Chương 1: Hoan nghênh đi đến viện điều dưỡng tâm thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tôi có một căn phòng chứa đầy quái vật.

Khi mùa xuân đến, Thần linh đem quái vật chôn xuống đất.

Bi thương, bệnh trạng, dằn vặt, la hét, tất cả đều được bón phân và tưới tắm.

Vào mùa thu, thần linh sẽ đến thu hoạch năm con quái vật.

Chúng tôi lấp đầy căn phòng này".

Mùa xuân đến .

Mùa đông ở phía nam khiến cho những lá cây trên cành già đi, đồng thời cũng làm cho chồi non nhú lên, sự sống mới đem cái già nua đẩy ra khỏi cành cây.

Lá cây úa vàng bị đẩy ra, uốn lượn vài vòng trên không trung rơi xuống, tung bay trước một tòa kiến trúc to lớn, cổ kính, ám trầm. Vây quanh nó là cánh cửa lớn bằng sắt nặng nề, lạnh lẽo thẳng tắp hướng lên trên.

Thiếu niên đứng ở trước cổng tòa kiến trúc, hắn mặc áo T-shirt cùng quần bò, trên khuôn mặt tuấn tú là một cặp kính mắt vừa cổ điển lại rất có phong cách , thoạt nhìn cực kì nhã nhặn.

Hắn cầm một tờ bản đồ, không thể nào tưởng tượng được chính mình đi theo đúng như hướng dẫn, lại thành công đặt chân đến cái vùng hoang dã này.

Hắn vừa mới đứng ở cửa không được mấy phút, một người lập tức liền xông ra mở cửa cho hắn:
 
    - Hậu bối a! Cậu đã đến rồi!

Tịch Mộ ngoài cười nhưng trong không cười:

    - Tiền bối, bệnh viện này có chút hẻo lánh.

Lúc nói đến hai chữ "Có chút",  giọng nói của hắn tràn đầy cảm giác trào phúng.

La Trạch cười hì hì, hoàn toàn không để ý hắn trêu chọc, mở rộng cửa cho hắn tiến vào.

Cánh cửa cổng đã tồn tại qua năm tháng nhất định phát ra thanh âm chói tai.

Tịch Mộ biểu tình phức tạp.

La Trạch nhìn thấy hắn một bộ dáng dấp phá trộn nhiều cảm xúc, cười càng thêm xán lạn:
   
    - Bệnh viện này đã mở cửa một trăm năm, cho nên vắng vẻ một chút, kiến trúc cũ kỹ một chút, cậu cũng có thể hiểu.

Tịch Mộ biểu thị có thể hiểu được, thế nhưng tôi muốn rời đi.

La Trạch ôm lấy vai Tịch Mộ, không cho phép hắn đào tẩu.

    - Bệnh viện đang cần thiết mấy chân chạy thực tập sinh, cậu chắc cũng là muốn tìm một bệnh viện thực tập, cậu chỉ cần lựa chọn bọn anh, địa vị ở đây chính là tuyệt vời a!

Tịch Mộ nghe vậy, phát ra tiếng cười kỳ quái, đẩy một chút kính mắt hơi tụt xuống.

La Trạch không nhìn biểu hiện quỷ quyệt của hắn, đem hắn kéo vào:
    
     - Tịch Mộ! Hoan nghênh đi đến bệnh viện tâm thần "Đỗ Tùng Tử"!"(1)

Tịch Mộ nhìn kiến trúc bệnh viện vẫn tính là có khí thế, hắn tạm thời nhịn xuống bực tức.

Hai người bọn họ đi vào nhà.

Tịch Mộ là sinh viên khoa tâm thần, trường học của bọn họ quy định ở học kỳ này phải đi ra ngoài thực tập. Tịch Mộ thành tích học tập ưu dị(2), có vài bệnh viện đều hướng hắn quăng cành ô-liu. Trong lúc học sinh tốt Tịch Mộ đang phiền não nên đi bệnh viện nào trước để xem tình huống, La Trạch tiền bối đã tốt nghiệp hai năm lại liên lạc Tịch Mộ.

Cái vị tiền bối dị thường quấn lấy người này nói cho Tịch Mộ biết  bệnh viện tâm thần của họ rất thiếu thực tập sinh, hi vọng Tịch Mộ suy tính một chút. Ngay sau đó, gã không để ý Tịch Mộ có từ chối hay không, hẹn hắn thời gian tới nơi này quan sát trước.

Tịch Mộ rất bất đắc dĩ, chỉ chuẩn bị cẩn thận đến bệnh viện tâm thần "Đỗ Tùng Tử". Thế mà lúc hắn tìm hiểu cái bệnh viện này, có hai chuyện làm người khiếp sợ đã xảy ra. Chuyện thứ nhất là bệnh viện này rất hẻo lánh và rất xa. Chuyện thứ hai là bởi vì quá vắng vẻ, nơi đó ngay cả người hướng dẫn không có, chỉ có thể dựa vào bản đồ cùng với sự chỉ đạo của La Trạch mới có thể đến địa điểm này.

     - Nơi này không phải là cái căn cứ thí nghiệm kỳ quái nào đó chứ?

Tịch Mộ không nhịn được phun tào.

La Trạch động tác hơi cứng đờ, thế nhưng rất nhanh liền khôi phục bộ dáng cười hì hì:

     - Rất nhiều người đi tới nơi này nói câu thứ nhất đều là như vậy. Thế nhưng bệnh viện của bọn anh thật sự đặc biệt rộng rãi, đặc biệt sáng ngời, đặc biệt thoải mái! Quan trọng nhất là đặc biệt thích hợp với học sinh xuất sắc như cậu vậy!

     - Bệnh viện có thiếu người như vậy sao?
Tịch Mộ buồn phiền nói.

     - Cũng không hẳn là thiếu người như vậy.
La Trạch đôi mắt hơi cong một chút, "Thiếu chính là nhân tài!"

Tịch Mộ mới sẽ không nghe gã nói hưu nói vượn.

Hai người vừa đi vừa ôn chuyện.  Qua con đường thật dài, họ đi tới trước cửa chính của bệnh viện tâm thần.

Tịch Mộ vẫn không có đi vào, ở cửa liền thấy hành lang rộng rãi, có không ít người mặc đồng phục bệnh nhân đang tản bộ, cũng không thiếu người ngồi ở ven đường cùng người khác nói chuyện. Nếu không có người có thần sắc dại ra, đứng thẳng không nhúc nhích như tượng điêu khắc, nơi này tựa hồ chính là một bệnh viện bình thường.

Bệnh viện nhiệt nhiệt nháo nháo.

Y như La Trạch nói, ngoại trừ bên ngoài hẻo lánh một chút, đây là một bệnh viện vô cùng ưu tú.

Tịch Mộ mang theo tâm tình có chút vui mừng, một cước bước vào bên trong bệnh viện.

Bước chân của hắn rơi xuống trên sàn nhà xa lạ.

Một giây này, bệnh viện đang náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều nhìn qua, mấy chục tròng mắt cùng nhau nhìn chằm chằm cửa.

Khung cảnh trắng loá, đồng phục bệnh nhân màu trắng, kết hợp cùng tròng mắt trắng trống rỗng, cảnh tượng này dị thường quỷ dị.

Tịch Mộ lòng nảy sinh một tia kinh ngạc.

Sự dị thường của mọi người chỉ như trong nháy mắt, bọn họ quay đầu trở lại, bệnh viện liền khôi phục náo nhiệt.

La Trạch ở bên cạnh, vẫn là dáng dấp cười hì hì:
  
      - Nơi này là phòng bệnh mở, phần lớn là bệnh nhân sắp khôi phục ở đây, bệnh nhân nơi này tương đối ngoan, nếu như cậu tới, thì ở đây công tác.

      -Ừm.
Tịch Mộ đáp ứng một tiếng.

      - Cậu đây là đáp ứng muốn đi qua công tác?
La Trạch có chút kinh hỉ.
Tịch Mộ đẩy một cái kính mắt:
   
  - Vẫn không có, tuy nhiên bên này quả thật không tệ.

Bệnh viện sạch sẽ đến nỗi không nhìn thấy phần cuối hành lang, bệnh nhân đang tản bộ, y tá ở một bên dốc lòng chiếu cố, một khung cảnh hài hòa.

La Trạch còn mang hắn đi tầng năm, nơi đó có phòng âm nhạc, phòng hội họa, phòng thủ công cùng với bóng bàn, các bệnh nhân trầm mê tiến vào thế giới của chính mình, không còn biết trời đất ở đâu.

Thế nhưng Tịch Mộ luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ.

Hắn suy nghĩ một hồi lâu, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, người nơi này giống như là người chết. Mặc dù nói người vào viện tâm thần đều là có vấn đề về tinh thần, thế nhưng người ở đây không khỏi giống như là người chết. Bọn họ yên tĩnh đến khó mà tin nổi, giống như sợ động tác của chính mình có thể đắc tội đến người khác.

Sau khi La Trạch nghe nghi vấn của hắn, thở dài một hơi:
    
     - Anh là sợ cậu tuổi còn nhỏ, không thể chịu đựng được hình ảnh đáng sợ, cho nên mới đem cậu mang tới bên này.

Gã phiền não mà ấn đầu:
     - Cậu lại còn ghét bỏ bệnh nhân ở đây quá ngoan! Bệnh nhân phát điên ở một tòa nhà khác, cậu xác định chính mình mau chân đến xem sao?"

Tịch Mộ lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian:
     - Tiền bối, anh còn có cái gì muốn đem ra thì nhanh chóng lấy ra đi, em cần về nhà."

La Trạch nghe vậy, gắt gao kéo  góc áo Tịch Mộ, phải biết viện trưởng cho mệnh lệnh, dù như thế nào đều phải giữ lấy Tịch Mộ.

    - Kia anh dẫn cậu đi xem đi, bệnh nhân nguy hiểm của chúng ta.

Tịch Mộ cảm thấy được gã hiểu lầm cái gì, chính mình cũng không cần nhất định phải đi xem bệnh nhân nguy hiểm.

La Trạch lôi kéo Tịch Mộ, đi ra tòa nhà này.

     - Đến đây đi, đến đây đi, đại ca, bọn họ ở một tòa nhà khác.

Tịch Mộ nghe gã nói những bệnh nhân khác ở một tòa nhà khác,lúc này mới có cảm giác nơi này quả nhiên là một đại nghiệp đại bệnh viện.

La Trạch một bên vừa đi trước, một bên vừa lấy điện thoại di động ra liên lạc:
    - Này, tôi là bác sĩ La Trạch , tôi muốn mang một người đi xem  phòng bệnh phong bế một chút, mọi người hỗ trợ sắp xếp một chút.

Sắp xếp?

Tịch Mộ lơ ngơ.

La Trạch vẫn luôn quan sát đến phản ứng của Tịch Mộ. Thấy thế, gã cười trấn an.

Đầu điện thoại bên kia nói mấy câu liền cúp, tốc độ rất nhanh.

La Trạch cười cười:
      - Có lẽ cần một chút thời gian, cậu có cần đi đâu nghỉ ngơi một hồi hay không?

     - Có cái gì cần sắp xếp?

Tịch Mộ bất đắc dĩ đến bật cười:
      - Em cũng không phải là lãnh đạo tới kiểm tra vệ sinh.

La Trạch chỉ nói một câu,
     - Vẫn là an bài tương đối tốt." Ngữ khí của gã có ý tứ sâu xa.

"Ai." Tịch Mộ thở dài một hơi.

La Trạch để cho hắn ngồi ở ghế tựa trong vườn hoa , chính mình chạy vào bên trong phòng, đem ra hai bình trà, cho Tịch Mộ một bình.

Bình trà băng lãnh làm lạnh tay Tịch Mộ, Tịch Mộ nhìn trà, không  mở ra ngay:
     - Tiền bối, anh tới đây đã bao lâu?

La Trạch mở bình, tê liệt ngồi ghế ngồi, nhìn bầu trời xanh :"Ba năm". Gã nói, trong giọng nói có chứa tang thương không phù hợp tuổi tác chính mình.
     
        - Không cân nhắc thay bệnh viện sao?

Tịch Mộ mở nắp bình, thấu kính làm bằng chất liệu thủy tinh bị hơi lạnh xung kích.
      - Hoàn cảnh của nơi này không sai, thế nhưng thật sự là quá vắng vẻ. Em nhớ tới anh lúc đó thành tích rất vừa vặn, mấy  bệnh viện tốt đều muốn có anh.

La Trạch lắc lắc đầu.

"Tại sao?" Tịch Mộ hỏi.

La Trạch cười đẩy một chút bờ vai hắn: 
      - Anh chiêu mộ cậu, cậu trái lại muốn đem anh đẩy ra ngoài. Thật là.

Thân thể Tịch Mộ sai lệch một chút, sau đó xếp đặt trở về, hắn cười cười, cũng không tiếp lời.

La Trạch nhìn thiếu niên, thân thể Tịch Mộ cao ráo, ngũ quan tuấn mỹ. Theo đạo lý mà nói, sẽ là nhân vật vườn trường nổi tiếng. Thế nhưng gã không biết nguyên nhân gì, Tịch Mộ luôn cho người khác một loại cảm giác xa cách ngàn dặm, không có quá nhiều người tới gần, hắn cư nhiên ở bên trong trường học , thành một nhân vật có chút trong suốt. La Trạch hỏi:
       - Vậy cậu có tính toán gì hay không? Nếu cậu có mục tiêu, anh cũng sẽ không miễn cưỡng cậu nhất định ở lại đây.

   - Không, em không có.
Tịch Mộ tốc đáp.

     - Đừng bởi vì không tiện, mà nói lời trái lương tâm.

La Trạch không tin,người ưu tú như vậy, làm sao lại đối với nhân sinh của mình không có bất kỳ kế hoạch.

    - Không phải trái lương tâm, là thật không có.

Tịch Mộ cười cười. Hắn là người rất bình thường đi, không có cái gì đặc biệt muốn làm, cũng không có đồ vật gì đặc biệt mong muốn. Nếu như nhất định phải đối với tương lai có mong muốn, Tịch Mộ cảm thấy chính mình sẽ tìm một công việc bình thường, tìm một đối tượng bình thường, vượt qua sinh hoạt bình thường cả đời. (Shen: =_= *bó tay* ông này).

Bầu không khí trong nháy mắt lúng túng, La Trạch uống ngụm lớn hết trà, đứng lên.

    - Thôi, không ngồi, bên kia tốc độ thu dọn đồ đạc rất nhanh, chúng ta trực tiếp đi thôi.

Tịch Mộ nghe vậy, mang theo trà  đi theo La Trạch.

Một tòa nhà khác cách vị trí của bọn họ không xa, đi mấy phút đã đến. Không giống cửa tòa nhà trước, nơi này đề phòng nghiêm ngặt, trước cửa có mấy bảo vệ trông coi. La Trạch cầm thẻ trên cổ mình đưa cho bọn họ, bảo vệ đối chiếu xong mới cho họ đi vào.

    - Nước đưa cho chúng tôi đi,bình không thể mang vào.
Bảo vệ hướng Tịch Mộ đưa tay ra.

Tịch Mộ đem trà giao cho hắn.

    - Chờ lúc đi ra tôi lại đưa cho cậu.
Bảo vệ nói.

    - Không cần, giúp tôi ném đi.Tịch Mộ hướng bảo vệ khoát tay áo một cái.

Bảo vệ minh bạch.

Cửa sổ ở tòa nhà này đều bị đóng lại, rèm cửa sổ màu trắng kéo căng, ngay cả ánh sáng đều không thể chiếu vào. Coi như là vậy, mọi người vẫn là cần quang, vì vậy, đèn chói mắt từ trần nhà chiếu xuống, chiếu sáng đường.  Hành lang nơi này ngoại trừ bảo vệ bên ngoài, không có một bệnh nhân.

"Xem." La Trạch hướng Tịch Mộ ra hiệu, "Nơi này chính là kiểu phong bế phòng bệnh của bệnh viện".

Trước mặt bọn họ có một gian lại một gian phòng, gian phòng khóa chặt, hơn nữa còn là cửa sắt, cái gì đều không nhìn thấy.

    -Nếu cậu cảm thấy hứng thú đối với bệnh nhân nguy hiểm.

La Trạch suy nghĩ một chút:"Cậu là muốn nhìn một chút bệnh nhân một lời không hợp liền chặt người giết người, hay là muốn trực tiếp đi xem xem bảo bối đặc biệt của chúng ta ?"

Bệnh nhân chém người giết người, Tịch Mộ nhìn ra rất nhiều, hắn tin tưởng La Trạch hẳn là cũng đã xem không ít.
      -Cái gì mà bảo bối đặc biệt? Tịch Mộ lạnh nhạt hỏi.

La Trạch rất không vừa ý với thái độ không hứng thú lắm của hắn.
       - Bảo bối của chúng ta , vừa là người có nhân cách phân liệt, tinh thần phân liệt, chứng cuồng loạn, chứng động kinh, chia lìa tính, mộc cứng, chứng nóng nảy....

Bởi bị bệnh quá nhiều, La Trạch đếm không hết.

Tịch Mộ: "..."

La Trạch nói tới người bệnh nhân kia, hứng thú dạt dào.

Tịch Mộ không tiếp lời.

La Trạch: "... Lão gia ngài còn không hài lòng sao?"
Hắn cũng quá bình tĩnh , phải biết rằng khi gã lần thứ nhất phát hiện có người tập trung nhiều chứng bệnh như vậy đều sợ ngây người.

     - Em cảm thấy được người như vậy hẳn là sắp....." Hắn hỏi, "Y còn sống không?"

"Sống sót." La Trạch nhớ lại người bệnh nhân kia, câu môi nở nụ cười."Hơn nữa sinh long hoạt hổ, rảnh rỗi lại chạy ra chém mấy người."

"Ha ha." Hảo hảo cười nha.

Tịch Mộ cùng La Trạch ở trong hoàn cảnh âm u đầy tử khí vừa nói vừa cười, tình cảnh hoang đường tuyệt luân. Bọn họ đi qua từng gian phòng bị phong kín, mãi đến tận tới cuối hành lang.

Đến vị trí này, người ở bệnh viện không có mở cửa sổ . Chiếc đèn trên đầu đã dùng được một quãng thời gian rất lâu, sợi vônfram bởi vì nhiệt độ cao bị khí hoá, bọn chúng so với việc cửa sổ bị đóng còn tối tăm hơn rất nhiều. Ánh sáng bị bóng tối quấn quanh, cửa sắt bởi vậy hiện ra càng thêm trầm trọng.

La Trạch vẫn duy trì nụ cười, từ trong túi tiền móc ra tấm thẻ của chính mình , quét vào một cánh cửa sắt. Cánh cửa thứ nhất mở ra, bên trong còn có một cánh cửa khác. Sau đó La Trạch tìm được chìa khóa, chuẩn bị mở ra cánh cửa thứ hai.

  Gian phòng của bệnh nhân quan trọng đều có hai cánh cửa.

La Trạch mở ra cánh cửa thứ hai, còn có cánh cửa thứ ba.

Nụ cười Tịch Mộ dần dần cứng đờ.

La Trạch mở bốn cánh cửa mới đến lối vào.

    - Đến đây đi, y bị trói lại , rất an toàn, thế nhưng anh kiến nghị cậu chỉ nhìn, đừng đụng vào.

La Trạch tránh ra nhường đường cho Tịch Mộ đi vào:
     - Trước y cũng bị trói như vậy, nhưng vẫn thành công kéo xuống một miếng thịt trên tay một y tá."

La Trạch nói ra lời đáng sợ nhẹ như mây gió. Thế nhưng Tịch Mộ hoàn toàn không bị gã hù đến. Hắn đi qua La Trạch, tiến vào phòng bệnh.

Phòng bệnh rất lớn, nhưng không có thứ gì, khung cảnh trắng loá cùng không gian bên ngoài giống nhau như đúc. Ngay chính giữa đặt một cái giường lớn, một người bị trói trên giường.

Tịch Mộ hướng La Trạch liếc mắt nhìn.

La Trạch gật gật đầu, ra hiệu Tịch Mộ có thể bước tới.

Tịch Mộ là người bình tĩnh kiềm chế, gặp chuyện luôn có thể thích đáng xử lý, hai chữ căng thẳng này cùng hắn vô duyên. Hắn bước từng bước một tới gần giường màu trắng , từ từ thấy được một thiếu niên bị ngăn chặn, bị trói buộc gắt gao.

Y bị trói lại, nửa khuôn mặt dưới  mang lên khẩu trang.

Tầm mắt Tịch Mộ từ chân của y dịch dần lên trên.

Cuối cùng, tầm mắt của hắn dừng trên đôi mắt của y.

Y có một đôi mắt hổ phách, thuần túy mà lại vô tội.

Đó là một đôi mắt đắt giá mà vô cùng tinh khiết, kết hợp cùng mái tóc được nhuộm màu nâu ánh kim rẻ tiền rối như tơ vò, tạo thành một sự tương phản lớn.

Bệnh nhân đối diện với ánh mắt của Tịch Mộ, đôi mắt cong cong, y sung sướng mà cười. Y nở nụ cười, đồng tử màu hổ phách được tạo nên từ màu cà phê pha lẫn với màu vàng bị lấn ép, mỹ lệ mà ướt át giống như có chất lỏng sẽ chảy ra từ đó.

Trái tim của Tịch Mộ phát ra âm thanh va chạm.

Sau này, Tịch Mộ được người khác nói cho biết đây là lần thứ nhất cũng là một lần cuối cùng, hắn nhìn thấy Lam Tư Ngộ.

Chú thích:

(1) Cái tên được tác giả lấy cảm hứng từ truyện cổ tích Grim có tên là " Cây Đỗ Tùng". Nguyên văn là tên bệnh viện là " dưới tàng Đỗ Tùng Tử". Nghe có vẻ kì nên mình để là " Đỗ Tùng Tử".
(2) ưu dị: ưu tú một cách dị thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro