Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Thư Ngâm dựa vào người Kỷ Hành, ý thức lại chìm nổi trong vực sâu tối tâm, bất tri bất giác bay trở về năm năm trước....

" Tên nhóc kia chạy đi đâu rồi?"

" Có dấu chân, bên này!"

Âm thanh của kẻ thù phảng phất gần bên tai. Năm đó Phong Thư Ngâm mới mười lăm tuổi hoảng hốt không chọn đừng chạy vào một mảnh rừng. Hắn ngồi xổm trong bụi cây rậm rạp, bàn tay nắm chặt bùn đất dưới chân. Hận thù cùng khủng hoảng tràn ngập làm hắn đỏ hai mắt, nhưng ngay cả động cũng không dám động một chút.

Hai người đến bắt hắn vậy mà giẫm lên một thanh kiếm, bay qua bụi cây nơi hắn ẩn nấp. Phong Thư Ngâm gắt gao cắn chặt môi, không để cho mình khiếp sợ kêu thành tiếng, trái tim hắn thình thịch nhảy lên kịch liệt, nhưng ngay cả hô hấp cũng không dám.

Cảm giác được hai người kia đã đi xa, Phong Thư Ngâm mới chậm rãi hoạt động tứ chi đã sớm chết lặng, thật cẩn thận định đứng lên, nhưng mà một khắc sau, bụi cây che lấp thân hình hắn cũng bị người ta kéo ra.

Lúc này Phong Thư Ngâm tựa như con chim sợ cành cong, cho dù một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến hắn mất khống chế, nhìn thấy bụi cây bị kéo ra, cho rằng bị hai người kia phát hiện, hắn không chút do dự rút chủy thủ trên người ra đâm tới.

Lần này tự nhiên không đâm trúng, người nọ cực kì linh hoạt tránh đi, đồng thời nhanh như chớp bắt lấy tay phải cầm chủy thủ. Lúc này cũng khiến Phong Thư Ngâm nhìn rõ mặt đối phương.

Phát hiện người này không phải một trong hai người kia làm hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó hắn lại nâng cao đề phòng.

Không đợi hắn nghĩ xem nên đối phó với kẻ đột nhiên xuất hiện không biết là địch hay bạn này thế nào, động tĩnh bên này lại làm cho hai người kia chú ý. Nghe thấy âm thanh phi kiếm phá không mà đến, Phong Thư Ngâm sắc mặt đại biến, lập tức xoay người bỏ chạy, còn chưa chạy được hai bước đã bị người phía sau túm lấy cánh tay, hai người liền lăn vào huyệt động dưới sườn dốc bị dây leo che khuất.

Sức người kia rất lớn, đem hắn đặt dưới thân chặt chẽ không nhúc nhích được, ánh mắt ý bảo hắn yên tĩnh chút, rồi chuyên tâm chú ý đến động tĩnh bên ngoài.

Lúc ấy hắn khẩn trương đến cùng cực, đầu óc trống rỗng, chỉ biết bị động làm theo lời hắn nói.

" Đáng giận, lại để tên nhóc đó chạy thoát."

Hắn nghe ai đó lớn tiếng oán giận bên ngoài.

" Mảnh núi rừng này lớn như vậy, ngoại trừ một lối ra, những nơi khác đều là vách đá núi cao, ta không tin tên nhóc đó có thể mọc cánh bay ra ngoài. Ta đi bên kia tìm, ngươi canh chừng lối ra..."

Hai gã thương lượng xong, nghe tiếng động thì hình như đã tách ra hành động. Đợi đến khi bên ngoài yên tĩnh thật lâu, đối phương mới buông hắn ra.

Hang động này không phải rất lớn, nhưng nó thừa sức chứa hai người. Phong Thư Ngâm vừa được tự do liền cầm chủy thủ nhắm ngay đối phương, giống như con thú nhỏ đề phòng vươn ra móng vuốt tự cho là đe dọa, " Ngươi là ai, sao lại cứu ta?"

Sau khi trải qua diệt môn cùng thống khổ bị cô lập vô tận, hiện tại Phong Thư Ngâm đối với bất kỳ kẻ nào cũng có cảnh giác sâu sắc, cho dù người này vừa cứu hắn.

Đối phương cúi đầu nhìn hắn, trong huyệt động tối tăm không thấy rõ mặt y, Phong Thư Ngâm nghe đối phương nghiêm túc nói: “Câu hỏi thứ nhất, tôi là Kỷ Hành. Câu hỏi thứ hai, cậu vẫn còn là một đứa trẻ. ”

Không biết vì sao, rõ ràng là câu trả lời cực kì đơn giản,đề phòng quanh người Phong Thư Ngâm lại bất tri bất giác buông lỏng hơn phân nửa.

Hai ngày sau đó, hai người kia vẫn không rời đi, Phong Thư Ngâm cùng Kỷ Hành trốn trong huyệt động ba ngày, trong lúc đó vẫn dựa vào Kỷ Hành mạo hiểm đi ra ngoài hái trái cây ăn cho đỡ đói.

Đợi đến ngày thứ ba, Phong Thư Ngâm nhìn ba trái cây xanh Kỷ Hành hái về, có chút nghẹn ngào nói: “Ngươi ăn trước đi! ”

“Tôi đã ăn no rồi.” Mỗi ngày, Kỷ Hành đều trả lời hắn như vậy.

Thế nhưng Phong Thư Ngâm biết người này căn bản là cái gì cũng không ăn. Trước kia hắn thường xuyên đến khu rừng núi này chơi, nhờ vào sự quen thuộc với địa thế mới không bị hai người kia phát hiện, nhưng cũng bởi vì lối ra duy nhất bị bọn họ chặn mà không cách nào đi ra ngoài.

Hắn cũng không tín nhiệm người trước mắt này, ngày đầu tiên đối phương nói muốn ra ngoài tìm thức ăn, hắn liền vụng trộm đi theo, sau đó biết trước khi đưa trái cây cho hắn ăn, y căn bản không ăn một chút nào. Mà trong mảnh núi rừng cằn cỗi này, căn bản cũng không có bao nhiêu trái cây có thể ăn, đối phương mỗi ngày có thể tìm được mấy trái, đã là cực hạn rồi.

Hắn yên lặng đem trái cây đẩy cho y, "Ta biết ngươi căn bản không có ăn cái gì, ngươi ăn đi, ta không đói." Vừa dứt lời, bụng hắn liền phát ra một tiếng reo hò.

Sao hắn có thể không đói? Mỗi ngày đều phải tránh né kẻ thù truy kích, hai ngày nay nơi bọn họ ẩn thân đã thay đổi vài chỗ, ngay cả ngủ cũng không dám thả lỏng, sức cùng lực kiệt, đói bụng là điều dễ hiểu. Mà trong sinh mệnh mười lăm năm qua, tiểu công tử lớn lên trong yêu thương như hắn cho tới bây giờ chưa từng gặp qua khốn cảnh như vậy. Có mấy lần, thiếu chút nữa hắn - dưới tình huống không thể không nhịn đói cùng lo lắng sợ hãi - phát khóc, nhưng nhớ đến cảnh tượng cha mẹ chết thảm, nhớ đến thị vệ vì yểm hộ hắn chạy trốn mà thi cốt không còn, hắn chỉ có thể cắn răng, đem nước mắt bức trở về.

Kỷ Hành trầm mặc nhìn hắn, không chút do dự đem trái cây còn lại mang đến trước mặt hắn, bình tĩnh nói: “Cậu đói bụng, ăn đi!"

Phong Thư Ngâm lắc đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt y, “Tại sao ngươi không ăn? ”

Biểu tình Kỷ Hành mười phần lãnh đạm bình tĩnh, nhưng dưới tình huống như vậy, trong đôi mắt của Phong Thư Ngâm giờ phút này, lại có vẻ vừa thong dong vừa bình tĩnh, làm cho tâm tình khẩn trương của hắn cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

Đối phương lắc đầu, vẫn là câu nói kia, “Tôi đã ăn no rồi. ”

Phong Thư Ngâm hung hăng nói: “Ngươi gạt người! ”

Kỷ Hành vẫn cực kì nghiêm túc trả lời,”Không có gạt người. ”

Một chữ Phong Thư Ngâm cũng không tin, huyệt động bọn họ lần này ẩn thân quá nhỏ, hai người không thể không gắt gao kề sát vào nhau, lúc nói chuyện hô hấp thậm chí sẽ phun lên mặt hoặc cổ đối phương, nếu như đối phương đã ăn qua, lúc y nói chuyện hẳn là mang theo mùi trái cây, nhưng bất kể hắn gần đến mức nào, đều không ngửi được một chút hương vị.

Ngoại trừ nước, hắn mười phần xác định đối phương ba ngày nay chưa từng ăn bất cứ thứ gì, cho dù võ công có cao cường hơn nữa, ba bốn ngày không ăn gì cũng tuyệt đối chống đỡ không nổi. Huống chi, hắn căn bản không biết hai tên bên ngoài kia sẽ canh giữ đến ngày thứ mấy, nếu như bọn họ vẫn không đi...

Hắn đã mất đi tất cả người nhà, hắn không dám tưởng tượng, nếu Kỷ Hành cũng ngã xuống, nếu Kỷ Hành cũng ngã xuống...

Trong huyệt động tầm mắt mờ mịt, Kỷ Hành lẳng lặng nhìn hắn, giống như đang xác định cái gì, một lúc lâu sau, rốt cục từ trong ba quả kia chọn ra một quả cắn một cái, nhẹ giọng nói: “Tôi ăn một quả, còn lại cậu ăn. Bây giờ cậu còn nhỏ, không ăn nhiều, không chịu nổi. ”

Phong Mà Ngâm đói đến mức dạ dày bắt đầu quặn đau, hắn vẫn nhìn chằm chằm Kỷ Hành, cho đến khi nhìn thấy y ăn trái cây kia, lập tức cầm lấy một quả cắn xuống, không biết có phải vì quả kia quá non hay không, trong lòng hắn cũng bắt đầu chua xót, cúi đầu cắn trái cây, trong lòng hắn nghĩ, Kỷ Hành, một ngày nào đó ta sẽ báo ân tình này...
_____________________( chỉ đăng trên wattpad ngansao63)

Kỷ Hành đội mưa đưa nam nhân loại kia về phòng trúc nơi y tạm thời ẩn náu. Bên ngoài nhà trúc có một tầng hàng rào cao bằng một người ,cửa viện khép hờ.

Bàn tay cầm kiếm của y đẩy cửa ra, ôm Phong Thư Ngâm vào nhà trúc.

Lúc này trời đã dần sáng lên, mưa vẫn chưa ngừng, nước mưa đổ trên nóc nhà vang lên lạch cạch.

Phòng không lớn, chỉ có một chiếc giường tre và một bàn, hai ghế.

Kỷ Hành cởi hết quần áo ướt sũng trên người Phong Thư Ngâm ra, sau khi vết thương băng bó hết, hai tay bắt đầu nóng lên, một tay đặt sau lưng nhân loại, một tay sấy khô tóc hắn, cuối cùng dùng chăn quấn người lại, đặt nằm thẳng trên giường.

Sau đó y lại kiểm tra tình trạng thân thể của nam nhân này một lần nữa, tình trạng khôi phục của đối phương rất tốt, nhưng thể lực tiêu hao quá độ, cần nghỉ ngơi hai ngày mới có thể khôi phục năng lực hành động.

Kỷ Hành nhìn thoáng qua bầu trời âm u bên ngoài, xác định trong vòng một tháng sẽ không có mặt trời xuất hiện, quyết định tìm một góc tắt máy bảo tồn năng lượng.

Y đã cập nhật hồ sơ như bình thường trước khi tắt máy.

[Thời gian: năm thứ năm, ba ngày;

Thời tiết: nhiều mây, có mưa vừa;

Sự kiện: Cứu một nam nhân loại không rõ danh tính;

Tiến độ nhiệm vụ: Vẫn không có phát hiện nào.

Người ghi chép: Kỷ Hành, số 0026】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro