Chương 11: Bán son môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Cho nên ta nghĩ đồ tốt như thế, thoa lên như vậy nhìn rất cũng đẹp, không bằng chúng ta bán cho phu nhân Huyện thái gia đi! Nàng là người rất tốt".

Chu Cảnh cười nói: " Ngươi không phải nói thoa như ăn thịt sống sao? Làm sao còn dễ nhìn?"

" Đó là bởi vì ngươi, một đại nam nhân môi lại đỏ như máu vậy, nhìn rất khủng bố a! Nhìn giống như ăn thịt sống là đúng rồi! Còn nếu là phu nhân Huyện thái gia chúng ta, người đẹp tâm cũng đẹp, thoa lên nhất định nhìn rất đẹp".

Xem ra nơi này Huyện thái gia nhất định rất lo cho dân chúng, mới có thể làm cho bách tính kính yêu như vậy, ngay cả Thẩm Mặc người ở trong sơn dã cũng hướng về nha môn kính ngưỡng như thế!.

Chu Cảnh cố ý đùa Thẩm Mặc nói: " Ngươi chưa từng thấy Huyện thái gia làm sao biết phu nhân của hắn đẹp?"

" Tâm đẹp người đương nhiên sẽ không xấu!"

Chu Cảnh gật đầu nói: " Ngươi nói như vậy ta hoàn toàn đồng ý, giống như phu lang ngươi tâm đẹp, người càng đẹp hơn làm cho phu quân như ta thích đến mê mẩn".

" Ngươi.." Thẩm Mặc chưa từng bị người đùa giỡn như vậy, mặt đỏ lên giống như trái táo.

Dáng dấp như vậy làm cho Chu Cảnh liếm liếm khoé miệng, nhất thời sinh dâm tâm. Tiểu phu lang mùi vị thực sự làm cho người hưởng qua liền khó quên.

Nhắc cũng khéo, Chu cảnh hai người nói chuyện liền đi đến một cửa hàng bán son phấn, một cổ kiệu hoa lệ màu hồng nhạt dừng ngay trước cửa, vừa nhìn liền biết không giàu thì quý.

Bên trong cửa hàng, rõ ràng một chủ một người hầu đang lựa lựa chọn chọn đồ vật này nọ.

Tiểu nha hoàn đối chưởng quỹ nói: " Khẩu chi* nơi này của ngươi không có mẫu mã nào mới sao? Mấy dạng này phu nhân nhà ta đều dùng qua!"

(* giấy thấm hay là bột nước dùng để thoa lên môi )

Chưởng quỹ cung cung kính kính trả lời: " Phu nhân, khẩu chi chúng ta đều là đồ tốt, tất cả đều là từ phía nam ngàn dặm xa xôi chở tới đây. Cho nên có thể nhập hàng không nhanh, nhưng cảm giác được của nhà khác không thể so sánh".

Nha hoàn nói: " Chính là như vậy, cho nên mới đến cửa hàng của ngươi mua, thôi, thời điểm cửa hàng ngươi có hàng mới, nhớ tới trước đi quý phủ cho phu nhân ta biết, phu nhân chọn xong rồi ngươi hãy bày bán".

" Nhất định nhất định". Chưởng quỹ liền đáp.

Chu Cảnh cùng Thẩm Mặc đứng ở cửa có thể tinh tường nghe được đoạn đối thoại, cũng như nhìn thấy rõ ràng người đang ở bên trong.

Chủ nhân mặc quần áo nữ nhân, quần là màu hồng nhạt, vừa nhìn liền biết là tơ lụa thượng hạng. Trên đầu cài trâm vàng lay động, lỗ tai đeo đôi bông ngọc màu tím, một bên lộ ra dưới tay áo là chiếc vòng tay màu xanh tươi, tuy rằng khoảng cách có hơi xa không nhìn ra rõ chất ngọc, nhưng nhìn trang phục của nàng cũng chắc chắn là đồ tốt. Trên mặt được trang điểm nhẹ, chẳng phải xinh đẹp bình thường trái lại còn làm tăng thêm vẻ quý khí.

Nhìn những đồ vật mang trên người nữ nhân này gộp lại cũng không ít hơn nghìn lượng bạc. Xem ra, Huyện thái gia cũng không phải thật thanh liêm như lời đồn, nếu không dùng chút ít bổng lộc của hắn thì làm sao phu nhân nhà hắn ăn mặc kiêu xa được như vậy.

Bất quá, nếu nơi này từ trên xuống dưới đều truyền cho hắn một cái thanh danh tốt thì tối thiểu mọi chuyện tuyệt đối không có trở ngại, như vậy cũng tốt.

" Tiểu Mặc, đến lúc ngươi ra tay".

" A" Thẩm Mặc giật mình há hốc miệng ngóng, chỉ mình " Ta? Làm sao bây giờ?"

Chu Cảnh nằm nhoài bên lỗ tai Thẩm Mặc nói nhỏ một phen, Thẩm Mặc gật gật đầu biểu thị hiểu được. Hai người đứng sát nhau, Chu Cảnh cẩn thận đem son môi nhẹ nhàng thoa một lớp bên ngoài miệng Thẩm Mặc.

Nói thật không dễ nhìn chút nào, dùng ánh mắt của người hiện đại Chu Cảnh làm sao cũng không thể thưởng thức nổi một đại nam nhân dùng son môi. Bất quá, nơi này song nhi nhà giàu có cùng các lão gia lại đều sẽ tô son điểm phấn. Chỉ có điều không phải đậm mà là để cải thiện màu da mà thôi.

Thẩm Mặc nghe Chu Cảnh giao phó, cố ý đem đôi môi giơ lên cao cao, nhưng là dùng quá mạnh toàn bộ đôi môi đều cong cong ngỏng lên nhìn có chút buồn cười, vậy mà đủ làm người khác chú ý.

Lúc này hai người chủ tớ kia vừa vặn đi ra, Thẩm Mặc trước mặt đi tới, ba người chuẩn xác đụng vào nhau, Thẩm Mặc " Ai u" một tiếng, ngã nhào xuống trên đất.

Hai người muốn rời đi đều dừng lại, Huyện thái gia phu nhân đối nha hoàn bên cạnh nói: " Thiêm Hương mau đỡ vị phu lang này lên, nhìn xem hắn ngã có bị làm sao hay không?"

Thiêm Hương vội vã đi dìu người, Thẩm Mặc được đỡ dậy trong lòng nhớ kỹ Chu Cảnh dặn nhất định phải làm cho Huyện thái gia phu nhìn thấy đôi môi hắn, cho nên không có né tránh nhìn mà thẳng Huyện thái gia phu nhân nói " Cảm tạ".

Thái độ đúng mực, trái lại còn trong lúc vô tình làm Huyện thái gia phu nhân vì thái độ của hắn mà coi trọng một chút. Đồng thời cũng chú ý tới khẩu chi trên môi hắn, loại khẩu chi kia tính chất thuỷ nhuận ánh sáng lộng lẫy, màu sắc diễm lệ không tầm thường, sẽ không giống như khẩu chi bình thường khô cằn, bôi lên không đều, màu sắc cũng không chính tông như vậy.

Khẩu chi như vậy, mặc dù là Huyện thái gia phu nhân lớn lên trong phú quý cũng chưa từng thấy, nhất thời ánh mắt liền bị hấp dẫn, thích!

Nha hoàn là từ nhỏ đi theo bên người Huyện thái gia phu nhân, giỏi nhất là đoán được tâm tư chủ nhân. Lập tức liền ngăn Thẩm Mặc hỏi: " Vị phu lang này, không biết khẩu chi bôi ngoài miệng là mua ở đâu? Ta xem rất thích cũng muốn mua một hộp đi"

Chờ chính là cái này, Thẩm Mặc cũng không trốn tránh nói thẳng: " Không dối gạt cô nương, khẩu chi bôi ngoài miệng ta này kỳ thực không gọi là khẩu chi mà gọi là son môi. Đừng nói là nơi này của chúng ta, chính là kinh thành cũng không có bán"

Nha hoàn thấy Thẩm Mặc tướng mạo cũng là người tốt, không nghĩ tới nói chuyện không thành thật như vậy, liền không thích oán nói: " Không có bán, vậy ngươi ở đâu mua? Đừng nói một cái song nhi ở nông thôn còn có thể dùng nổi cái gì kỳ trân dị bảo? Liền là người ăn mặc giống ăn mày như ngươi!"

Huyện thái gia phu nhân rất coi trọng thanh danh, sợ bị người nói là coi thường dân chúng nên đối nha hoàn quát lớn: " Thiêm Hương chớ có vô lễ" song mà ngữ khí cũng chẳng có bao nhiêu trách cứ.

Chu Cảnh đã sớm dặn qua Thẩm Mặc, có thể sẽ gặp phải tình huống như thế, không nên hoảng hốt cứ nói thật là được.

Thẩm Mặc tâm lý đã có chuẩn bị, sự tình đến liền ấn theo kế hoạch mà làm, không chỉ không hoảng hốt mà trái lại rất bình tĩnh.

" Vị cô nương này, ta biết dùng thân phận của ta nói như vậy xác thực là có chút khoe khoang, mà thỉnh phu nhân cho ta đem sự tình nói ra, phu nhân liền biết ta là nói thật tình "

Huyện thái gia phu nhân quan sát hắn cử chỉ tự nhiên hào phóng, nói chuyện không chút hoang mang, xác thực không phải là người ưa thích nói sạo, nghĩ đến cũng biết là có ẩn tình, còn nữa nàng thật là yêu thích cái khẩu chi kia, trong lòng đã quyết định không quản thiên nan vạn nan chỉ cần hắn có thể nói, nàng liền nhất định nghĩ biện pháp có được.

Cái màu sắc này mà bôi ngoài miệng nàng khẳng định sẽ làm cho màu da nàng càng thêm óng ánh long lanh. Lúc đó làm cho Huyện thái gia nhìn thấy, mấy cái thiếp thất ở hậu viện của hắn ỷ vào tuổi còn nhỏ cũng không mỹ lệ bằng nàng.

Huyện thái gia phu nhân gật gật đầu, Thiêm Hương không tình không nguyện nói: " Ngươi nói đi, phu nhân nhà ta tạm thời nghe một chút vậy!"

Thẩm Mặc nói: " Vật này ta có được cũng là đúng dịp gặp may mắn. Chắc phu nhân còn nhớ tới mấy ngày trước có một trận mưa to đi, trân mưa kia hạ xuống rất lớn, cũng rất lâu. Sau đó, trong thôn không ai dám lên núi, phu quân ta cũng không biết bị cái gì sảo nhất định phải đi lên núi. Ta và phu quân liền đạp lầy lồi tiến vào trong núi, khoảng chừng đi tới giữa sườn núi chúng ta liền nhìn thấy một nam nhân mặc quần áo quái dị nằm trên đất, trên người còn có máu. Ta và phu quân vội vã đấp chút thuốc cầm máu cho hắn, đút hắn chút nước nóng chúng ta mang theo"

" Chỉ chốc lát sau người kia tỉnh lại, mà hắn lại có một đôi mắt màu xanh lam, doạ ta sợ đến la to một tiếng, còn nghĩ hắn là yêu quái. Hắn nói ta không cần phải sợ hắn, đồng thời còn cho ta một cái son môi là cảm tạ ơn cứu mạng của hai chúng ta".

" Hắn cũng nói ra thân phận của mình, theo như lời hắn nói hắn là tới từ vùng biển bên kia, người ở đó đều giống hắn tóc vàng mắt xanh, quần áo quái dị, hơn nữa ở nơi đó của bọn họ có rất nhiều thứ mà nơi này chúng ta không có. Lần này hắn qua đây chính là làm sinh ý, đem đồ vật bên đó qua đây, mà cũng mang đồ vật bên này về".

" Mà không may gặp phải gió bão bị chìm thuyền, chính hắn cũng bị thổi tới địa phương không quen biết, người đi cùng đều bị thất lạc. Hắn là muốn đi phủ thành, tốt nhất có thể hỏi thăm đến một chút địa phương hắn có người quen, chắc là do không quen địa hình cũng không biết tại sao lại đi tới nơi này".

" Hắn còn nói cho chúng ta, son môi này là hắn từ quê hương mang tới, nơi này tuyệt đối không có. Lúc đó ta cảm thấy đồ vật này là để làm sinh ý, ngàn dặm xa xôi mang tới cũng không dễ dàng gì, ta thật ra không muốn. Hắn lại cho rằng ta chê bai, liền nói cho ta biết son môi hồng này ở nơi bọn hắn chỉ có quý tộc mới dùng đến, một cái cùng chúng ta nơi này muốn mua cũng phải tốn mấy trăm lượng bạc đi!"

" Cái gì? Mấy trăm lượng, doạ người a!" Thiêm Hương kêu lên.

Thẩm Mặc còn cố ý nói: " Hắn cũng không muốn ta đưa tiền, hắn sợ doạ đến ta"

Thiêm Hương lập tức không nói, ngược lại Huyện thái gia phu nhân hỏi tới: " Người kia đâu?"

Huyện thái gia phu nhân sinh ra trong gia đình Thương nhân, người trong nhà làm sinh ý cũng hướng tới nhiều nơi. Nàng có chút hiểu biết, cũng nghe tổ phụ từng nói, vùng biển rộng bên kia cũng có người, bọn họ không phải tóc và con ngươi đều đen mà là tóc vàng mắt xanh. Bọn họ có rất nhiều thứ tốt mà nơi này không có, sẽ ngồi thuyền rất lớn lại đây, đồ vật họ mang tới đều là bảo bối có giá trị liên thành, nói đáng giá ngàn vàng cũng không quá đáng.

Trong đó có một dạng bảo vật gọi là lưu ly, một khối nho nhỏ lớn bằng bàn tay, điêu khắc óng ánh long lanh, quy giá đến phải dùng hoàng kim để mua.

Cho nên bọn họ nóison môi này trị giá mấy trăm lượng Huyện thái gia phu nhân tin tưởng, đặc biệtnghe Thẩm Mặc diễn tả người tóc vàng mắt xanh, kỳ trang dị phục, nếu không phảithực sự từng gặp, ở nông thôn này nhóm dân làng hương dã không có kiến thức khẳng định không thể nghe nói qua.

Hiện tại nàng chỉ muốn biết người kia đang ở đâu, mua mấy cái son môi không nói, đồ vật trên người hắn khẳng định cũng không có thiếu bảo bối, nhà mẹ đẻ nàng nếu nắm được sinh ý này, kia...

Nghĩ tới Huyện thái gia phu nhân liền sốt ruột hỏi lại lần nữa: " Người kia đâu? ở trong nhà của ngươi?"

Thẩm Mặc lắc đầu một cái: " Hắn đi rồi, hắn nói trên người hắn có thật nhiều bảo bối, nếu để người khác biết e sợ có hoạ sát thân. Hắn nói như vậy, ta cũng không dám lưu lại. Ta một cái nông dân hương dã, nếu ở lại nhà ta mà có chuyện gì xảy ra, ta cũng không đền nổi a!"

Người đều đi, Huyện thái gia phu nhân chỉ có thể tiếc hận, trong lòng suy nghĩ truyền tin tức cho nhà mẹ đẻ, nếu tìm được người kia vô luận thế nào hàng hoá trong tay hắn đều muốn mua lại.

Đột nhiên, Thẩm Mặc nói: " Phu nhân, làn da ngươi rất trắng, nếu dùng son môi hồng này bôi lên khẳng định nhìn rất đẹp, không giống như ta một phu lang ở nông thôn, da dẻ thì thô, lãng phí thứ tốt".

" Đó là đương nhiên, phu nhân chúng ta là Huyện..."

" Thiêm Hương!" Huyện thái gia phu nhân đánh gãy lời nói của Thiêm Hương, ngược lại thất lạc nói: " Đáng tiếc người kia đi rồi"

" Phu nhân không cần đáng tiếc, ta có mang theo bên người, ngươi có thể bôi lên thử xem, nếu yêu thích, nói không chừng ngày nào đó thuyền hàng bên kia quay lại ngươi cũng có thể mua được".

Nói thì dễ, khoảng cách xa như vậy, trên biển nhiều gió bão, mười năm tám năm qua một lần là tốt lắm rồi.

Thẩm Mặc lấy ra son môi, hình dáng một thân đen kịt làm cho Huyện thái gia phu nhân một người có kiến thức rộng rãi liền yêu thích. Đặt biệt phát hiện nó tinh xảo khéo léo như vậy, dĩ nhiên là xoay tròn vắt đi ra, quả thực yêu thích không buông tay.

HẾT CHƯƠNG 11


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro