Chương 6 • VƯƠNG GIA LẠNH LÙNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sam
———————————————————
Khi Cố Thường và Cận Tư Vũ tới được Thanh Long trại, nhìn thấy trại rực rỡ hẳn lên, phòng ốc không chỉ được sửa sang, mà còn treo đèn lồng đỏ thẫm trên cửa trại, trên cửa phòng cũng được dán những hỉ tự.

Cận Tư Vũ mỉm cười nhìn Cố Thường nói: "Xem ra đại thúc đã đồng ý cho hôn sự của chúng ta rồi."

Cố Thường trong lòng có chút ngượng ngùng, nhưng trên mặt vẫn hiện lên nét khó xử kèm oán trách: "Cha cũng thật là, không tra xét anh một chút, cứ như vậy đem em gả cho anh."

Cận Tư Vũ ôm Cố Thường vào lòng, nghiêm túc nhìn cậu nói: " Thường Thường lo lắng sao? Lo lắng sau này ta sẽ đối xử không với em? không, vĩnh viễn không bao giờ."

Cố Thường cười nói: “Em đương nhiên biết, sau này anh sẽ đối tốt với em, nếu dám đối xử tệ với em, em liền đi tìm người khác."

Khi Cận Tư Vũ nghe thấy câu này, sắc mặt dần trầm xuống nói với Cố Thường: "Em không được phép tìm người khác, em là của ta."

Đây cũng là lần đầu tiên Cố Thường nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của Cận Tư Vũ đối với mình, cậu cũng biết mình không nên nói những lời như vậy, nam nhân này sẽ buồn.

Cố Thường kéo ống tay áo của hắn cầu xin tha thứ: “Được rồi, em biết, em yêu anh như vậy, làm sao có thể bỏ rơi anh đi tìm người khác được chứ."

Cận Tư Vũ sờ vào cái đầu nhỏ của Cố Thường nói: "Ta cũng yêu Thường Thường, cho nên em phải ngoan ngoãn ở bên cạnh, để ta chiều chuộng em, đừng đi đâu cả."

"Được."

“Chúng ta xuống đi, nếu không cha sẽ nghĩ chúng ta đang làm gì trong này đó.”

“Thường Thường cũng muốn cùng ta làm chuyện gì đó sao? Đừng lo, chờ đến ngày thành thân của chúng ta, ta sẽ làm chuyện đó.” Cận Tư Vũ nhẹ nhàng thì thầm vào tai người trong ngực.

"Anh này, sao trong đầu anh lại nghĩ đến những chuyện như vậy chứ, em ra ngoài một mình, anh không xuống thì ngồi trên xe đi. " Cố Thường thoát khỏi cái ôm của Cận Tư Vũ rồi ra khỏi xe ngựa.

Hắn đuổi theo cậu và nói: "Thường Thường, mang giày vào, nếu không em sẽ bị cảm lạnh đó."

Lúc này Cố Thường mới nhận ra, mình vẫn chưa mang giày nên đưa tay định lấy nhưng bị nam nhân ngăn lại.

“Thường Thường em cứ ngồi đi, ta mang cho em.”

Cận Tư Vũ ngồi xổm xuống, giúp Cố Thường mang giày, sau đó bế cậu lên: " Để ta ôm xuống, để đại thúc biết tình cảm của chúng ta tốt như thế nào."

Cố Thường vùi đầu vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập ở đó, nhỏ giọng nói: “Ừ.

Cố Thường nghĩ, cậu thật sự đã thích hắn rồi, không, phải là yêu mới đúng, hắn luôn ân cần với mình như vậy, cậu nghĩ trên thế giới này không tìm được nam nhân nào đối xử tốt với mình như hắn.

Cha Cố trong trại đã sớm biết được con của ông cùng Cận Tư Vũ đã trở về, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy ai vào, ông chờ không được muốn gọi người đi xem tình hình thế nào, thì thấy hai người nắm tay bước đến. Nhìn dáng vẻ của con trai ông, trong khoảng thời gian này hẳn là được Cận Tư Vũ đối xử rất tốt.

“Cha, 【 Đại thúc 】.”

“Tiểu Vũ, con cứ ngồi đi đừng khách sáo.”

Sau khi nói với Cận Tư Vũ xong, Cha Cố liền hỏi han Cố Thường: "Thường Thường, dạo này con thế nào rồi, có gây rắc rối gì cho Tiểu Vũ không?"

Cố Thường nói: "Con không có gây rắc rối gì cho anh ấy mà, Cận Tư Vũ em nói đúng không?"

“Đúng vậy, người yên tâm, Thường Thường rất ngoan.”

Cha Cố thấy thái độ của Cận Tư Vũ đối với con trai mình thì yên tâm, vừa rồi ông cũng cố ý hỏi, con trai ông rất ngoan, là cha cậu nên ông biết, trừ việc Cố Thường được ông cưng chiều có chút yếu ớt, những mặt khác thì hoàn toàn không có vấn đề.

Cha Cố luôn cho rằng mình là người cưng chiều Cố Thường nhất trên đời, nhưng khi họ ăn cơm vào buổi trưa, ông trợn tròn mắt, nhìn thấy Cận Tư Vũ đối xử với Cố Thường như vậy, ông cảm thấy mình thật quá đáng, ở lại chướng mắt nên liền lấy cớ rời đi vì sáng nay ăn quá nhiều.

Cố Thường vẫn đang gặm cái đùi gà trong tay, nhìn thấy tình huống này, hỏi Cận Tư Vũ: " Cha bị sao vậy."

“Không sao, người chỉ là ăn quá no thôi, Thường Thường em cứ tiếp tục ăn đi.”

“Ò.” Cố Thường gặm xong đùi gà, Cận Tư Vũ lấy chiếc khăn tay mà hắn đã chuẩn bị sẵn lau sạch tay cho cậu.

Sau bữa trưa, Cố Thường đi chợp mắt, trong khi Cận Tư Vũ đến chỗ của cha Cố  để bàn chuyện hôn sự với ông.

Cha Cố nghiêm túc nhìn Cận Tư Vũ hỏi: "Con có thực sự yêu Thường Thường không?"

“Vâng, đại thúc, người hãy tin con, con nhất định sẽ không làm Thường Thường chịu ủy khuất.”

Cha Cố cười mỉa mai: "Ta làm sao có thể tin tưởng con? Nếu ta đoán không sai, mục đích con đến Thanh Long Trại ngay từ đầu là để ta cùng người trong triều đình thương lượng."

“Tư Vũ cũng không giấu giếm, ngay từ đầu con ôm mục đích như vậy, nhưng kể từ khi gặp Thường Thường, Những chuyện đó đều không còn quan trọng, đại thúc, người cũng không cần lo lắng, sau khi con trở về kinh thành, con sẽ đem chuyện này báo cáo cho hoàng huynh, để nơi này không bị tổn hại.”

"Thôi, ta cũng già rồi, trở về nói với Hoàng Thượng ta đã sớm chuẩn bị, để ngài không cần lo lắng, về phần hôn sự của con với Thường Nhi, đã chọn ngày, là ngày mồng sáu tháng tám, cứ chuẩn bị sính lễ rồi đến, cũng không nên ủy khuất con của ta."

Hiện tại là ngày 20 tháng 7, còn mấy ngày nữa là đến ngày mồng sáu tháng tám.

Cận Tư Vũ nghe được đáp án mình muốn, cười nói: “Đại thúc xin yên tâm, Tư Vũ đã chuẩn bị.”

“Tư Vũ cáo từ trước.”

Sau khi Cận Tư Vũ ra ngoài, hắn viết một lá thư cho ám vệ bí mật nhanh chóng hồi phủ, nhờ hắn ta chuyển bức thư cho chú Phúc.

Vài ngày sau, chú Phúc nhận được thư của Vương gia, sau khi xem nội dung, thì lệnh cho người trong cung ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị nghênh đón Vương phi hồi phủ.

Khi Cận Tư Vũ trở lại chỗ của Cố Thường, phát hiện người đã biến mất, sau khi hỏi người hầu mới biết, là cha Cố gọi cậu đi.

Cố Thường bên này, cậu mới vừa tỉnh ngủ, đang định xem Cận Tư Vũ đi đâu, thì có người nói cha tìm cậu.

“Cha, người tìm con có chuyện gì?”

“Thường nhi, cha cũng không quanh co lòng vòng, ta hỏi con, con thật sự thích Cận Tư Vũ sao? Con phải biết rằng hắn chính là Vương gia, bình thường nam nhân phú quý đều có tam thê tứ thiếp.”

“Con biết, cha, anh ấy nói chỉ cưới một  mình con, hơn nữa cũng đáp ứng con , về sau sẽ cùng con ở một trấn dưới núi, trừ phi kinh thành đánh giặc yêu cầu, bằng không anh ấy sẽ không trở về.”

"Nếu đã như vậy, cha cũng yên tâm, cha đã chọn ngày kết hôn cho con rồi, là ngày mồng sáu tháng tám, con có thể trở về."

Cố Thường:??? Nếu cha đã chọn ngày rồi, sao lại gọi con tới làm gì?

Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày hai người kết hôn, trong Thanh Long trại treo đèn lồng và dây hoa, không chỉ có những trại bên cạnh Thanh Long trại, mà còn có rất nhiều người dân từ dưới chân núi đến tặng lễ vật, vì họ đều biết rằng Cố trại chủ và Cố Thường là người tốt.

Mặc dù thông đồng với thổ phỉ, nhưng cha Cố không làm điều gì vô lý, ngược lại còn dùng số tiền mà những kẻ xấu đó lấy được phân phát cho những người dân nghèo, còn Cố Thường thì dạy chữ miễn phí cho họ và trẻ con trong thôn.

Hôm nay là ngày trọng đại của Cố Thường, những thôn dân được Cố gia và con trai ông cho ân huệ sao có thể không tới.

Đến nỗi người của trại khác tới, vốn dĩ là để điều tra tình hình, bởi vì bọn họ nghe nói Cửu vương gia cùng Cố Thường thành thân, phải biết rằng Cửu vương gia trước kia còn trấn áp họ.

Nhưng sau khi xem xét tình hình thì quả nhiên là như vậy. Chà, Thành Long trại hùng mạnh nhất đã đầu hàng triều đình, bọn họ, một trại tử nhỏ không còn cách nào khác là phải dựa vào Thanh Long trại để sinh tồn.

Cha Cố biết ý định của những trại tử này cũng tiếp nhận họ, nhưng vẫn cử người bí mật theo dõi bọn họ trong một khoảng thời gian, dù sao họ cũng đã từng làm chuyện xấu.

Cố Thường là nam nhân không cần khăn voan, nên cậu cùng Cận Tư Vũ ở bên ngoài kính rượu, tiếp đón những người tham gia hôn lễ.

Nhưng Cố Thường đã quên, cậu chính là một ly thì ngã trong truyền thuyết, hơn nữa, lúc không say thì không sao, say rồi thì rất dính người.

Cố Thường treo trên người Cận Tư Vũ như gấu koala làm nũng nói: "A Vũ, em vẫn muốn uống, cho em uống được không?"

Cận Tư Vũ nhìn bộ dạng của Cố Thường, chính mình thì nhịn xuống □□, nói xin lỗi với mọi người, rồi ôm Cố Thường trở về phòng, để cha Cố một mình tiếp đón khách khứa.

Sau khi Cận Tư Vũ trở về phòng, hắn nhẹ nhàng đặt Cố Thường lên giường, nhìn cậu vì say rượu mà đỏ bừng mặt nói: "Thường Thường, là em châm lửa trước."

Rồi hắn lao về phía người đang nằm trên giường.

———————————————————
:))))

Ngày hôm sau, Cố Thường tỉnh lại, toàn thân đau nhức, đặc biệt là nơi đó, cử động một chút thì đau, ký ức đêm qua hiện ra, mặt đỏ bừng, người tối hôm qua thật sự là cậu sao? cứ kêu muốn, muốn cái rắm, thật là, lần sau sẽ không bao giờ uống rượu nữa.

Khi Cận Tư Vũ đẩy cửa bước vào, thấy Cố Thường ngồi đó không biết suy nghĩ gì, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

“Thường Thường, tới rửa mặt.”

"Ừm." Cố Thường bước xuống giường, nhưng vì thân thể mềm nhũn, cả người cậu lảo đảo ngã về phía trước, nhưng may mắn Cận Tư Vũ đã ôm lấy cậu.

“Thường Thường, em hiện tại không tiện, để ta giúp em.”

"Ừm." Cố Thường nghe Cận Tư Vũ nói như vậy,  nên đã nhờ hắn giúp mình.

Cận Tư Vũ cẩn thận lau cho bảo bối của hắn, sau khi rửa mặt xong, hắn bế Cố Thường trở lại giường, xoa bóp eo cho cậu, chính mình cũng cởi quần áo rồi lên giường ôm cậu ngủ.

Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, cả hai trở về kinh thành, trong Vương phủ cũng treo cao đèn lồng màu đỏ, trên đó dán những hỉ tự, lại là một ngày lành. Cố Thường tiếp thánh chỉ mà Hoàng Thượng ban cho cậu, lần nữa kết hôn với Cận Tư Vũ.

Theo bá tánh trong kinh thành nói, ngày đó lối vào Cửu vương phủ rất náo nhiệt,  với 140 món quà sính lễ, còn có lễ vật từ các triều văn, võ, quan đại thần đưa tới, mà buổi hôn lễ này người chủ trì trừ cha Cố, người còn lại chính là đương kim Thánh Thượng.

Cố Thường đã dành cả cuộc đời của mình để ở bên Cận Tư Vũ, khi cậu tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang ở trong một thế giới ăn thịt người.

Mà thân phận của cậu là một người xuyên thư, thế giới này là thế giới của một quyển sách, hơn nữa cậu lại không có bất kì ký ức nào, trong đầu ngoại trừ cốt truyện quyển sách thì không còn gì khác, nhưng Cố Thường lại cảm thấy chính mình giống như đã quên đi một đoạn ký ức rất quan trọng.

Tác giả có lời muốn nói: Thế giới thứ nhất đã kết thúc.

Thế giới tiếp theo mạt thế mở ra (/≧▽≦)/~┴┴

Thích quyển sách này các bạn có thể lưu lại

Cũng như bình luận (?ω??)

Yêu các bạn moah moah ^3^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro