Chương 15: Vai Ác Yêu Kiều Trong Thời Đại Cũ (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư Hà nhìn vào máy ảnh, chần chừ một chút, nhưng rồi khẽ mỉm cười.

Nụ cười của cậu trông có vẻ điềm tĩnh, ngây thơ, hàng mi cong nhẹ theo một biên độ nhỏ, hai má lộ ra lúm đồng tiền ẩn hiện, rất ngoan ngoãn, lại pha chút ngượng ngùng trước ống kính.

Đôi mắt hạnh trong sáng, thanh thuần, đủ sức hút hồn người.

Làn da trắng như tuyết, dưới ánh sáng từ tấm ván chưa sơn phản chiếu, càng trở nên trắng ngần, gần như trong suốt, khiến người ta không khỏi nghi ngờ nếu dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, liệu có để lại một vệt đỏ tinh tế trên bề mặt ấy hay không.

Không hiểu vì sao, tim ông chủ bỗng đập nhanh hơn một chút.

Ông vội vàng điều chỉnh lại camera, ổn định tâm trạng, rồi nhìn lại lần nữa.

Thiếu niên ngồi với tư thế đoan chính.

Lưng thẳng, như tùng trúc, khí chất thanh quý, sạch sẽ không vương chút bụi trần.

Cậu tạo cho người ta cảm giác giống như một bức tranh thủy mặc cổ xưa, khiến người xem khó mà rời mắt, vẻ đẹp kinh diễm dư vị kéo dài.

Ngược lại, người đàn ông bên cạnh lại có vẻ không thường cười.

Anh chỉ hơi cong nhẹ đôi môi, nhưng nụ cười ấy lại mang đến cảm giác khó diễn tả, không biết nên theo hướng nào.

Tuy nhiên, ông chủ lại thấy sự kết hợp này rất vừa vặn, ônh híp mắt, "tách tách" chụp một loạt tấm ảnh.

Khi ông chủ đang đi xử lý ảnh, Thư Hà từ lều chụp bước ra, cậu kéo nhẹ ống tay áo của Từ Tri Đạo, nhỏ giọng nói: "Giữa chúng ta nào có tình nghĩa anh em gì đâu, ông chủ không nhận ra sao?"

Từ Tri Đạo cúi đầu nhìn cậu: "Không nhận ra cái gì?"

"Giữa chúng ta luôn giương cung bạt kiếm, sao nhìn thế nào cũng không giống có tình cảm gì cả."

Từ Tri Đạo khẽ nhếch môi cười: "Cậu có thể hỏi thẳng ông chủ."

Thư Hà nghĩ rồi lắc đầu. Những câu hỏi như vậy thật không tiện hỏi.

Cậu buông tay Từ Tri Đạo, đi về phía ông chủ để xem ảnh, khi cậu đi rồi, Từ Tri Đạo cúi đầu nhìn chiếc áo đã bị nhăn do Thư Hà cầm, từ từ vuốt thẳng từng nếp vải.

Trên đó vẫn còn vương chút hơi ấm từ ngón tay Thư Hà.

"Muốn lấy mấy tấm?"

Ông chủ đặt các tấm ảnh đã in lên bàn, sau đó nghĩ ngợi rồi nói: "Có thể cho tôi xin quyền sử dụng những tấm ảnh này không? Tôi muốn treo chúng trong tiệm để quảng bá, đổi lại, các cậu có thể lấy hết số ảnh này. Thấy sao?"

Thư Hà đáp: "Được thôi."

Ông chủ quay sang hỏi ý Từ Tri Đạo.

Từ Tri Đạo trả lời: "Nghe cậu ấy."

"Cảm ơn nhiều lắm." Ông chủ vui vẻ ra mặt, có những tấm ảnh này treo trong tiệm, anh tin rằng công việc kinh doanh chắc chắn sẽ phát đạt.

Từ Tri Đạo thanh toán tiền, nhận năm tấm ảnh, Thư Hà tò mò liếc mắt rồi rút ra một tấm.

Khi bước ra khỏi tiệm chụp ảnh, tuyết đã phủ một lớp mỏng trên các công trình kiến trúc xung quanh, tạo thành một tầng sương trắng nhẹ nhàng.

Thư Hà dùng ngón tay chỉ vào tấm ảnh của Từ Tri Đạo, rồi quay sang nhìn anh: "Anh cười miễn cưỡng quá, không muốn chụp thì đừng chụp nữa."

Từ Tri Đạo chỉ nói: "Không có miễn cưỡng."

Thư Hà không tin.

Cậu đưa lại tấm ảnh cho Từ Tri Đạo, rồi bước về phía trước. Những bông tuyết lạnh giá vừa khẽ đọng trên hàng mi dài của cậu, Thư Hà nhấp nháy mắt vài lần, nhìn con phố trước mặt phủ sương trắng mỏng manh.

Thật đẹp!

"Từ Tri Đạo." Thư Hà đôi mắt hạnh trong sáng quay đầu lại, phát hiện anh không phải đang ngắm tuyết, mà đang cúi đầu xem một tấm biển quảng cáo.

"Anh đang xem gì thế?"

Từ Tri Đạo vừa lúc thu hồi tầm mắt.

Anh bước đến bên cạnh Thư Hà, giơ tay giúp cậu chỉnh lại mũ, kéo xuống che kín để ngăn cơn gió lạnh, "Không có gì."

Cậu hờ hững ừ một tiếng, không để tâm, nên hoàn toàn không biết Từ Tri Đạo vừa nhìn thấy gì trên tấm biển quảng cáo ——

Thông báo tuyển dụng gợi ý

Dù thường bị say xe, nhưng hành trình lần này đối với Thư Hà vẫn chẳng mấy dễ chịu.

Cậu dựa vào lòng ngực Từ Tri Đạo, chóp mũi hồng hồng, nhắm chặt hai mắt, hàng mi mịn màng còn ươn ướt.

Vừa nãy cậu đã khóc một lần, sau đó bị Từ Tri Đạo dỗ ngủ, giờ đây trông thật ngoan ngoãn, hoàn toàn không còn thấy dáng vẻ tinh nghịch khi tỉnh táo.

Từ Tri Đạo ôm lấy cậu, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt trắng nõn của cậu, Thư Hà mơ màng ngẩng đầu lên, ra hiệu anh đừng cử động.

Đôi mắt vẫn chưa mở hẳn, mí mắt có chút hồng hồng, Từ Tri Đạo không nói gì, chỉ lặng lẽ kéo cậu vào lòng, cúi đầu, mũi chạm vào mái tóc đen mềm mại của cậu, không một tiếng động hít lấy hương thơm dễ chịu từ cậu.

Thời gian trôi qua nhanh thật.

Tết đến gần, thôn Vương Gia nhà nhà đều náo nhiệt.

Mổ gà mổ gà, giết heo giết heo, pháo hoa pháo nổ cả ngày không dứt.

Những người trẻ tuổi và trẻ con về làng đa phần đều táo bạo, họ biết đến Thư Hà, mỗi ngày rảnh rỗi đều đến tìm cậu.

Chẳng phải để làm gì đặc biệt, chỉ là vì thấy Thư Hà đẹp, muốn chơi với cậu, muốn gần gũi cậu.

Trước mặt những bạn cùng trang lứa, có đề tài chung để bàn, Thư Hà vốn có nhân duyên tốt, giờ lại càng được thể hiện hết sức, hòa nhập một cách tự nhiên.

Cậu bây giờ ba ngày hai lượt không về nhà, hoặc là ở nhà người khác xem người ta làm gì, hoặc là chơi pháo hoa với người khác.

Có lần không cẩn thận bị pháo hoa bắn trúng nhưng cậu cũng không nói với Từ Tri Đạo, chỉ đến khi thay quần áo, Từ Tri Đạo mới tình cờ phát hiện.

Anh lập tức nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Thư Hà, trên đó có một vết sẹo hồng to bằng đầu ngón tay cái, nổi bật trên làn da trắng như tuyết, không thể bỏ qua.

"Đây là gì?" Từ Tri Đạo nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo.

Thư Hà nhìn thoáng qua, rồi má hơi phồng lên, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày trước không cẩn thận bị pháo hoa bắn trúng."

Mấy ngày trước.

Hóa ra đã là chuyện từ mấy ngày trước rồi.

Từ Tri Đạo cúi đầu, đôi mắt đen láy, biểu cảm khó đoán, "Tại sao cậu không nói với tôi?"

"Vì sao phải nói với anh?"

Thư Hà khẽ nghiêng đầu, đôi mắt hạnh xinh đẹp chăm chú nhìn Từ Tri Đạo, nhưng anh lại không đối diện với cậu, ngược lại quay đầu đi, ánh mắt dừng lại trên mấy quyển sách về kinh doanh thương mại đặt trên giường.

Nhưng thực ra anh không hề nhìn chúng.

Rõ ràng trước đây, Thư Hà gặp chuyện gì cũng sẽ kể với anh, nói với anh.

Thân thiết, duy nhất, tin tưởng.

Là những cảm xúc Thư Hà dành riêng cho anh.

Bây giờ thì không còn là duy nhất nữa.

Có quá nhiều người xuất hiện bên cạnh Thư Hà.

Vì thế cậu đã chọn người khác.

Môi Từ Tri Đạo khẽ nhếch thành một đường thẳng, anh cúi mắt xuống, che giấu cảm xúc bên trong, thu hồi tầm mắt và tiếp tục nhìn chăm chú vào vết hồng trên làn da Thư Hà.

"Đã bôi thuốc chưa?" Anh hỏi.

"Đã rồi." Thư Hà nghiêm túc đáp, "Vương Vãn Vãn đưa thuốc cho tôi."

Từ Tri Đạo: "......"

"Sao anh lạ vậy?" Thư Hà ghé sát vào Từ Tri Đạo, đôi mắt hạnh phản chiếu ngũ quan anh tuấn của anh, cậu nhận ra đêm nay Từ Tri Đạo không giống thường ngày.

Từ Tri Đạo im lặng hồi lâu, rồi anh giơ tay chạm vào đầu Thư Hà, đón nhận ánh nhìn ấy, giọng nói bình tĩnh đến mức không nghe ra được chút cảm xúc nào: "Ngủ đi."

"......"

Thư Hà cảm thấy khó hiểu.

Cậu lẩm bẩm trong miệng, còn liếc anh một cái đầy trách móc, rồi mới chịu trở lại giường ngủ.

Ngày hôm sau là đêm Giao thừa, theo truyền thống của làng Vương Gia, vào ngày này, mọi nhà đều đến từ đường cùng nhau ăn cơm.

Những năm trước, Từ Tri Đạo không bao giờ tham gia vào hoạt động tập thể như vậy.

Nhưng năm nay có Thư Hà, cậu nhất quyết muốn đi, nói rằng như vậy mới náo nhiệt, anh nghĩ đến có lẽ sẽ có rất nhiều người vây quanh Thư Hà, sau vài giây suy nghĩ, cũng quyết định đi theo.

Quả nhiên là không tệ.

Trong lúc ăn cơm tại từ đường, Vương Vãn Vãn muốn tìm cơ hội trò chuyện với Thư Hà, nhưng khi nhìn thấy Từ Tri Đạo, cô lại không khỏi có chút e ngại.

Không rõ vì lý do gì.

Cầm ly nước đi qua đi lại một hồi, cuối cùng Vương Vãn Vãn vẫn không dám tiến tới, cô thu hồi ánh mắt, không biết có phải do ảo giác hay không, dường như Từ Tri Đạo đã lạnh lùng liếc nhìn cô một cái.

"......"

Trong từ đường tiếng người ồn ào, tiếng ồn đến mức gần như không thể nghe rõ ai đang nói gì.

Một số đàn ông trung niên hút thuốc lá, khói thuốc bị gió cuốn vào và kẹt lại bên trong từ đường.

Thư Hà vốn nhạy cảm với mùi hương, cậu không chịu nổi mùi khói thuốc, che lại yết hầu và ho không ngừng, giây tiếp theo đã bị Từ Tri Đạo kéo ra khỏi từ đường của làng Vương Gia.

"Khụ khụ!"

Thư Hà ho đến đỏ cả mặt, hai má như bị nhuốm một lớp sương phấn hồng, cậu bước lên dựa vào lòng ngực Từ Tri Đạo, giống như một chú mèo nhỏ đang hít lấy hương bạc hà yêu thích từ người thân quen.

Khi ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh đã đong đầy nước mắt, sắc mặt từ hồng chuyển sang tái nhợt.

Dưới ánh nắng, cả người cậu yếu ớt như thể chỉ cần gió thổi qua sẽ tan biến, khiến người khác sợ rằng chỉ cần ôm nhẹ cũng có thể làm cậu vỡ vụn.

"Từ Tri Đạo......"

Từ Tri Đạo nhìn chăm chú vào cậu, lắng nghe giọng nói yếu ớt của Thư Hà: "Anh không được học hút thuốc, nếu không tôi sẽ không thích anh nữa."

Yếu ớt, nhưng đầy chiều chuộng.

Cậu đã quen sai khiến anh như vậy.

Từ Tri Đạo ừ một tiếng, đôi mắt đen hơi hạ xuống, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt Thư Hà, "Tôi không hút."

"Chúng ta về nhà đi." Thư Hà hơi buồn bực khi nghĩ mình chưa kịp ăn cơm đã phải rời đi.

"Tôi muốn ăn đồ anh nấu."

"Được."

Cả buổi chiều, Thư Hà hiếm khi không ra ngoài.

Ngoài trời tuyết rơi lác đác, cậu ngồi bên lò than đọc sách, còn không quên đặt mấy quyển sách kinh thương kia ở nơi mà Từ Tri Đạo dễ nhìn thấy nhất.

Cậu muốn anh xem, càng muốn anh tự mở ra.

Đây đã là lần thứ n+1 Thư Hà làm như vậy, và cũng là lần thứ n+1 Từ Tri Đạo không hề quan tâm.

Lần này Thư Hà cũng nghĩ mọi chuyện chẳng khác gì trước đây.

Không có hứng thú thì sẽ không mở ra.

Cậu cầm quyển sách chuyện xưa trong tay, chống cằm, môi hơi nhếch lên, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng lật sách.

Thư Hà ngẩn người, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại.

Từ Tri Đạo thực sự mở ra trang mục lục đầu tiên!

Tiến bộ như một kỳ tích!

Thư Hà giả vờ không nhìn thấy, sợ rằng nếu Từ Tri Đạo cảm thấy áp lực sẽ không đọc tiếp, cậu lặng lẽ quay người lại, khó giấu được sự phấn khích trong lòng mà hỏi hệ thống: 【1 Ca ca, anh ấy đang đọc sách! Nhưng liệu anh ấy có hiểu không?】

Hệ thống máy móc âm bình thản đáp: 【Ừ, vai chính có hào quang.】

Nghe vậy, Thư Hà lặng lẽ duỗi tay về phía Từ Tri Đạo, gãi gãi không khí một cách hờ hững.

Sau đó, cậu lại nhắm thẳng vào đầu mình và nhẹ nhàng xoa.

Hệ thống ngẩn ra một chút, rồi hỏi: 【Cậu đang làm gì vậy?】

【Đoạt lấy hào quang của vai chính.】 Thư Hà ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ nghiêm túc. Đôi mắt hạnh lấp lánh, cậu chỉnh chỉnh lại dáng đứng, đỡ lấy phần trên đầu mình—nơi vốn không có hào quang nào—rồi gật đầu, nói: 【Vai ác đã đoạt được, bây giờ là của tôi.】

Hệ thống: 【......】

Đáng yêu quá.

Nó bình tĩnh chụp lại một tấm ảnh, rồi đưa lên diễn đàn, không thể để mình nó chịu đựng cảm giác này.

Thư Hà vẫn đang đợi Tết Âm lịch.

Theo truyền thống, người ta thường thức đến giao thừa, lúc đó sẽ có loạt pháo hoa đầu tiên thắp sáng bầu trời đêm chào mừng năm mới.

Thư Hà có một món quà muốn tặng cho Từ Tri Đạo vào thời khắc ấy.

Cậu cố gắng chú tâm vào việc đọc sách, nhưng thời gian trôi qua quá chậm, Thư Hà bắt đầu mất kiên nhẫn. Cậu nhanh chóng đứng dậy, đi lấy món đồ đã giấu sẵn trong túi áo.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt đen sâu thẳm của Từ Tri Đạo, Thư Hà thần bí kéo anh vào một góc tường, đôi mắt hạnh sáng rực lên đầy ý vị.

"Cho anh nè."

Một hơi thở dịu ngọt phảng phất chút câu dẫn lan tỏa, chiếm cứ hơn nửa tâm trí Từ Tri Đạo. Anh hạ đôi mắt đen xuống, bàn tay bị Thư Hà nắm lấy, cảm nhận rõ cái gì đó nhỏ bé và lạnh buốt trong lòng bàn tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro