xuống.

Nhưng cậu quá lười, ngại phiền toái, cuối cùng đè xuống uể oải nơi mí mắt, vẫn là tùy tiện để Trần Diệp muốn làm gì thì làm đi.

“Giang Đề.”

" ? "

Trần Diệp vì mang khăn quàng cổ cho thiếu niên, nên lòng bàn tay không cẩn thận cọ qua làn da mỏng manh của cậu .

Nhiệt độ thực nóng,  lỗ tai Giang Đề theo bản năng mà nổi lên một trận hồng hồng, bất quá bản nhân cậu cũng không biết.

“Vì cái gì mà chơi thể thao điện tử?” Trần Diệp lần đầu tiên hỏi cậu vấn đề này.

Các đồng đội dừng lại bước chân và chờ bọn họ.

Giang Đề mím môi, trả lời: “Vì kiếm tiền.”

Các đồng đội đồng thời quay đầu lại, một đám biểu tình ngạc nhiên.

Đứa nhỏ quá thẳng thắn nha.

Trước đây bọn họ bị hỏi đến vấn đề này, đều phải nói điều gì đó cho phù hợp với giá trị cốt lõi của xã hội: Vì tình yêu, vì ước mơ và vì sự chấn chỉnh của thể thao điện tử.

Kỳ thật kiếm tiền, cũng là mục đích của họ.

Ngoại trừ những người vì đạo không thiếu tiền , tỷ như đội trưởng xuất thân là phú nhị đại, vừa sinh ra từ trong bụng mẹ đã có giá trị tới hàng trăm triệu.

Nhưng một lần nữa, công việc nhìn có vẻ hấp dẫn, nhưng thật không để để có thể kiếm tiền.

Công chúng cũng chỉ có thấy những người chơi hàng đầu đứng trên mây kiếm được rất nhiều tiền, nhưng họ không nghĩ tới đại bộ phận đều là những con bạc không tưởng liều mạng mà chơi.

Sau đó lỗ sạch vốn, ít ỏi tan cuộc, cuối cùng đổi nghề đổi nghiệp, những người nên đến nhà máy để quay vít hãy đến nhà máy để quay vít.

Giang Đề không có khả năng không biết điều này.

Ai ngờ Giang Đề lại nói: “Trừ bỏ chơi game, tôi cái gì cũng không biết.”

Mọi người: “……”

Hôm nay phản ứng của Giang Tiểu Đề quá mức thật thà.

Điều này không phải nói lên nguyện vọng của nhóm trẻ nghiện internet bỏ học không biết làm gì hay sao?

Nhưng vấn đề là, chiếu theo điều kiện của Giang gia, làm sao có thể thiếu tiền?

Trần Diệp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trẻ con nhưng bình tĩnh và lãnh đạm của Giang Đề, một lúc sau không thể bình tĩnh lại.

Người khác không rõ ràng lắm, nhưng hắn biết, này tiểu thiếu gia từ nhỏ gia đình đã ly dị, cha mẹ từng người xây dựng gia đình mới, còn có con riêng.

Sau đó, cậu nhóc vì thế mà trở nên dư thừa……

Không tính là trói buộc.

Nhưng ít ra Trần Diệp trước kia đi học liền biết,  giáo viên tiếng Anh của hắn, cũng chính là mẹ Giang Đề, thường xuyên đem Giang Đề đến gửi nhà chồng cũ.

Cách không được bao lâu, chồng cũ lại sẽ đem Giang Đề trả về.

Giang Đề khi đó so bây giờ còn nhỏ, đôi mắt đến xinh đẹp, đáng tiếc giống như chưa từng có ánh sáng.

Rất khó để nói lí do đứa nhỏ này sở dĩ tính cách quái gở, mà không liên quan đến môi trường phát triển của nó.

Trần Diệp bị gió thổi qua, chỉ cảm thấy yết hầu phát đau.

Hắn đội mũ chùm đầu cho Giang Đề, nói: “Chà, vậy thì cố gắng lên, tranh thủ sớm ngày trở thành kẻ có tiền, nghênh bạch phú mỹ, đi lên đỉnh cao của nhân sinh.”

Giang Đề nghe được “Nghênh bạch phú mỹ”, mí mắt giật giật.

Đại cẩu !

***

Đoàn người trở lại căn cứ, thì trời đã tối.

Vừa vào cửa, mọi người liền cảm giác quái quái.

Mùa xuân sắp tới, dựa theo kế hoạch, đêm nay tổng giám cùng huấn luyện viên sẽ cho bọn họ chút động viên.

Cho nên theo lý thuyết, căn cứ sẽ thực ồn ào.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, lại lãnh lại an tĩnh, con chó phải mặc áo lông chồn khi nó đến* .

(* câu gốc: 狗 来了都得穿件貂。)

“Tình huống như thế nào? Người đâu?” Triệu Bắc Nam hô lớn.

Lời này mới vừa kêu xong, chỗ cầu thang vang lên tiếng bước chân.

Không bao lâu, một người đàn ông với chiều cao trung bình xuất hiện trước mặt bọn họ.

Mọi người đều sửng sốt.

Time: “Hoa Huyền? Anh ra, a không phải, anh trở về?”

Hoa Huyền trên tay xách theo bình rượu, còn say hơn lúc bọn họ đi yến tiệc về, thân thể xiêu xiêu vẹo vẹo mà dựa vào lan can cầu thang .

Cũng không nói lời nào, quét mắt một cái.

Tiếp theo, tầm mắt bắn thẳng đến chỗ Giang Đề đang thay dép, rồi tự nhiên mà đi đến bên cạnh Trần Diệp, Trần Diệp cũng tự nhiên mà cởi  mũ cùng khăn quàng cổ của Giang Đề.

Trong nháy mắt, ánh mắt hắn trở nên hung ác nham hiểm.

Hiện trường không khí tức khắc trở nên xấu hổ.

Triệu Bắc Nam trước kia là hỗ trợ của Hoa Huyền, tự nhiên nhất có thể hiểu rõ cảm xúc của hắn, vội vàng tiến lên ôm cánh tay hắn, trấn an nói: “ Huynh đệ, trở về cũng không nói trước với chúng ta một tiếng, đi, huynh đệ bồi ngươi mấy bình.”

Hoa Huyền lại đẩy ra hắn, ánh mắt thẳng bức Trần Diệp, ngữ khí hùng hổ doạ người: “Tôi nghe nói, thằng nhãi con này là cậu đề cử ”

Mọi người nghe vậy,  tất cả đều nhíu mày một chút.

Trần Diệp quay đầu liếc mắt hướng Giang Đề, phát hiện đứa nhỏ này đang thảnh thơi mà nhai kẹo cao su, một chút cũng không có dấu hiệu muốn quan tâm.

Khá tốt, rất ngoan.

Hy vọng có thể bảo trì thêm vài giây nữa.

Trần Diệp thu hồi ánh mắt, trả lời Hoa Huyền: “Đúng, tôi đề cử.”

Hoa Huyền cười.

Không cam lòng cùng oán giận thổi chiếm hết lý trí hắn.

Hắn xách theo bình rượu đi lên trước, một phen kéo cổ áo Trần Diệp, khóe mắt muốn nứt ra: “Tôi đánh AD cho cậu 6 năm, cậu liền như đối với ta như vậy?”

“Trần Diệp, ngươi mẹ nó lương tâm bị chó ăn rồi sao?”

Mắt thấy Hoa Huyền sắp mất khống chế, các đồng đội sắc mặt chợt biến, nhanh chóng tiến lên ngăn cản.

Hoa Huyền làm ầm ĩ lên: “Đừng cản tôi, tôi liền muốn cùng này mới tới so tài , hắn tính là cái gì, cũng xứng ngồi ở vị trí của tôi?”

“Anh, có chuyện gì bình tĩnh nói.”


"Sự tình không phải như vậy, chuyện này không trách anh Diệp được.”

“Động thủ liền quá mức rồi, Hoa Huyền ngươi mẹ nó bình tĩnh một chút đi.”

Trường hợp một mảnh hỗn loạn, nhưng tầm mắt Giang Đề bị chặn .

Trần Diệp che chắn cho cậu trước Hoa Huyền , cậu nhìn đến Trần Diệp bờ vai dài rộng, thẳng tắp, cùng…… Tai trái có một nốt ruồi nhỏ.

Giang Đề đút hai tay vào trong túi, rũ mắt, đầu lưỡi cuốn cuốn kẹo cao su.

“Thế nào mới tính xứng?”

Giọng thiếu niên trong trẻo, nhưng lạnh lùng.

Phòng khách một chút an tĩnh.

Hoa Huyền đẩy tất cả những người đang bảo hộ Giang Đề ra, nhìn chằm chằm Giang Đề, cười lạnh: “Tôi còn chưa có hết hợp đồng đâu, chiến đội nhiều lắm đưa ta vào đội hình dự bị, cho nên……"

“Tôi liền ngồi ở ghế dự bị nhìn ngươi, xem ngươi có thể kiên trì được mấy tháng.”

Nói xong, Hoa Huyền vỗ vỗ quần áo, rồi sau đó khinh thường mà xoay người lên lầu.

Phòng khách an tĩnh như gà, không khí u ám.

Giang Đề mệt nhọc, cũng cất bước lên lầu.

Nhưng Trần Diệp lại lôi kéo cánh tay hắn, nói: “Tôi đi làm canh giải rượu, đều uống xong canh thì về phòng.”

“Tôi không có say.”

“Không say cũng uống, bằng không ngủ khó tự chịu.”

Canh giải rượu này , các đồng đội cũng tỏ vẻ không muốn uống.

Trần Diệp nhíu mày, một chữ ngàn cân mà nện vào trán mọi người: “Ai không uống ngày mai đi đến bàn cẩu kia chơi game.”

Giang Đề: “……”

Các đồng đội: “……”

***

Hoa Huyền đột nhiên trở về, quấy rầy rất nhiều kế hoạch của chiến đội , thi đấu huấn luyện sẽ trực tiếp hủy bỏ.

Bởi vì tranh chấp hợp đồng với Hoa Huyền, hơn nữa bên trong cũng có mâu thuẫn, một đội cơ hồ là ở một cuộn chỉ rối nghênh đón giải đấu mùa xuân.

Mà Giang Đề, cũng nghênh đón bị internet quấy rối.

Kia đoạn thời gian, cậu thu được hàng ngàn hàng vạn tin nhắn đều là nhục mạ, thậm chí còn có người hướng căn cứ đưa vòng hoa đưa di ảnh của cậu đến.

Bất quá Giang Đề chưa thấy được những thứ kia, đều làm Trần Diệp cùng huấn luyện viên xử lý trước.

****

Giải mùa xuân khai mạc trước một ngày, liên minh phái người tới EOG phỏng vấn trước khi thi đấu.

Dựa theo yêu cầu, mỗi cái thành viên đều phải mặc đồng phục đội để xuất hiện trước ống kính.

Nhưng đồng phục của Giang Đề đặt trên ghế  đã bị một con chó Doberman Pinscher cắn rách do Hoa Huyền nuôi.

Hoa Huyền thấy vậy, không đau không ngứa mà nói: “Sorry, đồng phục của đội mà thôi, trong căn cứ có rất nhiều, tôi tìm người lấy bộ mới cho cậu là được rồi.”

Các đồng đội thấy sắc mặt Giang Đề trở nên khó coi.

Đồng phục của đội đích thực có rất nhiều, nhưng đồng phục của đội viên mới với đồng phục bình thường của đội không giống nhau.

Đồng phục của thành viên mới được đội đặt làm riêng, họ tên của tuyển thủ được may bằng chỉ vàng ở viền cổ áo mỗi bộ.

Tuy rằng bọn họ hiện tại chỉ là đi đến một cái n phỏng vấn nho nhỏ, nhưng phỏng vấn video một khi tuyên bố, không thiếu được có các thám tử mạng lấy kính lúp ra soi rồi phát giác ra chuyện này.

Như là ——

Wither ở chiến đội không được coi trọng bằng Hoa Huyền .

EOG xa lánh AD mới.

……

Các đồng đội tức giận vì Hoa Huyền làm vậy, nhưng ngại với lâu như vậy làm đồng đội, cũng không dễ nổi nóng.

Triệu Bắc Nam thở dài, tự mình lấy một bộ đồ đội bình thường cho Giang Đề  : “Không biện pháp khác Giang Tiểu Đề, cậu chỉ có thể tạm thời chịu ủy khuất một chút.”

Giang Đề không quan tâm. Hắn đem đồng phục của đội kéo khóa lên đến đỉnh, lạnh như băng mà liếc nhìn Hoa Huyền một cái.

“Anh yên tâm, kế tiếp chiến đội sẽ may bộ mới cho tôi, tôi sẽ vẫn luôn mặc ở trên người. Nếu tôi để anh mặc đồng phục của đội lên sân khấu một ngày, liền tính tôi thua.”

Phòng huấn luyện chợt im lặng, kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Hoa Huyền sắc mặt khó coi, ánh mắt ngạc nhiên mà trừng mắt Giang Đề.

Chết cười, rốt cuộc là ai cho hắn dũng khí nói ra bừa bãi như thế hế?  Một năm bị bán hai lần  ha...Chuyển đến tận ba đội!!


Giang Đề nhẹ nhàng nói xong những lời khó nghe, liền đến phòng tiếp theo để phỏng vấn.

Người trước đó là Trần Diệp.

Cậu cùng Trần Diệp ở cửa đâm vào nhau.

Trần Diệp đỡ lấy bờ vai cậu, mắt hắn nhìn đồng phục cậu, cảm thấy kì lạ.

"Đồng phục của đội của cậu đâu?”

“Hi sinh vì nhiệm vụ"

Sau đó, Trần Diệp thấy Hoa Huyền từ phòng huấn luyện sắc mặt khó coi đi ra.

Hắn tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì, nhưng cũng có thể đoán được cậu cùng người kia có quan hệ.

Trần Diệp nhíu nhíu mày, im lặng hai giây.

Rồi sau đó, bàn tay với khớp xương rõ ràng kéo séc áo xuống.

Giang Đề biểu tình khẽ biến: “Anh làm gì a?”

“Cởi.”

Trần Diệp cơ hồ là dùng ngữ kí ra lệnh.

Giang Đề mím môi, tuy rằng khó chịu, nhưng vẫn là nghe lời làm theo.

Chỉ là làm cậu không nghĩ tới, ngay sau đó, Trần Diệp cũng đem đồng phục đội của mình cởi ra.

Khoác vào vai Giang Đề, sau đó tự tay kéo khóa cho cậu.

Nháy mắt, tất cả mọi người đều sửng sốt

" Chết tiệt "

" Anh Diệp "

" Đội trưởng "

Sắc mặt Hoa Huyền âm trầm đến cực điểm, trong nháy mắt phóng ra hận ý khó chịu

"Trần Diệp, ngươi....."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro