chương 3 Bà bị cắm sừng rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong chiếc Lincoln màu đen, ở ghế sau, Chử Dung Thời đang nghe trợ lý báo cáo tiến độ công việc thì điện thoại di động rung lên.

Chử Dung Thời nhìn vào màn hình để xem người gọi, rồi cầm điện thoại lên: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút.”

Điện thoại vừa chuyển được, giọng nói nôn nóng của Ninh Mẫn truyền đến qua ống nghe: “Dung Thời, Niệm Niệm lại xảy ra chuyện rồi. Hiện giờ đang ở bệnh viện Nhân Dân số 1. Mẹ ở quá xa, con mau qua xem em sao.”

Chử Dung Thời: “Được rồi, mẹ đừng lo lắng, con sẽ đến ngay.”

Sau khi cúp máy, Chử Dung Thời bảo tài xế lái xe đến bệnh viện Nhân Dân số 1. Trong suốt hành trình, anh không nói gì, nhưng trợ lý nhạy bén nhận ra rằng tâm trạng của Chử Dung Thời rất không tốt.

Anh ta vừa lờ mờ nghe được vài câu trong điện thoại, hình như là chuyện em trai của ông chủ lại gây rắc rối.

Tuy nhiên, trợ lý có chút thắc mắc. Trước đây, khi ông chủ đang làm việc, dù gặp phải tình huống này, ông chủ thường bỏ qua hoặc coi Tề Niệm như một vũng bùn lầy. Sở dĩ ông chủ quan tâm đến đối phương, hoàn toàn là vì không muốn mẹ mình lo lắng.

Cho nên ông chủ chưa bao giờ thể hiện cảm xúc thừa thãi, nhưng lần này có chuyện gì mà khiến anh ấy không vui như vậy?

Trợ lý cảm thấy khó hiểu, nhưng phỏng chừng nếu Tề Niệm có gặp chuyện không tốt, thì đối phương cũng không đáng để thương hại, bởi cứ cách vài ngày lại gây rắc rối. Nếu là em trai mình, anh ta sẽ đánh gãy chân đối phương.

Chử Dung Thời nghĩ đến sáng nay khi nhìn thấy gương mặt kia, giống hệt như cậu bé ngoan ngoãn nhiều năm trước, sắc mặt càng trở nên đen tối.

“Phụ huynh Hàn Kiệt, mong bà bình tĩnh một chút.” Phụ đạo viên trẻ tuổi đau đầu nhẹ nhàng khuyên nhủ người phụ nữ đang kích động.

Người phụ nữ này là mẹ của Hàn Kiệt, có gương mặt giống hệt Hàn Kiệt và thái độ chanh chua tương tự.

Bà ta mặc đồ hiệu, vẻ mặt kiêu ngạo, thân thể béo lùn cố gắng lướt qua cô giáo trẻ, không ngừng mắng chửi Tề Niệm.

Khi nghe phụ đạo viên nói, ánh mắt Hàn ma ma đầy khinh thường: “Cô bảo tôi làm sao bình tĩnh được?! Tôi nói với cô, cô là cô giáo của con trai tôi phải không? Cô nhìn xem con trai tôi giờ ra sao mà cô còn ở đây bênh vực nó. Không phải tôi nói quá đâu, cô còn trẻ quá, khi cô có con, cô sẽ hiểu tâm trạng của tôi hiện tại.”

Phụ đạo viên khẽ lau nước bọt văng trên mặt, giải thích lần nữa: “Mẹ Hàn Kiệt à không phải là tôi bênh vực ai đâu, nhưng mà con trai ngài tự mình làm bản thân ngã, không thể trách em Tề Niệm được.”

“Cô còn nói không phải cô bênh vực à!” Bà ta đi trên đôi giày cao gót, chống nạnh đi tới đi lui như quả bóng cao su tròn trịa “Con trai tôi đã lớn như thế này rồi, sao lại có thể tự làm bản thân ngã được?! Cô nhìn xem nó thành ra thế nào? Cô coi tôi là bị ngu à?'

Chỉ thấy Hàn Kiệt ngồi trên ghế, trán quấn băng trắng, sắc mặt có vẻ nhợt nhạt. Dù vậy, từ đầu đến cuối hắn không nói gì, chỉ nhìn Tề Niệm với ánh mắt đầy phẫn hận và kiêng kị.

Tề Niệm đứng ở phía sau của phụ đạo viên, không nói một lời, cúi đầu, mái tóc quăn xõa xuống uể oải, gương mặt đẹp như vậy mà giờ đây lại càng thêm khiến người khác thấy thương.

Giống như một con cừu non bị bắt nạt.

Có người không nhịn được, hộ sĩ liền đến nhắc nhở mẹ Hàn Kiệt: “Nữ sĩ, đây là bệnh viện, còn có những bệnh nhân khác, xin ngài bình tĩnh một chút.”

Lúc kết hôn chẳng ai biết bà Hàn, bà ta chỉ thẳng vào hộ sĩ mà nói: “Cô nhàn rỗi không có việc gì sao? Đi chăm sóc con trai của tôi đi, không thấy con trai tôi thành ra thế này à, thật quá vô trách nhiệm, tôi sẽ khiếu nại cô!”

Hộ sĩ không ngờ người này lại không lý lẽ như vậy, mặt đỏ bừng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, xoay người rời đi.

Phụ đạo viên đứng bên cạnh vẻ mặt đau đầu. Dù biết Tề Niệm thường gây chuyện, nhưng nàng hiểu nguyên nhân sự việc cuối cùng, nhận ra rằng vấn đề không phải ở Tề Niệm mà hoàn toàn là do Hàn Kiệt. Hàn mama chỉ biết mắng chửi mà không phân biệt rõ ràng. Nàng thật sự chưa thấy ai thiếu lý lẽ như vậy.

Phụ đạo viên dù sao cũng còn trẻ và đang là nghiên cứu sinh lúc này gần như sắp khóc.

Kết quả lúc nàng không chú ý bị mẹ Hàn Kiệt đẩy nhẹ một cái. Dù nàng có cao nhưng thân hình gầy yếu, bị đẩy một cái liền lùi lại.

Một đôi tay bỗng nhiên đỡ lấy cánh tay nàng, phụ đạo viên quay đầu thấy là Tề Niệm.

Tề Niệm chỉ đỡ nàng một chút rồi lập tức buông tay ra, đứng trước mặt Hàn ma ma với vẻ mặt kiên quyết, bảo vệ phụ đạo viên.

Nghẹn nửa ngày, cuối cùng Tề Niệm lắp bắp nói: “Bà... Bà sao còn động thủ? Đây không đúng!”

Phụ đạo viên vội vàng tiến lên, định tiếp tục khuyên bà Hàn. Dù sao, nàng cũng là giáo viên của học sinh, không thể đứng yên không làm gì.

Bà Hàn cười lạnh mặt dữ tợn khối thịt trên mặt của bà ta run lên: “Nếu không muốn tao động thủ thì đi cùng tao, xin lỗi con trai của tao phải khom lưng 90 độ!”

Khi Chử Dung Thời đến, từ xa đã nghe thấy giọng nói sắc nhọn của bà Hàn. Anh tiến lại gần, liếc mắt thấy Tề Niệm đang nỗ lực ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng.

Đối phương gắt gao nắm tay, nhấp môi, vẻ mặt quật cường nhìn người đối diện, giống như đang đối mặt với một con ác lang cừu non.

Bà Hàn thấy Tề Niệm không nói lời nào, tưởng rằng phải mắng thêm. Lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ bên cạnh truyền đến: “Xin lỗi? Bà có phải quá sốt ruột không?”

Mẹ Hàn Kiệt theo bản năng quay đầu, thấy một người đàn ông mặc tây trang chỉnh tề, khí thế mạnh mẽ đến nỗi có phần đáng sợ, phía sau anh còn có một người đàn ông đeo kính.

Bà Hàn giọng nói lập tức yếu đi nhiều: “Cậu là ai?”

Chử Dung Thời tiến lại gần Tề Niệm, mẹ Hàn Kiệt theo bản năng lùi lại, thấy nam nhân đứng chắn trước mặt Tề Niệm với tư thế bảo vệ rõ ràng: “Tôi là anh trai của Tề Niệm. Nếu con trai bà bị thương quả thật là do em trai tôi gây ra, tôi tự nhiên sẽ để em ấy xin lỗi cũng sẽ bồi thường để bà hài lòng.”

Anh nói xong, không chờ bà Hàn trên mặt hiện ra nụ cười, ngữ khí đột nhiên nghiêm khắc: “Nhưng nếu không phải do em ấy sai, bà sẽ bồi thường như thế nào cho một đứa trẻ mới trưởng thành bị bà đe dọa đến mức bị tổn thương? Nếu em ấy vì vậy mà gặp vấn đề tâm lý thì sao? Bà có thể chịu trách nhiệm không?”

Tề Niệm từ lúc Chử Dung Thời xuất hiện và đứng chắn trước mặt mình, cảm thấy hơi ngơ ngác.

Cậy chưa bao giờ được bảo vệ như vậy, giờ phút này Tề Niệm cảm thấy Chử Dung Thời hoàn toàn không đáng sợ. Cậu chớp mắt, cố gắng không để mình khóc.

Bên tai là tiếng phụ đạo viên thì thầm an ủi. Tề Niệm dựa vào sự bảo vệ của Chử Dung Thời, lén nhìn mẹ Hàn Kiệt.

Sau đó, cậu bĩu môi nghĩ: 【 Bà ta chắc chắn không biết chồng bà ta hiện giờ đang ở đâu nhỉ? 】

Hàn ma ma vốn định biện minh cho mình, bỗng nghe Tề Niệm nói, theo bản năng nghĩ rằng, chồng mình ra ngoài nói chuyện làm ăn, còn có thể ở đâu được?

Chử Dung Thời dừng lại một chút, thấy Tề Niệm không mở miệng, liền nghe được âm thanh của đối phương.

Tề Niệm bắt đầu tự hỏi rồi tự trả lời: 【 Chồng bà ta gần đây lại tìm... để xem nào, ồ hẳn là người thứ 6 rồi, phòng 203 khách sạn xx. Bà ta không nhanh chạy đi bắt gian, lại ở đây làm khó một đứa trẻ mới trưởng thành, khụ khụ... Anh của mình nói vậy, hơn nữa thật sự không phải lỗi của mình, con bà ấy quá độc ác, đi hãm hại người khác, Lữ Trạch hình như chuẩn bị nhảy lầu, đang viết di thư. A... sao lại lằng nhằng như vậy, nhưng nếu bây giờ đi cứu thì có thể kịp thời cứu được cậu ấy không? 】

Nghe vậy, mẹ Hàn Kiệt ngẩn người: “!”

Phụ đạo viên: “!!! Lữ Trạch cũng là học trò của tôi mà!”

Chử Dung Thời nhìn hai người kia hoảng loạn chạy đi, rồi quay đầu nhìn Tề Niệm, người sau vẫn mở to đôi mắt vô tội, dường như không biết mình đã nói gì.

Thấy Chử Dung Thời nhìn mình, Tề Niệm cảm thấy lo lắng, nhưng nghĩ đến việc vừa được bảo vệ, cậu vẫn cố gắng lấy hết  dũng cảm: “Anh, cảm ơn anh.”

Chử Dung Thời nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu rồi dời mắt, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng “Ừm”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy