Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Desharow, cậu thật sự muốn nghiên cứu loài "Dạ sát nhân ngư" này, cho dù có khả năng phải trả giá bằng cả tính mạng sao? Cậu có biết người cá ăn thịt người không?" Bà lão nhìn xuống mặt biển tăm tối, ánh mắt xa xăm, mỗi một nếp nhăn trên khuôn mặt già nua khẽ run lên bởi hãm sâu trong hồi ức đầy sợ hãi.

Tôi hít thật sâu làn gió nồng đượm mùi biển, gật đầu: "Con có nghe qua đồn đại như vậy, nhưng không có bằng chứng xác minh cụ thể, đây cũng là nguyên nhân con tìm đến bà." Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên tấm lưng còng xuống của bà lão, dẫn dắt bà nói chuyện bằng cách nhẹ nhàng nhất có thể: "Con xin bà hãy kể cho con nghe về người cá trong vụ tai nạn trên biển, không phải ngài cũng cần người để tâm sự sao? Nếu có thể, con muốn làm bác sĩ tâm lý của bà để cởi bỏ phần khúc mắc ấy."

Bà lão dường như bị xúc động, quay đầu sang một bên. Đôi mắt đục ngầu phản chiếu những đốm lửa, ánh mắt phức tạp và khó đoán nhìn tôi chằm chằm, đặt bàn tay của mình lên cổ tay tôi, móng tay như ghim chặt vào thịt tôi. Dường như bà đang dùng phương thức này để thăm dò sự chân thành của tôi. Mà tôi cố chống lại sự lập dị của người bị bệnh tâm thần, kiên định nhìn bà.

Bất kể như thế nào, đây là điều mà thầy Shinichi đã từng đề cập qua, đây là nhân chứng có khả năng đã nhìn thấy người cá trong vụ đắm tàu, dù cho lời của bà ấy cũng không đáng tin cho lắm, tôi cũng không muốn từ bỏ một tia hy vọng.

Bà lão thở dài một hơi, nhắm mắt lại.

Dưới mí mắt cụp xuống của bà lão, đôi đồng tử mất đi tiêu cự không ngừng chuyển động, giống như dấu hiệu của những người thường xuyên đi biển đặt chân lên đất liền. Tôi biết bà đang chìm đắm trong đoạn ký ức lênh đênh trên biển, chỉ có thể nín thở chờ đợi.

Im lặng hồi lâu, bà lão thở dài một hơi, đứt quãng nói: "Khi đó, tôi và một nhóm bạn thích mạo hiểm có chung suy nghĩ khao khát được gặp người cá giống như cậu. Du thuyền chúng tôi đã lang thang nơi người cá xuất hiện hơn mấy tháng. Rốt cục có một ngày, chúng tôi đã thành công bắt được một người cá nam. Nhưng không ngờ, người cá là một sinh vật đáng sợ như thế... Nó sẽ ngửi mùi cậu trước, ngửi thật sâu như đang phán xét mùi của con mồi, nếu cậu khiến nó chán ghét, nó sẽ vặn gãy cổ cậu, xé thành mảnh nhỏ..."

Khi nói đến đây, hơi thở của bà bỗng nhiên dồn dập, chợt mở mắt ra: "Đó quả thật là một đêm ác mộng, tôi tận mắt chứng kiến ​​mấy người bạn đồng hành của mình bị người cá coi là thức ăn... Chỉ có tôi... Chỉ có tôi... trốn ở nơi tối tăm bí mật trong khoang thuyền mới thoát một kiếp. Tôi sợ đến mức không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, cuối cùng tôi chỉ có thể mở to mắt nhìn tên đó bắt con trai tôi đi! Nó cứ như vậy bị người cá đưa xuống đáy biển và không bao giờ trở về... Tôi thật sự hối hận... Tôi thật sự hối hận..."

Bà ấy liên tục lặp lại chuỗi âm tiết này, đầu liên tục lắc, tôi biết bệnh tâm thần của bà tái phát nên lập tức đỡ lấy bờ vai của bà, cố gắng tiêm thuốc an thần đã chuẩn bị sẵn vào cánh tay bà ấy. Mà ngay lúc này, bà lão như muốn òa khóc, hai bàn tay nhăn nheo nắm chặt lấy cổ áo tôi, nở một nụ cười cổ quái mà điên cuồng: "Desharow, tin tôi đi. Nếu cậu ở trên biển thật sự muốn gặp "Dạ sát nhân ngư", bọn chúng sẽ cảm nhận được... Chúng thích những thanh niên đẹp trai, có mùi hương dễ chịu... Mà cậu... giống như con trai tôi..."

Tôi chết lặng trước những lời nói điên khùng của bà, hiểu rõ rằng đây rất có thể là những giả thiết hoàn toàn không thể tin được, cảm thấy có chút hụt hẫng. Đột nhiên, có ai đó vỗ mạnh vào vai tôi, tôi quay lại và thấy thầy Shinichi đã chết từ lâu sau lưng tôi, khuôn mặt tái nhợt sưng vù, cả người phủ đầy rong biển, hốc mắt là hai hố đen sâu thẳm: "Desharow, tin bà ấy, cậu sẽ gặp được nhân ngư..."

Tôi rợn tóc gáy sợ hãi lùi về sau một bước, lại cảm thấy chân tay có chút kỳ quái, cúi đầu nhìn hạ thân thì thấy từ phần eo trở xuống vậy mà phủ đầy vảy cá, biến thành một cái đuôi cá dài màu xám bạc.

"A——"

Tôi hét lên, giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tôi nhấc chăn lên nhìn lại xuống dưới, chân và bàn chân vẫn hoàn hảo mặc quần bệnh nhân của bệnh viện.

Làm sao lại mơ giấc mơ kì lạ như thế? Sao tôi lại mơ thấy chuyện xảy ra cách đây mấy năm, thậm chí còn thấy được hồn ma của thầy Shinichi...

Tôi nhớ tới những lời nói điên rồ mà bà lão đã nói với tôi trong giấc mơ, cùng bộ dạng đáng sợ của thầy Shinichi, rồi cảm thấy lạnh sống lưng. Chỉ là tôi không ngờ, những điều mà tôi không quan tâm, liên quan tới lời tiên tri về việc tôi sẽ gặp người cá lại trở thành sự thật.

Chỉ là, tại sao tôi lại nằm trên giường? Chẳng phải tôi đang cùng Da Vinci nghiên cứu người cá trong phòng thí nghiệm dưới biển sao? Đúng rồi, tôi nhớ anh ta đột nhiên nổi điên rồi thả mỹ nhân ngư ra ngoài!

Sau đó, chuyện gì đã xảy ra sau đó?

Tôi cố gắng nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trước đó, nhưng ký ức vẫn dừng lại ở lúc người cá chui ra từ phía sau cửa sập và sau đó, một đoạn đứt gãy dường như được hình thành trong não tôi giống trước đây. Phần ký ức trực tiếp nhảy đến cơn ác mộng của tôi.

Chuyện quái gì đã xảy ra thế này? Tôi sờ sờ đầu, cảm giác trên trán hơi nóng, đầu óc nặng trĩu không chịu nổi. Tôi chống người dậy định đi tắm cho tỉnh táo, nhưng vừa động đậy đùi đã cảm thấy hạ thân đau nhức, thắt lưng trở nên mềm nhũn giống như không có xương sống, giống như ai đó đã đấm thật mạnh vào mông tôi.

Tại sao có thể như vậy...

Chẳng lẽ mình hoảng hốt ngã cầu thang, không chỉ bị thương ở mông còn ngã đến bất tỉnh nhân sự?

Tôi buồn bực sờ mông, cảm thấy rất có khả năng, tựa hồ hiện tại cũng chỉ có lí do này có thể giải thích những thứ này.

Đúng lúc này, có tiếng cửa bị đẩy ra, tiếng giày da dẫm trên mặt đất từ ​​xa đến gần rồi dừng lại ở cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro