Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không thể tin vào nháy mắt kia, dấu vết đó không sót lại tí nào khiến tôi nghi ngờ rằng mình bị ảo giác. Đến gần cẩn thận kiểm tra cửa sổ, xoa xoa thủy tinh lạnh buốt. Quả thật nơi đó không có gì hết, chỉ có vệt mưa xen kẽ.

Có lẽ do tôi quá mệt mỏi.

Tôi xoa xoa trán, nhìn mưa gió bên ngoài cửa sổ càng ngày càng dữ dội, rất rõ ràng là dưới loại thời tiết này thì tốt nhất nên chờ ở trong phòng, ra ngoài không giúp gì được cho các thủy thủ mà còn tăng thêm nguy cơ rơi xuống biển. Lúc này đầu óc tôi còn đang mê man trong giấc mộng, không có sức lực suy nghĩ gì khác, tôi nằm xuống giường ngủ thiếp đi.

Tôi mơ mơ màng màng ngủ một hồi, bỗng bị một cơn gió ướt lạnh thổi cho tỉnh lại. Khi mở mắt ra, tôi phát hiện trong phòng mờ tối, sắc trời u ám giống như chạng vạng sắp về đêm ở Mát-xcơ-va, một màu đỏ âm u như thấm máu. Cửa sổ trước bàn chẳng biết mở ra từ lúc nào, gió biển lạnh thấu xương vù vù thổi vào phòng.

Tôi hắt hơi một cái, vội vàng đứng dậy đóng kỹ cửa sổ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn đồng hồ dạ quang trên đỉnh đầu.

Mới trôi qua vẻn vẹn nửa giờ mà thôi, sao sắc trời đã thành thế này rồi?

Tôi thầm nghĩ kỳ quái, thuận tay vặn đèn trên bàn, ánh sáng chiết xạ trên mặt thủy tinh của đồng hồ, ánh mắt tôi lơ đãng lướt sang giống như bị dính chặt, cố định ở chỗ ấy.

Mặt đồng hồ thủy tinh phản chiếu vị trí sau lưng tôi, trong bóng tối phía sau cửa ẩn giấu một cái bóng đen nhánh, hai chấm sáng sâu thẳm như ẩn như hiện.

Adrenalin của tôi thoáng cái tăng đến cực hạn, lông tơ dựng thẳng.

Người cá vậy mà ở trong phòng tôi.

Dường như hô hấp của tôi đã mất đi, cơ thể thì như đang giằng co tại chỗ, chỉ nghe thấy âm thanh khe khẽ phát ra từ cổ họng của người cá sau lưng càng lúc càng gần, đèn bàn lóe lên mấy lần phát ra một tiếng tạch, khoảnh khắc xung quanh chìm vào bóng tối lần nữa, mùi hương ẩm ướt đã gần sát sau lưng.

"De... Sha... Row..."

Âm thanh kia giống như đang kêu gọi bản mệnh của tôi, một cái màng ướt sũng đặt lên vai tôi. Tôi chợt rùng mình một cái, cơ thể càng nhanh hơn đầu óc, tôi vịn bàn nhảy lên, dùng tốc độ nhanh nhẹn mà bình thường chưa bao giờ có, đẩy cửa sổ lao ra bên ngoài boong tàu.

"Người đâu! Cứu mạng! Có ai không!"

Tôi lảo đảo nghiêng ngả chạy vội trong màn mưa che mờ tầm mắt, nhưng không trông thấy bóng dáng thủy thủ nào, ngay cả Rhine cũng không thấy. Ngọn đèn lờ mờ trong phòng thuyền trưởng chợt sáng chợt tắt, cực kỳ quỷ dị, dường như tôi đang ở trên một con tàu ma, khoang thuyền ba tầng lớn như thế mà chỉ có mình tôi.

Đương nhiên còn có người cá quỷ quái kia.

"De... Sha... Row..."

Âm thanh trầm thấp của người cá như ma chú xuyên qua mưa gió truyền đến, như hình với bóng đuổi theo thính giác của tôi. Tôi chắc chắn hắn đã gọi tên tôi. Làm sao hắn biết được, ông trời của tôi ơi!

Mặc dù trước đó người cá hình như không có ý đả thương tôi, nhưng trong hoàn cảnh này, tôi không cách nào không cảm thấy sợ hãi. Đối mặt với người cá bị tiêm thuốc tê và người cá hành động tự do trên đất liền căn bản là hai chuyện khác nhau! Tôi nhất định phải lập tức lấy được súng gây mê, tránh khả năng người cá tấn công, càng không thể để hắn trở về biển.

Tôi cố gắng bước đi ổn định trên boong tàu lung la lung lay, xông thẳng về hướng phòng thuyền trưởng, bò lên cầu thang thông vào buồng nhỏ trên tầng hai của tàu, nhưng trong lúc bối rối trượt chân, cả người mất không chế ngã thẳng xuống! Nhưng một giây sau, đau đớn theo suy đoán không đến, tôi chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên có tiếng gió thổi tới, lưng được cái gì đó cản lại, thuận theo cuốn lên eo, cơ thể treo giữa không trung nhưng một giây sau liền bị một thứ dài dài che kín vảy thô chắc trơn nhẵn đè lên.

Tôi lập tức chống người dậy muốn trốn đi, nhưng vừa lật lại đã bị bóng đen phía trên tôi bao trùm chặn đường đi, hông bị xiết chặt, một bàn tay ẩm ướt nhỏ nước ghìm chặt cơ thể. Tôi giãy dụa ngồi dậy, trốn về phía cầu thang nhưng chân bị đuôi của hắn gắt gao quấn lấy.

Người cá cúi nửa người từng bước ép sát đến, cơ thể cao hơn tôi rất nhiều. Mái tóc dài ẩm ướt của hắn dưới mưa to như rong biển kéo lấy cánh tay tôi, đến cổ, đầu, cuối cùng che đậy tầm mắt tôi trong bóng tối. Nước mưa gần như khiến hô hấp của tôi không cách nào kiềm chế, tôi chớp mắt muốn nhìn rõ ràng hơn, nhưng vẫn như cũ thấy trước mắt là một mảnh hỗn loạn.

Mơ mơ hồ hồ, gương mặt tái nhợt của người cá dưới mái tóc thăm dò xuống dưới, ghé vào một bên xương quai xanh của tôi, hai tay bắt lấy cánh tay tôi, đầu lưỡng lự trên người tôi giống như đang cẩn thận ngửi mùi của tôi. Đột nhiên môi của hắn chạm lên ngực tôi, tôi cảm thấy vạt áo trước ướt đẫm từ lâu trên người căng cứng, âm thanh xé rách xoẹt một phát.

Tôi vẩy tóc, hốt hoảng nhíu mày làm rơi nước lên mí mắt, nhìn chằm chằm động tác của người cá, nhịp tim kịch liệt như muốn chui ra.

Trời ơi, rốt cuộc người cá này muốn làm gì!

Người cá trước mắt lộ ra răng nanh trắng hếu, cắn rách áo của tôi, nhìn chằm chằm nửa người trên trần trụi của tôi, ánh mắt tuần tra giống như đang cẩn thận kiểm tra gì đó.

Tôi chống lên bậc thang, hơi thở run rẩy còn ngực phập phồng kịch liệt, cực kỳ căng thẳng nhìn chằm chằm hắn, không biết rốt cuộc trên người mình có gì khác thường hấp dẫn sự chú ý của người cá. Nhưng người cá chỉ nheo mắt quét mắt một lượt, dường như chủ nhân đang xác định xem nửa người trên của con mồi có bị thương chỗ nào không, rồi dời tay xuống mép quần của tôi, nắm lấy thắt lưng tôi giống như cũng nổi lên hứng thú với nửa người dưới của tôi.

"Chờ một chút!"

Tôi hốt hoảng la lên, dùng tay được buông ra gắt gao đè xuống mu bàn tay của hắn. Người cá rũ mắt nhìn, ánh mắt thuận theo từ trên tay của tôi, hình như có thứ gì đó gợi lên sự chú ý của hắn, bấy giờ tôi mới nhận ra là cái gì.

... Miệng vết thương trên mu bàn tay tôi khi nện lên tường phòng tắm vẫn chưa khỏi, lúc này do hoạt động mạnh mà rách to, ồ ạt chảy máu.

Người cá đang tìm kiếm miệng vết thương của tôi, hắn thấy mùi máu tươi giống như cá mập.

Trong chớp mắt này, thậm chí tôi có cảm giác gặp phải cá mập trắng khổng lồ trong biển, không nghi ngờ cho rằng một giây sau mình phải chết, thế nhưng lý trí còn sót lại sau sợ hãi khiến trong lòng tôi còn một tia may mắn đối với hành vi không giống bình thường của người cá này. Hắn xem tôi là đồ ăn, nhưng tại sao không trực tiếp tấn công tôi?

Có lẽ do người cá quen việc nhấm nháp con mồi. Lúc đối mặt với sinh vật không biết là gì tràn đầy thần bí như người cá, bộ não chứa tất cả kiến thức về sinh vật gần như cũng hóa thành gân gà vô dụng, đáy lòng chỉ còn lại âm thanh đang kêu gào: Không! Tôi không muốn chết thống khổ như vậy!

Trơ mắt nhìn người cá nắm lấy cái tay bị thương của tôi, lúc hắn xích lại gần há miệng ra, tôi liều mạng cuộn ngón tay lại, sợ hãi không phát ra nổi tiếng nào, cho là một giây sau mình sẽ bị cắn mất mấy ngón tay.

Nhưng người cá chỉ dùng răng nanh của hắn nhẹ nhàng ngậm lấy ngón tay tôi, đầu lưỡi liếm láp miệng vết thương. Tay của hắn vẫn luôn bóp lấy bàn tay tôi, sức liếm cũng rất nhẹ nhàng, tôi có thể cảm thấy hắn cẩn thận khống chế răng sắc nhọn, tránh làm tôi bị thương.

Tôi kinh ngạc nhìn gương mặt hắn, nhất thời cảm thấy quá kinh hãi, trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng giống như bị móng nhọn của hắn nằm ở cổ, treo trên đó không xuống được.

Tôi cố gắng thuyết phục mình tỉnh táo chút, có lẽ người cá đang thể hiện ý tốt, bởi vì tôi đã chữa trị vết thương cho hắn, hiện tại hắn đang dùng hành động đặc biệt của mình để chữa thương cho tôi, giống như người cá báo ân trong truyền thuyết.

Nhưng tôi không cách nào thuyết phục chính mình.

Người cá nhướng mày nhọn, cúi thấp đầu, giương mí mắt lên, không chớp mắt nhìn chằm chằm tôi.

Dưới làn mi dài ẩm ướt của hắn lộ ra ý xâm lược tà ác không giấu được, sức liếm láp càng tùy tiện tham lam hơn. Đầu lưỡi đỏ tươi phóng túng quấn quanh giữa các ngón tay tôi, thật giống như đang cố ý đùa giỡn ngón tay tôi. Một cảm giác tê dại khác thường như con sâu nhỏ dọc theo ngón tay chui vào mạch máu...

Đột nhiên trong đầu tôi hiện lên cảnh ảo, thấy người cá không khác gì những người đàn ông khác, nửa người trên cơ bắp vạm vỡ ướt át dựa gần như thế, bất kể thế nào cũng phải duy trì mặt ngoài bình tĩnh.

Tôi chống chân lên cầu thang dùng sức, vội vàng gấp gáp muốn lấy tay ra khỏi miệng hắn, tiếc rằng tay bị một lực kìm kẹp chặt, sức của tôi chỉ khiến mình bị tra tấn, nhưng người cá dùng sức bắt ép uy hiếp tôi cuối cùng cũng khép hàm răng lại, ngừng hành động quỷ dị.

Ngay khi miệng của hắn thoáng cách ra một chút, tôi mới chú ý tới miệng vết thương xảy ra biến hóa không tưởng tượng nổi: Miệng vết thương bị rách đã không còn tìm thấy dấu vết, chỉ còn một ít máu vương trên mu bàn tay.

Người cá thật sự không có ác ý, hắn chữa thương cho tôi, đồng thời hắn còn khiến nó khép lại! Trong nước bọt của người cá chứa một loại vật chất có thể làm tế bào bị tổn thương nhanh chóng tái sinh, ông trời của tôi ơi, đây quả thật là một kỳ tích của sinh vật học!

Rõ ràng đã tận mắt thấy sự thật, tôi vẫn cảm thấy không thể tin. Sợ hãi bị vứt ra sau đầu, nhất thời tôi kích động đến quên hết tất cả, không nhịn được vươn tay đụng vào môi hắn, tự cảm thán nói: "Mày thật sự là một tồn tại kỳ diệu..."

Người cá hơi hé môi, cổ họng phát ra rung động trầm thấp giống như đang đáp lại tôi: "A... ga... ras..."

"A... ga... ras..." Tôi theo bản năng vội vàng lặp lại, muốn tóm lấy cơ hội khó có được giao lưu với hắn: "Mày có tên đúng không, Agaras, đó là tên mày à?"

Người cá không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ nhìn tôi chằm chằm, đường cong khóe miệng nhếch lên cao hơn, dường như có hơi hưng phấn. Tôi đoán thật ra hắn nghe không hiểu tôi đang nói gì, đành phải âm thầm kết luận. Đặt tên cho đối tượng nghiên cứu là chuyện quan trọng mà mỗi nhà nghiên cứu đều phải làm.

"Aga..."

Tôi thử tiếp tục tiến hành đối thoại, nhưng lại mắc kẹt vì động tác kế tiếp của hắn. Agaras nghiêng đầu đến, bờ môi áp lên cổ tay tôi, mũi hít sâu hấp thụ mùi hương, dọc theo cánh tay ngửi lên trên cẳng tay, như một kẻ nghiện không có thuốc chữa. Tôi bị dọa dán lưng lên bậc thang, bị cơ thể của hắn chặt chẽ kín đáo đè lại, đầu ghé vào cạnh cổ tôi phát ra âm thanh khàn khàn: "D... e... sha... row... Mai... raid..."

Lần này tôi tin chắc hắn đã nói toàn bộ âm tiết trong tên và tước hiệu của tôi, ngay cả khi âm lưỡi đặc biệt cuộn xoắn thì cũng chính xác không sót một chữ.

Bỗng nhiên mưa lớn hơn, nước mưa rào rào rơi xuống, ngoại trừ sợ hãi tôi càng cảm thấy rung động, bởi vì tôi thật sự không nghĩ ra rốt cuộc người cá là loài sinh vật như thế nào, tôi nghĩ kết luận mà tôi biết chắc chắn là sai lầm.

Nghĩ thế, cơ thể tôi chợt nhẹ bẫng, bị người cá bế lên không trung, một tay hắn ôm eo tôi, một tay giữ thăng bằng, giống như loài rắn trườn đi trên boong thuyền, nhanh chóng đi về phía lan can. Tôi phản ứng theo bản năng nghĩ hắn muốn trở về biển, cũng đem tôi xuống biển! Không kịp suy nghĩ mục đích người cá làm vậy, tôi theo bản năng đạp đá lung tung: "Không, Agaras, đừng làm vậy!"

Nhưng làm như thế căn bản chẳng ăn thua gì, ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc hắn tiếp cận lan can, tôi bỗng nghe thấy tiếng súng đoàng một phát vang lên ở đằng xa, đạn đập lên lan can bên cạnh cọ sát ra ánh lửa, ngay sau đó đoàng đoàng mấy phát, vài mét xung quanh boong tàu chìm trong nước gợn lên vòng bọt nước.

Trong lòng tôi giật mình, Agaras theo bản năng dừng lại, tay hắn buông tôi ra, nhưng đuôi vẫn vòng quanh bắp chân tôi như cũ, xoay người về hướng âm thanh phát ra, ánh mắt thoáng chốc trở nên cực kỳ rét lạnh. Tôi ngẩng đầu liền trông thấy Rhine cả người toàn máu nhảy từ trên đài cao ba tầng xuống, trong tay là một khẩu súng tiểu liên không biết kiếm từ đâu ra, nhắm ngay đầu người cá, từng bước áp sát, tư thế giơ súng kia rõ ràng là đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.

Rhine... Rất có thể muốn giết người cá!

Tôi kinh hãi tỉnh lại sau sự xuất hiện đột ngột, mặc kệ tôi không tin nổi Rhine vốn là một giáo sư sinh vật học mà lại làm như vậy, nhưng khí thế giết chóc trên người anh ta lúc này khiến tôi cực kỳ chắc chắn điều này. Còn từ miệng vết thương máu thịt be bét trên ngực anh nhìn ra anh ta đã bị Agaras tấn công, hắn chắc chắn có lý do làm thế.

Hiện tại tôi tình nguyện để Agaras lập tức nhảy xuống biển, tôi tình nguyện mất đi cơ hội nghiên cứu người cá cũng không muốn xảy ra chuyện này.

Tôi dùng sức quơ tay, hét lớn khàn cả giọng: "Rhine, Rhine, tỉnh táo lại đi! Anh để người cá đi đi, bắn vào mặt biển, dùng súng uy hiếp hắn!"

Rhine không nhúc nhích, họng súng đen ngòm không chuyển động, vẫn như cũ ngắm thẳng hướng người cá, chầm chậm tiếp cận.

Bấy giờ, Agaras chưa từng xuất hiện thứ gọi là bản năng sinh vật, phần đuôi chống cơ thể hắn đứng vững cao cao, uốn lưng nhìn xuống Rhine. Hắn cứ như một loài bò sát to lớn đang chuẩn bị giao phối bị con đực khác khiêu khích, dùng cơ thể tạo thành bức chắn bền chắc không thể phá được ngăn tôi sau lưng.

Móng vuốt sắc nhọn của hắn khép lại vươn ra, giống như hai thanh đao có răng cưa, bày ra tư thế vận sức chờ phát động công kích, ánh sáng mờ tối xuống boong tàu tạo thành cái bóng thật dài như ác ma. Tôi chắc chắn nếu hắn tấn công, đương nhiên sẽ là tai nạn hủy diệt.

Cả người tôi như rơi xuống hầm băng. Không thể để hắn đánh nhau với Rhine!

Ôm suy nghĩ kiên quyết, tôi dùng hết sức toàn thân thả người bổ nhào về phía trước, nhanh chóng vượt qua đuôi cá của Agaras, giang hai cánh tay ngăn trước người hắn, khàn giọng hét nói: "Rhine, đừng nổ súng, lui về, lui về khoang thuyền đi!"

"Tránh ra." Rhine đặt tay lên cò súng, sắc mặt nghiêm trọng trước giờ chưa từng có: "Desharow, đây là hành động quân sự."

"Cái gì?" Thậm chí tôi nghi ngờ do mưa gió quá lớn, thính giác tôi xuất hiện vấn đề. Trái tim nặng nề rơi xuống đáy vực bởi vì nhìn sáng vẻ Rhine, coi như đoán mò toàn bộ thì tôi cũng nhận ra có chỗ nào đó không đúng.

Dường như tôi ngửi thấy mùi âm mưu ẩn giấu nồng đậm. Trước giờ Rhine lén gạt tôi cái gì. Nhưng hiện tại tôi không có tâm tư suy nghĩ điều này, bời vì tôi chắc chắn tôi gặp phải cái gì...

Rhine không quan tâm sống chết của người cá, thứ anh ta cần là cái khác, anh ta sẽ không dừng việc nổ súng, cho nên tôi nhất định phải nhanh chóng đưa ra một quyết định để ngăn cản chuyện sắp xảy ra tiếp theo.

"Không, là một nhà sinh vật học, tôi sẽ không anh bắn giết người cá."

Tôi chém đinh chặt sắt ném ra mấy chữ, lùi một bước, quay lại ôm lấy cơ thể Agaras, mặc kệ chiều cao của tôi lúc này chỉ đến eo hắn, nhưng đủ để nhiễu loạn tầm bắn của Rhine. Thân tàu lay động cực kỳ mạnh, tôi lảo đảo nghiêng ngả dùng sức đẩy Agaras về biển. Hắn thuận thế ôm eo tôi, dùng cánh tay đặt trước ngực, toàn bộ cơ thể uốn cong về sau thành một đường vòng cung, tôi cảm thấy trọng tâm cùng một chỗ với hắn rơi xuống biển, không khỏi đưa tay bịt mũi.

Một tiếng đoàng nhanh như chớp giật ập tới, bỗng nhiên bắp đùi tôi nóng lên, một cơn đau nhức dữ dội kéo tới, kích thích tôi rút gân cong đầu gối lại, toàn bộ chân đều rút gân. Cơ thể Agaras cũng chấn động, xu thế ngã về sau cũng dừng lại, đuôi cá uốn lượn phía dưới. Tiếp theo lại là một tiếng đạn gào thét, chính xác bắn trúng bên cạnh vai tôi, một dòng chất lỏng màu xanh lam tóe lên, cánh tay hắn vì vậy mà run lên. Móng vuốt móc chặt trên quần áo tôi, giống như ra sức túm lấy tôi, nhưng cuối cùng run rẩy tuột tay xuống.

Tôi lập tức lăn xuống boong thuyền, bắp đùi kịch liệt đau nhức khiến tôi không chịu được mà quỳ xuống, trơ mắt nhìn đường đạn xé rách màn mưa, bắn trúng đuôi cá của Agaras, khiến hắn thình lình co người lại, nằm rạp trước mặt tôi. Chất lỏng màu xanh lam không ngừng chảy xuống từ người hắn hòa lẫn với nước mưa, hợp lại với máu tươi của tôi, tạo thành một màu như chất độc.

Bất kể giống loài mạnh mẽ cỡ nào, luôn đánh không lại vũ khí do con người sáng tạo. Cường đại cỡ nào lại buồn cười biết bao, có bao nhiêu vô tri lại có bao nhiêu tàn nhẫn!

Tôi cắn răng chịu đựng đau đớn dữ dội, giãy dụa dùng cơ thể bảo vệ Agaras, tôi tin tưởng mạng của tôi đối với Rhine ít nhất còn một ít giá trị, tôi cũng chỉ có thể tin như thế.

Agaras nằm trong vũng máu màu lam, cuộn tròn cơ thể, đuôi cá đặt bên chân tôi hơi run rẩy. Đôi mắt tối tăm suy yếu nửa híp sau làn tóc, sâu thẳm nhìn chằm chằm tôi không nhúc nhích. Ánh mắt cực kỳ khác thường, không phải sợ hãi tuyệt vọng, không phải quỷ quái dữ tợn như trước đó, mà như muốn khắc sâu tình cảnh lúc này và dáng vẻ tôi vào ký ức hắn, sau đó chậm rãi nhắm mí mắt lại.

Mà tôi cũng cảm thấy cảm giác tê liệt mạnh mẽ đánh lên thần kinh, cả người lung lay sắp đổ, cảm thấy trước mặt biến thành màu đen.

"Chỉ là đạn gây mê thôi, xin lỗi, nếu không làm như vậy, người cá sẽ đưa em về biển sâu mất."

Một giây trước khi ý thức biến mất, tôi nghe thấy âm thanh Rhine đến gần, cơ thể nhẹ bẫng bị một đôi tay ôm rời khỏi mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro