Chương 15: Cấp phu lang dùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Được ăn no nên cũng có chút chống đỡ, Chu Cảnh sẽ không để Thẩm Mặc đi ngủ sớm, mà là đem ngọn đèn mới mua lấy ra đốt. Buổi tối , ngọn đèn chiếu vào trên mặt Thẩm Mặc rõ rõ ràng ràng, đem Thẩm Mặc chiếu lên một vẻ đẹp mông lung, bất tri bất giác làm Chu Cảnh nhìn đến ngây dại.

Thẩm Mặc nói mãi đột nhiên không nghe thấy Chu Cảnh trả lời, ngẩng đầu liền nhìn thấy người kia trực diện nhìn chằm chằm chính mình, ánh mắt kia như dại ra làm cho hắn cảm thấy không được tự nhiên.

Hắn đột nhiện đưa tay ra muốn sờ sờ lên mặt, lại bị ngọn đèn chiếu đến một chút nhìn thấy trên tay toàn bộ da đều bị nứt ra. To to nhỏ nhỏ những vết nứt che kín mu bàn tay, có chỗ da còn bị sạm đi nhìn giống như chưa được rửa sạch sẽ. Nghĩ đến tay Chu Cảnh nhẵn nhụi như vậy, Thẩm Mặc lặng lẽ lấy tay đem về, đầu cũng cuối xuống.

" Không dễ nhìn, đừng xem, trên mặt ta da đều bị nứt"

Bỗng nhiên, Chu Cảnh như nghĩ đến cái gì, vẫn chưa có trả lời, trái lại khom lưng đưa tay xuống gầm giường đem đồ vật lấy ra. Thái độ trầm mặc này làm Thẩm Mặc cảm thấy như bị thất lạc, lén lút đưa tay dấu ở phía sau. Một cái song nhi, tay thô thành như hắn vậy, nhất định rất khó xem, còn có mặt của hắn kia! Có phải không bao lâu nữa cũng sẽ không còn hợp khẩu vị của Chu Cảnh nữa hay không?

Thẩm Mặc nghĩ bậy nghĩ bạ không bao lâu, Chu Cảnh liền cầm thứ gì đó đi tới. Đột nhiên trên tay mát lạnh. Cúi đầu nhìn lại, Chu Cảnh từ một cái chai nho nhỏ lấy ra ít chất lỏng bên trong bôi ở trên tay của hắn.

Đồ vật kia chính là " bảo bối" ngày ấy tìm thấy ở trên núi có thể bán được giá cao.

" A, ngươi... đồ vật này quý giá lắm, ngươi làm sao lại cho ta dùng! Mau giữ lại, ngày sau còn bán lấy tiền a!" Thẩm Mặc vừa nói vừa muốn tránh thoát khỏi tay Chu Cảnh.

" Quý giá thì quý giá, người khác có thể dùng được, tại sao ngươi không thể dùng được? Huống chi vật này của chúng ta" Cầm trong tay tuýp kem dưỡng, Chu Cảnh nhìn qua loa nếu là ở hiện đại cũng phải mấy trăm ngàn. Bởi vì hắn cùng với một số công ty mỹ phẩm dưỡng da từng có quan hệ làm ăn nên cũng biết chút giá cả.

Thái độ Chu Cảnh rất cường ngạnh, không thể nghi ngờ. Đối với Thẩm Mặc mấy đồ vật này vẫn là tương đối trân quý, hắn dù sao cũng là một người nông gia bình thường. Nếu không phải có Chu Cảnh hắn mới có thể sử dụng thứ quý trọng như thế, bằng không chính là sờ một cái, lão bản ở cửa hàng cũng không chịu cho hắn sờ đâu!

Ở Thẩm Mặc luôn có ý nghĩ thâm căn cố đế của người nông gia, có thứ gì tốt là phải đem bán lấy tiền, làm sao có thể lấy ra dùng ở trên người mình.

Thẩm Mặc bất an nói: " Không cần, vật này mắc như vậy vẫn là giữ lại đổi lấy tiền đi, lúc đó có thể đem nhà sữa chữa lại, mua thêm chút gia dụng. Tay của ta bôi chút mỡ lợn là tốt rồi".

Không quản Thẩm Mặc nói thế nào, Chu Cảnh vẫn cứ tự nhiên tỉ mỉ thoa kem dưỡng da trên tay cho Thẩm Mặc.

Thoa xong, Chu Cảnh hỏi: " Cảm thấy thế nào?"

Ẩm ướt trơn mịn, không một chút bết dính, rất thoải mái. Hơn nữa lại có một mùi thơm thoang thoảng, khá giống mùi thuốc.

Thẩm Mặc cũng không dám nói ra như thế, hắn sợ nếu như nói thật Chu Cảnh sẽ còn muốn hắn dùng tiếp cái này. Mà bất kể nói thế nào, đây cũng là tấm lòng thành của Chu Cảnh đối với hắn, nếu hắn nói thẳng là dùng không tốt, lại sợ sẽ làm tổn thương trái tim Chu Cảnh.

Cuối cùng, nghẹn ra một câu: " Cũng được".

Chu Cảnh sớm đã nhìn thấu hắn, trực tiếp quyết định nói: " Mấy ngày nay, ngươi lúc không làm việc liền thoa cái này lên, chỉ cần mười ngày nửa tháng là tay có thể tốt".

" A! Không được, lần trước một cái son môi đã bán năm mươi lượng, cái này so với son môi kia giá cũng không thấp hơn, ta làm sao có thể dùng năm mươi lượng bạc để bôi trên tay. Đợi đến khi bán được tiền, mua cho ta thuốc mỡ mấy trăm văn dùng là tốt rồi!" Thẩm Mặc hoảng sợ mà vội vàng nói.

Chu Cảnh mặt không hề có điểm báo trước mà trầm xuống, trầm ngâm nói: " Tiểu Mặc, ngươi là phu lang của ta, hiện tại ngươi lại nói mình không thể dùng nổi đồ vật có giá năm mươi lượng, là muốn đánh vào mặt ta sao? Ngươi vẫn cảm thấy ta không có bản lĩnh, đồ vật này đó năm mươi lượng ta đều không mua được cho phu lang của mình".

" Chuyện này... ta không phải có ý đó" Thẩm Mặc tay chân luống cuống, không biết giải thích thế nào mới tốt.

Từ ngày ấy hắn cứu Chu Cảnh, nhìn thấy những vật liệu trên người Chu Cảnh tốt như vậy, nghĩ đến tại một thế giới khác Chu Cảnh cũng là một công tử cực kỳ có tiền. Như vậy đừng nói năm mươi lượng, chính là năm trăm lượng cũng bất quá chỉ là một bữa cơm, một chén trà mà thôi. Hiện tại hắn nói thế, không khác gì là tát một cái vào mặt Chu Cảnh. Ở thôn này, hán tử đều cực kỳ lưu ý mặt mũi, e sợ người ngoài nói mình nghèo khổ không nuôi nổi phu lang. Không cần phải nói, Chu Cảnh lại là quý công tử có bản lĩnh như vậy. Nhất thời, Thẩm Mặc liền biết mình đã nói sai, hắn vừa mới dùng thủ đoạn lừa dối gạt Chu Cảnh tới tay, trong lòng vẫn chưa yên ổn, hiện nay chỉ sợ Chu Cảnh lại chán ghét hắn, gấp đến độ không biết phải nói như thế nào.

Bộ dáng này của Thẩm Mặc làm cho Chu Cảnh mềm lòng, vốn chỉ là muốn bức bách hắn đi vào khuôn phép nên mới giả vờ giả vịt mà nói như thế.

Sâu sắc thở dài, Chu Cảnh chặt chẽ nắm lấy tay Thẩm Mặc, Thẩm Mặc cơ hồ là đồng dạng dùng sức nắm trở lại tay Chu Cảnh.

Chu Cảnh nói: " Tiểu Mặc đừng sợ, không quản ngươi làm cái gì hay là phát sinh chuyện gì, ngươi phải nhớ kỹ ngươi là phu lang của ta, ta là hán tử của ngươi. Chính là nếu như ta có chết ta cũng phải bò lại bên cạnh ngươi trong coi ngươi tới hơi thở cuối cùng, ta mới bằng lòng chết. Cho nên đừng sợ, đừng cảm thấy ta sẽ vì một câu nói của ngươi mà ta sẽ rời đi ngươi. Đời này kiếp này ta sẽ che chở cho ngươi, chúng ta sẽ cùng sống cùng chết, chắn chắc sẽ không rời đi trước".

Thẩm Mặc tuyệt đối không phải là người hèn nhát, từ nhỏ đã ở phía sau lưng mẹ kế kiếm sống, kết hôn liền gặp phải một người hán tử như vậy, tâm hắn đã cứng rắn đến chính mình cũng không thể tưởng tượng nổi. Mà đối mặt với Chu Cảnh, người này chỉ cần vài ba câu nói là có thể chọc cho trong lòng hắn mềm mại.

Thẩm Mặc không chịu đựng nổi trong đôi mắt chua xót hoá thành nước mắt, liền cuối đầu kiên nhẫn một chút.

Chu Cảnh nói tiếp: " Tiểu Mặc, hiện tại ta chẳng hề làm gì cả, ngươi có thể sẽ cảm thấy được ta không có biện pháp kiếm tiền, cảm thấy bất an, cho là này đó ngân lượng là toàn bộ tài sản của chúng ta. Mà ngươi phải tin tưởng hán tử của ngươi không phải là người không có bản lĩnh như vậy".

" Kỳ thực lần trước ta lên trấn tuỳ tiện đi dạo một chút, ta cũng nhìn ra được một cái nghề có thể làm. Nhà chúng ta cho dù đồ vật đều là bảo bối, mà quá mức gây chú ý, không thể một lúc lấy ra nhiều đồ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ gặp rắc rối. Bởi vậy ta liền có tâm tư buôn bán".

" Nhìn tới nhìn lui, ta phát hiện trên trấn chúng ta tựa hồ có hai, ba giang cửa hàng lạp xưởng , hơn nữa sinh ý dị thường tốt, trùng hợp ta cũng sẽ làm cái này, muốn làm một chút bán thử xem. Không quản có buôn bán tốt hay không, chắc chắn sẽ không miệng ăn núi lỡ".

Thẩm Mặc hỏi: " Cảnh ca, ngươi dĩ nhiên sẽ làm lạp xưởng, cái vật kia rất tinh quý, chỉ có gia đình giàu có mới có thể ăn, một cân là muốn ba mươi văn tiền a!"

Chu Cảnh cười nói: " Phu lang, vi phu đã nói qua vi phu vẫn rất có bản lĩnh". Ở hiện đại, hắn là tay trắng dựng nghiệp, người quyền quý trong thương trường cũng không dám khing thường hắn nhân tài mới xuất hiện. Còn có thật nhiều lão tổng tài vì muốn lôi kéo hắn, phi thường nguyện ý đem hắn hợp tác cùng thiên kim của bọn họ.

" Ân, ta tin tưởng" Thẩm Mặc chân thành mà tín nhiệm.

" Như vậy ngươi liền biểu hiện thành ý đi, mỗi ngày ngươi đều phải dùng cái này".

Nói đến cái này, Thẩm Mặc vẫn là không nỡ.

Chu Cảnh hạ xuống một liều thuốc mạnh nói: " Tiểu Mặc, ngươi xem ta có tay nghề, nhà chúng ta lại có tiền, ngươi nói ngày trải qua nhất định sẽ càng tốt. Thời điểm đó có tiền, bên ngoài oanh oanh yến yến sẽ kéo tới, các nàng không giống ngươi cái này không nỡ cái kia không nỡ, lúc đó từng người từng người ăn mặc trang điểm lộng lẫy, da thịt như hoa sen mới nở kéo đến..."

Câu nói kế tiếp không cần Chu Cảnh nói xong, Thẩm Mặc liền tự mình não bổ đi ra. Hắn cúi đầu xem xem hai tay chính mình thô ráp, hắn không chút hoài nghi nhật tử trong nhà sẽ ngày càng tốt hơn, thật đến lúc đó hắn thô ráp xấu xí như vậy làm sao cùng này đó yêu tinh bên ngoài so đo chứ. Chu Cảnh không thể bị người khác đoạt đi, đó là hắn không dễ dàng gì lừa gạt tới tay a!

Thẩm Mặc cắn răng nói: " Được, ta dùng"

Chu Cảnh tận dụng mọi thời cơ, đem mặt nạ lấy ra một cái cho Thẩm Mặc dùng. Thẩm Mặc vốn không muốn, Chu Cảnh lần thứ hai mượn yêu tinh bên ngoài làm cớ, đồng thời nói dối Thẩm Mặc vật này sắp hết hạn sử dụng , không còn được mấy ngày sẽ hỏng. Bọn họ khẳng định trong thời gian ngắn sẽ không ra tay bán mấy đồ vật này, nếu không dùng vứt đi đều là bạc. Thẩm Mặc không biết Chu Cảnh nói thật hay giả, nhưng mà xem thái độ chân thành của Chu Cảnh nên hắn sẽ tin.

Thẩm Mặc đắp mặt nạ trên mặt, thoải mái híp mắt. Chu Cảnh cùng hắn nói một chút tính toán sau này.

" Phòng ở của chúng ta quá rách, nhất định phải sữa lại, sáng mai thừa dịp người trong thôn chưa thức dậy ta liền đi tìm thôn trưởng cùng hắn thương lượng mua lại mảnh đất chúng ta đang trụ. Ta dự dịnh mua lớn một chút, chỗ chúng ta quá nhỏ, liền cái sân cũng không có. Bất quá trước tiên mua lại cũng không nói ra, bởi vì ta còn muốn xây phòng ở. Vừa mua đất vừa xây phòng ở khẳng định sẽ có người đỏ mắt".

Thẩm Mặc gật đầu, vừa nghĩ tới phòng ở thuộc về chính mình hắn liền cao hứng đến kích động hận không thể nhảy dựng lên mà hát.

Thẩm Mặc hỏi: " Chúng ta mua bao nhiêu đất? Xây phòng ở như thế nào?" Tròng lòng hắn kỳ thực đặt biệt mong muốn một toà nhà ngói gạch xanh lớn, trong thôn này chỉ có hai hộ ở nổi, một là gia đình thôn trưởng, còn lại là gia đình Vương nhà giàu.

Chu Cảnh nói: " Ta nghe ngóng, nền nhà mà hơn 300 mét vuông phải tốn hơn hai mươi lăm lượng bạc, một toà nhà ngói gạch xanh ba gian cũng phải tiêu mất bảy, tám lượng. Ta dự định xây năm gian, ba căn phòng ngủ, một gian nhà chính chuyên dùng để tiếp khách, một gian nhà bếp. Xây tốt một chút, mười lượng là đủ. Như vậy tốn khoảng bốn mươi lượng, chúng ta còn không tới mười lượng làm vốn quay vòng, làm cái buôn bán nhỏ, bày một sạp hàng là đủ rồi'.

Mua đất xây phòng ở, vô luận cái nào cũng quý, Thẩm Mặc cảm thấy rất đáng giá.

Vừa nghĩ tới hắn có thể nắm giữ phòng ở của chính mình, ở trong thôn một cái nhà ngói gạch xanh lớn, Thẩm Mặc trên mặt liền vui mừng hớn hở. Cặp mắt phượng đẹp đẽ kia bên trong đều là tràn đầy hạnh phúc, Chu Cảnh nhìn đến loại vui sướng đó hơi hơi suy nghĩ một chút.

" Hết thời gian, đem mặt nạ lấy xuống, cho ta sờ một cái xem có nhẵn nhụi hay không". Chu Cảnh cũng không cho Thẩm Mặc thời gian phản ứng, lấy xuống mặt nạ trên mặt người ta liền đi lên nắm hai cái, một tay hắn trượt lên xuống cũng không nói, trái lại giống như sói đói nhào tới nhấn tại cổ Thẩm Mặc cắn xuống, chỉ chốc lát sau liền hai người cuốn thành một đoàn.

Sáng sớm, trời còn chưa sáng, Chu Cảnh liền bò dậy. Đầu tiên là làm cho tiểu phu lang hắn một nồi cháo thịt bằm, chưng một bát lớn canh trứng gà, liền mang một miếng thịt đi tới nhà lý chính.

Lý chính còn chưa dậy, nghe tiếng gõ cửa trước tiên đáp một tiếng, mới chậm rì rì đi ra. Vừa nhìn thấy là Chu Cảnh, hắn trước tiên là sửng sốt.

Chu Cảnh người này ở trong thôn mất hết tên tuổi, hắn làm lý chính cũng không muốn tiếp xúc với người này. Lần này thấy hắn đến, trong tay còn mang một miếng thịt lớn như vậy, chỉ sợ gây phiền toái gì mới cầu tới cửa, cho nên chẳng hề cho hắn vào nhà, chỉ chặn ở cửa hỏi Chu Cảnh đến là có chuyện gì.

Thái độ này, Chu Cảnh cũng chẳng hề tức giận.

Nói thẳng: " Lần này tới là tiểu tử có ít tiền, nghĩ muốn đem khối đất đang trụ mua lại, không biết có thể làm phiền lý chính một hồi được không, cùng tiểu tử ta đi một chuyến nha môn".

HẾT CHƯƠNG 15

chương sau nữa chồng Tiểu Lâm xuất hiện nha quý dzị, cặp này thú vị lắm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro