Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Ngày thứ mười ba biến thành chó

Thật ra Cố Kinh Giới cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi.

Dù sao bây giờ anh vẫn chưa phải là chủ nhân của con Husky này, không có tư cách quyết định có nên đưa Đinh Đinh đi triệt sản không.

Nhưng sau đó, chú chó Husky giống như nghe hiểu, cả quá trình trên xe chỉa mông về phía anh giận dỗi.

"Đinh Đinh?" Anh gọi nó mấy tiếng.

Husky không thèm để ý như cũ.

Tiểu Vương cười nói: "Anh Cố, chẳng lẽ là do nó nghe hiểu rằng anh muốn mang nó đi triệt sản nên tức giận."

Có khi thế.

Cố Kinh Giới nghĩ nghĩ, giơ tay vuốt vuốt sóng lưng con chó, giọng điệu chậm rãi nói: "Đinh Đinh, vừa nãy tao nói đùa với mày thôi."

Husky lúc này mới xoay đầu u oán mà nhìn anh một cái.

Đôi mắt màu xanh trong veo ươn ướt, dường như chứa đầy ủy khuất.

Cố Kinh Giới nhịn không được bật cười một tiếng, gẩy gẩy nhúm lông mềm mại trên người nó: "Được rồi, đừng giận nữa nhé, đến tối dẫn mày về mời mày bữa tiệc lớn."

Úc Đinh nghe vậy miệng bắt đầu không biết cố gắng mà chảy nước miếng.

—— Lại là phản ứng bản năng khi biến thành chó.

Tiểng Vương cũng Quan Thiệu bên cạnh thấy thế đều có chút giật mình.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy khía cạnh dịu dàng này của Cố Kinh Giới.

Mặc dù sự dịu dàng của anh chỉ dành cho một con chó.

Xe bảo mẫu lái ra khỏi gara đậu xe ngầm. Trong khi tài xế đang đi vòng quanh, Úc Đinh mở cửa sổ và thoáng thấy chiếc xe G lớn to màu bạc đậu bên đường.

Đoán chừng là tối qua Hàng Quốc Hào lái đến đây.

Khi chiếc xe đã đi qua hoàn toàn, Úc Đinh miễn cưỡng nhìn đi chỗ khác. Hắn trân trọng chiếc xe này, hắn đã mua nó khi nhận được số tiền quảng cáo khổng lồ đầu tiên và phải xếp hàng chờ gần một năm để có được nó.

Chỉ là với tư cách là idol của nhóm nhạc nam, Úc Đinh đã ký thỏa thuận với công ty, để tránh những tin tức tiêu cực như vi phạm lái xe khi say rượu, hắn không được phép lái xe. Vì vậy, mặc dù Úc Đinh thích lái xe nhưng hắn chưa bao giờ ngồi vào ghế lái của chiếc xe G lớn này được mấy lần kể từ khi mua nó.

Cố Kinh Giới đã sớm nhận ra chiếc xe địa hình cỡ lớn có màu sắc đặc biệt này, ánh mắt thâm trầm.

Tiểu Vương cũng liếc nhìn nó một cái, hâm mộ nói: "Xe đẹp ghê."

Quan Thiệu như nhớ đến cái gì, quay đầu nói với Cố Kinh Giới: "Thương hiệu Mercedes gần đây đã liên hệ với công ty chúng ta, nói rằng họ muốn mời em làm người phát ngôn thương hiệu cho một dòng xe mới... Em cân nhắc chút đi."

Thành thật mà nói, chi phí quảng cáo cho những chiếc xe thương hiệu hạng sang như vậy không cao.

Nhưng điều đó phù hợp với vị trí hiện tại của Cố Kinh Giới. Anh vừa đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Cannes và trở thành diễn viên hạng nhất ở độ tuổi đôi mươi. Anh cần phải tiến lên một tầm cao hơn về mọi mặt.

Đặc biệt là đại ngôn quảng cáo, thà thiếu còn hơn là ẩu.

Cố Kinh Giới: "Ừm, nói sau đi."

Úc Đinh nghĩ thầm đúng là kiêu muốn chết.

Nếu Mercedes mời hắn làm người phát ngôn, hắn nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.

"Người phát ngôn được các thương hiệu xe hơi hạng sang này thuê trong hai năm qua đều là những người nổi tiếng trên Internet. Em là minh tinh đầu tiên lấy điều này làm bước đệm cho những đại ngôn xa xỉ..." Quan Thiệu nói, thấy Cố Kinh Giới có vẻ không động lòng, liền nói thêm một câu: "Úc Đinh có vẻ rất thích các dòng xe Mercedes-Benz, trước đây cậu ta mới mua một chiếc G lớn."

Không biết những lời này đã chạm đến Cố Kinh Giới ở chỗ nào.

Anh nghĩ rồi lại nói: "Vậy anh liên hệ trước với thương hiệu đi, sau khi kết thúc kỷ nghỉ chắc em không còn nhiều thời gian rảnh đâu."

Quan Thiệu gật đầu, "Được."

Úc Đinh:??

Vì sao lại bất động cue hắn.

Nếu là trước đây, Úc Đinh trong tiềm thức sẽ cho rằng Quan Thiệu muốn lợi dụng thân phận đối thủ của hai người để kích thích Cố Kinh Giới.

Giống như những món đồ mà hắn chỉ có thể mơ ước nghĩ đến nhưng anh đã có trong tầm tay.

Nhưng bây giờ, sau khi xem siêu thoại CP tối qua, Úc Đinh có chút không chắc lắm.

Hắn ghé sát sang một bên, lặng lẽ quan sát Cố Kinh Giới, phát hiện đối phương ôm ngực, sắc mặt có chút tại nhợt.

Do sáng nay quên uống thuốc à?

Mũi Úc Đinh ngửi ngửi, từ dưới gầm xe lấy ra một thùng nước khoáng, cắn một chai đặt lên đùi Cố Kinh Giới.

Cố Kinh Giới nhìn nó, "Mày đưa nước cho tao làm gì?"

Úc Đinh giơ chân lên chỉ vào chỗ phồng nhẹ trong túi quần của anh.

Cố Kinh Giới lấy ra thì thấy đó là thuốc hạ huyết áp anh mang theo lúc sáng.

Anh đột nhiên có chút dở khóc dở cười, đổ thuốc ra, uống hai viên với nước rồi xoa xoa đầu chó nói: "Mày đó, thật sự rất thông minh."

Úc Đinh rầm rì một tiếng, tự hào ưỡn ngực.

Tiểu Vương sợ ngây người, "Anh Cố, thế mà con chó này còn biết nhắc anh uống thuốc!"

Cố Kinh Giới cười nói: "Ừ. Có đôi khi tôi cũng cảm thấy nó không giống một con chó chút nào." Giống con người hơn.

......

Đường cao tốc trên cao rất ùn tắc vào giờ cao điểm buổi sáng.

Quan Thiệu lướt qua hành trình trên iPad và kiểm tra với Cố Kinh Giới:

"Kỳ nghỉ của em sẽ kết thúc sau mười ngày nữa. Ngày hôm đó, em sẽ đến Thành phố S để tham dự lễ ra mắt phim 《 Số phận của.... 》. Khi đó Tiểu Vương sẽ đi cùng em và anh sẽ thuê thêm hai trợ lý sinh hoạt cho em..."

Úc Đinh vểnh tai lên nghe lén một cách công khai.

Hắn biết bộ phim này, tên đầy đủ của nó là 《 Số phận của một con chó 》, trong nước đã mua bản quyền bộ phim gốc Âu Mỹ để quay lại.

La Cao Nghĩa là đạo diễn, người ta nói rằng khoản đầu tư khá lớn và nhằm vào doanh thu phòng vé cao của những chú chó cưng như một điểm bán hàng.

Úc Đinh nhớ lại cư dân mạng nói rằng Cố Kinh Giới đã chọn bộ phim này để chuyển mình.

Dù giành được danh hiệu ảnh đế trẻ nhất trong lịch sử nhưng số ít phim Cố Kinh Giới tham gia trước đó đều là phim kén người xem. Dù được các liên hoan phim nước ngoài ưa chuộng nhưng một số phim lại có doanh thu phòng vé trong nước èo uột, thậm chí có phim không thể ra mắt.

Bản thân anh vẫn chưa chứng tỏ được tiềm năng phòng vé thương mại của mình.

Quan Thiệu ở nơi đó thao thao bất tuyệt lải nhải, Cố Kinh Giới nghe cả buổi chỉ ừm ừm mấy tiếng, cúi đầu chơi điện thoại.

Khóe mắt Úc Đinh liếc nhìn thấy anh đang dùng acc clone của mình xem siêu thoại CP Úc Kinh Hương của Úc Đinh: "......"

Quan Thiệu một hơi nói xong, quay đầu lại nhìn anh, tức giận nói: "Em có thể nghiêm túc nghe anh nói không!"

Cố Kinh Giới đầu cũng không nâng: "Em đang nghe."

Quan Thiệu: "......"

Anh ta cũng nể vị đại thiếu gia này luôn.

Nếu nói Cố Kinh Giới kính nghiệp, anh thường không quan tâm lắm đến những quảng cáo kiếm tiền hay thông báo trên các chương trình tạp kỹ.

Nếu nói anh không kính nghiệp, nhưng mỗi lần đóng phim anh đều chăm chỉ đến liều mạng.

Tuy nhiên, từ khi ra mắt đến nay, Quan Thiệu đã hiểu khá rõ về tính cách của Cố Kinh Giới nên chỉ có thể đặt iPad xuống và chấm dứt việc dạy dỗ một chiều này.

Vừa vặn điện thoại vang lên.

Quan Thiệu nhìn tin nhắn nói: "Thợ chụp ảnh nhắn anh, cậu ta nói không sao, hôm nay cậu ta cũng dẫn chó theo, vừa lúc kết bạn với chó của em."

Cố Kinh Giới có hơi bất ngờ, "Anh ta cũng dẫn chó theo?"

Quan Thiệu nhún vai, "Người này thích chó, ngày nào cũng dẫn chó đi làm."

Cố Kinh Giới xoa xoa con chó Husky bên cạnh. Đinh Đinh dường như không thích kết bạn lắm, bình thường anh dẫn nó đến công viên chó, nó đều không muốn để ý đến những con chó khác.

Anh nghĩ hồi vẫn hỏi: "Thợ chụp ảnh này nuôi giống chó nào?"

Quan Thiệu: "Akita. Thật ra không phải chó của cậu ta, cậu ta chỉ nuôi dùm người bạn gái Nhật Bản của mình."

Cố Kinh Giới: "Đực hay cái?"

"Em tra hộ khẩu hả, sao mà anh biết được." Quan Thiệu có chút bất đắc dĩ, "Đợi lát nữa em sẽ biết."

Cố Kinh Giới: "Em sợ tụi nó đánh nhau."

"Không đâu, đợi lát nữa anh trông giúp em." Quan Thiệu xua tay.

Anh ta cũng thấy ngạc nhiên vì sao Cố Kinh Giới lại quý trọng con chó Husky này đến vậy.

Cố Kinh Giới gật đầu, "Làm phiền rồi anh Thiệu."

"Không phiền...... Chỉ là." Quan Thiệu quan sát con chó Husky đẹp trai bên cạnh anh, cân nhắc nói: "Sao em không cân nhắc về chuyện nuôi chó đi? Việc này cũng sẽ có lợi cho việc quảng bá bộ phim mới của anh sau này."

-

Tòa nhà Truyền thông Dứa, studio chụp ảnh.

Đây là một trong những địa điểm chụp hình của tạp chí cao cấp 《VOUE》. Địa điểm có phong cách tươi sáng và đơn giản, với quần áo đầy màu sắc được treo khắp nơi. Các người mẫu đang tạo dáng với nhiều tư thế thời trang khác nhau trước bảng dựng, ánh đèn sân khấu nhấp nháy và những nhân viên công tác đang vội vàng đi qua đi lại.

Và trong khung cảnh tấp nập như vậy lại xuất hiện một chú chó Akita màu đỏ với bộ lông xù.

Không giống như chó Akita bình thường vốn khí phách và thông minh, nó rất nhút nhát.

Rõ ràng trông nó đã trưởng thành, nhưng thân hình to lớn của nó đang cuộn tròn trong góc và run rẩy.

Người mẫu nữ đi ngang qua không nhịn được ngồi xổm xuống và chạm vào nó, nhưng cơn run rẩy của Akita ngày càng trầm trọng hơn.

Cô nhanh chóng thu tay lại, sợ hãi hỏi thợ chụp ảnh bên cạnh: "Anh Vu, Hùng Tử làm sao thế ạ?"

Vu Tân Lương liếc mắt liền thu hồi tầm mắt, thuận miệng nói: "Không sao đâu, nó thường xuyên như vậy, chỉ là tương đối nhát gan sợ người lạ mà thôi."

Người mẫu nữ không suy nghĩ nhiều, từ trong túi móc ra một gói đồ ăn nhẹ cho thú cưng và cố gắng cho Hùng Tử ăn.

Vu Tân Lương là một nhiếp ảnh gia chân dung quốc tế nổi tiếng trong ngành, gã ta đã chụp vô số ảnh tạp chí và có địa vị cao trong 《VOUE》.

Hầu như tất cả các trang bìa tạp chí đầu tiên đều từ tay gã, vì vậy một số người mẫu mới đang trong tối ngoài sáng cố gắng làm hài lòng gã.

Người mẫu nữ cũng biết trước gã có chú chó Akita rất yêu quý được gã mang đến nơi làm việc hàng ngày nên đã mua đồ ăn nhẹ trước.

Chú chó Akita ngước mắt nhìn về phía Vu Tân Lương, thấy chủ nhân gật đầu, lúc này mới thật cẩn thận vươn đầu lưỡi ngậm lấy thịt vịt người mẫu nữ đưa.

Người mẫu nữ không nhịn được cảm thán: "Nó lễ phép quá."

Khóe miệng Vu Tân Lương khẽ cong.

Nhưng không lâu sau, giữa sân truyền đến một tiếng thét chói tai: "Vu Tân Lương! Con chó của cậu lại ị lên quần áo nữa! Đây là chiếc váy đặt may mới nhất của Dior đó......"

Sắc mặt Vu Tân Lương bỗng cứng ngắt, quay đầu quay đầu lại và trừng mắt nhìn con chó Akita một cách hung dữ.

Studio bỗng trở nên hỗn loạn.

Nhưng có thể thấy từ cách xử lý khéo léo của nhân viên đối với phân và nước tiểu trên quần áo rằng những điều tương tự đã xảy ra nhiều lần.

Bà chủ studio đi giày cao gót bước tới trước mặt Vu Tân Lương, nửa bất đắc dĩ nửa khuyên nhủ nói: "Tân Lương này, lần sau tốt nhất đừng mang theo chó đến đây nữa......"

Vu Tân Lương nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói: "Xin lỗi chị Trần, tiền quần áo em sẽ bồi thường. Nhưng Hùng Tử thật sự không rời khỏi em được...... Mỗi lần để nó ở trong nhà hoặc đến cửa tiệm thú cưng nó đều nổi điên khóc lóc sủa inh ỏi. Em thật sự xin lỗi chị, sau này em sẽ chú ý Hùng Tử hơn."

Bà chủ nghe thấy vậy cũng không biết nói gì hơn.

Nếu đổi một nhân viên khác, cô đã sa thải từ lâu rồi.

Nhưng Vu Tân Lương không được.

Một phần lý do lớn khiến 《VOUE》 có được thành tích như ngày hôm nay đều xuất phát từ kỹ năng chụp ảnh xuất sắc của gã mà không ai có thể thay thế được.

Thế nên ngay cả ban quản lý cũng nhắm mắt làm ngơ trước hành vi mang chó đi làm của gã.

Sau khi giải quyết vụ tai nạn, Vu Tân Lương dắt con chó Akita vào một góc và trói lại.

Vừa lúc đó, ở cửa có tiếng huyên náo.

Không biết là ai đã la lớn "Cố Kinh Giới đến!", rất nhiều nhân viên lập tức ngẩng đầu lên.

Mặc dù đã quen với việc nhìn thấy minh tinh nhưng họ vẫn rất tò mò về Cố Kinh Giới, một ảnh đế trẻ tuổi tuấn mỹ và vô cùng tài năng.

Một số nhân viên nữ thậm chí còn phấn khích hơn khi nhìn thấy người thật.

"Đẹp trai quá."

"Ở ngoài trông còn đẹp hơn trên ảnh nhìn! Tỉ lệ cơ thể cũng siêu đẹp."

"Xem kìa, ảnh còn dẫn theo một con Husky!"

"......"

Bà chủ vội vàng tiến lên ân cần đón Cố Kinh Giới, nhìn thấy con Husky bên cạnh anh cười nói: "Đây là chó anh nuôi sao?"

"Ừ." Cố Kinh Giới giải thích nhiều thêm một câu: "Nuôi dùm bạn, để ở nhà không yên tâm. Lát nữa tôi sẽ để người đại diện chú ý, không làm phiền đến mọi người đâu."

Bà chủ vội nói: "Không sao không sao, công ty chúng tôi rất chào đón thú cưng, với cả thợ chụp ảnh ngày hôm nay cũng dắt chó theo."

Nói xong cô cúi người nhìn Husky, mặt mày cười tươi dịu dàng nói: "Chào mày nha ~"

Trong ngành ai cũng biết gia cảnh nhà Cố Kinh Giới giàu có.

Cho dù anh mang chó đi làm cũng không ai dám nói gì, thậm chí phần lớn mọi người còn muốn lấy lòng con chó của anh.

"Tên của nó là gì?" Bà chủ hỏi.

Cố Kinh Giới: "Đinh Đinh."

"Đinh Đinh, ki ki, Đinh Đinh, ki ki ki." Bà chủ đùa con chó.

Úc Đinh trợn mắt, xoay người trốn ra đằng sau Cố Kinh Giới.

Bà chủ: "......"

Sao cô cảm thấy mình vừa bị chú chó Husky này xem thường?

-

Khi Cố Kinh Giới đi vào phòng trang điểm, Úc Đinh nằm bên ngoài thơ thẩn.

Chỉ được một lúc, hơn chục nhân viên và người mẫu vây quanh hắn, muốn chạm vào hắn, cho hắn ăn, không chỉ hỏi han ân cần mà còn hỏi Quan Thiệu về sở thích của hắn.

Úc Đinh chết lặng nghĩ, mình như vậy cũng coi như chó cậy chủ nhỉ?

Người mẫu nữ bước tới đưa nửa gói thịt vịt còn lại ăn chưa hết cho hắn, Úc Đinh còn chẳng thèm nhìn, quay đầu đi.

Mọi người lại phát ra mấy tiếng kinh ngạc cảm thán:

"Con Husky này ngoan quá, thế mà nó còn biết từ chối đồ ăn người lạ đưa!"

Úc Đinh:...... Chẳng lẽ không có khả năng là tôi không thích ăn sao.

Vu Tân Lương ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn con chó, lẩm bẩm: "Còn đẹp hơn tôi tưởng tượng......"

Dù trông giống một chú chó husky bình thường nhưng gã vẫn dễ dàng phát hiện ra nét đẹp đẽ độc đáo của nó.

Lớp màng màu xanh của nó toát lên vẻ hoang dã khó tả.

Ánh sáng lập lòe trong đồng tử tối tăm huyền bí như sương mù tràn ngập sâu trong khu rừng hoang vu.

Không thể giải thích được, Vu Tân Lương cảm thấy dường như nó đang truyền cảm xúc của con người đến mình.

Quan Thiệu cười nói: "Đúng không, con chó này được Kinh Giới nhặt ở bên đường, chắc là bị chủ nhân của mình vứt bỏ."

"Anh ấy nhặt được?"

Quan Thiệu: "Ừ, cậu ấy và em gái mình nhặt được, lúc ấy nghe nói cả người con chó này toàn vết thương."

Vu Tân Lương đứng lên nói: "Vậy Cố Kinh Giới là chủ nhân mới của nó đúng không? Để cho bọn họ chụp cùng nhau mấy tấm đi, tôi thấy chắc sẽ rất khá đấy."

Quan Thiệu chần chờ một chút, "Chắc là không được...... Bây giờ Kinh Giới vẫn chưa có ý định muốn nuôi nó."

"Thật sao?" Vu Tân Lương có chút kinh ngạc, chợt nói: "Hay là để tôi nhận nuôi đi, tôi rất thích nó."

Quan Thiệu: "Để tôi đi hỏi giúp cậu một chút."

Úc Đinh nghe thế yên lặng lui về sau một bước.

Vừa nãy mùi hắn ngửi thấy một mùi gì đó khó chịu trên người Vu Tân Lương.

Tuy rằng Úc Đinh trước kia từng nghe nói đến danh tiếng của Vu Tân Lương trong ngành nhưng sau khi biến thành chó, hắn rất bài xích người này.

Nếu Cố Kinh Giới dám đem hắn đưa cho tên này, hắn sẽ bỏ trốn ngay trong đêm.

Vu Tân Lương chỉ vào Husky nói:

"Một mình con chó này ở đây cũng chán, hay là để nó chơi với con chó của tôi nhé?"

Quan Thiệu gật đầu: "Được."

Nói rồi liền dắt thẳng hắn đi.

Úc Đinh bị Vu Tân Lương dắt, dẫn đến nơi con chó Akita bị trói.

Khi lần đầu tiên hắn nhìn thấn con chó rụt đầu rụt đuôi, trong lòng bỗng lộp bộp mấy tiếng.

Chắc do hắn được Cố Kinh Giới mang đến, Vu Tân Lương không dám trói hắn, chỉ cởi dây xích ra để một mình Husky đứng ở đó.

"Tụi mày chơi vui nhé." Vu Tân Lương cười tủm tỉm nhìn con chó Akita, nói: "Hùng Tử, mày không được bắt nạt bạn đâu."

Người đi rồi, Úc Đinh mới quay đầu quan sát con chó trước mặt.

Akita này là con cái, có kích thước tương đương với hắn, thậm chí còn nhỏ hơn hắn một chút.

Đằng sau nó là những chiếc hộp chuyển phát nhanh của công ty chất đầy đồ lặt vặt.

Nó co ro trong góc, gót chân cứ run lên không biết là lạnh hay sao.

Công bằng mà nói, trông nó rất dễ thương.

Nếu hắn vẫn còn là con người, hắn sẽ muốn chạm vào nó.

Nhưng bây giờ họ là đồng loại.

Úc Đinh nhớ rõ mình có thể hiểu được ngôn ngữ của loài chó, thử mở miệng nói: "Gâu gâu?" Xin chào?

Hùng Tử ngẩng đầu nhìn hắn một cái, yếu ớt hỏi: "Cậu là?"

Úc Đinh cố gắng dùng ngôn ngữ mà nó có thể hiểu được nói: "Tôi đi cùng chủ nhân đi làm."

Hùng Tử "Ồ" một tiếng.

Úc Đinh: "Thú hai chân giống đực vừa rồi là chủ nhân của cậu sao?"

Hùng Tử lắc đầu nói: "Không phải, chủ nhân của tôi là con người giống cái."

Úc Đinh thầm nghĩ hẳn là bạn gái người Nhật Bản của Vu Tân Lương.

Úc Đinh cảm giác con chó Akita này được nuôi không đúng cách lắm, đang định nói vài lời khách sáo thì nó đã chủ động nói cho hắn nghe sự tra tấn mà nó đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua.

Chủ nhân của nó bởi vì quá bận rộn công việc nên đã tạm thời gửi nó đến nhà bạn trai.

Vu Tân Lương, người có vẻ như là một người yêu chó đối với người ngoài, thực chất lại là một kẻ biến thái ngược đãi chó.

Hàng ngày sau khi tan sở, gã trói con chó Akita dưới tầng hầm, sốc điện rồi ném xuống hồ bơi để trấn nước.

Hai phương pháp này sẽ không để lại bất kỳ dấu vết vết thương nào trên cơ thể chó nhưng sẽ để lại bóng tối tâm lý suốt đời cho Hùng Tử.

Hùng Tử mới đầu còn phản kháng, muốn cắn Vu Tân Lương.

Có một lần đã thành công trong việc cắn đứt một miếng thịt ở mắt cá chân của Vu Tân Lương nhưng đổi lại nó nhận được một trận đòn dã man hơn.

Lần đó Vu Tân Lương đi tiêm vắc xin phòng bệnh dại và chụp ảnh vết thương cho bạn gái thấy để bán thảm.

Gã nói Hùng Tử có tính khí xấu với con người, luôn nhe ​​răng và cắn người, thậm chí còn đuổi theo trẻ em khiến chúng sợ hãi đến phát khóc.

Sự tồn tại của một con chó như vậy rất nguy hiểm cho xã hội, gã đề nghị mang Hùng Tử đi nhổ răng.

Dưới một sự vu khống của gã, bạn gái gã bị dọa sợ, đành phải đồng ý dẫn Hùng Tử đi bệnh viện thú cưng mài răng.

Những răng nanh sắc bén của Hùng Tử đều bị mài sạch.

Từ đó trở đi, nó không thể ăn xương hay thức ăn cứng, thậm chí thức ăn cho chó cũng phải ăn mềm.

Vu Tân Lương bề ngoài thì đối xử với Hùng Tử rất tốt, mua thức ăn chó tốt nhất cho nó, mua sữa dê, nhưng lại ngấm ngầm giật điện nó ngày càng mạnh hơn.

Trong vòng nửa tháng, Hùng Tử đánh mất chức năng đi đại tiện và tiểu tiện bình thường đại.

Tựa như hôm nay.

Hùng Tử chán nản nói: "Vừa nãy tôi không khống chế được đi tiểu và ị ở đây, đến lúc về nhà tên đó nhất định sẽ đánh tôi."

Nói rồi bên dưới Hùng Tử không tự giác tiểu ra.

Úc Đinh nghe vậy thì đầy hãi hùng.

Tên Vu Tân Lương này chính là ỷ vào việc con chó không biết nói mới có thể bạo hàng nó!

Hắn cắn chặt răng nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu."

Hùng Tử không cho là đúng, "Cậu không giúp tôi được."

Bọn họ đều là chó.

Trước mặt con người độc ác, quỷ quyệt và xảo trá, con chó dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không có sức mạnh để vùng vẫy.

"Tôi có thể, thật đấy." Để củng cố niềm tin của Hùng Tử đối với mình, Úc Đinh đành phải nói lung tung: "Thật ra tôi không phải con chó bình thường, tôi là vua thú nhân đến để dẫn tộc chó đến đỉnh vinh quang."

"Vua của chúng tôi," Hùng Tử đánh giá hắn mấy cái, "Dựa vào cậu?"

Úc Đinh: "......"

Không tin thì thôi.

Thật ra trong lòng hắn đã có kế hoạch.

Tránh khỏi đám đông, Úc Đinh rúc vào một góc kín đáo nhìn Vu Tân Lương chụp ảnh cho Cố Kinh Giới.

"Đúng đúng, chính là tư thế này! Tay nâng lên một chút!" Vu Tân Lương giơ máy ảnh lên và nhấn nút chụp liên tục, trông rất phấn khích.

"Ong ong ong......"

"Tách tách......"

Đủ loại âm thanh lộn xộn lọt vào tai hắn như một bản giao hưởng.

Cho dù là tiếng cánh muỗi vỗ rất nhỏ, Úc Đinh cũng nghe được rõ ràng.

Hắn nghe thấy một số nhân viên thì thầm:

"Anh Vu thật sự rất tốt, lần trước tôi nhìn thấy ảnh cho con mèo dưới lầu công ty ăn."

"Đúng vậy, Hùng Tử đi tiểu đi ị suốt, anh ấy cũng không đánh nó, ngược lại còn dịu dàng an ủi......"

"Dù sao nếu là tôi, tôi sẽ không thể dắt con chó của mình đi làm dưới áp lực lớn như vậy được."

Úc Đinh không thể diễn tả được cảm giác trong lòng mình.

Nếu bây giờ hắn vẫn là người, có lẽ hắn cũng nghĩ y chang như họ, nghĩ Vu Tân Lương là một người tốt.

Sự đạo đức giả của con người chỉ có thể thấy rõ khi đứng dưới góc nhìn của một sinh vật khác.

Lần đầu tiên kể từ khi trở thành chó, Úc Đinh cảm thấy mình đã tìm thấy ý nghĩa của việc sinh ra làm chó.

Hắn quyết định giúp đỡ Hùng Tử, vạch trần gương mặt thật của Vu Tân Lương!

Chú thích

Akita

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro