Chương 13: Đi xe về cùng món nợ xấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Cảnh hỏi: " Chúng ta ôm nhiều đồ như vậy ngồi xe trở về đi thôi?"

Thẩm Mặc ngược lại là có thể đi bộ trở về, nhưng nghĩ đến Chu Cảnh khi đi chỉ ôm một con gà rừng đã mệt thành như vậy, hiện tại cũng không thiếu mấy văn tiền ngồi xe nên đồng ý.

Bọn họ mua nhiều đồ vật, cũng không tiện cầm đi rêu rao. Chu Cảnh bỏ ra bốn văn tiền mua hai cái sọt có nắp đậy, đem gạo bột mì và đồ gia vị cùng đường trắng bỏ vào bên trong sọt dùng nắp che lên, như vậy có thể che kín tầm mắt một số người. Mà dầu thì dùng bình ngói để đựng, rất quý lại sợ vẫy ra bên ngoài, Thẩm Mặc cứ lóng ngóng mà lấy tay ôm.

Đây chính là đồ tốt, trong nhà đã lâu rồi chưa từng được ăn. Nếu không phải lúc kết hôn, Vương Xuân Hoa cũng không cam lòng chỉ bỏ một giọt vào để nấu ăn.

Xe bò trên trấn cũng là thu đủ số người mới đi, một cái phu xe đi một tuyến đường, hơn nữa còn đắt hơn xe lừa ở nông thôn hai văn tiền. Cho nên giống nhau người vào thôn cũng có thể ngồi xe lừa trong thôn quay trở lại trấn trên, một là tiện nghi, một nữa là cũng không thể gọi một cái xe trống đi về.

Thời điểm Chu Cảnh cùng Thẩm Mặc chạy tới vừa vặn còn thiếu hai người.

Phu xe cao hứng nói: " Còn kém hai người các ngươi, lên đây đi, cho các ngươi tiện nghi ta chỉ lấy giá của xe lừa, mỗi người hai văn tiền"

Chu Cảnh cùng Thẩm Mặc nghe được giá tiện nghi, vui vẻ nói: " Cảm tạ"

Xe bò ngược lại không cao, lúc thường đi cũng thoải mái, ngày hôm nay trên lưng Thẩm Mặc cõng rất nhiều thứ, đi lên thì có điểm vất vả, Chu Cảnh cố ý chờ ở phía sau nâng hắn lên một cái, chờ hắn leo lên được Chu Cảnh mới leo lên theo.

Nhưng mà sau khi lên xe Thẩm Mặc lại lúng túng khó xử, không tìm chỗ ngồi xuống. Chu Cảnh từ phía sau ló đầu ra vừa nhìn, liền thấy trên xe bò chỉ còn lại hai vị trí bên cạnh hai người quen. Chính là thời điểm đi lên trấn đụng phải hai vị cô nương Trương Cúc và Trần Thục Hoa.

Giờ khắc này, thấy bọn lên xe liền muốn ngồi ở bên cạnh các nàng, Trương Cúc cùng Trần Thục Hoa cũng không thể đuổi bọn họ xuống, vì thế hai người đó liền bịt mũi cau mày, giống như trên người bọn họ có mùi vị gì làm cho người ta buồn nôn. Đem thái độ ghét bỏ thể hiện ra mười phần, chỉ e sợ người khác chưa biết.

Vốn là hai cô nương rất đẹp, thế nhưng làm ra hành động đó không những không sinh yêu kiều ngược lại làm người khác cảm thấy hai người nhiều hơn mấy phần cay nghiệt.

Các nàng sao lại ở đây? Không phải ngồi xe lừa trong thôn đến sao? Chẳng lẽ có chuyện gì trì hoãn, không thể kịp trở về?

Coi như gặp được, cũng không thể không ngồi.

Chu Cảnh vỗ vỗ Thẩm Mặc còn đang lúng túng, ra hiệu cho hắn thả lỏng, quay đầu nhìn bên cạnh đối một vị phụ nhân khoảng năm mươi tuổi nói: " Đại tỷ, ngài xem chúng ta có thể cùng ngài thay đổi chỗ ngồi không? Ta và phu lang dù sao cũng là hai nam nhân, ngồi bên cạnh hai cô nương chưa xuất giá thì không hay lắm, tóm lại làm tiểu cô nương người ta ghét bỏ".

Hiện tại người kết hôn sớm, khoảng năm mươi toàn bộ đều có thể gọi là thím, Chu Cảnh lại gọi nàng là đại tỷ. Phụ nhân kia vừa nghe liền cao hứng, này chính là biểu thị nàng còn trẻ đây mà, nhìn giống như tỷ tỷ, liền gật đầu nói: " Có thể".

Sau khi phụ nhân dời đi, Chu Cảnh cùng Thẩm Mặc ngồi xuống tại vị trí phụ nhân kia nhường lại. Chờ bọ hắn ngồi xong, xe bò lộc cộc chạy.

Đồ vật trên lưng Thẩm Mặc hơi trùng xuống, cõng cũng không thoải mái, Chu Cảnh lại giúp lấy xuống để ở trước người. Hành động này bị Trần Thục Hoa vẫn lén lút quan sát nhìn thấy được, nàng lặng lẽ lôi kéo ống tay áo của Trương Cúc, nhẹ giọng nói chuyện.

" Trương Cúc, ngươi xem hai cái sọt kia của Chu Cảnh cũng không nhẹ, bên trong phải có không ít thứ tốt đi!"

Trương Cúc vì bảo trì kêu ngạo, từ lúc Chu Cảnh cùng Thẩm Mặc lên xe cũng chưa từng quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

" A, có thể có vật gì tốt? Nhà hắn nghèo còn đang ở trong phòng cỏ lao kia kìa, trong thôn chúng ta còn có nhà ai ở phòng cỏ lao chứ? Hơn nữa ngươi không phải không nhìn thấy cái phòng rách đó một trận gió to đều có thể thổi sụp, từ đâu có tiền mà mua vật gì tốt".

Trần Thục Hoa nói: " Cái đó cũng không nhất định, không phải sáng nay hắn mang gà rừng lên trấn bán sao? Nói không chừng bán được giá cao, ngươi đừng quên, lúc sáng thời điểm chúng ta gặp được trên lưng bọn họ cũng không có mang hai cái sọt lớn kia a! Nhất định mua đồ vật quá nhiều không chứa nỗi nên mới tạm thời mua hai cái sọt để đựng"

Nếu không nhất thời mua quá nhiều đồ không cầm về hết được, nông gia nhà ai cũng không muốn tiêu hai văn tiền mua hai cái sọt mà chính mình có thể về nhà chiết cành cây bện thành.

Trương Cúc âm thầm liếc mắt nhìn một cái, từ kẻ hở trên sọt có thể mơ hồ nhìn thấy chút đồ vật bên trong, lại nhìn thấy Thẩm Mặc cẩn cẩn dực dực ôm một cái bình ngói, trên miệng bình ngói không cẩn thận dính chút dầu, nàng liền phản ứng lại ở trong đó nhất định là đang đựng dầu!

Bình ngói lớn như vậy ít nhất cũng phải là hai cân dầu, hai cân có thể ăn nữa năm a!

Trong nhà, lúc nấu ăn cũng thường quen nhỏ lên vài giọt, tết đến mới có thể ăn được mấy món rau xào dầu. Nghĩ đến mấy món rau xào béo ngậy, Trương Cúc liền thèm ăn trong miệng không tự chủ được phân bố ra nước bọt.

Nhìn bộ dạng thèm ăn kia của Trương Cúc, Trần Thục Hoa khinh thường bĩu môi. Lúc thường giả bộ bao nhiêu thanh cao, vô cầu vô dục. Còn không phải nhìn thấy dầu liền thèm giống như cẩu nhìn thấy xương hay sao! Trần Thục Hoa cảm thấy các nàng đều giống nhau, bất quá điều kiện nhà Trương Cúc tốt hơn một chút, nàng có tiền riêng mua son phấn trang phục, còn mình nhà nghèo không chỉ không có tiền riêng, ngược lại còn muốn nhận chút công việc may vá trợ giúp chút tiền sinh hoạt trong nhà. Nếu cũng cho nàng tiền mua trang phục như Trương Cúc, nói không chừng nàng so với Trương Cúc còn dễ nhìn hơn, trong thôn hoa khôi còn không biết là người nào. Về phương diện tướng mạo, Trần Thục Hoa xưa nay đều không cho là mình kém hơn Trương Cúc, cho nên khi Trương Cúc được xem là hoa khôi của thôn, thì nàng cho rằng bởi vì nàng không có tiền mua son phấn trang phục mà thôi.

" Trương Cúc, ngươi xem Thẩm Mặc ôm cái kia là bình đựng dầu đi, ngươi nếu mở miệng Chu Cảnh làm sao cũng sẽ cho ngươi nửa bình, nếu là ngươi nháy mắt với hắn nói không chừng cả bình dầu kia hắn đều nguyện ý cho ngươi" Cũng không biết xuất phát từ tâm ý gì, Trần Thục Hoa lại nói ra lời này.

Mặc dù biết Thẩm Mặc ôm bình ngói kia bên trong nhất định là dầu, mà Trương Cúc cũng không tin sẽ chứa đầy. Một cân thịt mỡ bán hai mươi văn, mà một cân dầu liền bán ba mươi văn, cho nên người nông gia thường muốn mua thịt mỡ cho chính mình ăn hơn, còn có thể có vị thịt cũng không muốn tiêu số tiền kia để mua dầu.

Từ khi Chu Cảnh tự tay bắt cho Trương Cúc một cái vương bát lớn kia, Vương lão thái từ miệng người trong thôn biết được sau đó đến Trương gia đại náo một hồi, thành trò cười ở trong thôn, Trương Cúc đối quan hệ với Chu Cảnh thập phần dị ứng.

" Trần Thục Hoa ngươi cũng chớ nói lung tung, ta lúc nào thì muốn qua đồ của người khác! Liền là Chu Cảnh kia lại. Ngao sò cái dạng gì, ta nhìn thấy liền nghĩ muốn phun, một khi nghĩ đến cái gì bị hắn chạm qua đừng nói ăn, ta sẽ trực tiếp phun ra!"

Như là sợ chậm một giây nữa sẽ thực sự dính líu đến Chu Cảnh, Trương Cúc sợ đến liên tục xua xua tay. Động tác này của nàng vốn không hề lớn, nhưng mà ở trên xe bò người chen người, một cái khoát tay này lại là một cái tát đến trên mặt vị phụ nhân bên cạnh.

Phụ nhân bị đánh " Ai u" kêu to một tiếng.

Phụ nhân kia cũng không phải người hiền lành tử tế, căn bản không cho Trương Cúc cơ hội nói xin lỗi, trở tay trở về là một cái tát vang dội. Trực tiếp đem nửa bên mặt Trương Cúc đánh đến đỏ lên, không khỏi chảy ra chút nước mắt trên khoé mắt.

" Phi!" Phụ nhân kia hung ác lớn giọng nói: " Thứ đồ gì đây! Chính mình lớn lên lại là dạng gì. Ngao sò. Cái gì, còn tưởng rằng mình là thiên tiên. Ngồi trên xe bò không sát bên này thì cũng là sát bên kia, giả bộ yêu kiều cái gì. Ta xem trước đây tám phần mười đều là ngồi xe lừa, cho nên thứ tự ngồi xe bò liền không biết trời cao đất rộng đây mà!"

" Không trách mười sáu, mười bảy tuổi còn không tìm được hán tử, náo loạn cả nữa ngày thì ra là một cái hám của! Nhìn thấy hán tử nhà ai lấy ra chút vật gì liền muốn liếm mặt bám đi vào, rõ ràng là cô nương chưa xuất giá, người khác không biết còn tưởng là từ nơi không đứng đắn đi ra. Phụ nữ, mắt sao lại thiển cận như vậy".

Phụ nhân vui sướng mà mắng một trận, cảm thấy chưa đã ghiền còn quay đầu sang đối Chu Cảnh cùng Thẩm Mặc hỏi: " Hai vị tiểu tử các ngươi nói có phải hay không?"

Thẩm Mặc nghĩ dù sao Trương Cúc cũng một cô nương chưa lấy chồng, trước kia cho dù muốn thứ tốt trong tay Chu Cảnh lấy đi, cũng là Chu Cảnh nguyện ý. Trong thôn hàng xóm tất cả đều biết, liền thật không tiện nói cái gì.

Bất quá Chu Cảnh thì khác, hắn luôn nhớ đến sáng nay Trương Cúc không chỉ hạ thấp hắn còn khá là xem thường tiểu phu lang của hắn. Nếu muốn nói cái gì chỉ cần nói hắn là được, tất cả mọi việc trước đây đều là do nguyên chủ làm, hắn cũng không để ý, cũng không nên lãng phí đi làm mất mặt mũi một tiểu cô nương. Mà buổi sáng này chính là không coi tiểu phu lang hắn ra gì, thù này tất nhiên phải báo.

Lúc này quả thực chính là thời cơ trả thù tốt nhất, lập tức liền gật đầu nói: " Đại tỷ, ngài nói thật là đúng!"

Trương Cúc không chịu được nhục nhã này " Oa" một tiếng mà khóc lên.

" Khóc cái gì mà khóc, làm giống như đại tỷ ta bắt nạt một tiểu cô nương ngươi vậy. Ta nói câu nào sai! Người ngồi trên xe đều điếc hết hay sao? Vừa nãy hai ngươi nói cái gì ta đều nghe rõ rõ ràng ràng, bằng không hỏi một chút muội tử bên kia có nghe hay không?" Trương Cúc khóc càng dữ dội, phụ nhân kia chửi đến càng hung ác.

Không gian không lớn, hai nàng nói chuyện cho dù có nhỏ đi nữa người ngồi hai bên hữu tâm vẫn có thể nghe thấy. Phụ nhân bên cạnh cũng nghe được nội dung chuyện các nàng nói, bất quá hai cái tiểu cô nương không chọc tới nàng, nàng cũng sẽ không trắng trợn cùng người khác bắt nạt bọn họ, liền khuyên vài câu đem phụ nhân đang mắng người kia khuyên đi xuống.

Trương Cúc cùng Trương Thục Hoa đến cùng chỉ là hai tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, ở trong thôn làm sao hung hăng bừa bãi cũng bởi vì được gia đình bao che. Đi ra ngoài đụng phải bà nương hung ác, chỉ có thể uỷ uỷ khuất khuất mà khóc, không dám mắng, lại không dám đánh đối phương.

Cũng may phụ nhân kia xuống xe trước tiên, trong xe cuối cùng mới coi như yên tĩnh lại.

Thời điểm xe bò tiến vào Vương gia thôn, trời đã gần tối đen. Thẩm Lâm đứng ở cửa ngóng ngóng mà nhìn ra bên ngoài, biết rõ ràng trong nhà chỉ còn dư lại năm văn tiền đồng, Thẩm Mặc cùng Chu Cảnh không thể nào bỏ ra hai văn tiền mỗi người để ngồi xe trở về, nhưng mà lúc tiếng xe bò vang lên Thẩm Lâm cũng không nhịn được mà hướng mắt nhìn quanh.

Không nghĩ tới xe bò ngừng lại ở trước cửa nhà hắn, Chu Cảnh cùng Thẩm Mặc còn thực sự ngồi trên xe. Mà Thẩm Lâm cũng trong thời gian ngắn phát hiện ra hai người Trương Cúc và Trần Thục Hoa.

Rõ ràng Trương Cúc khóc đến hai mắt đỏ chót, mới càng giống như lúc bị bắt nạt trước đây. Thẩm Lâm lại theo bản năng đề phòng hỏi: " Đại ca, ngươi có hay không bị bắt nạt, Chu Cảnh có đem đồ vật tặng đi không?"

Lúc này ca phu cũng không gọi.

" Tiểu tử ngươi ở đây sao không biết lớn nhỏ, gọi thẳng tên của ta, cũng không cần ở lại nhà ta ăn cơm". Chu Cảnh không đầu không đuôi mắng: " Không thấy ca ngươi trong tay ôm cái bình trên lưng còn cõng cái sọt hay sao, đều nặng đến trùng xuống, nhanh chóng có chút nhãn lực qua phụ giúp đi".

Thẩm Lâm lúc này mới chú ý tới trên lưng hai người mang hai cái sọt lớn, trong tay Thẩm Mặc còn cẩn thận ôm một cái bình ngói giống như bảo bối.

Thẩm Lâm cũng không phản ứng nói: " Đồ chơi này ta cũng biết làm, nếu các ngươi yêu thích ta lên núi chiếc cành cây một hồi có thể làm ra tới mười hai mươi cái, tội gì tiêu tiền mua a!".

Ngoài miệng mặc dù nói như thế, nhưng vẫn tiếp nhận cái sọt lớn trên lưng Thẩm Mặc được Chu Cảnh đưa tới. Trọng lượng của cái sọt ngoài dự liệu của Thẩm Lâm, thiếu chút nữa là không bắt được.

May mà hắn phản ứng nhanh ôm chặt lấy, lúc này hắn lộ ra biểu tình không thể tin, thật nhanh xóc lên cái nắp liếc mắt nhìn vào bên trong lại nhanh chóng khép lại.

Biểu tình giống như ôm cái gì trân bảo quý hiếm chạy thẳng vào trong phòng, liền ngay cả đại ca còn ở bên ngoài đều không quan tâm.

Thẩm Mặc bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Chu Cảnh tiếp nhận bình đựng dầu, chờ Thẩm Mặc nhảy xuống xe hắn cũng theo sau xuống khỏi xe bò.

Thời điểm mà Thẩm Lâm xóc lên nắp đậy. Từ góc độ của Trần Thục Hoa cùng Trương Cúc có thể vừa vặn nhìn thấy đồ vật bên trong cái sọt. Phía dưới là cái gì thì nhìn không rõ lắm, bất quá bên trên tất cả đều là thịt cùng xương cốt.

Trần Thục Hoa chờ người đi xa mới nói: " Dĩ nhiên là thịt! Chu Cảnh làm sao mua được nhiều thịt như vậy?"

Dường như thật sự thay Trương Cúc đáng tiếc, Trần Thục Hoa than thở: " Nếu là nữ nhân kia không gây chuyện, nói không chắc này đó thịt đều là của ngươi. Ta xem chỗ thịt kia cũng có đến mấy cân, cũng không ít a!"

Trương Cúc không biết nghĩ tới cái gì, trong đôi mắt sưng húp loé ra nồng đậm không cam lòng. Trần Thục Hoa nhìn xem bộ dáng này của Trương Cúc thầm mắng một câu: " Còn muốn giả bộ trinh tiết"

HẾT CHƯƠNG 13

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro