Chương 023

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mạn Già La

Đường Tiếu cũng không biết sau lúc đó đã xảy ra chuyện gì.

Bắt đầu từ giai đoạn nào đó khi sợi nấm của 428 vói vào miệng vết thương, giao diện trò chơi trước mặt Đường Tiếu lại đột nhiên bắt đầu chững lại, nhấp nháy như màn hình tivi cũ kĩ, sau đó trước mắt cậu tối sầm.

Lúc mở mắt ra lần nữa, thấy trước mắt xuất hiện một cảnh chấn động.

Trong hoàn cảnh hoàn toàn tối tăm, một luồng ánh sáng chợt lóe lên, Đường Tiếu vô thức nhìn sang, sau đó thì không thể rời mắt được nữa.

Đó là một cái ‘cây’ vô cùng to lớn.

Toàn thân xanh biếc, nhưng không có lá, cũng không có vỏ cây thô ráp như ‘cây’ trong hiện thực, trong suốt như lưu li, thậm chí có thể nhìn thấy những đường gân màu vàng dày đặc bên trong, quỷ dị mà thần thánh, hai đầu giống như rễ cây nối dài, nối liền trời và đất.

Cậu vô thức nín thở, nhưng còn chưa kịp thấy rõ toàn bộ cái ‘cây’ này thì đã trực tiếp bị văng ra khỏi trò chơi.

“Tình huống gì đây? Xảy ra bug???” Đường Tiếu ngồi ở giao diện đăng nhập với vẻ mặt đầy buồn bực.

Cuối cùng thứ đó rốt cuộc là gì vậy? Cậu thất bại à? Hay là thành công? Rốt cuộc 428 đã làm gì?

Đường Tiếu vốn muốn đăng nhập vào game ngay, như thế là có thể biết kết cục cuối cùng, nhưng mới định load game thì lại phát hiện game hiển thị đang cập nhật, yêu cầu 72 giờ sau mới có thể online.

Đường Tiếu:… Được thôi.

Giờ phút này thời gian ở hiện thực đã là một giờ đêm.

Vì đánh cược với ba Đường, nên nếu giờ Đường Tiếu có lớp chuyên ngành thì vẫn phải về trường học ngoan ngoãn nghe giảng, buổi tối mới có thể đăng nhập vào game, sau đó ngủ trong lớp không chuyên.

Bậc thầy quản lý thời gian. jpg

Hôm nay offline hơi sớm, cậu nghĩ ngợi rồi lần nữa lên mạng để tìm kiếm chút tin tức về trò chơi này.

Nhưng mà đúng như dự đoán, mọi dấu vết về trò chơi này trên internet đều biến mất, kể cả bức ảnh về quái vật nhỏ mà Đường Tiếu từng thấy trước đó, tất cả đều là 404 vô tình.

Không tìm được gì liên quan đến trò chơi, anh cả nhà mình lại trở về đi làm, lần nữa không còn tin tức, Đường Tiếu bất lực, đành phải tạm gác trò chơi sang một bên, hôm sau ngoan ngoãn đến trường học nghe giảng bài.

Vì có ‘cộng điểm’ trong game, nên những kiến ​​thức trên lớp đã chẳng là gì đối với Đường Tiếu, coi như thả lỏng thần kinh, hơn nữa nghe một lần, lại làm bài tập một lần cũng càng hiểu biết sâu hơn đối với kiến ​​thức, hiệu suất học tập được nâng cao hơn, khác biệt với hiệu suất học tập trước đây, có cảm giác sảng khoái như khi sử dụng thẻ kinh nghiệm x2 lần trong game, khiến Đường Tiếu muốn ngừng mà không được.

Nhưng dường như đã khiến bạn cùng phòng sợ hãi, ba người kia lần lượt đều đến hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, ngay cả Lý Mộ cũng hay tin chạy đến, khiến Đường Tiếu vừa buồn cười lại bất đắc dĩ.

“Cậu thật sự không có chuyện gì? Hay là bị nói xấu trên mạng?”

Lý Mộ vội vã vọt đến ký túc xá Đường Tiếu, nhìn Đường Tiếu một vòng trên dưới trái phải, thắc mắc hỏi.

Lý Mộ và Đường Tiếu là bạn tốt từ nhỏ đến lớn, hắn lớn hơn Đường Tiếu một tuổi, học cùng trường đại học, hiện tại đã là nô lệ nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, sau này có thể sẽ đi theo con đường này.

Đường Tiếu bất đắc dĩ: “Không sao thật mà, chỉ là tôi đã đồng ý với ba tôi sẽ thi cuối kỳ thật tốt, như vậy ông ấy mới không can thiệp việc chơi game của tôi nữa.”

Lý do này vô cùng hợp logic, Lý Mộ cũng không nói được gì, chỉ cầm bài tập của Đường Tiếu lên nhìn, vẻ mặt kỳ quái ngẩng đầu nhìn cậu, muốn nói lại thôi.

“Có gì thì nói.”

“Tiếu Tiếu, anh cảm thấy anh có tội.”

“?”

“Cậu thật sự là một học sinh giỏi, anh có tội vì không hiến cậu cho quốc gia…”

“Biến đi.” Đường Tiếu đầu toàn vạch đen.

“Cậu thực sự không muốn vào phòng thí nghiệm à? Sẵn anh nói cho cậu luôn, gần đây khoa sinh vật của các cậu vừa thành lập một dự án liên hợp với một tổ chức siêu giỏi từ một trường đại học nước ngoài, đang thiếu người đó...”

“Không có hứng thú, hơn nữa trò chơi của tôi cập nhật sắp xong rồi.”

Lý Mộ sửng sốt, tức thì bừng tỉnh hiểu ra: “Chẳng trách cậu đang làm bài tập, hóa ra là không đăng nhập được vào game, anh còn tưởng cậu đổi tính chứ.”

Sau khi xác nhận cậu bạn mình không sao, Lý Mộ tung tăng cút, Đường Tiếu cạn lời cho bạn cùng phòng mượn bài tập để tham khảo.

Ba ngày trôi qua trong nháy mắt, khi Đường Tiếu thấy đã vừa, thì trở về căn phòng thuê của mình.

Tiến vào giao diện đăng nhập game, mấy pop-up nhảy ra.

[ Trò chơi cập nhật xong, người chơi yêu dấu, chào mừng trở lại Kỷ Nguyên Nấm ]

Đăng nhập trò chơi.

Mở mắt ra, Đường Tiếu ngồi dậy, việc đầu tiên là quan sát xung quanh, cậu thấy vách tường xung quanh được bao bọc bằng một khối phồng mềm mại, mà cậu thì đang nằm trên một nơi giống như bàn thí nghiệm, ngực trần bị dán các loại miếng dán dụng cụ.

“Tôi đang ở đâu đây?”

“Đừng căng thẳng, nghiên cứu viên Đường.” Một giọng nữ bình tĩnh nhẹ nhàng vang lên từ chiếc loa phát thanh trong góc, “Cậu vẫn đang ở Con Mắt Thứ Ba, vì sự kiện tập kích của giáo phái Trở Về, ngài đã hôn mê trong tai nạn, bây giờ đã qua ba ngày kể từ lúc ngài hôn mê, hiện tại ngài vừa tỉnh dậy, nếu cảm thấy tim đập nhanh, hoảng hốt hoặc các triệu chứng khó chịu khác, có thể thử hít sâu...”

Đường Tiếu cũng không có những cảm giác này, nhưng vẫn làm theo sự chỉ dẫn của cô để phù hợp với cốt truyện.

Đợi sau khi cậu bình tĩnh lại, chẳng mấy chốc, một nhóm nhân viên y tế mặc áo blouse trắng mở cửa bước vào, mang theo một đống dụng cụ làm đủ loại kiểm tra, lấy máu cho cậu.

Bất kể trong lúc đó Đường Tiếu đặt câu hỏi như thế nào cũng không được trả lời, qua một đoạn thời gian sau khi bọn họ rời đi, lại có một đám người mới mặc đồng phục đi vào nơi này, dẫn đầu còn là người Đường Tiếu đã gặp trước đó.

“Tiến sĩ Phong?” Đường Tiếu hơi ngây người.

Phong Thư Vận mỉm cười gật đầu với cậu, thân thiết ngồi bên cạnh Đường Tiếu: “Cảm thấy thế nào? Cơ thể có thấy khó chịu gì không?”

Đường Tiếu cử động người, sau đó lại nhìn thoáng qua giao diện trò chơi, bên trên không có bất kì trạng thái tiêu cực nào, vì thế lắc đầu.

“Không sao thì tốt.” Người đàn ông trung niên bên cạnh nói, “Xin hỏi cậu còn nhớ chuyện gì đã xảy ra trước khi hôn mê không?”

Đường Tiếu nhìn ông ấy một cái, giả vờ nhớ lại: “Tôi nhớ được một đoạn ngắn, hình như tôi bị nhiễm nấm zombie.”

Nói xong, Đường Tiếu chợt biến sắc, cúi đầu nhìn tay mình.

“Đã không sao rồi, cậu đã khỏi bệnh.” Phong Thư Vận nghĩ đến Đường Tiếu là vì mình mới bị lây nhiễm, bà không nhịn được nắm lấy tay Đường Tiếu, vỗ vỗ mu bàn tay cậu, “Yên tâm, chúng tôi đã làm kiểm tra toàn diện cho cậu rồi, hiện tại cậu vô cùng khỏe mạnh.”

“Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…” Đường Tiếu làm bộ ngơ ngác nhìn Phong Thư Vận.

“Đây cũng là điều chúng tôi muốn hỏi,” Lúc này, người đàn ông trung niên ở một bên lên tiếng, “Cậu còn nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra sau khi bị nhiễm nấm zombie không?”

“Tôi ở trong đại sảnh, lúc ý thức mơ màng hình như nhìn thấy một con quái vật to lớn…” Vì không biết Con Mắt Thứ Ba làm gì tiếp theo, rồi nhìn thấy bao nhiêu nên Đường Tiếu chỉ chọn ra một số phần mơ hồ để nói, “Sau đó thì tôi ngất đi, cũng không nhớ rõ gì cả.”

Đây quả thật cũng là sự thật, chỉ là cậu che giấu lời đã nói với 428.

Đánh giá từ hiện tại nhiệm vụ tuyến chính không hiển thị thất bại, đoán chừng 428 không xảy ra chuyện gì, liên tưởng đến việc không biết vì sao cậu đã được trị khỏi bệnh zombie mà theo lẽ thường là không có cách nào chữa khỏi, rất có thể điều này cũng có liên quan đến 428.

“Con quái vật kia… chính là 428 đúng không, sau đó nó thế nào?”

“Nó không sao, hiện tại đã hóa kén rồi, vẫn không biết khi nào sẽ nở ra, cậu muốn đi xem có thể đợi thời gian nữa.”

Mấy người mặc đồng phục nhìn nhau, vừa định hỏi thêm điều gì, nhưng Phong Thư Vận lại cứng rắn nói: “Không thấy cậu ấy vừa mới tỉnh lại à, đây là cách các anh đối xử với công thần?”

“Nào dám chứ,” Người đàn ông trung niên cười khổ, “Được được, chúng tôi không hỏi nữa, vậy nhiệm vụ kế tiếp này ngài phải để chúng tôi hoàn thành nhé.”

“Nhiệm vụ?” Đường Tiếu khó hiểu hỏi.

Phong Thư Vận vỗ vỗ lưng Đường Tiếu, an ủi nói: “Đừng lo lắng, không phải chuyện gì xấu đâu. Chỉ là thủ lĩnh của Con Mắt Thứ Ba muốn nói chuyện với cậu.”

“Với… tôi?”

“Đúng vậy,” Phong Thư Vận vỗ vỗ tay Đường Tiếu, “Yên tâm, là chuyện tốt, thủ lĩnh đã lâu rồi không xuất hiện trước mặt người ngoài, sức khỏe của ông ấy không tốt, nhưng sau khi ông ấy nghe được chuyện của cậu thì muốn gặp cậu một lần, tất nhiên, là thông qua cuộc gọi video.”

Sau đó, người đàn ông trung niên cầm một máy tính đi đến trước mặt Đường Tiếu, chẳng mấy chốc, màn hình sáng lên.

Đường Tiếu nhìn thấy một ông lão trông gần tám mươi, chín mươi tuổi nửa nằm trên giường bệnh, có thể nhìn thấy phía sau ông có rất rất nhiều dụng cụ nối liền từ màn hình cũng không lớn, hơn nữa bản thân ông cũng nghiêng đầu một cách kỳ quái, có hơi giống một vị nhà khoa học trứ danh ở trái đất, khuôn mặt phủ đầy nếp nhăn cố gắng mỉm cười: “Chào cậu, lần đầu tiên gặp mặt, tôi là Manfred · Dalton, thủ lĩnh của Con Mắt Thứ Ba.”

“Xin chào, tôi là Đường Tiếu.”

“Tôi biết cậu, Đường,” Dalton cười nói, “Đầu tiên tôi phải cảm ơn sự giúp đỡ của cậu, nếu không nhờ cậu, tôi nghĩ hiện giờ tai nạn sẽ không chỉ ở mức độ này thôi.”

“Không, tôi cũng không làm gì cả,” Đường Tiếu vội chối từ, “Tôi chỉ nêu đề nghị bình thường với tiến sĩ Phong thôi.”

“Nếu không phải cậu đề xuất sử dụng máy kiểm tra, e rằng bây giờ sẽ không chỉ tổn thất bấy nhiêu người,” Dalton nhẹ giọng nói, “Trừ việc này ra, còn có chuyện về vật thí nghiệm 428… cũng chính nhờ sự kiên trì của cậu mà để chúng tôi phát hiện ra tiềm năng quý giá của nó.”

“Tôi thay mặt mọi người cảm ơn cậu, Đường, cảm ơn sự kiên trì của cậu, cũng cảm ơn đóng góp của cậu cho nghiên cứu khoa học.”

Đường Tiếu mắt sáng ngời: “Nếu vậy, luận văn của tôi…”

“Đương nhiên, cậu đã chứng minh rằng cậu đúng, quả thực giống như cậu đã viết trong luận văn, quỹ đạo sinh trưởng và phát triển của 428 là điều mà con người chúng ta khó có thể biết trước, có lẽ lúc trước chúng tôi không nên ra phán đoán dễ dàng như vậy, trên người nó còn ẩn giấu thứ mà chúng ta chưa biết, dự án cấp năm sẽ được khởi động lại.”

Cuối cùng không làm việc công cốc.

Đường Tiếu khẽ thở ra.

“Trừ việc này, tôi nghĩ, Giải thưởng Thành quả xuất sắc nhất tại cuộc họp báo thành quả, có lẽ vẫn còn tranh cãi một chút…” Dalton nghịch ngợm nhìn Phong Thư Vận, tiến sĩ Phong khẽ mỉm cười, không hề bị ông khiêu khích, “Được rồi, nhưng giải thưởng Người mới xuất sắc nhất chắc chắn là không bất kì tranh cãi nào... khụ khụ, khụ khụ khụ khụ khụ!”

Dalton nói đoạn, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, không khỏi bắt đầu ho khan, trị số của rất nhiều dụng cụ trên màn hình tăng vọt, bác sĩ trực bên cạnh nôn nóng khuyên nhủ: “Tiến sĩ, ngài nên nghỉ ngơi rồi!”

“Tôi cảm thấy hôm nay cơ thể tôi cũng không tệ lắm đâu,” Dalton tự lẩm bẩm, nhìn sang Đường Tiếu, “Được rồi, Đường, xem ra cuộc trò chuyện hôm nay của chúng ta sẽ phải kết thúc ở đây, khụ khụ khụ! Tôi chờ mong biểu hiện tiếp theo của cậu, chúc cậu một đường suôn sẻ trên con đường nghiên cứu khoa học, còn nữa, tận hưởng vinh quang của cậu nhé.”

Màn hình máy tính lại trở nên tối đen, người đàn ông trung niên mỉm cười nói: “Đó chính là điều thủ lĩnh muốn nói.”

Đường Tiếu do dự một lát, nhịn không được hỏi: “Thủ lĩnh… ông ấy không có việc gì chứ?”

“Không sao đâu,” Người đàn ông trung niên gượng cười, “Nói là không sao cũng không đúng hẳn, nhưng thủ lĩnh đã hơn chín mươi rồi, tuổi này là dễ bệnh tật quấn thân, trạng thái hôm nay vẫn xem là khá tốt.”

Hơn 90… cũng chẳng trách.

Đường Tiếu nhớ lại lời người đeo mặt nạ đã nói với cậu lúc ở mấy vòng trước, không nhịn được hỏi: “Thủ lĩnh là người sáng lập ra Con Mắt Thứ Ba à?”

“Đúng vậy, có điều bây giờ ông ấy đã già rồi, đã lâu không nhúng tay vào chuyện trong tổ chức,” Người trung niên nói một cách mơ hồ, Phong Thư Vận gật đầu, nói thêm, “Thủ lĩnh chính là người ban đầu đưa ra giả thuyết ‘Vua Nấm’, hẳn cậu đã nghe nói rồi, là một trong những nhà khoa học vĩ đại nhất của thế kỷ trước.”

Đường Tiếu kinh ngạc.

Quả đúng là cậu đã xem qua, ở tư liệu dự án của Bud.

Giả thuyết Vua Nấm đại khái là đề cập đến việc nghiên cứu tính xã hội của quần thể nấm, vào năm 1970 nhà khoa học đã đưa ra rằng chủng tộc nấm có một sự tồn tại tương tự như ‘ong chúa’, chẳng qua so với đàn ong, Vua Nấm có sự kiểm soát sâu hơn đối với giới nấm, thậm chí có thể nói hắn là sự kéo dài ý chí của giới nấm, việc giới nấm đột nhiên bắt đầu xâm chiếm và ký sinh các giống loài khác vào 100 năm trước rất có thể là do ý chí của Vua Nấm quấy phá.

Ngoài ra, Dalton còn suy đoán ra sự phân công và hoạt động đại khái của Vương quốc Nấm thông qua quan sát giới nấm, cùng với sự tồn tại của mạng lưới giới nấm, giúp đỡ những người sống sót tránh được vô số thảm họa, có thể nói là khá ghê gớm trong thời kỳ hỗn loạn đó.

Cũng đúng, nếu bản thân không phải ông lớn, thì sao có thể kéo lên một tổ chức học thuật như Con Mắt Thứ Ba này được?

Người đàn ông trung niên nói: “Được rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, cũng đến lúc cần phải đi rồi, nghiên cứu viên Đường, thủ lĩnh vô cùng coi trọng cậu, hy vọng cậu cũng tiếp tục tạo được thành tích trong tương lai.”

“Tôi là... nghiên cứu viên?” Đường Tiếu đầu tiên là gật đầu, sau đó phải ứng lại: “Nghiên cứu viên? Tôi không phải trợ lý à?”

“Ấy,” Người đàn ông trung niên vô thức liếc nhìn Phong Thư Vận, kết quả lại bị lườm một cái, “Lẽ ra nên là tôi báo tin tức này.”

“Xin lỗi, rất xin lỗi,” Người đàn ông trung niên cười trêu, liên tục chắp tay, tùy tiện nói vài lời chúc mừng với Đường Tiếu dưới ánh mắt chứa đựng oán niệm của Phong Thư Vận rồi vội vàng dẫn người rời đi.

Mgười đàn ông trung niên đi rồi, Đường Tiếu chuyển ánh mắt sang Phong Thư Vận, người sau thở dài: “Vốn đang muốn tạo một bất ngờ cho cậu.”

“Chúc mừng, luận văn của cậu đã được bên trên tán thành, trải qua hai ngày bên trên thương thảo, quyết định cho cậu thăng chức thành nghiên cứu viên chính thức.”

Đường Tiếu nao nao, vô thức mở giao diện thuộc tính cá nhân ra.

Quả nhiên, nghề nghiệp của cậu đã thăng cấp từ trợ lý nghiên cứu viên lên thành nghiên cứu viên chính thức, hơn nữa còn đạt được 5 điểm thuộc tính phân bổ tự do, 2000 điểm kinh nghiệm ngành học.

Đường Tiếu tạm thời lưu lại trước, đợi lát nữa nhìn lại xem điểm chính ở đâu.

“Ngoài việc này ra, còn sự cảm ơn của cá nhân tôi,” Phong Thư Vận đứng dậy khỏi ghế, hơi cúi người với Đường Tiếu một cách trịnh trọng, “Một lần vì luận văn, còn có ơn cứu mạng hai lần, tôi cũng không biết nên bày tỏ lòng biết ơn của tôi như thế nào.”

“Ngài làm gì thế?” Đường Tiếu giật mình, di chuyển cơ thể trên giường bệnh một cách khó khăn để tránh phần lễ này, “Vậy quá tổn thọ tôi, tôi chỉ làm những gì mình nên làm, nghiên cứu của ngài có thể cứu được rất nhiều người, tránh được rất nhiều thảm họa, mỗi một ai đứng ở lập trường của tôi đều sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.”

Phong Thư Vận lắc đầu: “Đó cũng là ân cứu mạng thật sự, nếu không có cậu thì bây giờ tôi cũng không còn ở đây, cậu xứng đáng nhận lời cảm ơn. Và nếu không có cậu nhắc nhở, tôi sẽ không phát hiện ra cái bẫy do mấy lão già đáng ghét đó giăng ra, vậy quyền sở hữu độc quyền sẽ có tranh cãi, cho nên, tôi muốn chia 1% hoa hồng cho cậu.”

“Không không, tôi không cần đâu.” Đường Tiếu lắc đầu nguầy nguậy, đây vốn dĩ không phải vấn đề do cậu phát hiện, có thể thuyết phục được Phong Thư Vận cũng là vì có Phong Thư Vận chỉ dẫn ở cuối mấy vòng trước đó.

Cậu chỉ dựa vào ưu thế load game mới nắm giữ những tin tức này, tuy nói chỉ là một trò chơi, nhưng lấy thì chính cậu sẽ cảm thấy không tự nhiên, dù sao cậu cũng không trả giá thứ gì.

Bất kể Phong Thư Vận có thuyết phục thế nào đi nữa, Đường Tiếu vẫn lắc đầu, bất lực, Phong Thư Vận thở dài: “Chẳng lẽ cậu không biết đây là một khoản tài sản lớn đến thế nào sao… thôi, cậu không cần tôi cũng không thể ép đưa cho cậu.”

Đường Tiếu mới vừa thở phào nhẹ nhõm đã nghe tiếng nhắc nhở chuyển khoản từ vòng tay, 200.000 điểm.

“Nhưng chút tiền ấy thì tôi vẫn có thể ép đưa cho cậu.” Phong Thư Vận nghịch vòng tay, không đợi Đường Tiếu nói gì, bà nói thêm: “Cậu sẽ không cảm thấy mạng tôi thậm chí cũng không đáng chút điểm này đúng không, cứ coi như cho cậu tiêu vặt.”

Vì thế, Đường Tiếu ngậm miệng, rối rắm một lát vẫn nói: “Cảm ơn tiến sĩ Phong.”

Cũng không phải lì xì Tết Âm Lịch, đưa qua đẩy lại nhiều lần thế làm gì.

Thấy Đường Tiếu nhận lấy, Phong Thư Vận cười đến như bà nội thành công đưa bao lì xì cho lớp trẻ, xoa đầu Đường Tiếu một cách yêu thương: “Đúng rồi, đừng quên chuẩn bị tham gia tiệc tối nhé, cậu chính là một trong những nhân vật chính đấy.”

“Dạ… dạ? Tiệc tối gì ạ?” Đường Tiếu mờ mịt nói.

“Sau khi tổ chức xong buổi báo cáo thành quả sẽ có một lễ trao giải, cũng là thông lệ, sau đó các học giả đoạt giải thường sẽ lên phát biểu.” Phong Thư Vận nghịch ngợm nháy mắt, “Dùng lời của người trẻ các cậu mà nói thì, làm ra thành quả không giả ngầu thì tương đương chưa làm.”

Đường Tiếu cười trừ: “… Ngài thật thời thượng.”

“Tuy nhiên tiệc tối này có chút khác biệt, vì sự kiện lần này nên dẫn tới buổi báo cáo bị tạm dừng, trong ba ngày cậu hôn mê, tổ chức đã thực hành quản lý khép kín, không ai được tự tiện đi ra ngoài, chỉ có thể công bố thành quả ở trên mạng, còn thỉnh thoảng phải chào đón cuộc điều tra của nhân viên công tác... tóm lại là một đống chuyện rắc rối, khiến những học giả đó nhịn sắp điên rồi.”

Phong Thư Vận nhún vai: “Thế là họ ầm ĩ phản đối, ban lãnh đạo cấp cao đành phải đổi lễ trao giải thành một tiệc tối học thuật, những học giả đoạt giải đều sẽ tổ chức một cuộc báo cáo loại nhỏ trong tiệc tối.”

Đường Tiếu há miệng nói: “Việc này không có sao chứ ạ, lỡ đâu đợt tai nạn kia lại xảy ra lần nữa.”

“Không sao đâu, mục đích của giáo phái Trở Về là ngăn chặn thành quả của tôi chảy ra ngoài, nhưng bọn họ đã thất bại. Hai ngày qua tất cả nhân viên liên quan đều bị thanh trừng, bắt ra được không ít chuột.”

“Hơn nữa, máy kiểm tra đã được đẩy nhanh sản xuất trong mấy ngày qua, đảm bảo mọi ngóc ngách trong hội trường đều được phủ kín máy kiểm tra”, Phong Thư Vận vui tươi hớn hở nói: “Mặc dù nói ra điều này có hơi không tốt, nhưng quả thực là vì thời gian này mà đơn xin cấp bằng sáng chế độc quyền thành quả của tôi nhanh chóng được phê duyệt.”

Đường Tiếu không khỏi giật giật khóe miệng: “Chúc mừng ngài…”

“Tôi còn phải cảm ơn cậu,” Phong Thư Vận cười nói rồi đứng dậy, “Được rồi, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa, hãy chuẩn bị cho lễ trao giải tối nay thật tốt nhé, vật thí nghiệm 428 là chủ đề nóng nhất trong giới học thuật sắp tới đây, rất nhiều người đều tò mò về cậu, đoán chừng sẽ có nhiều người đặc biệt đến vì cậu trong tối nay.”

“Vâng… dạ??? Đêm nay?!”

“Này phải nói cậu tỉnh dậy đúng lúc quá,” Phong Thư Vận vỗ vai Đường Tiếu, ánh mắt tràn đầy mong đợi đối với lớp trẻ, “Tận hưởng phút giây này thật tốt nhé.”

Nhìn Phong Thư Vận rời đi, Đường Tiếu hóa đá tại chỗ.

Làm báo cáo? Còn là ở trước mặt nhiều học giả như vậy??

Hiện tại cậu lộn trở về giả hôn mê còn kịp không?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro