Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(Trước khi vào chương cũng tức là thế giới đầu tiên, editor xin được thống nhất xưng hô một chút: Lâm Tử Nhiên: Anh, Lục Trăn: Hắn, Ôn Dự: Y, Lục Toại: Cậu, Triệu Minh Trạch: Hắn)

Chương 1:

Tôi là Lục Trăn, bất luận xem từ phương diện nào đi chăng nữa, trong mắt người khác tôi đều là người thắng cuộc trong nhân sinh.

Không tới ba mươi tuổi tôi đã là chủ tịch của một công ty niêm yết nổi tiếng, sự nghiệp thành công, xem như là tuổi trẻ tài cao. Tôi còn có một người yêu đồng tính luyến ái tên là Ôn Dự, y chẳng những có dáng vẻ mà tôi thích, còn là một ngôi sao có danh tiếng trong giới minh tinh.

Tôi chưa bao giờ phải lo lắng về vấn đề tiền bạc, càng không cần phải một mình đối mặt với những thăng trầm trong cuộc sống, tôi có mọi thứ khiến cho nhiều người không khỏi ngưỡng mộ.

Nhưng thực tế___ duy nhất trong tình yêu, tôi bất quá chỉ là một vai phụ.

Cuối cùng, đã thua tất cả trong một trò chơi vô lý.

Tôi rốt cuộc là ai?

【 Ding ---】

【 Đang tải thế giới thực tế ảo 】

【 Hoan nghênh bạn đến với trò chơi nhập vai "Nam phụ thâm tình" được phát triển bởi công ty trách nhiệm hữu hạn công nghệ mạng ảo.】

Lâm Tử Nhiên nhắm mắt lại, thoáng trầm tư trong chốc lát. Anh nhớ tới hôm qua mình nhận được một bưu phẩm chuyển phát nhanh, bên trong là một chiếc mũ bảo hiểm trò chơi thực tế ảo mới nhất do công ty ảo tưởng phát triển. Công ty ảo tưởng xưa nay nổi danh với khả năng sản xuất game xuất sắc, hàng loạt game nhập vai được người chơi yêu thích, được bán khắp thế giới trong nhiều năm. Còn series "Nam phụ thâm tình" ngược lại trước đây chưa từng nghe nói, đoán chừng chắc là mới ra.

Lâm Tử Nhiên vì tò mò nên tiến nhập vào trò chơi này. Thế giới trò chơi được tạo ra một cách ngẫu nhiên dựa trên bản thiết kế mới của cơ sở dữ liệu. Những gì anh nhận được vừa rồi là thông tin về nhân vật mà anh cần đảm nhiệm.

Mở đầu rất ít, chỉ có vài câu khái quát về cuộc đời của Lục Trăn, nhưng những sự tình phát sinh không thể dùng mấy câu là có thể nói xong.

Lục Trăn tuy thân là chủ tịch của một công ty, chưa bao giờ lo lắng về tiền bạc, thế nhưng có một tuổi thơ lại chẳng tính là hạnh phúc. Lúc hắn mười tuổi, mẹ hắn vì bệnh mà qua đời, không bao lâu sau cha hắn cưới một người phụ nữ khác và mang về nhà hắn một đứa con riêng. Cũng may mẹ kế chưa bao giờ đối xử khắt khe với hắn, bà là một người phụ nữ dịu dàng, đối xử với hắn ôn nhu như nước, thậm chí đối đãi với hắn so với con trai ruột của mình còn tốt hơn, làm cho hắn dần dần mở rộng tấm lòng để tiếp nhận gia đình mới, tiếp nhận người phụ nữ kia, cũng tiếp nhận em trai của mình_Lục Toại.

Nhưng mà tiệc vui mau chóng tàn, mấy năm sau hắn bất ngờ bị bắt cóc, người phụ nữ vì cố gắng cứu hắn nên đã chết.

Năm đó Lục Toại mới mười hai tuổi, không thể nào tiếp thu được sự thật như vậy, cho là mẹ mình vì Lục Trăn mà chết, vì vậy giận chó đánh mèo với Lục Trăn, thế nhưng cha Lục đối với chuyện này lại thờ ơ không động lòng, chẳng những không quan tâm đến cái chết của vợ mình, thậm chí cảm thấy Lục Tiểu Toại cố tình gây sự, tại thời điểm Lục Tiểu Toại bất lực khổ sở nhất, lạnh lùng đem cậu đưa tới trường nội trú.

Lục Trăn bởi vì sự kiện kia nên không có cách nào đối mặt với Lục Toại, hắn bỏ ra thời gian rất lâu mới từ đoạn bóng tối đáng sợ kia bước ra ngoài, thời điểm chờ hắn nỗ lực cứu vãn tình cảm anh em, tất thảy đều đã chậm, Lục Toại đã xa lánh hắn cùng với cha, đồng thời lựa chọn một mình xuất ngoại du học.

Lúc Lục Trăn hai mươi bốn tuổi, cha Lục vì bệnh mà qua đời, trước khi qua đời đem toàn bộ công ty giao lại cho hắn, mà Lục Toại ở tang lễ thậm chí còn không xuất hiện.

Tình anh em càng ngày càng như người dưng nước lã.

Như vậy lại qua mấy năm, tại một bữa tiệc tối từ thiện, Lục Trăn gặp được Ôn Dự.

Lúc đó Ôn Dự trong vòng giải trí đã là một đại minh tinh nóng bỏng tay, xuất đạo đã nhiều năm nhưng trường thịnh không suy, lại có gương mặt được mệnh danh là mối tình đầu quốc dân. Trong nháy mắt khi Lục Trăn nhìn thấy người đàn ông kia, bỗng nhiên hiểu được thế nào là cảm giác động lòng, sau một hồi thăm dò liền triển khai theo đuổi Ôn Dự.

May mắn chính là, Ôn Dự cũng không ghét hắn.

Mấy tháng sau, hai người nước chảy thành sông, trở thành người yêu. Lục Trăn săn sóc tỉ mỉ đối với Ôn Dự, nhân nhượng mọi thứ, bởi vì Ôn Dự không muốn công khai tình yêu, hắn cũng không oán hận câu nào mà bí mật làm người yêu với đối phương. Thân phận của Ôn Dự đã chú định y không thể giống như người bình thường đem tình yêu chỉ cần làm chuyện của hai người yêu nhau, có quá nhiều thứ cần phải lo, nếu hắn yêu người này thì dĩ nhiên đều tôn trọng quyết định của y.

Đối với Lục Trăn, tình yêu không cần phải oanh oanh liệt liệt, quan trọng là tế thủy trường lưu [1], là phù hợp với quan niệm sống và sự bền bỉ có thể hỗ trợ lẫn nhau...Hắn muốn chính là lúc cần sẽ có người ở bên cạnh, nếu như người này vừa là người mình yêu, càng không thể tốt hơn.

[1] Tế thủy trường lưu: Có nghĩa là dòng suối nhỏ, nước chảy nhỏ nhưng chảy dài, chầm chậm, đều đều, từng chút một, nhưng không ngừng nghỉ. Ở đây ý nói tình cảm giữa hai người qua nhiều chuyện xảy ra, tuy từng chút một, nhưng không ngừng và sâu sắc.

"Lục Trăn". Một âm thanh thanh đạm dễ nghe đánh gãy suy nghĩ của Lâm Tử Nhiên.

Lâm Tử Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông ngồi trước mặt.

Người đàn ông mặc một chiếc áo len rộng màu trắng với một chiếc áo khoác vải lanh màu xám nhạt bên ngoài. Y nhìn anh với con ngươi có chút lười biếng, bên trong đôi mắt kia như chứa cả bầu trời đêm trong suốt lại vô cùng thâm thúy, khóe môi hơi nhếch lên, mặc dù không cười nhưng cũng như đang mỉm cười, mái tóc ngắn màu đen mềm mại xõa xuống trước trán, độ dài vừa vặn đến hàng mi xinh đẹp, vừa nhu hòa nhưng không làm mất đi vẻ đẹp hoàn mỹ của y.

Khuỷu tay Ôn Dự chống lên bàn, hướng Lâm Tử Nhiên cười cười: " Suy nghĩ gì mà nhập thần như thế?"

Lâm Tử Nhiên nắm tay lại để bên môi ho nhẹ một tiếng: "Anh đang nghĩ, lần quay chụp này của em khi nào có thể kết thúc."

Ôn Dự cong mắt cười: "Sắp rồi."

Lâm Tử Nhiên có chút không dễ chịu rũ mắt xuống, cầm lấy ly nước trên bàn nhấp một miếng, nửa ngày mới phát ra một tiếng than thở rất nhẹ.

Nếu như mọi chuyện tới đây đã kết thúc, cũng coi như đã xong một đoạn giai thoại, mặc dù không có cái gì oanh oanh liệt liệt hay tình yêu ghi lòng tạc dạ, ngược lại hai người cũng đã có những năm tháng yên tĩnh tốt đẹp, mà vấn đề là___cố tình đây chính là một quyển tiểu thuyết máu chó!

Và Lục Trăn không phải là nhân vật chính của quyển tiểu thuyết này, nhân vật chính là em trai của hắn, Lục Toại.

Rất nhanh khi Lục Toại từ nước ngoài trở về, câu chuyện chân chính của thế giới này sẽ mở ra.

Đến lúc đó Lục Toại không chỉ cướp đi công ty này của Lục Trăn, còn cướp đi người yêu của Lục Trăn, không để lại cho Lục Trăn bất cứ thứ gì cả!

Quá trình từng bước làm chủ tịch, Lục Trăn cũng không biết, mình chỉ là một nam phụ trong một quyển tiểu thuyết máu chó. Lúc vai chính công - Lục Toại cùng vai chính thụ - Ôn Dự bắt đầu quá trình tình yêu ngược luyến tình thâm. Thì Lục Trăn chỉ tại lúc vai chính thụ - Ôn Dự bi thương khổ sở mới có thể yên lặng xuất hiện, dù cho có bị đội mũ xanh thì cũng là một nam phụ thâm tình không oán hận, không hối tiếc, tác dụng duy nhất là một chất xúc tiến tình cảm của công thụ, khiến cho tra công Lục Toại biết được Ôn Dự mới là chân ái của đời mình, cũng có tác dụng cung cấp những trở ngại trong quá trình truy thê của công chính.

Loại này chính là anh em bởi vì một người mà đánh vỡ đầu rơi máu chảy, tình tiết này quả nhiên trong ngôn tình đam mỹ vạn năm như một trường thịnh không suy, là những câu chuyện khán giả thích xem vô cùng kinh điển___đây chính là ý niệm đầu tiên trong đầu Lâm Tử Nhiên.

Thì ra người đàn ông trước mặt là thụ___đây chính là ý niệm thứ hai của Lâm Tử Nhiên.

Nghĩ tới đây, Lâm Tử Nhiên liếc nhìn Ôn Dự nhiều thêm một cái bằng ánh mắt có chút ý tứ sâu xa. Nói đi nói lại, Ôn Dự không tính là thánh mẫu Bạch Liên Hoa thụ như sách giáo khoa, ngược lại nên tính là một vị tra thụ thì đúng hơn. Có thể đứng sừng sững tại vòng giải trí nhiều năm như vậy, trong mắt ngàn vạn người hâm mộ đóng vai một người đàn ông hoàn mỹ, nhiều năm như vậy không có bước đi nào là nhầm, có thể nói nói y mười phân vẹn mười hoặc nói y là một người cực giỏi về ngụy trang.

Ôn Dự hiển nhiên chính là vế sau.

Y lựa chọn Lục Trăn làm bạn trai, cũng không phải y yêu Lục Trăn bao nhiêu, mà y cảm thấy Lục Trăn "thích hợp".

Thân phận Lục Trăn có thể trợ giúp sự nghiệp của y, đồng thời một Lục Trăn thận trọng lại săn sóc sẽ không đem đến cho y nhiều quấy nhiễu. Nhìn từ phương diện nào, Lục Trăn cũng sẽ là một bạn đời phù hợp...Đây là lí do tại sao ngay từ đầu y đã có thể chọn Lục Trăn làm bạn trai, mãi đến tận khi y gặp phải Lục Toại, vì tình yêu mà bỏ qua Lục Trăn.

Nhưng suy cho cùng, y cũng không phải là người hướng đến tình yêu, nên sau này có thể bị mất trong sạch chỉ vì sự "lừa dối" của Lục Toại.  (Câu gốc: 但他到底又不是个爱情至上的人, 所以又可以在后来因为陆遂的'欺骗'分的干净利落. Câu này làm tui hoang mang lắm luôn, không biết nên dịch câu này thế nào cho đúng, nên có chút chém gió.)

Lâm Tử Nhiên lui tới lại có chút thưởng thức Ôn Dự, người này xưa nay đều rất rõ ràng rằng bản thân cần gì, không cần gì, bất kì hành động nào của y cũng có mục đích rõ ràng, càng chưa bao giờ mạo hiểm đem bản thân mình đặt ở nơi đầu sóng ngọn gió, ngay cả lúc có mối quan hệ về tình yêu cũng đều tính toán rõ rõ ràng ràng.

Lục Toại đối với y mà nói nên được coi là một ngoại lệ duy nhất.

Khụ, nói tóm lại, Ôn Dự không lâu sau sẽ gặp phải Lục Toại về nước, rồi bắt đầu một đoạn tình yêu do số mệnh an bài, sau đó chính bản thân anh chẳng mấy chốc nữa cũng sẽ vinh quang thăng lên chức bạn trai cũ, đồng thời sau khi chia tay vẫn như trước làm một cái lốp xe phòng hờ hợp lệ, giúp em trai không bớt lo biết được thế nào là tình yêu chân chính, hy sinh chính mình để thúc đẩy công thụ về bên nhau.

Vĩ đại, thực sự là quá vĩ đại rồi!

Lâm Tử Nhiên bưng ly nước lên định nhấp một miếng an ủi chính mình, bỗng nhiên trên mu bàn tay truyền đến một cảm giác ấm áp, Ôn Dự giơ tay đè xuống tay anh, thở dài, nói: "Nước nguội."

Lâm Tử Nhiên: "..."

Động tác Ôn Dự rất tự nhiên đem ly nước từ lòng bàn tay anh lấy đi, sau đó rót cho anh một ly nước ấm mới, mới chậm rãi nói: "Là công ty xảy ra chuyện gì sao?"

Lâm Tử Nhiên thu tay về, mu bàn tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ của đối phương: "Không có..."

Ôn Dự hơi nhướng mày, ánh mắt trầm tư: "Thật sao? Ngày hôm nay thoạt nhìn anh có chút mất tập trung, nếu thật sự gặp phải chuyện gì, có thể nói với em, có lẽ em có thể giúp anh tìm ra biện pháp."

Lâm Tử Nhiên nghe vậy vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cuối cùng anh có một chút cảm giác khủng hoảng, anh đánh giá người trước mặt, cho nên nói cái trò chơi này NPC đều nhạy cảm như thế sao? Nếu như anh không để bụng một chút, anh chẳng phải ngay tức khắc bị GAMEOVER, thậm chí còn không vượt qua được cấp độ của người mới?

Lâm Tử Nhiên không dám sơ suất biểu bộ quá nhiều cảm xúc khác, anh thâm tình lại chân thành nhìn chăm chú đối phương, cười nói: "Anh chờ lần này em ra khỏi đoàn làm phim, sẽ chăm sóc em chu đáo." Ôn Dự nhìn Lâm Tử Nhiên một chút, thấy anh xác thực không muốn nói, liền cười gật đầu: "Được rồi.". Ai cũng có chuyện không muốn nói với người khác, y cũng không muốn truy cứu tận cùng ý nghĩ của anh.

Y đứng lên nói: "Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nên về thôi."

Ngày hôm nay y từ đoàn phim xin nghỉ đi ra, y và Lục Trăn xác định quan hệ yêu đương đã được một đoạn thời gian, thế nhưng vẫn bận việc quay phim điện ảnh, hai người ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Nếu không phải Lục Trăn gọi điện cho y bảo hôm nay hắn vừa lúc đi tới nơi này công tác, y sẽ không đặc biệt đi ra chuyến này, mà làm lỡ thời gian quá lâu cũng không tiện.

Lâm Tử Nhiên cũng đứng lên, nói: "Anh đưa em về."

Ôn Dự khoát tay áo một cái, lấy kính râm mang theo ra, câu khóe môi lên: "Không cần, anh ngồi xe một ngày cũng mệt mỏi, em tự mình trở lại là được rồi."

Ý này tức là không muốn cùng Lục Trăn đi ra ngoài, Lâm Tử Nhiên đương nhiên phải tri kỉ tức thời, không có miễn cưỡng, cười nhìn Ôn Dự quay người rời đi.

Sau đó anh mới ngồi xuống lại, nhìn thấy trên bàn rất nhiều mỹ thực vẫn chưa động tới, không nhịn được gắp một miếng lên thử một chút. Ồ! Không nghĩ tới mùi vị mười phần không sai, lại ngon như vậy, cái trò chơi này khứu giác vị giác gì cũng đều cân nhắc cẩn thận. Chi tiết bảng đạo cụ đầy đủ đến mức, khi nhập vai, anh có thể thưởng thức mỹ vị trong game và trãi nghiệm cuộc sống trong game! Không biết tiếp theo game này sẽ mang đến cho anh bao nhiêu bất ngờ nữa.

Sau khi ăn uống no đủ, Lâm Tử Nhiên dựa vào trên ghế salon, nhớ tới một điều sau đó ngửa đầu cảm khái một phen: "Aiiz, cho nên Lục Trăn ôn nhu săn sóc như vậy, vừa sẽ không tử triền lạn đã [2] cũng sẽ không cường thủ hào đoạt [3], còn chưa đủ lãng mạn cùng giảo hoạt, quả nhiên chính là mệnh nam phụ vạn năm."

[2] Tử triền lạn đã: Có nghĩa là bám lấy không buông.
[3] Cường thủ hào đoạt: Có nghĩa là dùng sức mạnh, tiền bạc, lời lẽ để đe dọa, ép buộc, chiếm đoạt.

Anh nâng tay sờ sờ tóc của mình, trên mặt lộ ra một biểu tình thổn thức, phảng phất như đỉnh đầu màu xanh lục đang chậm rãi hiện lên.

【 Cậu lại nghĩ mò cái gì đó? 】

Lâm Tử Nhiên giật mình một cái, nhất thời ngồi ngay ngắn lại, ai đang nói chuyện đó?!

【 Tôi là trí năng đồng hành và điều hành thông minh của trò chơi này, cậu có thể gọi tắt là hệ thống, có vẻ như nhân loại các cậu đều có thói quen gọi danh xưng này.】

【 Lâm Tử Nhiên thử dò hỏi trong đầu: Cậu vừa nãy tại sao lại không xuất hiện?】

【Hệ thống: Trãi qua phân tích, tôi cho rằng vừa bắt đầu đã xuất hiện sẽ gây bất lợi cho người chơi, dễ dàng gây nên cảnh giác cho nhân vật trong kịch bản.】

Lâm Tử Nhiên sờ sờ cằm của mình, không ngờ rằng cái trò chơi này vẫn có trang bị một cái hệ thống, nhưng cậu ta xem ra rất chu đáo, cũng không biết có chút công năng gì không.

【 Lâm Tử Nhiên: Cậu đã là hệ thống, như vậy cậu có thể làm được cái gì đấy? Bàn tay vàng [4]? Ngoại quải [5]? Vật phẩm hối đoái [6]? 】

[4] Bàn tay vàng: Ám chỉ nhân vật được tác giả thiết kế giỏi toàn diện, là con trời có vòng sáng nhân vật chính bảo hộ. Ở đây bạn thụ nói bàn tay vàng đại khái chính là bạn ấy có được bé hệ thống bảo vệ, bug cho không.
[5] Ngoại quải: Giống như hack, tức là sử dụng kỹ thuật mạng thay đổi một số trình tự, thông số trong game để gian lận.
[6] Vật phẩm hối đoái: Có thể hiểu đại khái là có xuất hiện các vật phẩm và có sự trao đổi vật phẩm này với vật phẩm khác.

【 Hệ thống: Trong trò chơi này, trọng tâm chính là niềm vui và những khó khăn có thể xảy ra mà cậu có thể tận hưởng trong quá trình nhập vai và phát triển cốt truyện, vì vậy tôi sẽ không cung cấp bất kỳ vật phẩm nào không phù hợp với logic thế giới hiện tại, cũng như tôi sẽ không cung cấp cho người chơi bàn tay vàng hay ngoại quải. Hy vọng rằng người chơi có thể phát huy hết tài năng diễn xuất của mình, vượt qua khó khăn bằng trí tuệ và thực lực, thúc đẩy cốt truyện diễn ra theo đúng quy trình đã định.】

【 Lâm Tử Nhiên: Vậy cậu có tác dụng gì...】

【 Hệ thống: Trong thời điểm cần thiết tôi có thể đưa cho cậu một ít tham khảo hay kiến nghị gì đó.】

【 Lâm Tử Nhiên: ...】

【 Hệ thống: Nếu như người chơi muốn thử nghiệm trò chơi thăng cấp bàn tay vàng, tôi đề cử một loại trò chơi khác của công ty là "Long Ngạo Thiên chi tranh bá thiên hạ.】

【 Lâm Tử Nhiên: A, cái này cũng không cần thiết.】

Cho nên túm lại đây là một hệ thống vô dụng, tác dụng to lớn nhất phỏng chừng chính là bồi tán gẫu. Nhưng cũng không sao cả, đây vốn là một game nhập vai, anh tới đây cũng không phải vì xưng vương xưng bá, mà là đến trãi nghiệm cuộc sống cộng thêm rèn luyện kĩ năng diễn xuất! Thân là một sinh viên ở khoa diễn xuất, đương nhiên phải áp dụng những gì đã học, chỉ là đóng vai nhân vật chẳng lẽ còn có thể làm khó được anh sao?.

Hơn nữa anh nghe nói, loại game nhập vai này của công ty ảo tưởng không chỉ nổi tiếng với những người chơi nghiệp dư, mà bởi vì chế tác đẹp và xuất sắc, nên nó thậm chí còn được đưa vào ngoại khóa thực tiễn trong trường học. Căn cứ vào nội dung phát triển giữa quá trình phát triển cốt truyện và tuyến chính, người chơi có thể có được bốn xếp hạng ABCD, nếu như trong game mà có được đánh giá ở cấp A, là có thể cộng thêm điểm trong bài kiểm tra cuối kì, coi như sau đó đi tham gia thử diễn, cũng có thể làm ra được thành tích. (Câu này hơi chém chút xíu nhưng nghĩa đại khái là như zậy...)

Diễn! Anh thế nhưng rất là chuyên nghiệp.

Lâm Tử Nhiên vỗ vỗ quần đứng lên, đẩy cửa phòng bao ra, nơi này là một nhà hàng Nhật vô cùng xa hoa, chỉ có hai người ăn đã hơn hai vạn, thế nhưng Lâm Tử Nhiên không để ý chút nào, hưởng thụ tốt cái cảm giác được quẹt cái thẻ bá đạo của tổng tài, sau đó lái xe rời đi.

___

Lục Trăn thật sự rất có tiền, ăn, mặc, ở, đi lại đều là đỉnh của đỉnh, Lâm Tử Nhiên lấy thân thể hắn là một tổng tài nên có cuộc sống rất vui vẻ. Sau một ngày ở đây, anh trở về ngôi nhà của Lục Trăn ở thành phố B.

Nhà của hắn là một khu biệt thự tại một tiểu khu xa hoa, từ khi cha Lục qua đời, Lục Toại rời khỏi nơi này, ngôi nhà to lớn chỉ có mình hắn ở.

Lâm Tử Nhiên thả hành lý xuống, nửa đêm nằm ở trên giường xem nội dung kịch bản và lược ra trọng điểm.

Quang não đương nhiên sẽ không đem ký ức của Lục Trăn một mạch đều đưa cho anh. Việc chấp nhận quá nhiều kinh nghiệm sống thuộc về người khác cùng một lúc có thể có ảnh hưởng tiêu cực nhất định đến nhận thức của bản thân của người chơi, xuất phát từ sự bảo vệ đối với người chơi, chỉ nhắc tới một vài điều trọng điểm mà nội dung câu chuyện cần. Theo quan điểm của Lâm Tử Nhiên, anh gần như đang đọc kịch bản, nội dung khá chi tiết nhưng chỉ giới hạn ở phần liên quan đến mạch truyện chính.

Cho nên Lâm Tử Nhiên đã gặp phải khó khăn đầu tiên của mình, cho dù anh biết rõ nội dung kịch bản, thế nhưng là nam phụ nên phần diễn chẳng tính là nhiều. Các hoạt động sinh hoạt rườm rà đương nhiên không có trong phần kịch bản chính, cho nên ngoài nội dung kịch bản, anh phải dựa vào khả năng thích ứng của chính mình để vượt qua cốt truyện một cách suôn sẻ. Dù cho hiện tại anh tiếp xúc với các nhân vật không then chốt và cũng không nằm trong cốt truyện chính, khi bị bại lộ quá nhiều, cũng có thể làm cho nội dung kịch bản bị phá hủy, tan vỡ, và cuối cùng chính là ảnh hưởng đến tiến trình của mạch truyện chính, sẽ sản sinh hậu quả khó lường.

Chẳng hạn như lúc này, Lâm Tử Nhiên ngồi ở văn phòng của mình, nhìn trước mặt là một đống văn kiện cần anh phê duyệt, anh không thể không lộ ra một biểu tình ưu sầu.

【 Lâm Tử Nhiên: Những văn kiện này...Có thể tùy tiện phê phê?】Mà là làm như vậy, có thể công ty sẽ phá sản trước khi Lục Toại đến cướp á? Lâm Tử Nhiên không khỏi rơi vào trầm tư.

【 Hệ thống: Nếu như cậu cần, tôi có thể đưa cho cậu vài kiến nghị có thể tham khảo.】

Lâm Tử Nhiên nghe vậy phút chốc liền lên tinh thần, hỏi: "Cậu vẫn có thể cung cấp loại phục vụ này?"

【 Hệ thống: Cậu, cậu cần không?】

Lâm Tử Nhiên: "Đương nhiên là cần!"

Căn cứ vào kiến nghị mà hệ thống cung cấp, Lâm Tử Nhiên rất nhanh đã thuận lợi hoàn thành công tác...sau đó anh sờ sờ mặt của mình.

Ừm, ngày hôm trước anh còn nói đây là một hệ thống vô dụng, hiện tại mặt thật giống có chút đau đau.  (Tức là bị vả mặt đó...)

Kết thúc một ngày làm việc, Lâm Tử Nhiên cuối cùng coi như có thể về nhà.

Đối với người chơi mà nói, thời gian ở một mình tức là thời gian giải trí nhàn nhã, hơn nữa tốc độ trôi của thời gian ở đây cùng với thế giới bên ngoài là 100:1, bởi vậy ngoài việc cuốn theo cốt truyện chính cùng với nội dung kịch bản, anh có thời gian rãnh rỗi dùng để giải trí hay học tập thì đều vô cùng tốt.

Lâm Tử Nhiên suy nghĩ một chút, bắt đầu mở máy tính tìm kiếm các tác phẩm điện ảnh và truyền hình của Ôn Dự.

Sở dĩ anh sản sinh ra ý nghĩ này, chính là vì bề ngoài của Ôn Dự rất chi là ok, dẫn đến sự hiếu kì của Lâm Tử Nhiên đối với minh tinh trong trò chơi, Lâm Tử Nhiên lên mạng tìm tìm, không nghĩ tới các tác phẩm của Ôn Dự lại còn rất nhiều, không khỏi lần thứ hai cảm khái rằng trò chơi này thiết kế tỉ mỉ đến từng chi tiết.

Anh vừa nhìn liền nhìn chừng mấy ngày, quầng thâm dưới mí mắt anh cũng đã lộ ra, cũng không phải Lâm Tử Nhiên nghiên cứu nhân vật trong kịch bản khắc khổ thế nào, mà là thật sự rất hay, không cẩn thật liền đã dùng hết thời gian.

Rượt đuổi kịch tính trong trò chơi này, đây ngược lại là một trãi nghiệm mới mẻ.

Lâm Tử Nhiên hoạt động hai tay, chậm rãi xoay người, nhìn lịch xem ngày một chút, rất nhanh sẽ đến này mùng 1 tháng 3.

Ngày này là ngày dỗ của mẹ Lục Toại.

Kỳ thực đối với sự tình phát sinh năm đó, Lâm Tử Nhiên có chút tò mò, thế nhưng so với những sự cố đại khái bên trong, đây chẳng qua chỉ là một bối cảnh sơ lược.

Lâm Tử Nhiên nghĩ, lúc đầu, tình cảm anh em của hai người vô cùng tốt, cứ nhìn vào việc cùng cha khác mẹ mà xem, mới đầu Lục Trăn không thể tiếp thu việc đột nhiên xuất hiện một người em trai, thế nhưng tình cảm của mẹ kế đối với hắn vô cùng tốt, đền bù cho tình mẹ bị thiếu hụt của hắn. Lục Toại khi còn bé cũng là một người con vô cùng ngoan ngoãn, lúc nào cũng như cái đuôi đi theo sau mông hắn, gọi ca ca dài ca ca ngắn, khiến cho Lục Trăn vô cùng muốn bảo vệ, cảm thấy có một em trai cũng là một việc rất tốt, giai đoạn đó...trong ký ức của Lục Trăn là một khoảng thời gian tươi đẹp.

Thế nhưng theo cái chết của mẹ Lục Toại, hết tất cả đều thay đổi.

Lâm Tử Nhiên suy nghĩ, xem ra chuyện này không chỉ trách Lục Toại, càng không thể oán Lục Trăn, hành vi lạnh lùng của cha Lục mới là nhân tố trọng yếu dẫn đến những sự tình sau này.

Đầu tiên, cha Lục cũng không yêu người vợ cùng mình kết tóc se duyên, bằng không sẽ không đến nỗi có một người phụ nữ và đứa con ngoài giá thú ở ngoài kia, thế nhưng đối với người phụ nữ đó cùng con riêng, ông chưa chắc có sự quan tâm, cho nên mới có thể tại thời điểm người phụ nữ kia chết rồi, liền xa lánh lạnh lùng như Lục Toại như vậy, không dành cho hắn sự quan tâm bảo vệ mà một người cha nên có. Phải biết, thanh thiếu niên tâm lí mười phần mẫn cảm, một khi gặp phải đã kích lớn mà không có sự khuyên bảo che chở thì rất dễ dàng đi sai đường!

Cha Lục chỉ cần quan tâm hai đứa trẻ một chút, xử lí tốt mối quan hệ giữa bọn họ, sẽ không đến nỗi làm cho hai anh em họ cãi cọ rồi đi tới chân tường của tình anh em. Nhiều hành vi của cha Lục làm cho Lâm Tử Nhiên cảm thấy không khỏi quá mức lạnh lùng vô tình, nhưng mà dù sao đây cũng chỉ là nhân vật trong lời thoại, ai cũng không biết được ý nghĩ chân thật của ông, e rằng ông tồn tại chỉ là vì triển khai mâu thuẫn ở phía sau kịch bản.

Nói tóm lại, Lục Trăn đối với em trai mình vừa quan tâm lại hổ thẹn, đối với người yêu thì là mối tình thắm thiết, thế nhưng em trai lại hận hắn thấu xương, người yêu cũng vô tình vứt bỏ hắn mà đi, cuối cùng đi tới cái kết cục "Tra công tra thụ tra tấn ta một ngàn lần, ta đối đãi với tra công tra thụ như mối tình đầu" không đường về.

Ừm, nói tới chỗ này, Lâm Tử Nhiên thiếu chút nữa đã quên bài tập thường ngày của chính mình.

Lấy điện thoại di động ra gửi cho Ôn Dự một cái tin nhắn: "Ngủ ngon."

Đơn giản hai chữ, vừa vặn không nhiều không ít, đến từ một Lục tổng mộc mạc nhưng thâm trầm yêu thương! Lâm Tử Nhiên cảm thấy mười phần hoàn mỹ.

___

Ngày mùng 1 tháng 3, không có gió, mưa nhỏ.

Lục Toại đi xuống máy bay, vừa mở điện thoại di động, liền nhận được tin nhắn.

Kelly: Cậu đến rồi?

Lục Toại: Đúng thế.

Kelly: Tư liệu cậu muốn đã gửi cho cậu, chúc cậu thuận buồm xuôi gió, được đền bù như mong muốn.

Lục Toại cười cười, cậu kéo vali hành lý đến ngoài sân bay, ngồi vào chiếc xe đã hẹn trước, sau đó mở điện thoại di động bắt đầu xem tư liệu vừa lấy được, nhìn một chút, bên môi không khỏi lộ ra một ý cười châm chọc như có như không.

Sau một tiếng, xe dừng lại trước cửa nghĩa trang.

Lục Toại nhắm mắt lại rồi mở ra, sau đó cất bước chậm rãi đi vào, cũng đã năm năm chưa từng trở về, cho nên tất cả đều có chút xa lạ. Đi khoảng chừng mấy phút, rốt cục cậu cũng dừng trước một bia mộ.

Mẹ của cậu được mai táng ở đây.

Lục Toại cúi người xuống, nhẹ nhàng xóa đi tro bụi trên bia mộ, lộ ra mặt bức ảnh, người phụ nữ dáng vẻ rõ ràng thoáng như mới hôm qua.

Năm năm trước, tại thời điểm cậu trên máy bay hướng đi nước ngoài, cậu từng quyết định, bỏ xuống tất cả, bởi vì mặc dù có ở lại chỗ này, cũng không có ai quan tâm tới cậu. Cho nên lúc sau đó, Lục Trăn lần lượt gọi điện thoại cho cậu, cậu vẫn không quay lại. Và tại thời điểm người đàn ông không xứng đáng làm cha kia chết, cậu cũng không quay lại. Nếu từ đầu tới cuối cậu chính là một người dư thừa, vậy thì cần gì phải chật vật đi cầu xin đối phương bố thí? Bởi vì một chút ý niệm liền vẫy đuôi cầu xin đối phương sao? Cậu không làm được.

Đã từng có cha từ con hiếu, anh em tốt, nhưng cứ coi như đó là một hồi hư ảo, thời điểm đẹp đẽ của tuổi nhỏ, sớm đã trở thành những ký ức vụn vặt.

Lục Toại đem bó hoa đặt trước bia mộ.

Sự chân thực duy nhất chỉ có mẹ là người con yêu, nhưng con bởi vì nhu nhược, trốn tránh, mà trong năm năm chưa trở về để vấn an mẹ.

Xin lỗi, đôi môi Lục Toại hơi mấp máy.

Lâm Tử Nhiên ngồi trong xe từ xa nhìn cảnh tượng này, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Lục Toại.

Người đàn ông một thân tây trang màu đen, vóc người cao thẳng, đường nét gò má sắc sảo, môi mỏng khẽ mím, hắn không có ô vẫn đứng như vậy trong màn sương, thật giống như được bao phủ bởi một tầng bi ai mơ hồ, lạnh lẽo và cô độc.

Khiến người ta có cảm giác đáng thương khó mà giải thích được.

Thế nhưng Lâm Tử Nhiên sẽ không quên phần sau của nội dung kịch bản...Tên khốn này có mà đáng thương cái rắm! Anh mới là người đáng thương có được không!

A, phun tào thì phun tào, bây giờ là lúc bày ra kĩ năng diễn xuất.

Lâm Tử Nhiên nhớ lại một phen, chính là nhớ lại cốt truyện và lời thoại mà anh đã thuộc lòng trong khoảng thời gian này, lúc này mới đẩy cửa xe ra, mở ô lên và đi về phía trước.

Hết chương 1.

______

Editor có lời muốn nói: Gõ một chương dài ơi là dài...cứ thấy sai sai ở đâu...mà thôi kệ, kinh nghiệm tích lũy từng ngày mà. Với hai từ trò chơi với game, tui đang phân vân không biết nên thống nhất từ nào, vì trong bản convert với bản raw khi thì trò chơi khi thì game, nên thay hai từ qua lại như zậy cũng được nghen. Còn nữa, có ai thắc mắc lịch đăng chương ấy hả, hahaha, tui cũng không biết, tùy tâm trạng và thời gian rãnh, có thể 3 ngày 1 chương, có thể 5 ngày, có thể 1 tuần, có thể 2 tuần,...3,4,5,6, tuần...1, 2, 3 tháng, nói chung tui cũng hông biết. Vì edit và chỉnh sửa một chương truyện thực sự rất lâu, mà tui cũng không có thời gian rãnh nhiều lắm, nên là...vậy đó.

Với lại mọi người có biết ai là anh công không nào, trong bốn người được nhắc đến trong phần thống nhất xưng hô trừ Nhiên Nhiên hihihi :3
Đoán trúng có thưởng...









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro