chương 10.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Thư Ngâm sắc mặt khẽ biến, lập tức đẩy người bên cạnh ra, thân thể ngửa ra sau tránh đi một kiếm trí mạng kia.

Phi kiếm xẹt qua người Phong Thư Ngâm, kiếm khí lạnh thấu xương xé ra mấy vết rách trên y bào huyền sắc của hắn, sau đó tạo thành hai vết nứt ở trên tường trong tiếng kinh hô của dân chúng vây xem, hung hăng cắm vào mặt đất.

Phong Thư Ngâm đứng thẳng dậy, ngón tay buông xuống bên cạnh giật giật, Phong Ngũ Phong Lục đứng cách hắn vài bước vừa động, thừa dịp lực chú ý của mọi người đều ở trên người Phong Thư Ngâm rồi lặng yên không một tiếng động lui ra.

Trên mặt Phong Thư Ngâm hiện lên vài phần tức giận, cao giọng nói: "Trong thành Lâm Xuyên này đều là dân chúng vô tội, các ngươi động thủ ở chỗ này không sợ đả thương người khác sao? Hay là từ trước đến nay tiên nhân các người luôn làm việc vốn không cố kỵ gì? ”

Những lời này của Phong Thư Ngâm là dùng nội lực nói ra, giọng nói truyền đi thật xa, lần này ngay cả dân chúng vốn không chú ý tới tình huống bên này cũng đều nghiêng đầu nhìn.

Xung quanh Phong Thư Ngâm lồi ra một khoảng trống không, dân chúng đứng phía xa xa vây quanh, không có ai dám đến gần một bước, cũng không biết là do thật sự sợ hãi uy lực của "tiên nhân", hay là do đã đem chuyện lúc trước mấy người Phong Thư Ngâm liều mạng cứu người quên đi không còn một mảnh.

Chỉ có thành chủ thành Lâm Xuyên còn nhớ  ân cứu mạng của Phong Thư Ngâm trong trận động đất, chủ động đứng ra, ông nhìn đám người Quân Trạch chấp tay hành lễ: "Hai vị tiên sư, vị Phong thiếu hiệp này là người tốt mà, đêm qua trong lúc động đất hắn đã cứu không ít dân chúng trong thành, tình hình lúc đó cực kì hung hiểm, nhưng Phong thiếu hiệp vẫn phấn đấu liều mình như cũ, thật sự là một hiệp sĩ trượng nghĩa hiếm có, làm sao có thể sát hại sư đệ của hai vị tiên sư được? Trong đó nhất định có hiểu lầm gì rồi. "Sắc mặt thành chủ sầu khổ, mấy sợi râu theo cái gật đầu cũng run run theo, bất đắc dĩ nói: "Huống hồ, sư đệ của hai vị tiên sư tất nhiên cũng thần thông quảng đại, Phong thiếu hiệp chẳng qua chỉ là một người phàm, sao có bản lĩnh sát hại sư đệ hai vị?" Ông nói xong, còn nhìn dân chúng xung quanh một cái.

Không ít người còn đứng xung quanh nghe được những lời này của thành chủ, nhớ tới người lúc trước đã cứu bọn họ, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ. Ánh mắt nhìn về phía thành chủ lại càng áy náy đến mức hận không thể tìm một cái động chui xuống, dần dần, bắt đầu có người đứng ra nói chuyện cho Phong Thư Ngâm.

"Phong thiếu hiệp quả thật là người tốt mà, ngày hôm qua lão bà ta ngã một cái, là nhờ Phong thiếu hiệp đỡ ta đứng lên..."

"Phong thiếu hiệp tuy rằng võ công cao cường, nhưng không giống những người giang hồ đánh đánh giết giết ngoài kia, đối đãi với người khác cũng rất hòa khí..."

"Động đất tối hôm qua , mái hiên nhà ta cũng sụp đổ hết rồi, là nhờ Phong thiếu hiệp dọn đồ cứu ta ra..."

"Ngày hôm qua ở trong khách điếm, cũng nhờ Phong thiếu hiệp nhắc nhở mọi người lấy trống đánh để cứu người..."

Lúc đầu Phong Thư Ngâm nói như vậy chẳng qua là vì kéo dài thời gian, căn bản không ngờ rằng sẽ có nhiều người vì hắn nói chuyện, nhìn hết người này đến người khác đứng ra, trong lòng hắn tràn đầy ấm áp, cũng biết không thể để bọn họ nói tiếp nữa, trong lòng hắn rất rõ ràng những kẻ đươc gọi là "tiên nhân" này chẳng qua là một vài ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, ai biết chừng có bởi vì vậy mà liên lụy đến những dân chúng vô tội này hay không.

Hắn chắp tay hướng những người đứng ra thi lễ, thản nhiên nói: "Đa tạ các vị phụ lão hương thân ủng hộ cùng tín nhiệm, nhưng Lý Phi Tài kia, đích thật là do ta giết. ”

Lời này vừa nói ra, những người đứng ra đều lắp bắp kinh hãi, lộ ra thần sắc không dám tin.

Phong Thư Ngâm tiếp tục nói: "Nhưng Lý Phi Tài kia mới đáng chết, hắn ỷ vào tu vi cao, liền ỷ mạnh hiếp yếu, khi nam bá nữ, không biết hại chết bao nhiêu nữ tử vô tội, ta giết hắn, cũng coi như là vì dân trừ hại. " Phong Thư Ngâm giấu diếm chuyện Lý Phi Tài năm năm trước dẫn người giết cả nhà hắn.

"Rõ ràng là nói bậy!" Tu sĩ đứng ở phía sau Quân Trạch phẫn nộ nói: "Lý sư đệ tuy rằng phong bình không tốt, nhưng hắn cũng là đệ tử nội môn Linh tông ta, nếu mà hắn tham luyến mỹ sắc như ngươi nói, vẫy tay một cái thì nhanh chóng có vô số nữ tu nhào tới, cần gì phải bức bách mấy nữ tử thế gian? ”

Khóe miệng Phong Thư Ngâm khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, "Ngài thật sự hiểu rõ Lý sư đệ của ngài vậy sao? Vậy ngài có chắc rằng sau khi gã tới thế gian nhất định sẽ không làm ra những chuyện đó? ”

"Ta..." Tu sĩ kia một chữ cũng nói không được, nhìn thấy dân chúng chung quanh xì xào bàn tán, sắc mặt hắn đỏ lên, nhưng nói không nên lời, đành phải nhìn về phía sư huynh của mình nhờ giúp đỡ.

Quân Trạch trấn an sư đệ một cái, hỏi: "Thật sự là người này à? ”

Sư đệ lập tức gật đầu nói: "Triệu sư huynh đi điều tra nguyên nhân cái chết của Lý sư đệ vừa mới truyền tin tới. Chết thê thảm vô cùng. ”

Quân Trạch gật đầu, sau đó nhìn về phía nam tử đứng cách đó không xa, y bào huyền sắc, tướng mạo xinh đẹp, lạnh lùng nói: "Cho dù Lý sư đệ đã làm cái gì, hắn đều là đệ tử Linh tông ta, hắn phạm sai lầm, chỉ có trưởng bối trong tông môn mới có tư cách trừng phạt, không tới phiên phàm nhân như ngươi..."

Quân Trạch còn chưa nói xong, trong đám người bỗng nhiên xuất hiện một nha dịch, hét lớn: "Tiên nhân, các ngươi đều bị lừa rồi! Tiểu tử họ Phong này kéo dài thời gian là để đồng đảng của hắn chạy trốn! ”

Nghe vậy, Phong Thư Ngâm mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía người nói, sát khí vốn đã bình tĩnh chợt lóe lên.

Quân Trạch thả thần thức ra, lúc này mới phát hiện ba người ban đầu đứng bên cạnh Phong Thư Ngâm đã chạy ra ngoài vài dặm. Hắn vốn không chú ý đến mấy phàm nhân này, cũng kết luận những phàm nhân này không có lá gan đùa giỡn dưới mí mắt hắn, nhưng không nghĩ tới lại bị trêu chọc trước mặt nhiều người như vậy, cơn tức giận trong lòng hắn đột nhiên nổi lên. Đưa tay chỉ về phương hướng mấy người kia chạy trốn, đầu ngón tay tụ thành một đoàn ánh sáng đánh tới hướng mấy người chạy xa kia.

Đoàn ánh sáng kia ước chừng to bằng nắm tay người lớn, màu trắng ngà, quang huy rạng rỡ, vừa thoát khỏi ngón tay chủ nhân liền giống như một mũi tên lao ra ngoài, nơi đi qua, bất kỳ vật thể nào tiếp xúc với nó đều bị đâm thủng ra một cái động to bằng nắm tay, nếu chạm vào thân thể con người, chỉ sợ ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng sẽ bị xuyên thủng!

Mắt Phong Thư Ngâm như muốn nứt ra, hắn không có thần thức giống tu sĩ bình thường, cũng không nhìn thấy được mấy người Kỷ Hành hiện tại chạy ra ngoài bao xa, nhưng hắn biết những "tiên nhân" này sẽ không tha cho bọn họ, nếu như đoàn ánh sáng cổ quái kia thật sự đuổi kịp bọn họ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi!

Những ý niệm này hiện lên trong đầu hắn nhanh như sét, sau một khắc, hắn ngang nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ, chạy nhanh vài bước liền nhảy lên, nội lực cả người trong nháy mắt phun trào, đúng là muốn dùng lực lượng một mình chống lại thuật pháp của tiên nhân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro