Chương 035

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mạn Già La

Kể từ khi thí nghiệm bắt đầu tới nay, ‘lịch trình’ của 428 thật sự xếp rất dày đặc, đương nhiên 428 cũng không phải đều sẽ phối hợp với bất cứ thực nghiệm nào, nhóm nghiên cứu viên có thể suôn sẻ tiến hành thí nghiệm hay không, thường đều nhìn mặt và tâm trạng của 428.

428 không tình nguyện, cho dù ép buộc tiến hành, phần lớn thí nghiệm cũng sẽ thất bại, những nghiên cứu viên này lúc đầu cũng không phát hiện ra, đến sau này thì phát hiện ra điều gì, trước khi mỗi người bắt tay vào làm thì sẽ cầu nguyện tâm trạng của ‘ông nội’ này tốt một chút.

Không muốn làm lại thực nghiệm nữa đâu, huhuhuhu.

Bởi vậy, lần này khi Dawson đến mượn lịch trình, nghiên cứu viên nào đó liếc xem qua kết quả thí nghiệm, vô cùng sảng khoái cho ông mượn ngay.

“Tiến sĩ, ông học về tâm lý học, nhưng 428 không phải con người mà, ông định tiến công vào lĩnh vực tâm lý học phi nhân loại ạ?” Nghiên cứu viên tò mò hỏi.

Dawson: “Xem như vậy, có điều nhiều hơn chỉ là vì thỏa mãn lòng tò mò của bản thân tôi.”

“Tôi có thể ở bên cạnh quan sát được không?” Nghiên cứu viên nhỏ giọng hỏi, “Bảo đảm sẽ không làm phiền các ông, hay là cuộc nói chuyện giữa hai người cần bảo mật?”

Dawson nghe vậy do dự một lát, nhưng sau đó cảm thấy thực ra cũng không có gì không thể cho người ta biết: “Không, không cần, đây chỉ là hứng thú cá nhân của tôi, cậu muốn đến xem cũng được.”

Dawson đi theo sau nghiên cứu viên vào phòng quan sát 428, ánh mắt đầu tiên đã khóa chặt người đàn ông bất lương đang ngồi trong góc.

Tuy nói lần này là để trả ơn nợ Tiêu Bách trước đây, nhưng Dawson thực ra cũng cảm thấy hứng thú với thể thực nghiệm nghe nói càng ngày càng giống con người này.

Đây là một hứng thú về khía cạnh chuyên ngành, bản chất của 428 là giới nấm, nhưng lại trộn lẫn với gen của rất nhiều giống loài khác nhau, liệu điều này có sinh ra ảnh hưởng đến tâm lý của hắn không, hiện giờ hắn tiến hóa ra ngoại hình giống với con người, có thể nói chuyện bằng ngôn ngữ của con người, đây có phải có nghĩa họ có một con đường có thể tìm hiểu về giới nấm không?

Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy 428, Dawson đã không nhịn được bắt đầu phân tích.

Dáng ngồi... thực sự rất giống một con người, nếu Dawson không biết thân phận của 428, nếu hắn không mở mắt, Dawson thực sự sẽ cho rằng có một con người đang ngồi trong khu phòng thí nghiệm.

Nhưng 428 vừa mở mắt ra, Dawson đã không cảm thấy như vậy nữa.

Đôi mắt đó hoàn toàn không giống của con người, con người không có khả năng mọc ra đôi mắt như vậy, cũng không thể nhìn người bằng ánh mắt lạnh lùng như thế.

“Hắn có thể thấy hay nghe thấy động tĩnh bên ngoài không?” Dawson nhẹ giọng hỏi.

“Không thể, đây là kính một chiều, có cách âm, nếu ngài muốn nói chuyện với hắn, có thể ấn xuống nút phát thanh trên bảng điều khiển.”

Dawson gật đầu, ngồi xuống ghế trước bảng điều khiển, ấn nút, sau đó nhìn người đàn ông bên trong bức tường kính, nụ cười dịu dàng: “Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là Harry · Dawson.”

“Harry · Dawson…”

Trong ánh mắt kinh ngạc của Dawson, 428 lặp lại tên của ông một lần: “Các người đều có tên, tại sao tôi chỉ có đánh số?”

“Cậu hiểu được ý nghĩa tên của con người khác biệt với đánh số à?” Nhịp thở của Dawson hơi gấp gáp, “Làm sao mà cậu biết được?”

428 lẳng lặng nhìn ông, cũng không đáp lại.

Dawson cũng không trông mong 428 sẽ trả lời, lẩm bẩm: “Do nghe nghiên cứu viên khác nói à, hay là tự phát hiện sự khác biệt của đánh số và tên, trình độ trí thông minh của cậu vượt xa sự tưởng tượng của tôi.”

“428… cậu muốn có được một cái tên không?”

Nghe vậy, 428 dường như rốt cuộc bắt đầu cảm thấy hứng thú, ngẩng đầu nhìn về hướng máy giám sát.

“428,” Dawson hướng dẫn từng bước, “Nếu cậu ngoan ngoãn thành thật trả lời câu hỏi của tôi, thì tôi sẽ đặt cho cậu một cái tên, thế nào? Hơn nữa tôi có thể để những người khác gọi cậu bằng cái tên đó, trong thế giới loài người của chúng tôi, nếu không có ai gọi tên, vậy thì bản thân cái tên cũng sẽ không còn ý nghĩa.”

Người đàn ông nghe vậy nheo mắt, dường như suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.

“Vậy chúng ta bắt đầu nhé.” Dawson gấp gáp lấy chiếc máy tính bảng đã chuẩn bị sẵn ra, vẫy tay gọi nghiên cứu viên đến, nhỏ giọng hỏi: “Ở đây có thiết bị có thể chia sẻ chung màn hình cho bên trong không?”

“Có ạ, ngài đợi một lát.” Nghiên cứu viên đi đến bảng điều khiển nhấn vài cái nút, một thiết bị hình chiếu xuất hiện bên trong phòng thí nghiệm nơi 428 ở.

Đề kiểm tra mà Dawson đưa ra là bài kiểm tra trí thông minh, bài kiểm tra suy luận tiêu chuẩn mà chính Dawson ông cho ra, hơn nữa là một bộ đề kiểm tra đơn thuần không có văn bản, vì không có văn bản, tất cả đều là hình ảnh nên có thể áp dụng với bất kỳ chủng tộc khác nhau, và không có ranh giới phân chia nào.

Chỉ cần thể sống có trí thông minh đều có thể sử dụng bộ bài kiểm tra này, nói thì nói vậy, đây vẫn là lần đầu tiên ông cho phi nhân loại chân chính sử dụng.

428 nhìn câu hỏi trên hình ảnh, bắt đầu làm từng câu một.

Ước chừng tốn một tiếng, Dawson cho ra kết luận đại khái.

Ông tạm thời tắt nút phát thanh, nghiên cứu viên không nhịn được hỏi: “Kết quả thế nào ạ?”

“Còn thông minh hơn tôi nghĩ,” Dawson nhìn đáp án mà 428 đưa ra, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, “Đối chiếu với điểm chuẩn của bài kiểm tra, gần như tương đương với trí thông minh của một con người khoảng 16 tuổi.”

Nghiên cứu viên hỏi: “Kết quả tôi làm còn cao hơn hắn mấy cấp, vậy còn ổn đúng không.”

Dawson trợn mắt xem thường: “Cậu ăn cơm bao nhiêu năm, trình độ trí tuệ của hắn một tháng trước là ở mức bao nhiêu? Điều này đã rất đáng sợ, tương đương với những thể thực nghiệm mà các cậu giải phẫu thường ngày, đã có khả năng suy nghĩ gần tương tự với con người, chẳng qua còn chưa ngang bằng với sự từng trải mà thôi.”

Nghiên cứu viên ngẫm lại cũng đúng, bèn không nói nữa.

Không chỉ cậu ta, mà Dawson cũng cảm thấy sự việc có chút khó giải quyết, rõ ràng là mức độ thông minh của 428 trong ghi chép dự án của Bud không cao bao nhiêu so với dã thú, nhưng lúc này mới qua bao lâu đâu? Hắn đã ở mức trên trung bình trong bài kiểm tra suy luận trí thông minh của con người?

Hay là thực sự giống như suy đoán của Đường? Trí thông minh của giới nấm thực sự là trạng thái chồng chất sau này? Vậy chỉ số IQ của hắn sẽ nước lên thì thuyền lên theo sự trưởng thành sao?

Nghĩ vậy, Dawson còn ổn, nhưng trên mặt nghiên cứu viên đã không kìm được lộ ra một vẻ sợ hãi.

Mà nỗi sợ hãi này, cũng bị sợi nấm lẳng lặng kéo dài ra ngoài từ vách tường mà mắt người thường không thể thấy bắt giữ hết.

“Được, chúng ta tiếp tục.” Dawson ổn định lại tốt cảm xúc, ấn xuống nút phát thanh, hòa nhã nói, “Cảm ơn sự phối hợp của cậu, mục thí nghiệm tiếp theo xong là hết, vẫn mong cậu trả lời tôi đúng sự thật.”

Trong giọng nói của ông ẩn chứa kích động.

Trí thông minh mà 428 thể hiện ra ngoài, đã có thể tiến hành kiểm tra cơ bản, nếu có thể có được kết quả kiểm tra này, giới tâm lý học chắc chắn sẽ chào đón một làn sóng chấn động.

Cho đến tận nay, con người đã chứng minh rằng giới nấm cũng có trí tuệ, thậm chí trí tuệ của một số loại nấm nào đó cũng không thua kém gì con người, chúng có một bộ ngôn ngữ và nền văn minh thuộc về riêng mình, chẳng qua bởi vì rào cản ngôn ngữ nên trên cơ bản không thể giao tiếp.

428 xuất hiện, sẽ phá vỡ tình trạng hiện tại sao?

Hai chủng tộc có trí tuệ trên trái đất, về tâm lí hoặc là trên tinh thần lại sẽ có chỗ tương tự và khác biệt gì?

Dawson muốn biết tất cả những điều này, không chỉ vì tầm quan trọng của nó đối với nền văn minh nhân loại, nhiều hơn là với tư cách là một nhà tâm lý học, có khả năng viết ra bài luận văn nghiên cứu vang danh đầu tiên về tâm lý phi nhân loại trong lịch sử loài người.

Dawson chỉ huy nghiên cứu viên dùng máy chiếu chiếu ra một bộ đề kiểm tra khác.

Nghiên cứu viên làm theo, lúc sau không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Đây là kiểm tra gì vậy ạ?”

Dawson không trả lời trực tiếp mà nhìn chằm chằm vào phản ứng của người đàn ông trong phòng thí nghiệm. Nghiên cứu viên có hơi không chịu nổi buồn tẻ, lặng lẽ tìm kiếm bộ câu hỏi kiểm tra này trên network bằng vòng tay.

Trắc nghiệm hình ảnh Alex, là bài kiểm tra chọn sử dụng một số hình ảnh khác nhau được tạo ra đặc biệt, những hình ảnh này không có ý nghĩa và không thể lý giải, đưa những hình ảnh này ra cho đối tượng bị đánh giá, cho phép họ tự do tưởng tượng dựa trên hình ảnh, sau đó báo cáo bằng lời nói, rồi phân tích trạng thái tâm lý và tinh thần dựa trên nội dung báo cáo của họ.

Trắc nghiệm hình ảnh Alex quan tâm là con đường, lý do và nội dung của quá trình nhận thức của đối tượng về hình ảnh. Nếu con đường nhận thức của đối tượng phù hợp với quá trình xây dựng hình ảnh, thì có nghĩa là cơ chế tâm lý của đối tượng nguyên vẹn bình thường, định hướng thực tế của hắn là hoàn thiện; ngược lại, cơ chế tâm lý của đối tượng khiếm khuyết chưa được đầy đủ, hoặc là nói chưa cơ năng không đầy đủ.

Nghiên cứu viên tiện đà bắt đầu tìm kiếm những hình ảnh Dawson đưa ra, việc này cũng không khó, bởi chỉ cần mở kho luận văn của Con Mắt Thứ Ba, là có thể biết Dawson gần đây đã viết mấy bài luận văn dựa trên bộ kiểm tra hình ảnh này, chủ yếu là biện luận tính nguy hiểm của người tinh thần không bình thường.

Nghiên cứu viên bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra Dawson muốn thông qua câu trả lời trong tiềm thức của nó để kiểm tra trạng thái tinh thần của 428 à.

Nhưng cần thiết ư?

Lúc này đây 428 thật lâu không lên tiếng, Dawson dịu dàng nói: “Đừng căng thẳng, cậu cứ trả lời bình thường là được.”

Sợi nấm rất nhỏ chậm rãi bò lên trên quần áo nghiên cứu viên, mãi đến khi thấy rõ màn hình vòng tay của cậu ta.

Rốt cuộc, 428 mở miệng.

“Con dơi.”

“Con bướm…”

“Hoa.”

Hình ảnh lướt qua lần lượt từng tấm, mỗi một lần đều trả lời cực kỳ chậm rãi, dường như đang tìm nạp thứ tương ứng từ trong đầu mình, nghiên cứu viên nhìn vào bản so sánh của luận văn, từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Còn may, như vậy có vẻ tính công kích của 428 cũng không lớn như vậy.

Ngẫm lại cũng đúng, dù sao trong các thí nghiệm liên quan đến 428 hiện tại cũng chưa từng xuất hiện tiền lệ tấn công nghiên cứu viên, lúc đầu, họ không khỏi run như cầy sấy khi làm thí nghiệm trên 428, sợ xảy ra chuyện, nhưng phần lớn thời gian 428 tựa như một cây nấm lười biếng, chọc một cái nhích một cái, dần dần khiến người ta yên tâm.

Hơn nữa theo quan sát thì 428 cũng không có cảm giác đau, nếu vậy chắc cũng không đau đớn lắm… nhỉ?

Toàn bộ bài kiểm tra kết thúc, Dawson đưa lưng về phía nghiên cứu viên, nói rằng bài kiểm tra đã kết thúc trên phát thanh, giọng điệu của ông không có thay đổi gì so với lúc đầu, nghiên cứu viên cũng thả lỏng, cười nói với Dawson: “Kết quả thế nào ạ?”

“Kết quả cho thấy là trạng thái tinh thần của một người bình thường.”

“Vậy xem ra là các ông lo lắng nhiều rồi, tình huống của 428 rất an toàn.” Nghiên cứu viên vui tươi hớn hở nói.

“… Cậu đang nói đùa, đúng không?” Dawson quay đầu qua.

Bấy giờ nghiên cứu viên mới phát hiện, không biết bắt đầu từ lúc nào, trên trán Dawson đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, biểu cảm hiền hòa thường ngày trên mặt ông đã biến mất không còn dấu vết, cơ bắp ngũ quan cứng ngắc, hai hàm răng cắn chặt lại, thậm chí còn run rẩy trong vô thức.

Nghiên cứu viên chợt nhận ra được điều gì.

Một con quái vật phi nhân loại, làm bài kiểm tra tinh thần của con người, kết quả cho ra, là một người bình thường?

Tức thì, giống như một chậu nước đá từ trên đầu đổ xuống, rõ ràng hệ thống sưởi trong phòng thí nghiệm cung ứng 24/24, nhiệt độ phòng vừa phải nhưng nghiên cứu viên vẫn toát mồ hôi lạnh.

Lại nhìn qua 428, không biết hắn đã đi tới bên tường kính từ lúc nào, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười rạng rỡ chuẩn mực lộ ra tám hàm răng.

Giống như cười nhạo họ không biết tự lượng sức mình.

Cho đến khi rời khỏi phòng quan sát, Dawson vẫn cảm thấy không rét mà run, vì kết quả của thí nghiệm này, cũng là vì những thứ ẩn chứa đằng sau kết quả thí nghiệm này.

428 đang cố tình ngụy trang, nhưng hắn làm được như thế nào? Làm sao hắn suy đoán ra được hàm nghĩa của câu hỏi kiểm tra này? Lại làm thế nào tìm được ‘đáp án chính xác’?

Câu hỏi kiểm tra trước đó cũng là hắn đang ngụy trang ư? Hắn thực tế đã tiến hóa ra trí thông minh vượt xa con người nên có thể đoán trước hàm nghĩa đằng sau mỗi câu hỏi này, tìm ra câu trả lời chính xác phù hợp tiêu chuẩn ‘con người’?

Càng suy nghĩ, Dawson càng cảm thấy từng luồng lạnh lẽo quét qua từ sau lưng, ông nắm chặt chiếc máy tính bảng trong tay, nhanh chóng rời khỏi khu thể thực nghiệm.

“Này, tiến sĩ Dawson?” Đường Tiếu thấy Dawson vội vàng đi ra khỏi phòng quan sát, gọi ông ấy một tiếng, ai dè Dawson cũng không ngoảnh đầu lại, hoặc có lẽ đang suy nghĩ chuyện gì nên căn bản không nghe thấy.

Đường Tiếu đứng tại chỗ, híp mắt nhìn bóng lưng Dawson.

“Đường? Sao vậy?” Rocky lấy làm lạ hỏi.

“Không có gì.”

Dawson đi thẳng đến văn phòng Tiêu Bách, thậm chí cũng quên cả gõ cửa, lập tức xông vào.

Tiêu Bách ngẩng đầu: “Sao vậy? Vội vàng như thế.”

Dawson nhất thời không biết nên nói thế nào, Tiêu Bách thấy ngực ông phập phồng gấp gáp, trán còn toát mồ hôi lạnh, thì lập tức đứng dậy rót cho Dawson một cốc nước ấm: “Uống nước nghỉ ngơi chút.”

Uống xong một cốc nước ấm, cảm xúc của Dawson cuối cùng cũng ổn định hơn nhiều, chậm rãi nói: “Tôi vừa đi xem 428…”

“Có phát hiện gì sao?” Tiêu Bách hỏi.

Dawson gật đầu, sau đó kể lại toàn bộ sự việc đã trải qua.

“... Cậu không thấy rất đáng sợ sao? Hắn đang có ý thức giấu giếm tính nguy hiểm của mình, trình độ trí thông minh của hắn có thể đã vượt xa dự đoán của con người.” Dawson không khỏi đứng dậy, đi qua đi lại trong văn phòng, “Điều này quá nguy hiểm!”

Vẻ mặt Tiêu Bách trông có hơi chần chờ.

“Ánh mắt đó của cậu là sao?”

“Alex… tôi nhớ hình như ông ấy là thầy hướng dẫn của thầy hướng dẫn của chú?”

“Đúng vậy, học vị tiến sĩ tâm lý học, giáo sư trọn đời của Liên Minh.”

“Tôi cho rằng loại câu hỏi kiểm tra này có khá nhiều thành phần chủ quan.” Tiêu Bách cố gắng nói một cách uyển chuyển.

Bước chân Dawson khựng lại, nhìn y một cách khó tin: “Cậu nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp của tôi?”

“Không, tôi không nói như vậy.”

Tiêu Bách nghĩ trong lòng, chỉ là bài kiểm tra Alex tuy rằng rất hot ở Liên Minh, nhưng tính khách quan của nó vẫn luôn tồn tại sự nghi ngờ là một sự thật không thể chối cãi.

“Ý của cậu chính là như vậy! Ha, tôi biết khoa tự nhiên các cậu vẫn luôn cảm thấy khoa nhân văn, xã hội chúng tôi chưa đủ khách quan.”

Tiêu Bách im lặng.

“Cậu nói chút gì đi chứ??”

Tiêu Bách khôn ngoan bỏ qua chủ đề này: “Chú có thể nộp kết quả lên, nhưng tôi đoán cấp trên sẽ không đồng ý chấm dứt dự án như vậy, nhiều nhất là trông giữ sẽ chặt chẽ hơn chút.”

“…”

Dawson có chút uể oải, thậm chí không cần nghĩ cũng biết, Tiêu Bách nói đã là kết quả tốt nhất, nhiều khả năng hơn có thể là đám nhà khoa học kia tự nhiên xem thường suy đoán của ông.

Nhưng nụ cười mỉa mai của 428 vẫn lượn lờ không đi trong đầu ông, nụ cười đó quái dị mà lại cứng ngắc, giống như một con sói đội lốt cừu lẫn vào đống cừu.

Chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo lốt da xuống, xong vào đàn cừu đại khai sát giới.

Thấy Dawson vẫn có chút lo sợ bất an, Tiêu Bách đổi chủ đề: “Sau khi chú đến gặp 428, chú thấy thế nào về mối quan hệ giữa hắn và Đường Tiếu?”

“Thấy thế nào? Tôi nhìn bằng mắt,” Dawson thở dài, “Tôi vẫn cho rằng suy đoán kia của cậu là không thể.”

“Dẫu cho 428 đã có được trí tuệ?”

“Chính là bởi vì trí tuệ của hắn, khiến tôi càng thêm kiên định, loại quái vật này không có khả năng sẽ chịu con người điều khiển.” Dawson chậm rãi nói, “Nếu hắn thật sự làm như vậy, vậy hắn chắc chắn là một kẻ điên, hắn chơi với lửa có ngày chết cháy, loại quái vật này không phải con người có thể khống chế được, đây là phán đoán của tôi.”

Tiêu Bách nghe vậy trầm ngâm suy nghĩ, thực ra y cũng không hài lòng lắm với kết quả này.

Trong thâm tâm, y có lẽ đang mong chờ Đường Tiếu có thể khống chế 428, không phải vì tâm lý hóng hớt và vặn vẹo gì, ngoài việc thỏa mãn lòng tò mò của mình, còn có nghĩa đây có lẽ đại diện cho một loại... khả năng?

Hơn một trăm năm trước, thời điểm giới nấm chưa bắt đầu hoành hành, mối quan hệ giữa giới nấm và con người thực ra còn khá hài hòa, giới nấm cung cấp cho con người nấm (quả thể) làm thức ăn, mà việc nuôi dưỡng của con người khiến cho số lượng giới nấm đạt được sự tăng trưởng gấp đôi so với thời đại hoang dã, các loại công nghệ chế biến trong thế giới con người cũng không thể tách rời khỏi giới nấm, chẳng hạn như bánh mì và bia.

Cho đến nay, những người sống ở tầng chót đã nói giới nấm thay đổi, giới nấm đã trở thành từ đồng nghĩa với cái chết, thảm họa và bệnh tật, chỉ có nhà khoa học như Tiêu Bách còn có thể tìm thấy đôi câu vài lời về việc chung sống hài hòa giữa giới nấm và con người còn sót lại từ một trăm năm trước trên một số tạp chí.

Đến nay con người vẫn không biết rốt cục là bởi vì sao Vua Nấm lại bắt đầu bùng nổ, thúc đẩy toàn bộ vương quốc nấm xâm chiếm thiên nhiên.

Thấy Tiêu Bách có vẻ không quá hài lòng, Dawson bất lực nói: “Tôi vẫn giữ vững quan điểm của tôi, ánh mắt của 428 mà cậu nói có lẽ gần với thù địch hoặc muốn ăn hơn, tóm lại không phải là thứ tình cảm máu chó này, nhưng nếu cậu thực sự băn khoăn, chẳng bằng thử chút xem.”

“Thử như thế nào?”

Dawson nói: “Điều cậu sợ chỉ đơn giản là Đường Tiếu có được quyền khống chế 428, có thể dễ dàng giết chết những người khác trong tổ chức, là một yếu tố không ổn định.”

Tiêu Bách do dự một lát, rồi gật đầu.

“Vậy thì sự việc sẽ rất đơn giản, tôi đã đọc ghi chép chữa bệnh lúc trước của Đường Tiếu, 428 đã từng tấn công cậu ấy là việc không thể chối cãi, hơn nữa lần cuối cùng còn cận kề cái chết, nếu cậu ấy thật sự không có kiểu quan hệ đó với 428, sâu trong lòng cậu ấy hẳn chỉ có sợ hãi với 428, mà không có cảm xúc nào khác.”

“Có đôi khi điều bất ngờ xảy đến, một người tuyệt đối không thể che giấu suy nghĩ thực sự trong lòng, đặc biệt là khi đối mặt với một tồn tại có thể uy hiếp cậu ấy.”

......

Đường Tiếu đi theo Rocky ra khỏi phòng họp, trong đầu lại hiện lên bóng lưng trước đó của nhà tâm lý học kia.

Lúc ông ấy ở bên trong rốt cuộc đã xảy ra việc gì?

Đường Tiếu có hơi để ý, thế cho nên làm thí nghiệm cũng có chút thất thần, lại không cẩn thận làm đổ một bình thuỷ tinh.

Rocky không nhịn được: “Đường, tối hôm nay cậu không được tăng ca nữa.”

Đường Tiếu ngẩng đầu nhìn cậu ta, mặt không cảm xúc.

Rocky cố nhịn không nhượng bộ, lúc xụ mặt thậm chí mang theo vài phần cứng rắn.

Mấy người bọn Úc Minh chú ý thấy bầu không khí có hơi cứng ngắc giữa Rocky và Đường Tiếu, cho rằng bọn họ cãi nhau, vội vàng thò qua định khuyên can.

“Các cậu sao vậy? Có chuyện gì từ từ nói.”

“Đúng vậy, nói ra mọi người nghĩ cách giải quyết.”

Rocky phớt lờ họ, nói với Đường Tiếu một cách nghiêm túc: “Tôi không biết cậu đang gấp điều gì mà đêm nào cũng phải ở lại, nghiên cứu khoa học không phải làm như thế, cậu như vậy chẳng những không đạt được kết quả tốt mà còn sẽ kéo sức khỏe của mình xuống, cậu không thể tiếp tục trực ca đêm nữa!”

Những lời này nói ra rất cứng rắn, thậm chí giọng điệu kèm theo đôi phần ra lệnh, mấy người bọn Úc Minh đều có chút ngạc nhiên, ấn tượng của họ về Rocky phần lớn đều là cái đuôi nhỏ đi theo sau Đường Tiếu, hoặc là thành viên trong đội, tâm phúc vân vân, tóm lại nhìn bề ngoài Rocky là hoàn toàn lấy Đường Tiếu làm trung tâm, không ngờ rằng có một ngày cậu ta sẽ nói chuyện với Đường Tiếu bằng giọng điệu cứng rắn như vậy.

Mấy học giả cấp một không khỏi hai mặt nhìn nhau, có chút không hiểu đây là tình huống như thế nào.

Rocky đang làm gì vậy? Đường Tiếu hiện tại tốt xấu gì cũng là sếp nhỏ, cậu ta không muốn sống nữa à?

Úc Minh, Andy và những người khác thậm chí đã nghĩ xong nếu Đường Tiếu nổi nóng thì nên can ngăn như thế nào, nhưng ngoài dự đoán là Đường Tiếu cũng không tức giận.

“Xin lỗi.” Đường Tiếu nói, “Để mọi người lo lắng rồi.”

Đám Úc Minh sốc đến trợn tròn mắt.

Vậy mà thật sự cúi đầu…

Giờ phút này, ấn tượng về Đường Tiếu trong lòng bọn Úc Minh đang âm thầm xảy ra thay đổi, vẫn là thiên tài như cũ, nhưng hình như… cũng không phải không thấu tình đạt lý đến thế?

Đường Tiếu hôm nay quả thật không trực ca đêm, cùng Rocky chấm công tan làm, ăn bữa tối, thời điểm cậu lò dò đi ra khỏi phòng thí nghiệm, các nghiên cứu viên có mặt xung quanh ai cũng kinh ngạc.

Hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây à, vua thi đua vậy mà không đua nữa?

Đường Tiếu và Rocky mới không quan tâm đến những điều này, mối quan hệ của họ không hề xảy ra thay đổi như người ngoài nghĩ, vẫn hòa thuận giống như trước đây, họ vẫn thân thiết như ngày thường.

Đi về ký túc xá, chào tạm biệt nhau rồi ai vào phòng nấy.

Tuy nhiên Đường Tiếu cũng không tự offline nghỉ ngơi, cậu ngồi trên giường một lúc lâu, mặt lộ vẻ do dự, cuối cùng thử nhỏ giọng nói: “428?”

Xét từ cái chết của Babbitt và những thông tin mà 428 thám thính được, phạm vi hoạt động của 428 rất có thể đã vượt quá phòng thí nghiệm, nhưng Đường Tiếu cũng không chắc lớn đến mức nào.

Cậu dứt tiếng, trong phòng thật lâu không có đáp lại.

Đường Tiếu không biết là nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên thất vọng, suy nghĩ, đi lấy quần và áo ngủ mới rồi bước vào phòng tắm.

Ngay khi cậu bước vào, sợi nấm đã lặng lẽ vươn dài ra từ góc cửa phòng tắm, nơi gạch men sứ được ghép lại với nhau.

Trò chơi này cũng có thể tắm rửa, Đường Tiếu đã phát hiện ra từ rất sớm, thỉnh thoảng nổi hứng cũng sẽ đi tắm trong game, nhưng rất ít.

Gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, Đường Tiếu cảm thấy có chút mệt mỏi, đi vào phòng tắm, cởi quần áo ra, chờ nước ấm trong bồn tắm đã đầy thì bước vào, cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều mở ra.

Hệ thống xúc cảm của trò chơi này làm thực sự tuyệt vời... cảm giác này cũng có thể phục dựng một cách hoàn hảo được.

Chàng trai nhắm mắt, cảm giác ngâm mình trong nước ấm quá thoải mái, cảm giác toàn bộ ý thức cũng sắp trở nên mơ hồ.

Giữa lúc nửa tỉnh nửa mơ, hình như có thấy thứ gì toàn màu đỏ, nhưng quá mệt mỏi, Đường Tiếu dựa vào mép bồn tắm, cơ thể không khỏi trượt xuống, cho đến khi nửa đầu cũng chìm vào nước ấm.

“Tiếu Tiếu!”

Đột nhiên sức nặng của một người trưởng thành khác đi vào bồn tắm, Đường Tiếu vốn còn nhớ việc nín thở, lúc này bị cắt ngang, sặc hai ngụm nước, hai chân chợt bị một lực bế lên.

Cậu mở bừng mắt, nhìn thấy một người đàn ông da ngăm ôm cậu đứng dậy từ trong bồn tắm, ngốc nghếch hỏi: “Tiếu Tiếu, cậu không sao chứ?”

Đường Tiếu:…

Nếu mi không tới, vậy cậu hẳn là không có chuyện gì.

Tiếp theo, Đường Tiếu chợt ý thức được sự việc hình như có hơi sai sai.

Áo trói buộc trên người 428 đều bị nước ấm thấm ướt, lớp áo mỏng lộ ra hình dáng đường nét bên dưới. Đường Tiếu thì càng không mặc gì, làn da trắng nõn còn ửng hồng nhạt vì ngâm lâu.

428 trơ mắt nhìn màu hồng nhạt kia chuyển sang màu đỏ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Mi vào bằng cách nào?? Thả tôi xuống!”

428 theo bản năng làm theo, bỏ Đường Tiếu vào bồn tắm.

“Đi ra ngoài!”

“Vì sao?”

Thái dương Đường Tiếu nổi gân xanh, ánh mắt cười như không cười: “Tao không muốn nói lần thứ hai.”

428 nhìn sắc mặt Đường Tiếu, ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Chỉ là trong đầu vẫn hiện lên tình cảnh nhìn thấy trước đó không chỉ một lần.

Sau khi Đường Tiếu mặc xong quần áo, đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy 428 còn ướt nhẹp ngồi dưới đất, liền thấy nhức đầu.

“Làm sao mi tới đây? Có bị phát hiện không?” Đường Tiếu ấn huyệt thái dương, vứt chiếc khăn vừa lau xong lên giường, lần nữa tìm khăn mới.

Ánh mắt 428 dõi theo chiếc khăn, nhân lúc Đường Tiếu không để ý, lặng lẽ duỗi sợi nấm ra, cất chiếc khăn đi: “Sẽ không bị phát hiện.”

Đường Tiếu lấy ra một chiếc khăn tắm mới ném lên người 428, trầm ngâm: “Mi làm sao làm được? Là dùng sợi nấm à?”

Đường Tiếu đã luôn suy nghĩ về điều này kể từ sau sự kiện của Babbitt, cuối cùng đã tìm được một khả năng từ đặc tính của giới nấm.

Nếu 428 có thể kiểm soát kích thước và độ cứng rắn của sợi nấm, là có thể di chuyển bằng cách chui vào sàn hoặc những nơi khác, khoa trương hơn, thậm chí cảm giác hắn đã đang hình thành một mạng lưới trong tổ chức.

Có điều vậy thì ngẫm lại cũng cảm thấy quá khoa trương, ít nhất căn cứ này đã hoàn toàn không ngăn được 428.

428 gật đầu, thừa nhận suy đoán của Đường Tiếu.

“Cho nên mi có thể trải rộng sợi nấm khắp toàn bộ viện nghiên cứu, sợi nấm... tương đương với đôi mắt và xúc giác của mi? Hơn nữa còn có thể di chuyển bất cứ lúc nào.” Đường Tiếu nói xong thì im lặng, mặc dù biết rằng năng lực của 428 chắc chắn sẽ bùng nổ sau khi tiến hóa, nhưng nó cũng quá nhanh rồi.

Nếu hắn muốn hủy diệt nơi này, nhân loại còn có thể ngăn hắn lại sao?

428 không biết Đường Tiếu đang nghĩ gì, hắn cầm lấy chiếc khăn tắm trên người, nhưng không dùng, nhiệt độ trên người tự động bắt đầu tăng lên, toàn thân bốc hơi nước màu trắng, chưa đầy vài phút, hơi nước trên người đã khô hẳn.

Lại là một năng lực không biết.

Đường Tiếu nhìn mà có chút mệt lòng, đã lười phải suy nghĩ xem 428 bây giờ mạnh đến mức nào, kể từ sau lần tiến hóa trước, dường như hắn đều đang tiến bộ qua mỗi một ngày.

Thậm chí có hơi nghĩ không rõ lý do 428 còn ở lại Con Mắt Thứ Ba.

Chắc không thể là ở đây đồ ăn sẽ đưa đến tận miệng, vừa mau lẹ vừa tiện đó chứ?

#Chuyện cười địa ngục#

“Thôi, mi đến vừa đúng lúc, tao có số chuyện muốn hỏi mi,” Đường Tiếu thu hồi những suy nghĩ lung tung, quay lại chủ đề, “Hôm nay tiến sĩ Dawson kia đến phòng quan sát phải không, ông ấy đã làm gì?”

Nghe vậy, 428 yên lặng lại đội khăn tắm lên trên đầu, ánh mắt đảo láo liên.

Chỉ thiếu viết hai chữ ‘chột dạ’ lên mặt thôi.

Đường Tiếu nheo mắt, ghé sát vào kéo khăn tắm xuống: “Mi đã làm gì rồi? Sẽ không giết hoặc là đánh lén Dawson đó chứ?”

“Không có, không có giết…”

Sau lần hôn môi ở WC lần trước, Đường Tiếu đã lập giao kèo với 428, không được tự tiện giết chết người trong tổ chức này, trước khi có hành động lớn nào hoặc phát hiện có chuyện gì liên quan đến cậu thì phải nói với Đường Tiếu một tiếng, nếu ‘giúp đỡ’ Đường Tiếu, có thể nhận được phần thưởng.

428 không quan tâm thứ khác, có liên quan đến ăn thì nhớ cực rõ.

Nhưng Dawson khiến Đường Tiếu bị thương ở phòng thí nghiệm, 428 rất tức giận, nên hù dọa ông ấy tí xíu.

Như vậy Tiếu Tiếu cũng sẽ tức giận sao?!

Lời tác giả:

* Bài kiểm tra hình ảnh của Alex được lấy cảm hứng từ bài kiểm tra vết mực Rorschach. Hiệu ứng tương tự như bài kiểm tra này. Đoạn này lấy từ Bách khoa toàn thư Baidu về bài kiểm tra vết mực Rorschach, mọi người có thể tự tưởng tượng thành thế giới song song

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro