Chương 6: Điều giáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người bên cạnh ngủ không yên giấc, không bao lâu đã buông tay Thẩm Hàm ra, tự lăn sang một bên ngủ.

Thần Hàm cử động cổ tay tê dại, quay sang nhìn người bên cạnh.

Cả khuôn mặt Đường Tử Yên vùi vào trong gối, áo sơ mi lộn xộn, lộ ra vòng eo quyến rũ.

Nhưng trong mắt Thẩm Hàm lại là sự quyến rũ nguy hiểm.

Lỡ như hắn bỗng nhiên tỉnh lại cường bạo mình, tuy nói thể lực có thể không bằng mình, lỡ có súng hay gì ấy thì mình cũng đành phải nhẫn nhục chịu đựng.

Ôm theo suy nghĩ ấy, Thẩm Hàm bị dọa sợ cả đêm không chợp mắt.

Kiên trì đến lúc trời sáng thì có hơi mơ hồ.

Đầu óc hỗn loạn, nghĩ rằng nếu Đường Tử Ngôn yêu cầu mình phục vụ hắn thay Dương Lộ, tại sao không trực tiếp tìm Dương Lộ, tại sao phải tìm người thay thế?

Đang nghĩ mãi mà không hiểu, người bên cạnh bỗng nhiên trở mình, ngồi dậy.

Thẩm Hàm đột nhiên mắc nghẹn, vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Trong phòng sau nửa ngày không có một chút động tĩnh.

Thẩm Hàm cảm giác hắn hẳn là đang đánh giá mình, dù sao ngủ một giấc thức dậy phát hiện có một người bên cạnh ai cũng không khỏi tò mò.

Nhưng mà Đường Tử Ngôn đúng là đang dò xét Thẩm Hàm.

Mày rậm như kiếm, môi mỏng như giấy , hữu ý vô tình phản ánh một người không tương xứng, một đoạn chuyện xưa như lật lại.

Quan sát một lúc, Đường Tử Ngôn cúi đầu bắt đầu cởi cúc áo sơ mi chưa cởi lúc trước khi đi ngủ, "Đừng giả vờ nữa, dậy đi."

Thẩm Hàm trầm tư hai giây, mở mắt ra, nhanh chóng co lại hướng một bên, "Làm sao anh biết tôi tỉnh rồi?"

Đường Tử Ngôn dừng ngón tay, giương mắt nhìn Thẩm Hàm, "Thật sự tỉnh..."

Thẩm Hàm trong lòng ứa máu, "Ra là gạt tôi. . ."

Đường Tử Ngôn cười, đem áo sơ mi cởi ra.

"Đợi một chút!" Thẩm Hàm mắt nhìn thấy Đường Tử Ngôn thoát đã cởi xong áo sơ mi lại bắt đầu cởi dây lưng, mặt nóng như quả trứng gà chín, "Đừng như vậy. . . . ."

Đường Tử Ngôn cười như không cười, "Như vậy là như nào?"

Thẩm Hàm như đứng trên đống lửa, "Anh cởi đồ làm gì . ."

Đường Tử Ngôn nhìn thấu tâm tư Thẩm Hàm, vì vậy anh lại thắt chặt thắt lưng, "Bởi vì tôi muốn đi tắm."

Về sau còn nói, "Anh không cần sợ hãi."

Đường Tử Ngôn hoàn toàn không thích cưỡng bức, dù sao chuyện ấy giữa hai nam nhân cốt cũng chỉ là sung sướng, tình cảm hai bên không tình nguyện thì thôi, ngay cả trong chuyện ấy cũng cưỡng ép thì quá là cầm thú rồi.

Từ từ đến là được, dù sao thì chính bản thân cũng có thể kiên nhẫn.

Thẩm Hàm thở phào, mắt nhìn thấy người nọ đứng người lên, eo thon cùng chân dài thẳng tắp đi về phía phòng tắm bên cạnh phòng ngủ lớn.

Sau khi Đường Tử Ngôn đóng cửa lại, Thẩm Hàm vội vàng đến dầu giường tìm điện thoại.

Điện thoại hết pin rồi.

Thẩm Hàm nhảy xuống giường mở cửa sổ, dưới biệt thự là những bức tường đã mọc rêu, tựa như lâu rồi không có người cắt tỉa, tươi tốt rậm rạp.

Phòng ngủ cách âm rất tốt, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng vòi hoa sen.

Thẩm Hàm yên lặng một lát, rón ra rón rén ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu đi ra ngoài.

Không ngờ, vừa mở cửa, chưa kịp bước chân ra ngoài thì đã có một mũi dao đâm tới.

Thẩm Hàm theo bản năng gấp gáp nắm lấy cổ tay , áp người ở cửa vào tường .

Sắc mặt Dương Lộ đặc biệt âm trầm dưới ánh sáng.

Rốt cuộc, trải qua nhiều năm trong quân ngũ, Thẩm Hàm dễ dàng gỡ con dao trên tay Dương Lộ.

Dương Lộ ra sức giãy giụa đi ra, nhưng lại không tiếp tục động thủ, chỉ hung dữ nhìn chằm chằm vào Thẩm Hàm, "Hai người làm rồi?"

Thẩm Hàm khẽ giật mình, "Hả?"

Dương Lộ tựa như rất không hài lòng đáp án này, đang muốn một lần nữa nhào lên, lại bị một cánh tay kéo lại, vứt ra sau.

Phỉ Thất động tác gọn gàng, tiểu đệ đi theo phía sau trực tiếp đem Dương Lộ kéo đi ra ngoài, nhét vào trong xe.

Thẩm Hàm thấy gương mặt iều mình đập mạnh vào cửa xe thoáng giật mình..

Phỉ Thất sắc mặt thờ ơ, như là căn bản không có vừa rồi không có sự việc kia xảy ra, "Mày ổn chứ?"

Thẩm Hàm bỏ con dao xuống, "Ân."

Phỉ Thất ngừng nhìn Thẩm Hàn, hơi quay đầu nhìn xung quanh.

Đường Tử Ngôn đứng ở cách đó không xa, trên người vẫn là áo tắm, vẻ mặt ôn hòa, "Thân thủ tốt."

Thẩm Hàm có chút rùng mình một cái, đang muốn mở miệng giải thích, lại nghe thấy Phỉ Thất nói chuyện.

"Cảm ơn Đường ca."

May mắn là đang nói Phỉ Thất, Thẩm Hàm thở phào nhẹ nhõm.

Đường Tử Ngôn nhìn Thẩm Hàm, "Anh phải đi, tôi gọi Phỉ Thất đưa anh đi."

Thẩm Hàm cứng cổ gật đầu, sau đó dẫn hai người đi ra ngoài.

Phỉ Thất bỗng nhiên mở miệng, "Đường ca, thế còn Dương Lộ?"

Đường Tử ngôn hứng thú nhìn theo bóng lưng Thẩm Hàm :"Cũng đưa đi."

Phỉ Thất nhỏ giọng 'vâng', đang muốn quay người đi , lại nghe được âm thanh thờ ơ sau lưng ,

"Tìm người dạy dỗ một chút, hắn có vẻ 'dị ứng' với chuyện này."

_____

Thời điểm Phỉ Thất gõ cửa, Du Hậu đang ngồi ở trước gương trang điểm.

"Ai vậy?" Du hậu lười biếng hét lên, tiếp tục với lấy gương dán lông mi giả.

Giọng Phi Thất trầm xuống, "Là tao, Phỉ Thất."

Ngón tay nhéo rễ lông mi dừng lại, Du Hậu giật mạnh mi giả chưa dán xong xuống, đến giá bên cạnh chọn quần áo.

Sáng sớm Phỉ Thất đã tự mình đưa đến cửa, cơ hội tốt như vậy, Du Hậu lý nào lại không lợi dụng cho tốt !

Du Hậu lấy một cái áo ngủ, đứng người lên, xoắn xuýt kế tiếp nên đi sục ruột hay à trực tiếp cháy bỏng một phen...

Phỉ Thất tức giận hét lên, "Mau mở cửa!"

Giọng Phỉ Thất giận dữ rống làm Du Hậu cứng người, vội vội vàng vàng lột sạch quần áo trên người, mặc lên váy ngủ gợi cảm, "Đến rồi đến rồi. . ."

Sau lại tùy tiện bôi thoáng một phát son môi liền lao ra cửa.

Du Hậu mở cửa, dựa vào khung cửa một cách đầy mê hoặc, "Phỉ Thất. . . Cuối cùng cậu cũng nghĩ thông suốt rồi... ."

Thẩm Hàm vốn tâm tình không được tốt, lại gặp Du Hậu như vậy càng thêm hậm hực.

Phỉ Thất nhìn thấy Thẩm Hàn đã an toàn, liền đi xuống lầu, không quay đầu lại.

Du Hậu vẻ mặt cô đơn lưu tại nguyên chỗ, "Thất ca. . . ."

Phỉ Thất hơi rụt cổ, bước nhanh hơn, một lúc sau thì biến mất.

Du Hậu hậm hực xoay người lại, phanh một tiếng đóng cửa lại, "Cậu với Phỉ Thất đi đâu vậy? Như thế nào mà cả đêm không về."

Thẩm Hàm không nói chuyện, chỉ yên lặng ở một bên thu dọn đồ đạc.

Du Hậu khom người đem váy ngủ cởi xuống ra, cảm thấy Thẩm Hàm có chút không thích hợp, "Cậu sao lại dọc đồ đi?"

Thẩm Hàm cũng không ngẩng đầu lên, "Tôi phải đi."

Du Hậu dừng lại một chút, giương mắt nhìn Thẩm Hàm.

Thẩm Hàm vừa văn đối mặt với Du Hậu thu dọn đồ đạc, hình xăm trên mặt hết sức chói mắt.

Du Hậu hoàn toàn hiểu ra, "Đệ đệ! Ngươi muốn bay bên trên đầu cành đem làm Phượng Hoàng rồi!"

Thẩm Hàm kéo lấy cặp da đi ra ngoài, "Anh thay tôi đi, cái này tôi làm không được."

Du Hậu vội vàng tiến lên kéo Thẩm Hàm, "Đệ đệ, lão đại không thích loại yêu nghiệt nam như ta, hắn thích loại ngây ngô như cậu, cậu đừng sợ, tôi sẽ giúp cậu."

Thẩm Hàm trong lòng khẽ động, "Anh giúp tôi như thế nào?"

Du Hậu nháy mắt mấy cái, "Tôi có thể dạy cậu làm sạch ruột , thả lỏng cơ hậu môn, tôi còn có thể cùng cậu tập squat..."

Thẩm Hàm khóc không ra nước mắt, một lần nữa đi ra ngoài, "Không cần, giúp tôi chuyển lời cho tiểu Trương, bảo hắn đừng trách tôi, quên tôi đi."

Du Hậu lại lần nữa ngăn lại thẩm hàm, "Cái này có cái gì a. . Không phải chỉ là bán nhan sắc sao. . Nếu tổ chức cần tôi đi cùng phụ nữ tôi cũng sẽ đi. ."

Thẩm Hàm đẩy Du Hậu, "Tôi không muốn."

Du Hậu một lần nữa nhào tới, "Không phải một tên xấu trai đã rất tốt rồi, cậu xem lão đại chúng ta đẹp biết bao nhiêu, hắn trên giường có rất nhiều bạn tình, không thể cả ngày ngủ cùng cậu, hơn nữa cậu hy sinh một chút, sớm ngày phá được án của Tiểu Trương, cậu cũng sớm ngày được giải phóng sao."

Vừa nói chuyện, Du Hậu vừa gỡ đồ vật trong tay Thẩm Hàm xuống,"Nghĩ về đảng, nghĩ đến nhân dân, nghĩ về cha mẹ tóc bạc của cậu."

Thẩm Hàm giật giật khóe miệng, "Mẹ là người thân duy nhất của tôi, dù sao bà ấy cũng không có già như vậy."

Du Hậu nói, "Vậy thì nghĩ đến mẹ cậu, cậu muốn bỏ đi không nói tiếng nào, Đường Tử Ngôn nhất định sẽ bảo Phỉ Thất tìm cậu, đến lúc đó cậu cùng mẹ của ngươi có thể yên bình sao? Hơn nữa cậu bỏ rơi tiểu Trương, tiểu Trương có thể buông tha cho cậu sao" sau đó bĩu mmi, vẻ mặt ghét bỏ dạng, "Tiểu Trương là người vô lương tâm nhất. Lúc tôi muốn bỏ dở giữa chừng, anh ta đánh rất nhiều hóa đơn rồi đi theo đòi nợ., làm cho tôi ngày đêm không được yên tĩnh. ."

Thẩm Hàn chịu không nổi, "Anh đừng nói nhảm ở đây nữa được không?"

Du Hậu thở dài, "Ta nói chuyện phiếm còn không phải vì cậu lộn xộn sao, đến cùng phải làm gì, trong lòng cậu cũng đã rõ."

Thẩm Hàm không lên tiếng.

Không thể nào rút lui giữa đường, chỉ có thể kiên trì bước tiếp.

"Thật sự, chuyện này cậu không cần phải tạo áp lực quá lớn" Du Hậu dùng sức nắm lấy tay Thẩm Hàm.

"Chỉ cần kỹ thuật tốt, trai thẳng cũng nghiêng ngả, chơi lỗ nh* nhiều sẽ nghiện đấy, cậu phải tin tưởng lão đại chúng ta."

____

Người trên giường mắt sưng húp, bị đưa đẩy điên cuồng, đầu đập vào đầu giường, phát ra tiếng bang bang .

Dầu bôi trơn không đủ, hậu huyệt bị sử dụng quá độ bắt đầu khô rát, ánh mắt Dương Lộ lại càng ẩm ướt, đặc biệt là nghĩ tới mình bị Phỉ Thất lôi đi như vậy, Đường Tử Ngôn từ trong nhà đi ra cũng chưa từng liếc mình lấy một cái, mắt lại càng ướt.

Buổi sáng sau khi mất hồn mất vía rời khỏi đó, Dương Lộ liền trực tiếp đi uống rượu giải sầu, kết quả khi...tỉnh lại đã nằm trên giường Hứa Vãn Hà..

Hai người cũng không phải lần đầu phát sinh quan hệ, Dương Lộ không để bụng.

Nếu quả thật muốn nói chú ý, cũng nên là Hứa Vãn Hà chú ý, bởi vì người đàn ông của Dương Lộ đầu tiên là hắn, Đường Tử Ngôn là thứ hai.

Hứa Vãn Hà một chút cũng không cảm thấy Dương Lộ tiện, ngược lại là cảm giác bản thân mình hèn hạ, chính mình đem Dương Lộ đưa cho Đường Tử Ngôn, lại bởi vì tò mò đồ Đường Tử Ngôn đã từng dùng qua mà không biết mệt mỏi đi vào nơi hắn đã từng 'ở'.

Thậm chí rất bẩn.

Hứa Vãn Hà đưa tay vỗ mông bên dưới một cái, "Kêu lên!"

Dương Lộ thật sự không có tâm tình, nhưng không thể làm trái ý Hứa Vãn Hà, dù sao hắn cũng không giống với Đường Tử Ngôn , tính tình dữ dằn như rượu Vodka cay nồng. Nếu chọc giận hắn bị đánh là tránh không khỏi, hắn còn nghĩ thêm biện pháp tra tấn mình, với người như vậy mất nhiều hơn được..

Dương Lộ ân a rên lên, thỉnh thoảng hai tiếng nức nở, nghe thật sự là buồn cười.

Hứa Vãn Hà cho Dương Lộ một cái bạt tai, "Đ*t mẹ mày, khóc nữa bố đ* chết mày! Kêu dâm lên"

Dương Lộ vươn tay lau mặt, bắt đầu tập trung rên rỉ.

Hứa Vãn Hà nhắm mắt lại, chuyên tâm làm, ngày càng thô bạo.

Tầm năm phút, Hứa Vãn Hà gầm nhẹ , bắn vào trong Dương Lộ.

Khóe mắt người đàn ông hơi nhướng lên, khóe miệng khẽ giật khiến anh ta có chút gớm ghiếc.

Đợi khi dư âm của cao trào đi qua Hứa Vãn Hà rút d**ng v** ra thỏa mát banh chân ngồi bên cạnh , lục thuốc từ trong túi áo ra hút.

Đèn neon nhấp nháy bên ngoài, ánh đèn xanh đỏ phản chiếu gương mặt suy nghĩ sâu xa của Hứa Vãn Hà.

Hắn không mặc quần áo so mặc quần áo thuận mắt hơn rất nhiều, thẩm mỹ tệ hại hoàn toàn che mất một thân thể cường tráng.

Dương Lộ chẳng muốn làm sạch hậu huyệt, chỉ thu về chân, ở một bên tiếp tục khóc.

Hứa Vãn Hà hà ra một vòng khói, bình tĩnh hơn rất nhiều, "Làm sao, hắn lại không để ý tới em ài?"

Dương Lộ khóc thút tha thút thít đáp, "Hắn tìm một người khác, tên là Thẩm Hàm ấy."

Hứa Vãn Hà tùy tiện dập điếu thuốc xuống mặt đất, "Thẩm Hàm? Người như thế nào?"

"Không có thế lực, mới tới, " Mặt Dương Lộ ướt sũng, "Giống Đường Bội."

Hứa Vãn Hà lạnh giọng cười cười, "Thực mẹ nó biến thái."

Dương Lộ càng khóc to hơn.

"Giống Đường Bội? Tao thật sự không muốn hiểu, một ông già như vậy có cái gì đáng nhớ, ông già đó chưa ngủ với anh ta, còn có tình yêu sao, mẹ kiếp! "Hứa Vãn Hà không kiêng nể gì cả mà chửi bới, "Còn tìm vật thay thế để đ*, thực mẹ nó vừa ngu vừa biến thái."

Dương Lộ ngẩng đầu nhìn Hứa Vãn Hà, xoa xoa nước mắt, tuy rất là khó hiểu, nhưng như cũ không dám mở miệng hỏi.

Dương Lộ đã tò mò từ lâu..

Hứa Vãn Hà bình thường ở trước mặt mọi người đều tôn trọng Đường Bội, dù sao đó cũng từng là lão đại hắn, hơn nữa hắn sở dĩ theo trong hội đi ra ở riêng cũng là bởi vì có rất nhiều người hoài nghi Đường Tử Ngôn giết Đường Bội, bất mãn Đường Tử Ngôn mới ủng hộ Hứa Vãn Hạ chia một phần tài sản của Đường Bội..

Chỉ dựa vào điểm này, Hứa Vãn Hà trước mặt người khác nhắc tới Đường Bội đều là kính trọng tiếc hận.

Cho nên Dương Lộ không rõ Hứa Vãn Hà vì cái gì sau mà lưng chán ghét Đường Bội.

Càng lạ là, Hứa Vãn Hà nhắc đến Đường Tử Ngôn đều đặc biệt phẫn nộ , mặc kệ chuyện râu ria liên quan đến Đường Tử Ngôn hắn đều nổi giận, lăng mạ Đường Tử Ngôn biến thái, thấp hèn, ti tiện.

Dương Lộ thật ra là không quá tin tưởng Đường Tử Ngôn giết Đường Bội, bởi vì bình thường đủ loại dấu hiệu cho thấy Đường Tử Ngôn ưa thích Đường Bội.

Nhưng cho dù người ngoài nhìn thế nào, đều là tướng mạo, ai có thể nhìn thấu lòng người.

Cũng tỷ như chính mình cùng Đường Tử Ngôn ngủ ba năm, rất nhiều thời điểm Dương Lộ đều cho rằng Đường Tử Ngôn hẳn là có chút thích mình, kết quả cũng như rẻ rách bị vứt bỏ.

Nghĩ tới đây, Dương Lộ lại đau lòng.

Bên giường điện thoại vang lên, tiếng Phụng Hoàng trường kỳ đặc biệt chói tai.

Hứa Vãn Hà ngậm lấy điếu thuốc, hung hăng liếc Dương Lộ một cái, lấy qua điện thoại.

Dương Lộ rất biết điều, ngay lúc Hứa Vãn Hà bắt máy đã kìm nén lại.

Hứa Vãn Hà đáy mắt tối sầm lại, khóe môi không tự giác giơ lên, "Tiểu Đường ? Sao đột nhiên nhớ đến gọi cho anh rồi?"

Điện thoại bên kia thanh âm lạnh nhạt như thường, ôn hòa, đều có thể tưởng tượng ra mặt người nọ, "Không phải đại sự gì, nói trong điện thoại không rõ ràng, gặp mặt rồi nói."

Hứa Vãn Hà kinh hỉ .

Dù sao lúc lão Mạc dùng hết mưu kế lôi kéo Đường Tử Ngôn, hắn có thể chủ động liên hệ với mình , đúng là một chuyện tốt

"Không phải Hồng Môn Yến đó chứ?"

Đầu bên kia điện thoại nhẹ nhàng cười cười, "Tôi cũng không nói muốn mời anh ăn cơm ."

Hứa Vãn Hà  ngoắc ngoắc khóe môi, "Vậy chú mời anh đi đâu ?"

"Anh chọn địa điểm đi."

"Không bằng Đông Hải đi, cho chú tiết kiệm một chút."

"Được, tôi ở đó chờ anh."

Hứa Vãn Hà cúp điện thoại, bắt đầu nhặt y phục trên mặt đất mặc.

Dương Lộ chợt nhớ đến cái gì đó, "Hứa ca, về sau em làm sao bây giờ. . ."

"Em á. . . Nên làm cái gì thì làm ấy, " Hứa Vãn Hà kéo quần lên, thắt chặt dây lưng, "Chỉ là đừng muốn quay về, bởi vì em còn hữu dụng, bên Đường Tử Ngôn em vẫn con có thể thu nhập một ít tin tức."

Dương Lộ mắt thấy thấy Hứa Vãn Hà chỉnh trang xong muốn đi liền vội vàng từ trên giường đứng lên, "Thế nhưng Hứa ca, hắn hiện tại cũng không quan tâm em rồi, em sợ về sau. . ."

Hứa Vãn Hà cũng không quay đầu lại, "Đồ vô dụng, nữ nhân còn biết đoạt nam nhân, ngươi làm sao lại ngồi chờ chết."

____

Thẩm Hàm mặc kệ cho Du Hậu lôi kéo đi Đông Hải, trên đường dầu ủ gục xuống

Du hậu nhẹ nhàng hất mái tóc giả, lại đem mái tóc giả hất ra vuốt lại, "Đệ đệ, đừng như vậy nha, làm người quan trọng nhất là vui vẻ."

Thẩm Hàm nhìn sườn mặt Du Hậu,, "Vui vẻ? Mông của tôi sắp nở hoa rồi, tôi còn vui được sao...."

Du Hậu bĩu môi, "Khoe khoang cái gì, cậu tưởng chị đây không ai thèm à, cho cậu biết tuy rằng mỗi ngày đều ở nhà với cậu nhưng sáng nào chị cũng ra ngoài hẹn trai nha."

Thẩm Hàm bước vội vã "Cách tôi xa ra một chút."

Du Hậu vẫy túi xách đi theo Thẩm Hàm, "Đệ đệ ngươi chờ một chút ta. . ."

Đuổi theo được hai bước, di động trong túi reo lên. Du Hậu luống cuống tay chân nghe, nhìn cũng không nhìn màn hình, "Ai đó, tôi đang có chuyện gấp, có chuyện gì nói mau."

Phỉ Thất ngạc nhiên "Tao có việc tìm mày."

Du Hậu dừng bước lại, hai gò má tự giác ửng đỏ, "A. . . Thất ca. . . ."

Phỉ Thất cố nén buồn nôn, "Mày sang bên lầu cũ một chút, tao có việc tìm mày."

Du Hậu hoàn toàn quên đi việc vừa nãy, mơ màng đợi Phỉ Thất cúp máy, sau đó xoay lưng đi vào toilet dặm phấn.

Thẩm Hàm đi một hồi lâu mới nhớ ra Du Hậu thì Du Hậu đã mất hút từ lâu.

Năm sáu người đàn ông đi qua đều rất bắt mắt. Nhất là người ở chính giữa, làn da ngăm đen, lại mặc áo sơ mi sáng màu, giống loại nhà giàu mới nổi, trên mặt góc cạnh rõ ràng, có chút khoe khoang quá mức.

Người đàn ông đó nhìn chằm chằm thẩm Hàm, đáy mắt lộ rõ vẻ chán ghét.

Thẩm Hàm xoay người, tiến vào trong thang máy.

Vốn anh không cần phải vào thang máy, như vậy là để tránh đi một ít phiền toán không cần thiết, khiêm tốn một chút thì tốt hơn.

Ngay lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một đôi giày bóng loáng chặn giữa khe hở.

Cửa thang máy lại lần nữa mở ra, gương mặt kiêu ngạo của người vừa nãy lại xuất hiện.

Một đám người chen vào, Hứa Vãn Hà trừng mắt nhìn người thanh niên trước mặt.

Hắn trạc tuổi Đường Tử Ngôn, hai mươi tuổi, eo thẳng tắp , khuôn mặt trẻ hơn Dương Lộ một chút, nhưng vẫn là khá non.

Hứa Vãn Hà nhìn hắn liền khó chịu, âm thầm chỉ thị cho bọn bảo tiêu phía sau..

Lại nói dám mang mấy người như vậy đến địa bàn Đường Tử Ngôn lắc lư, Hứa vãn Hà đã làm chuyện mà đến lão Mạc cũng không ngờ.

Còn dám tại địa bàn của người ta gây chuyện, đám bảo tiêu đều khó hiểu.

Chần chừ một chút, nhân lúc Thẩm Hàm vẫn còn ở trong thang máy bảo tiêu tranh thủ đẩy anh ta một phát, sau lại nhấc chân định đạp Thẩm Hàm.

Thẩm Hàm nghiêng người, "Thực xin lỗi..."

Một tên khác vươn tay định cho Thẩm Hàm một cái bạt tai, "Một câu xin lỗi thì có thể đạp lên người ông đây à?"

Thẩm Hàm đưa tay chặn lấy tay tên bảo tiêu, "Tôi nhớ người tôi đạp trúng không phải là anh. . ."

Tên bảo tiêu xấu hổ, nhấc chân đạp bên xương sườn trái của Thẩm Hàm, "Đ! mẹ mày đấy. . ."

Thẩm Hàm đưa tay về phía sau ôm lấy chân duỗi ra của người đàn ông, "Nhìn xem, anh đi giày vải, còn tôi thì giẫm lên giày da."

Bảo tiêu chỉ vào mũi Thẩm Hàm, " Mày giẫm chân anh em tao cũng không được, tao chính là khó chịu, giờ sao?"

Thẩm Hàm cứng mặt, ". . . Quan hệ thật tốt."

Hứa Vãn Hà đã sớm không kiên nhẫn, cười lên một tiếng đẩy tên bảo tiêu đằng trước ra.

Thẩm Hàm buông lỏng tay, tên bảo tiêu mất thăng bằng, suýt nữa ngã trên mặt đất,Thẩm Hàm định qua xem bảo tiêu, cũng không chú ý tới Hứa Vãn Hà đang đi về phía mình..

Hứa Vãn Hà năm nay ba mươi tuổi đầu, mười mấy tuổi đã phải lăn lộn trên đường bằng nắm đấm, lăn lộn cho tới thẳng hôm nay, cũng coi như có vài chiêu liền bước lên cho Thẩm Hàm vài nắm đấm.

Thẩm Hàm lúc đầu cũng chặn lại, nhưng người này ra tay nhanh lại tàn nhẫn, hắn còn đang mê muội, không phản ứng kịp nhiều, máu mũi liền phun ra.

Hứa Vãn Hà thu tay, hơi sững sờ.

Đổi thành người khác sớm đã bị đánh gục xuống, tiểu tử này không những đứng vững mà còn tự mình đỡ đòn vài lần..

Thẩm Hàm theo bản năng lùi lại mấy lần, miệng có vị mặn, quét tay lên quả nhiên là máu.

Hứa Vãn Hà nhận khăn tay bảo tiêu đưa tới, lau máu trên tay, vừa muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại đột nhiên cong môi, ngậm chặt miệng.

Thẩm Hàm không phát giác Hứa Vãn Hà biểu lộ khác thường, nhưng khi cơn đau truyền đến, trong đầu có tiếng nổ uỳnh, anh siết chặt tay mình định đi lên, liền bị ai đó nắm cổ áo lôi về phía sau.

Ngón tay chạm vào sau cổ buốt lạnh, sức lực không lớn, Thẩm Hàm lại không tránh được.

Vẻ mặt Đường Tử Ngôn thờ ơ, mái tóc đen xõa trên trán, gọn gàng sạch sẽ, trán trắng mịn như quả vải đã bóc khiến người ta muốn xoa nắn.

"Sao lại nóng giận như vậy.. ."

Hứa Vãn Hà ngửa đầu nhìn hắn, nhướng mày, "Cậu thế nào mà lại quản chuyện này ? Người của cậu sao?"

Đường Tử Ngôn mỉm cười, "Đúng vậy . . . Tôi khá thích cậu ta. . ."

Thẩm Hàm nghe vậy sững sờ, nhìn lên thấy cái gáy trắng mặt lại hơi nóng.

Tuy nói được nam nhân bảo hộ sau lưng có chút xấu hổ, nhưng mình cảm giác cũng không tệ lắm.

Hứa Vãn Hà làm bộ kinh ngạc , "Cái kia thực xin lỗi, cậu đừng trách Hứa ca, người không biết không có tội."

Đường Tử Ngôn làm như không thấy, quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Hàm, "Sao cậu lại ở đây?"

Thẩm Hàm do dự một chút, rất là thành thật, "Phỉ Thất bảo tôi tới, nói muốn tìm người dạy tôi."

Hứa Vãn Hà nghe vậy nhất thời đen mặt.

Đường Tử Ngôn nhất thời nghẹn tại chỗ, "Ân. . . Về sau việc này đừng đề cập trước mặt người khác. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro