#10: Gặp lại người cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#10: Gặp lại người cũ
Edit: Tira

Nhìn bóng dáng thiếu gia dần dần đi xa, nước mắt Mễ Lộ rơi xuống từng giọt từng giọt. Hôm nay Lôi gia có yến tiệc vốn dĩ cậu rất vui vẻ, bởi vì Tát Mễ phu nhân nói cho đám người hầu bọn cậu, đây là buổi tiệc chuẩn bị vì thiếu gia cho nên Mễ Lộ vẫn luôn tận tâm tận lực. Theo chỉ thị của Khương quản gia bận việc ở đại sảnh và phòng bếp, muốn phục vụ mỗi một vị khách tới Lôi gia thật tốt.Chính là... trong buổi tiệc náo nhiệt như vậy mình lại chỉ có thể đứng nhìn, cậu vẫn có chút tò mò không yên, chỉ tranh thủ lúc chuẩn bị đồ ăn và điểm tâm ngọt trong đại sảnh mới có cơ hội trộm ngắm vài lần. Alpha vừa rồi lại lấy rượu sâm banh, chính mình không thể nhịn nổi liền cùng người đó nói chuyện phiếm vài câu, không nghĩ tới vừa vặn lại bị thiếu gia bắt gặp.

Cho nên vừa rồi đối phương nói muốn mời mình ăn cơm cậu hoàn toàn trăm triệu lần không dám đáp ứng, cậu còn phải hầu hạ thiếu gia. Hôm nay bắt chuyện với khách đã là thất trách, làm sao cậu có thể tự tiện rời khỏi Lôi gia khi chưa được thiếu gia đồng ý?

Tuy rằng mình đã cự tuyệt, nhưng thiếu gia vẫn tức giận. Mễ Lộ cúi đầu, nước mắt không ngừng lăn ở trên má.
Cậu thật sự chỉ cùng khách nhân nói nói mấy câu mà thôi, không chậm trễ công việc cũng không làm mất mặt thiếu gia, vì sao thiếu gia lại nói cậu không có liêm sỉ.

Mễ Lộ cảm thấy đau lòng không thôi, giờ phút này trong lòng vô cùng tủi thân. Tâm tư muốn nhìn lén yến tiệc cũng đã hoàn toàn biến mất. Hiện tại cậu chỉ muốn về căn phòng nhỏ của mình ngồi ngốc thôi.

Nhưng mà... vừa rồi trước khi đi thiếu gia có bảo mình phải đứng im tại chỗ này. Cậu đã chọc giận thiếu gia rồi, hiện tại trăm triệu lần không thể lại vi phạm mệnh lệnh của ngài ấy nữa.

Mễ Lộ đứng dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, nâng tay dùng cổ tay áo lau lau nước mắt trên mặt. Cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày, ngây người một lúc.

"Ôi? Nhóc đáng yêu, tại sao em lại đứng một mình ở đây?"

Một giọng nói ngọt ngào vang lên, hai mắt Mễ Lộ đẫm lệ, mông lung ngẩng đầu lại không nghĩ thấy được một gương mặt quen thuộc.

Mễ Lộ nhìn Omega có khuôn mặt tuyệt mỹ trước mặt liền nhịn không được bắt đầu lắp bắp. Kỳ Lam mỉm cười vỗ nhẹ lên đầu đối phương.

"Là, là anh sao..." Khuôn mặt nhỏ còn vương nước mắt của Mễ Lộ bất chợt vừa vui vẻ lẫn ngạc nhiên. Kỳ Lam ngược lại tương đối bình tĩnh, dùng ngón tay thon dài vỗ về chơi đùa mái tóc mềm mại của cậu.
"Đúng vậy, nhóc đáng yêu, còn nhớ anh kh?"
Kỳ Lam lộ ra một nụ cười mị hoặc nhân tâm với Mễ Lộ.

"Nhớ rõ, đương nhiên nhớ rõ!"

Khuôn mặt Mễ Lộ có phần kích động mà đỏ lên, nét bi thương vừa rồi đảo mắt đã không thấy, thay vào đó là kích động và vui sướng không tả nổi.

Kỳ Lam tuyệt đối là người làm Mễ Lộ cực kỳ khó quên. Bởi vì mấy năm trước Mễ Lộ tình cờ gặp người này, được giải thích cho đủ loại chuyện liên quan đến Omega nhân tạo, mới làm cậu hiểu được một số chuyện quan trọng.
Từ đáy lòng Mễ Lộ rất biết ơn Kỳ Lam.

Nhoáng cái đã qua ba năm, không nghĩ tới ba năm sau lại gặp lại Kỳ Lam ở đây, trong lòng Mễ Lộ kích động khỏi phải nói. Cậu sớm đã đem Kỳ Lam trở thành một người anh trai thân thiết của mình.
"Anh Kỳ Lam..., có phải anh đến đây cùng Tần Phong tiên sinh không?"

Tần Phong chính là người mua Kỳ Lam, là phú doanh nhân lừng lẫy nổi danh Tinh cầu Thủ Đô. Lần trước Mễ Lộ gặp được Kỳ Lam cũng là vì Kỳ Lam đi theo Tần Phong tới tham gia dự tiệc.

"Đúng vậy, còn em thì sao, nhóc đáng yêu, thiếu gia của em đâu? Lúc trước lúc nào em cũng giống như con sâu nhỏ theo sau hắn như cái đuôi, sao hôm nay lại đứng ở chỗ này một mình thế?"

Kỳ Lam nhắc tới thiếu gia làm Mễ Lộ không kìm được lại thấy khổ sở, "Haizz... anh Kỳ Lam, anh đừng nói nữa, em chọc giận thiếu gia rồi, ngài phạt em đứng ở chỗ này."

Kỳ Lam nghe Mễ Lộ nói xong câu này bật cười ha ha, giống như vừa nghe được một chuyện nào đấy cực kỳ buồn cười.

Mễ Lộ có chút không vui mà bĩu bĩu môi, oán trách nhìn Kỳ Lam mà nói: "Anh Kỳ Lam đừng cười mà, đúng là thiếu gia đang giận em đó!"

"Được được, anh không cười ha ha ha..." Kỳ Lam cười đến cong cả thắt lưng, nhìn dáng vẻ giận dỗi của Mễ Lộ cuối cùng vẫn thu liễm nụ cười sau đó nghiêm trang mà khoanh tay, hơi cong khóe miệng hỏi, "Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Mễ Lộ dựa theo lý giải của mình đem nguyên nhân hậu quả câu chuyện nói ra, trong mắt Kỳ Lam đột nhiên hiện lên một chút ý cười, thấp giọng lẩm bẩm một câu, "Anh lại cảm thấy Lôi Kha không phải bởi vì chuyện này mà tức giận đâu..."

"Anh nói sao?" Mễ Lộ không nghe rõ lời Kỳ Lam, hỏi lại thì Kỳ Lam cũng chỉ lắc lắc đầu, khóe miệng hơi hơi gợi lên một thành vòng cung: "Không có gì."

"Vậy đi, để anh nói cho em vì sao thiếu gia của em lại không vui." Kỳ Lam chớp chớp đôi mắt, ngoắc ngoắc ngón tay với Mễ Lộ. Mễ Lộ ngoan ngoãn thuận theo mà đem thân thể ghé lại gần.

Kỳ Lam tóm lấy bả vai Mễ Lộ, kiên nhẫn nói, "Kỳ thật nha, thiếu gia nhà em cũng không đơn thuần vì em lơ là nhiệm vụ mà tức giận đâu. Còn bởi vì... hắn có một dục vọng chiếm hữu mãnh liệt đối với em. À... có thể nói thế này, thiếu gia của em đã đem em trở thành vật sở hữu của hắn. Cho nên khi vật sở hữu của hắn rời khỏi tầm mắt, hắn mới tức giận."

Kỳ Lam mỉm cười, thật giả trộn lẫn, lại thêm chút cố tình dạy sai mà giải thích cho Mễ Lộ, Mễ Lộ nghe xong trong mắt vẫn có chút mơ màng, cuối cùng cái hiểu cái không gật gật đầu. Kỳ Lam nhịn không được duỗi tay xoa xoa tóc cậu, lại nói nhỏ vào tai cậu.

"Thế cho nên, em nghe anh, nếu muốn thiếu gia không tức giận, nhất định mọi chuyện đều phải nghe theo hắn, hắn bảo em đi hướng đông, em tuyệt đối không được đi hướng tây. Đương nhiên, ở trên giường... em cũng phải nhiệt tình một tí, nhưng một khi rời khỏi giường của hắn, em liền không phải tình nhân, mà chỉ là người hầu. Cho nên phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận. Trên giường là công việc, dưới giường cũng là công việc, phân rõ làm tốt hai trách nhiệm, mới là một người hầu tốt!"

Nói xong, Kỳ Lam lại nở nụ cười, cả người nhìn qua vô cùng dịu dàng. Mễ Lộ đối với lời nói của Kỳ Lam tin tưởng không một chút nghi ngờ, giờ phút này không ngừng gật đầu, tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ.

Kỳ Lam thấy mình đã đạt được mục đích, liền nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của Mễ Lộ, trấn an nói, "Được rồi, em không cần chịu phạt ở chỗ này nữa, đi thôi."

"Nhưng? Nhưng mà... thiếu gia đã bảo em ngoan ngoãn chờ ở đây ạ." Mễ Lộ hơi do dự.

"Không việc gì đâu," Kỳ Lam nghiêm mặt nói: "Thiếu gia của em vừa rồi nói vậy khẳng định chỉ là lời nói giận lẫy thôi. Nhìn đi, hôm nay Lôi gia mở yến tiệc vội như vậy, em thân là người hầu của thiếu gia làm sao có thể nhàn rỗi được. Đi nhanh đi, anh bảo đảm, em chỉ cần dựa theo lời anh nói mà làm, Lôi thiếu gia tuyệt đối sẽ không giận nữa."

Trải qua thuyết phục của Kỳ Lam, Mễ Lộ lúc này mới yên tâm. Trong lòng nghĩ hôm nay thật sự rất bận, chính mình không nên nhàn rỗi ở đây, lập tức liền nói hẹn gặp lại với Kỳ Lam, sau đó yên tâm thoải mái mà rời khỏi góc phòng.

Mà Kỳ Lam nhìn bóng dáng Mễ Lộ rời đi, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
Thật đúng là, rõ ràng chính là thích người ta mới ghen tuông tới phát hỏa, lại vẫn sống chết không chủ động nói ra, còn làm hại cậu bé đáng yêu như vậy thương tâm tới mức rơi lệ. Nếu đã như thế, không bằng... cũng để thiếu gia ngài nhất định phải ăn chút đau khổ.

Mà đúng lúc này, Kỳ Lam đột nhiên cảm giác được sau lưng mình dán lên một thân thể ấm áp. Độ cong khoé miệng Kỳ Lam chợt biến mất, khi người phía sau đưa tay sờ hướng eo mình lại mới cong cong khóe miệng, xoay người một cái vòng tay lên cổ Alpha phía sau.

Tần Phong lúc này đã cúi đầu vuốt ve bên tai Kỳ Lam, không ngừng thổi dòng khí ấm áp vào lỗ tai mẫn cảm của đối phương, "Làm gì ở đây mà cười vui vẻ như vậy?"

Alpha chậm rãi thắt chặt tay ôm chặt người trong lòng, nóng bỏng đặt từng cái hôn lên cổ. Kỳ Lam hơi hơi mỉm cười chủ động dâng lên môi mình, miệng đối miệng trao đổi, Tần Phong nghe thấy Omega cười nói, "Không có gì, chỉ là dạy hư một cậu bé thôi...ha ha ha..."

"Phải không..." Tần Phong nghe được lời này nở nụ cười trầm thấp, sau đó xoay người, dùng tư thế đối mặt đem người trong ngực ôm lên đè trên tường hôn thật mạnh. Tình dục ái muội không ngừng truyền lại giữa hai người. Hơi thở Tần Phong dần sâu thêm, trong lúc triền miên, thanh âm trước nay luôn ôn nhu lại trở nên lạnh lẽo "Tối hôm nay lần đầu tiên em cười, lại là vì người khác... anh thật là khó chịu... "

Kỳ Lam còn đắm chìm ở trong tình dục nghe thấy lời nói như vậy liền trợn mắt. Khuôn mặt cứng đờ, vừa định duỗi tay đẩy Alpha trên người ra, đã bị đối phương nhanh hơn một bước bắt được tay đè lên đỉnh đầu.

Tần Phong nặng nề mà hôn đè lên. Trước khi Kỳ Lam nhắm mắt, thấy được gió lốc trong mắt đối phương.

28/12/19

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro