Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yuma

Lần nữa tỉnh lại, Âm Khôn Bát phát hiện bên người trống rỗng không có ai, lập tức đứng dậy, hai mắt như rada bắt đầu tìm kiếm Ngu Tú.

Cuối cùng nhìn thấy Ngu Tú bên cạnh bàn đang uống nước, trên người thiếu niên khoác lên một chiếc áo khoác không vừa vặn, quần áo rộng lớn khiến y trông vô cùng gầy yếu.

Y phục của y đã sớm bị xé nát vứt bỏ, quần áo mới vẫn chưa đưa tới, Ngu Tú chỉ có thể căng da đầu mặc y phục của Âm Khôn Bát, y cũng không thể để thân thể trần truồng chạy trong phòng được.

"A Tú..." Đang uống nước Ngu Tú đột nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc, quay đầu liền thấy Âm Khôn Bát đi tới chỗ y.

Chưa kịp phản ứng đã bị Âm Khôn Bát kéo vào lồng ngực, hai tay hắn ôm chặt ghìm cánh tay y đau đớn, nước trà còn chưa nuốt vào khiến cuống họng bị sặc.

"Khụ khụ khặc, khặc khụ khụ khục..." Ngu Tú họ một trận, bị sặc nước trà không thở nổi.

Nghe tiếng ho khan của y, Âm Khôn Bát mới nhận ra mình quá khích động, vội vàng vỗ nhẹ lưng y.

Ngu Tú thuận khí, lau nước trà bên khóe miệng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lo lắng gấp gáp của Âm Khôn Bát, cảm nhận được bàn tay to lớn ấm áp phía sau, đột nhiên nhịp tim đập nhanh một cách khó hiểu.

"Ùng ục..." Một tiếng kêu kì quái truyền ra từ bụng Ngu Tú, Ngu Tú liếc mắt nhìn Âm Khôn Bát một cái, nhanh chóng cúi đầu, một vệt hồng lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy nổi lên hai má.

Thân thể nguyên chủ bị tẩu hỏa nhập ma phản phệ khiến Âm Khôn Bát bị thương nên hắn nằm trên giường gần như ngủ suốt một ngày.

Ngu Tú không dám chạy loạn, đói bụng rồi nhưng vẫn không dám nói, cũng không tiện mở cửa gọi người, gần như một ngày không ăn cơm, nên uống một bình nước trà lấp đầy ...

Liếc mắt nhìn y cười như không cười, Âm Khôn Bát quay đầu ra ngoài đứng trước cửa dặn dò "Người đâu, chuẩn bị cơm nước!"

Giáo chủ đại nhân một ngày không kêu cơm nước lên, nhà bếp đã sớm chuẩn bị, nhanh chóng đưa thức ăn đến.

Thân thể bây giờ là của người phàm, một ngày chưa ăn uống gì, Âm Khôn Bát cũng cảm thấy có chút đói bụng, gắp đồ ăn cho Ngu Tú, ra hiệu cho y ăn cơm, mới nếm thử, mùi vị cũng không tệ.

Ngu Tú đã sớm đói đến mức da bụng dán da lưng, đối mặt với sự dụ dỗ của đồ ăn cũng không nhịn được, một bên vừa quan sát sắc mặt Âm Khôn Bát,một bên bắt đầu ăn cơm.

Y không dám lấy đĩa rau, giáo chủ vẻ mặt ôn hòa tự mình gắp rau cho y đã là ban thưởng lớn, chỉ dám ăn từng miếng cơm trắng trong bát.

Bản thân là tên sai vặt cấp thấp trong Ma giáo, đồ ăn tất nhiên là những món tệ nhất trong giáo, đều là bánh màn thầu và dưa muối, thi thoảng may mắn có thể ăn một nắm cơm tẻ, nhưng cũng chỉ là loại làm từ gạo lứt vụn nát kém nhất.

Trước đây làm việc ở nhà bếp, thấy cơm nước chuẩn bị cho giáo chủ mà thèm nuốt nước miếng, nhưng cũng chỉ có thể ước ao hy vọng xa vời.

Đồ ăn tinh mỹ y không dám gắp, ăn cơm trắng thơm ngon trong bát đã cảm thấy rất hạnh phúc, thỉnh thoảng nhìn sắc mặt Âm Khôn Bá, để phòng giáo chủ bỗng nhiên trở mặt...

Mới ăn hai miếng cơm, Âm Khôn Bát nhìn thấy động tác cẩn thận của Ngu Tú, không nhịn được để đũa xuống, lấy đi bát đũa trên tay Ngu Tú.

Đột nhiên bị lấy mất bát đũa, liếm liếm hạt gạo thơm ngon thượng đẳng trên khóe miệng, Ngu Tú sợ sệt liếc nhìn Âm Khôn Bát, không dám phản kháng ngoan ngoãn ngồi im.

"A Tú, lại đây..." Âm Khôn Bát chăm chú nhìn Ngu Tú nói.

"..." Nghe tiếng gọi, Ngu Tú ngây cả người, sau đó thấy Âm Khôn Bát vỗ bắp đùi lập tức hiểu.

Do dự vài giây, sắc mặt đỏ ửng chậm rì rì đứng dậy đi tới trước mặt Âm Khôn Bát, cẩn thận ngồi lên đùi hắn.

Cúi đầu nhìn Âm Khôn Bát ánh mắt nóng bỏng, hai tay y đan vào nhau có vẻ hơi căng thẳng đứng ngồi không yên.

"A Tú, ăn cơm..." Âm Khôn Bát ôm Ngu Tú vào trong ngực,hài lòng cười, duỗi tay cầm chén đũa lên, gắp thức ăn mỹ vị trên bàn đút cho thiếu niên.

Lần nữa thức ăn được đưa tới miệng mà thụ sủng nhược kinh, Ngu Tú nuốt cả miếng thức ăn vào trong miệng, trợn tròn mắt đầy ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn vẻ mặt mang ý cười của Âm Khôn Bát.

Không chỉ y, nha hoàn quản sự hầu hạ bên cạnh cũng rất kinh ngạc, thực sự không thể nào tưởng tượng được giáo chủ hỉ nộ thất thường, cực kỳ tàn ác của bọn họ có thể làm ra hành động như thế, sắc mặt còn rất ôn nhu hòa khí...

Chờ cơm nước xong, Âm Khôn Bát ôm Ngu Tú tới phòng tắm chuyên dụng bể tắm, giúp y tắm rửa một cách không an phận, rồi ôm người trở lại giường.

Thấy nét mặt Ngu Tú kinh hoàng xấu hổ, Âm Khôn Bát kéo chân y qua, giúp y bôi thuốc mỡ từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, hô hấp có hơi dồn dập đắp chăn cho y, còn bản thân thì chạy đến bể tắm thêm lần nữa, bình tĩnh lại tâm tình đang kích động trong lòng.

Chính nhân quân tử cái gì, thật khó chịu quá đi... Dựa lưng vào vách tường bể tắm, mắt nhìn chằm chằm tầng tầng màn che bên trong là thiếu niên nằm ở trên giường mà thở dài một hơi.

Sau vài ngày thích nghi với thân thể của nguyên chủ, Âm Khôn Bát dần dần nhập vai giáo chủ của Ma giáo, nhanh chóng triệu hồi các thuộc hạ mà nguyên chủ phái đến giang hồ quấy rối dân chúng.

Về phần Vân Thiên Thiên, nàng ta chẳng khác nào hoa hồ điệp độc, ai bị dính vào sẽ gặp xui xẻo, thoát khỏi nàng mới có thể thoát khỏi vận mệnh của nguyên chủ, phải tìm cơ hội giải quyết nữ nhân này.

Một đao giết chết là biện pháp giải quyết nhanh chóng nhất, nhưng bây giờ tạm thời không giết được, Vân Thiên Thiên hiện tại tốt xấu gì cũng là con gái của minh chủ võ lâm được người khắp thiên hạ yêu mến.

Bây giờ tình hình ở ma giáo cũng không tốt, tuy không phải thời điểm cùng giang hồ đối nghịch, nhưng muốn giết người, cũng sẽ kéo đến một đống giá trị thù hận cho mình.

Đến lúc đó, một mình ma giáo muốn chống lại sự vây quét của toàn bộ giang hồ. Thì kết cục của họ cũng chẳng khác gì nguyên chủ, đều phải chết.....

Nhưng cứ vậy mà thả nữ nhân này đi cũng không được, không chỉ thân thể này vì Vân Thiên Thiên mà bị thương để lại nhiều di chứng, mà còn vì không chắc chắn có thể thoát khỏi nàng.

Nữ nhân Vân Thiên Thiên này thực sự rất phiền phức, dựa theo tính cách của nàng, nói không chừng ngày nào đó sẽ quay lại gây họa cho hắn!

Trái phải đều không được, trong đầu Âm Khôn Bát nghĩ một lúc đã có chủ ý, quyết định thả tin tức trong giang hồ, mời anh hùng khắp thiên hạ đến ma giáo tham gia yến tiệc, nói rằng là mỹ nhân đệ nhất võ lâm Vân Thiên Thiên mời.

Nếu không có gì bất ngờ, dựa theo tính cách trêu hoa ghẹo nguyệt của Vân Thiên Thiên, cho dù là chính đạo hay ma đạo, chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi nàng đến cứu mỹ nhân về nhà.

Khi đó vừa có thể tiễn nữ nhân này đi, thậm chí còn có thể kiếm thêm chút tiền, nguyên chủ đã vì nàng mà trả giá nhiều như vậy, dù sao cũng phải có chút hồi báo, đến lúc đó nàng gây họa cho ai cũng được, miễn là không gây họa cho hắn là được!

Sau khi quyết đinh như vậy, Âm Khôn Bát liền giao việc cho vài vị trưởng lão và hộ pháp của Ma giáo.

Làm giáo chủ chỉ cần ra lệnh là được, cần gì phải tự mình làm gì, trưởng lão và hộ pháp là cấp dưới để làm gì? Hiện tại để bọn họ phát huy năng lực của mình đi!

Truyền tin ở cổ đại rất lạc hậu, tin tức truyền đi, đợi đến khi đại hiệp ma đầu khắp nơi nhận được tin tức, cũng đã gần hai tháng, Âm Khôn Bát cũng không vội vã.

Nhốt Vân Thiên Thiên mấy ngày, Âm Khôn Bát tranh thủ đi thăm nàng một chút, muốn nhìn thử xem nữ nhân này bị giam có thành thật hơn hay không.

Nhưng thật đáng tiếc, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, mới vừa đến gian phòng của Vân Thiên Thiên, hắn đã nghe thấy những tiếng mắng chửi đầy tức giận.

"Kêu Hàn Phi tới đây gặp ta, nếu hắn không tới gặp ta, ta sẽ không ăn cơm, mau kêu hắn tới gặp ta... Làm chuyện đó với nam nhân, thật buồn nôn, bổn cô nương thực sự nhìn lầm ngươi rồi, Hàn Phi ngươi là tên khốn nạn, khốn nạn......"

Vân Thiên Thiên lớn giọng gào thét, hoàn toàn không có chút tự giác nào của một tù nhân, âm thanh kêu rất chói tai.

Âm Khôn Bát dừng lại, không bước vào, đứng ngoài cửa với vẻ mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng đã tức giận vô cùng.

Nữ nhân này nói năng lung tung, khẩu thị tâm phi, nếu không phải dựa vào nguyên chủ luôn đau lòng, thương yêu, chiều chuộng, thân là tù nhân nàng có tư cách gì mắng người? Nếu là tù nhân khác đã sớm bị một đao chém chết, thế mà nàng còn giám to tiếng!

Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa sẽ đói đến hoảng loạn, để nàng nhịn đói mấy ngày, xem nàng có còn sức mắng người hay không.

Âm Khôn Bát cười lạnh, lập tức dặn dò "Nếu nàng không muốn ăn cơm, vậy thì không cần đưa cơm cho nàng, đói bụng mấy ngày nàng sẽ ngoan thôi......"

Nói xong, ngại nghe tiếng gào thét trong ngục, nhanh chân rời đi.

"Dạ!" Thị vệ canh gác chắp tay lĩnh mệnh, trong lòng đối với giáo chủ hỉ nộ vô thường này lần nữa không ngừng lau mồ hôi.

Nhớ trước kia giáo chủ yêu thích sủng ái Vân cô nương tới mức không nỡ để nàng chịu dù chỉ một chút oan ức, cũng không nhẫn tâm ép buộc nàng mà mỗi lần túc giận chỉ lên người người khác.

Nếu như trước đây, mỗi lần Vân cô nương cùng giáo chủ cãi nhau, chẳng đến một ngày giáo chủ đã đi dỗ người ta.

Hiện tại đã mấy ngày, giáo chủ không những không dỗ nàng, mà còn tỏ vẻ chán ghét, thậm chí còn có thêm một nam sủng mới, nghe nói đêm nào cũng ân ái, sủng ái lên tận trời.

Giờ đã đến địa lao, không chỉ không thả người ra, mà trên mặt còn không mảy may đau lòng chút nào, tựa như đối với Vân cô nương đã không còn tình nghĩa nào...

Nhìn bóng lưng Âm Khôn Bát rời đi, hộ pháp nghe thấy Vân Thiên Thiên vẫn đang tức giận mắng chửi trong ngục giam, trợn tròn mắt.

Giáo chủ chán ghét nữ nhân này cũng tốt, nữ nhân này là kẻ gây họa, trong giáo đã có không ít người vì nàng mà chết.

Không thích giáo chủ của chúng ta thì thôi đi, lại còn muốn lợi dụng giáo chủ của chúng ta, sớm đã không vừa mắt nàng ta.

Giáo chủ lợi hại như vậy cao cao tại thượng lại như con chó tự đắc vây quanh nàng, sủng ái nàng lên trời đã không cảm ơn, lại còn làm bộ bị bức bách, đổi với tất cả ma giáo bọn họ đều ra vẻ ghét bỏ!

Người chính đạo toàn những kẻ giả dối, nếu bất cứ ai trong số họ có thể được giáo chủ nói một câu ôn hòa, ai mà không cảm động đến rơi nước mắt, vậy mà nàng lại không biết điều...

.......

......

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro