64. Không sợ chết thì làm đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: Mai thực vật┃Chỉnh sửa: June, Quần không chun

Kỷ Thần Phong biết hết. Không ngờ anh đã biết từ trước...

Vậy chẳng lẽ anh chưa bao giờ cảm thấy kì lạ sao? Tại sao tôi phải theo dõi anh, tại sao tôi phải trăm phương ngàn kế xuất hiện ở bên cạnh anh. Từ đầu đến cuối, chẳng lẽ chưa từng có giây phút nào anh nghi ngờ tôi sao?

Hay là vì thích nên có thể bỏ qua tất cả những gì không hợp lý? Chỗ nào không hợp lý cũng có thể tự động hợp lý hóa?

Tôi muốn gọi anh dậy hỏi cho rõ ràng, nhưng nhìn khuôn mặt yên bình cùng dáng vẻ ngủ say của anh, tôi lại thật sự không nỡ đánh thức.

Tôi cúi người hôn một cái lên thái dương anh, dùng môi vuốt ve đuôi mắt anh một lần.

Thôi vậy, dù sao sau này vẫn còn nhiều cơ hội, từ từ đào sâu bí mật của anh sau.

Nhà Kỷ Thần Phong không có điều hòa mà chỉ có quạt điện, vào mùa hè dù có mở cửa sổ ra thì vẫn nóng bức khó chịu. Anh quý quần áo của tôi như thế, đương nhiên là tôi rất vui, nhưng thời tiết như vậy mà bày một giường quần áo mùa đông đúng thật là không phù hợp. Huống hồ gì...

Tôi ném hết tất cả quần áo vây xung quanh Kỷ Thần Phong ở trên giường vào trong tủ quần áo, còn cái cà vạt trên tay anh thì không kéo ra được, đành phải để lại.

Tôi thở dài bất đắc dĩ rồi nằm xuống bên cạnh Kỷ Thần Phong, không màng đến nóng bức mà kề sát vào sau lưng anh, dùng một tay ôm lấy anh.

Hơn nữa chúng tôi đã ở đây cả rồi, tại sao anh phải đi ôm một đống quần áo chứ?

Trong đêm tôi tỉnh lại rất nhiều lần, đa số đều là do nóng quá, mỗi lần mở mắt ra tư thế của tôi và Kỷ Thần Phong đều khác nhau.

Ban đầu là tôi ôm anh, sau đó thì bị anh ôm. Tôi ngủ khá khó khăn, đôi khi sẽ giãy dụa vì không thoải mái, nhưng càng động đậy thì tứ chi càng nặng, giống như bị một cái lưới lớn trói lại vậy.

"Nóng quá..." Tôi bất mãn lẩm bẩm, tỉnh lại trong một khoảng thời gian ngắn.

Bức tường thịt trước mặt tôi nhẹ nhàng "ừm" một tiếng nhưng lại không hề buông cái ôm ra, thậm chí còn ôm tôi chặt hơn.

Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh lại trước Kỷ Thần Phong, vừa mở mắt đã nhìn thấy hai bàn tay đang nắm lấy nhau.

Cà vạt lưu lạc một đêm, từ bị Kỷ Thần Phong nắm chặt trong tay thành quấn giữa hai chúng tôi như một cái tai nghe vướng víu. Thoạt nhìn trông giống như một sợi tơ hồng liên kết tôi và anh vậy...

Vừa nghĩ như thế, tôi liền cảm giác được ngón tay của Kỷ Thần Phong giật giật, dường như anh sắp tỉnh lại.

Tôi nhắm mắt lại giả vờ ngủ theo bản năng, thầm để ý phản ứng của anh.

Hẳn ánh mắt đầu tiên của anh cũng là nhìn thấy được mười ngón tay của chúng tôi đan vào nhau. Cơ bắp trên tay anh lập tức cứng lại, một lát sau mới buông lỏng ra.

Ngón tay của anh tách khỏi tôi, cà vạt vướng víu được nhẹ nhàng rút ra. Giường đệm rung động nhẹ, tôi lén mở mắt ra, liền thấy Kỷ Thần Phong đã ngồi dậy, trên tay cầm cái cà vạt nọ, biểu cảm trông vô cùng bối rối.

Rõ ràng đã giấu kĩ mà, tại sao lại tự xuất hiện? Tôi có thể dễ dàng đoán ra được anh đang nghĩ gì.

Kỷ Thần Phong rón ra rón rén nhét lại cà vạt vào trong tủ quần áo, lại rón ra rón rén rời khỏi phòng ngủ, cả quá trình anh đều không tạo ra chút tiếng động nào. Một giây sau khi đóng cửa phòng ngủ lại, tôi không khống chế nổi mà vùi mặt vào gối, cười đến mức toàn thân run rẩy.

Năm phút sau tôi mới đứng dậy khỏi giường, làm bộ vẫn còn buồn ngủ đi ra khỏi phòng.

Kỷ Thần Phong đang mở cửa tủ lạnh. Có lẽ anh không ngờ rằng tôi lại tỉnh dậy theo nhanh như thế nên hơi sửng sốt rồi nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác, hoảng loạn xoay lưng lại.

"Bây giờ vẫn còn sớm, cậu có thể ngủ tiếp thêm lát nữa."

Tôi hứng thú nhìn sau cổ anh dần đỏ ửng lên, khoanh hai tay trước ngực, tựa người vào bức tường nói: "Hai ngày nay em ngủ nhiều quá nên không ngủ nổi nữa."

Anh cứ để cửa tủ lạnh mở ra như vậy, không biết có phải là đang hoảng loạn vì thiếu phần kí ức tối qua hay không mà mãi anh vẫn không làm gì khác. Mãi đến khi tủ lạnh cảnh báo, anh mới giật mình tỉnh lại, quay đầu hỏi tôi: "Cậu ăn... bánh cuốn trứng không?"

"Ăn, anh làm gì em cũng ăn."

Anh lấy hai quả trứng từ tủ lạnh ra, không thèm nhìn tôi chút nào mà đi thẳng vào trong bếp, như là đang sợ chỉ cần muộn một giây là tôi sẽ nhắc đến chuyện tối qua vậy.

Vì phản ứng của anh quá thú vị nên tôi đã phải mang tâm tình nhẫn nhịn trải qua cả sáng sớm: nhịn không ôm anh, nhịn không hôn lên môi anh, nhịn không được bổ nhào vào người anh.

Ăn sáng xong rồi, tôi vừa lướt điện thoại cho tiêu cơm ở trong phòng khách. Kỷ Thần Phong thay quần áo xong thì đi ra khỏi phòng ngủ, đặt chìa khóa xuống trước mặt tôi.

Tôi nhìn từ ngón tay thon dài của anh lên trên, nhìn đến hàng mi đen nhánh đang rũ xuống của anh.

"Không nhốt em nữa à?" Tôi nói đùa.

Lông mi anh run run, anh ngồi dậy: "Trước khi vết thương khỏi hẳn thì tốt nhất là tĩnh dưỡng, sau khi vết thương lành rồi cậu muốn đi đâu tùy cậu."

Đã đến lúc này rồi, đương nhiên tôi sẽ không ngốc nghếch hỏi anh có còn muốn đuổi tôi đi không. Chìa khóa đã đưa cho tôi rồi, đi hay ở không phải là do tôi hoàn toàn quyết định hay sao?

"Tối hôm qua anh uống nhiều rượu như thế không đau đầu à? Hay là lại xin nghỉ thêm nửa ngày đi." Đưa anh tới cửa, tôi lần đầu nhắc đến chuyện tối qua.

"Vẫn ổn, không đau." Anh đưa lưng về phía tôi, ngồi xuống mang giày: "Hôm nay làm đến đêm, sáng ngày mai mới về, cậu không cần chờ tôi."

"Mới đó mà lượng công việc đã lớn như vậy rồi à?" Mới xin nghỉ hai ngày mà đã phải làm 24 giờ, tên Giản Hành kia cũng bóc lột nhân viên quá đi mất.

"Buổi tối có thể nghỉ ngơi vào lúc không cần khám gấp." Kỷ Thần Phong đi giày xong thì đứng dậy, đẩy cửa ra.

Gió nhẹ từ bên ngoài tràn vào, cùng gió tràn vào còn có tiếng ve kêu ầm ĩ.

Nghe nói ve kêu được toàn là ve đực. Mà sở dĩ chúng nó ra sức thể hiện bản thân như thế chẳng qua là để hấp dẫn ve cái giao phối với chúng nó.

Bởi vậy có thể thấy được, muốn giao phối thì nhất định phải cố gắng dùng hết khả năng để thể hiện tất cả ra cho người mình thích thấy, nếu không sẽ bị thằng khốn kêu lớn hơn cướp đi tiên cơ.

"Đi đường cẩn thận nhé." Tôi tạm biệt Kỷ Thần Phong.

Kỷ Thần Phong đã đi gần đến cửa nhưng lại dừng lại đột ngột: "Ngày hôm qua... tôi có làm gì lạ không?" Anh nửa xoay người lại, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi.

Không có chuyện gì kì lạ, nhưng thật ra có làm một đống chuyện đáng yêu.

Thấy vẻ mặt của anh có vẻ rất quan tâm chuyện này, tôi cố tránh câu hỏi, không trả lời: "Nếu đã biết tửu lượng mình kém thì tại sao anh còn uống nhiều như vậy?"

"Bởi vì..." Anh thể hiện vẻ mặt bị tôi hỏi trúng tim đen, há hốc mồm, chỉ thốt ra được hai chữ rồi kẹt lại.

Tôi nhíu mày, ý bảo anh tiếp tục.

"Bởi vì nhắc đến chuyện của cậu." Anh thở dài, dường như cũng đang rất hối hận. Câu nói cuối cùng của anh lại mang theo chút bất lực: "Tất cả đều tại cậu..."

Tôi mê muội không thôi những cảm xúc vừa yêu vừa hận xuất hiện trong mắt anh, nhất thời nhìn đến mức ngây người, đợi đến khi tôi phản ứng lại thì anh đã đẩy cửa ra ngoài.

Tôi vội vàng đuổi tới cửa, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng anh biến mất ở chỗ rẽ.

Vì nhắc đến tôi nên bất giác uống nhiều, xem ra tôi thật sự đã làm anh rất phiền lòng.

Trên thế giới này, sẽ không có người nào quan tâm tôi hơn anh.

Khóe môi bất giác nhếch lên, tâm trạng tôi trở nên tốt đến mức không thể tưởng tượng nổi. Tôi khẽ ngâm nga, đóng cửa lại, lần nữa ngăn những tiếng ve kêu ầm ĩ ở bên ngoài.

Tôi sắp xếp lại tủ quần áo, cái nào cần giặt thì giặt, cần treo lên thì treo lên. Nhìn chung quanh phòng ngủ bé như lòng bàn tay, tôi hơi đau đầu. Nơi này quá nhỏ, xếp đồ trong vali của tôi ra đã đầy, cảm giác không thể bày quá nhiều đồ vật.

Tôi còn có vài cái vali ở chỗ Đường Tất An, cũng không thể sau này mỗi lần phải dùng cái gì đều phải kêu cậu ta mang lại đây được?

...

Hình như cũng không phải là không thể.

Tôi mang quần áo trong vali ra xếp lại ngay ngắn rồi bỏ vào ngăn kéo theo thói quen của Kỷ Thần Phong, hộp thuốc và một vài món đồ lặt vặt thì bỏ vào trong ngăn kéo ở phòng khách, cuối cùng là cái hộp màu đỏ đựng hai chiếc nhẫn.

Tuy không biết khi nào thì mới có thể sử dụng nhưng chắc cũng nhanh thôi, phải tìm một chỗ cất đàng hoàng mới được.

Tôi cầm hộp nhẫn đi tìm rất nhiều nơi, nhưng để chỗ nào cũng sợ bị Kỷ Thần Phong phát hiện. Rơi vào đường cùng, tôi đành cất nó vào trong vali hành lý lần nữa, sau đó nhét vali xuống dưới gầm giường.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy buổi tối lại dài như vậy. Vô số lần tôi muốn gọi điện thoại cho Kỷ Thần Phong nhưng lại sợ ảnh hưởng đến anh làm việc.

Rõ ràng buổi sáng mới tạm biệt nhau nhưng giờ vẫn nhớ anh đến mức phát điên.

Cũng không phải là trước kia tôi chưa từng ở một mình. Tôi tiêu diêu tự tại, độc thân vui vẻ của khi đó và tôi lăn lộn khó ngủ, nhớ Kỷ Thần Phong của hiện tại quả là hai linh hồn khác nhau trong cơ thể. Nếu cùng đặt ở một chỗ sợ là hai chúng tôi sẽ đánh nhau đến mức mày chết tao sống.

Vất vả lắm tôi mới ngủ thiếp đi, đang mơ màng thì bỗng nghe thấy có tiếng gõ cửa. Tôi giật mình đứng dậy, phát hiện trời đã sáng choang.

Tưởng Kỷ Thần Phong đã về, tôi hưng phấn xoay người đi xuống giường, lảo đảo chạy đến cửa... Vì hoàn toàn không giống với tưởng tượng của mình nên tôi không nể nang gì mà nhíu mày nhăn mặt, có lẽ giọng nói còn mang theo chút ghét bỏ.

"Đã lâu không gặp."

Đường Chiếu Nguyệt mặc một bộ váy công sở màu xám đậm, mỉm cười nhìn tôi. So với sự ngạc nhiên của tôi, dường như bà đã sớm biết được rằng người mở cửa sẽ là tôi.

Tôi lùi ra phía sau một bước, đề phòng nhìn bà chằm chằm: "Bà tới đây làm gì?"

Bà là mẹ của Đường Tất An, nhưng lại cũng là cấp dưới ưng ý của Tang Chính Bạch. Tôi có thể tin tưởng Đường Tất An nhưng không thể nào không đề phòng bà.

"Ngài Tang mời cậu cùng uống trà buổi sáng, ngài ấy có vài chuyện muốn nói với cậu."

"Chúng tôi đã cắt đứt quan hệ cha con rồi, có gì hay để nói đâu?"

"Vẫn có chuyện để nói đấy." Thái độ bên ngoài của Đường Chiếu Nguyệt rất cung kính nhưng thật ra lại rất cứng rắn: "Xe đang ở dưới chờ cậu, chúng ta đi xuống đi."

Tôi cũng biết sơ sơ Tang Chính Bạch tìm tôi để làm gì, trừ chuyện của đứa con ruột là Kỷ Thần Phong ra thì còn chuyện gì làm cho ông ta phải suy nghĩ nữa chứ.

Hôm nay mà từ chối thì sau này Tang Chính Bạch vẫn còn rất nhiều cách để ép tôi đi ăn cơm, không bằng cứ ngoan ngoãn đi theo ngay từ đầu xem ông ta muốn nói gì.

Suy nghĩ xong, tôi bảo Đường Chiếu Nguyệt chờ ở cửa rồi vào nhà sửa soạn bản thân, thay quần áo một lát. Tôi thử gọi Kỷ Thần Phong nhưng anh không nghe máy, không biết là do anh đang đi đường nên không nghe hay là vì nguyên nhân gì khác. Cuối cùng tôi chỉ có thể gửi cho anh một tin nhắn, nói rằng tôi sẽ mau quay về, bảo anh không cần lo lắng.

Có lẽ là Tang Chính Bạch chỉ rảnh vào buổi sáng, nơi ông ta chọn uống trà với tôi là một tiệm trà Quảng Đông gần cao ốc Chính Nghi.

Đường Chiếu Nguyệt dẫn tôi đi qua một cái bể thủy sinh lớn rồi đi vào sâu bên trong, cuối cùng đi vào bên trong một căn phòng riêng chỉ có một mình Tang Chính Bạch.

Trong phòng trang trí rất đẹp, nhìn qua cửa sổ trong suốt thì thấy cách đó không xa là kiến trúc đặc sắc của thành phố, bị cửa sổ ngăn cách lại trông tựa như là một bức tranh động lòng người trang điểm cho căn phòng này.

"Ngồi đi." Tang Chính Bạch thấy tôi đứng ở cửa thì chỉ vào một chỗ đối diện ông ta.

Khi còn là cha con tôi đã rất ghét phải ăn cơm chung với ông ta. Không thể tưởng tượng được là không còn làm cha con mà vẫn không trốn được chuyện cùng ngồi ăn.

Tôi vừa ngồi xuống, Đường Chiếu Nguyệt cầm ấm trà lên rót cho tôi một ly trà, sau đó lùi đến vị trí trước giờ của bà – sau lưng Tang Chính Bạch.

"Tìm tôi có chuyện gì?" Tôi chỉ uống một ngụm trà, không động đũa.

"Hôm nay tìm cậu tới là để thực hiện một giao dịch với cậu." Gắp một viên sủi cảo tôm đưa vào trong miệng xong, Tang Chính Bạch tạm dừng một lát, mãi đến khi đã nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi mới nói tiếp: "Chỉ cần cậu rời khỏi Kỷ Thần Phong thì điều kiện tùy cậu nói."

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, là nói về chuyện của Kỷ Thần Phong.

Nhìn khuôn mặt già đi không ít của ông ta, nói không có cảm giác gì trong lòng là gạt người. Hẳn ai gặp chuyện như vậy đều sẽ sứt đầu mẻ trán. Nhưng những cảm xúc hơi xúc động đó cũng không đủ để ảnh hưởng đến quyết tâm của tôi với Kỷ Thần Phong – ai cũng đừng hòng cướp anh khỏi tôi, Tang Chính Bạch cũng không được.

"Ông sẽ không nghĩ rằng là do tôi ở bên cạnh anh ấy xúi giục bậy bạ* nên anh ấy mới không quay trở về nhà họ Tang kế thừa gia nghiệp đấy chứ?" Tôi cười như không cười, nói.

(*)妖言惑众: Dùng những lời vớ vẩn, hoang đường để xúi giục, mê hoặc người khác.


Từ trong mũi Tang Chính Bạch phát ra một tiếng hừ lạnh, giống như là đang nói: "Chẳng lẽ là không phải à?"

"Lý tưởng của anh ấy là làm một bác sĩ thú y xuất sắc. Dù cho không có tôi, anh ấy vẫn sẽ tiếp tục làm bác sĩ thú y."

Tang Chính Bạch nhấp một ngụm trà, trong mắt mang theo vẻ châm chọc nói: "Chẳng lẽ còn thiếu cách làm cho nó không thể tìm được việc ở thành phố Hồng à? Chờ nó hai bàn tay trắng rồi tự nhiên sẽ trở về tìm tôi."

Suy nghĩ này không thể nói là đã từng biết mà chỉ có thể nói là giống nhau như đúc. Ông ta không phải là bố tôi, sao tất cả những thứ không tốt đều di truyền hết cho tôi vậy.

Tôi ngửa người ra sau dựa vào lưng ghế, lấy kinh nghiệm của một người từng trải mà truyền đạt lại cho ông ta: "Làm đi. Không sợ chết thì làm đi. Xem anh ấy có thể tha thứ cho ông không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro