Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Ngày thứ mười bảy trở thành chó

Úc Đinh cảm thấy có gì đó không ổn nên sau khi nghe xong, hắn lập tức quay người chạy vào phòng ngủ.

Hắn biết Cố Kinh Giới thường cất thuốc ở đâu.

Hắn dùng một chân mở ngăn kéo rồi ngậm lọ thuốc lên.

Nhưng lúc hắn chạy ra ngoài, Cố Kinh Giới đã gần như bất tỉnh.

Người đàn ông co ro trên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên môi không có chút huyết sắc

Đôi mắt anh hơi nhắm lại, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Không cần suy nghĩ nhiều, Úc Đinh dùng móng chó mở nắp chai, đổ ra vài viên thuốc định nhét vào miệng Cố Kinh Giới. Thấy đối phương nuốt không nổi, hắn vội vàng chạy sang một bên cầm lấy một chai nước lọc đổ vào.

Đừng gặp chuyện gì nha!!

Một bên dùng móng vuốt ấn vào ngực Cố Kinh Giới, cố gắng thực hiện hồi sức tim phổi.

Úc Đinh đã học được điều này vào lúc tham gia một chương trình tạp kỹ trước đây. Bây giờ hắn vẫn nhớ các bước, làm cũng miễn cưỡng là thành thạo.

Đêm khuya, con chó Husky trong phòng khách đặc biệt bận rộn.

Nếu có bất kỳ người ngoài nào ở đây, họ sẽ bị sốc bởi công việc cứu hộ suôn sẻ của nó.

"Ưm..." Cố Tĩnh Kiệt đột nhiên nghẹn ngào, ho khan.

Anh mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy đầu chó Husky quen thuộc qua những bóng đen di chuyển, dùng hai chân ấn ấn trước ngực mình...

Có phải mình đang mơ không?

Cố Kinh Giới bỗng nhiên có một loại ý thức kỳ lạ, rất nhanh lại bất tỉnh.

...

Anh tỉnh dậy lần nữa trong bệnh viện, phòng bệnh VIP.

Không khí tràn ngập mùi gay mũi của thuốc khử trùng.

Bác sĩ khám cho bệnh nhân nam trẻ tuổi đẹp trai, tháo ống nghe ra và nói: "Tình trạng đã ổn định, đến chiều nay là có thể xuất viện".

Cố Kinh Giới nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh nắng chiếu xuyên qua rèm vải trắng, tạo thành hai đường nét rõ rệt trên tường.

Sáng đến chói mắt.

Nghĩ lại đêm qua, đầu anh lại bắt đầu đau nhức.

Nghe tin anh đã tỉnh, người ở ngoài cửa chợt ùa vào như tổ ong.

Cố Kinh Giới liếc nhìn xung quanh và nhìn thấy ba mình Cố Đức Nguyên, Quan Thiệu cùng trợ lý Tiểu Vương.

"Kinh Giới, con cảm thấy trong người sao rồi? Con còn thấy khó chịu không..." Mẹ kế Liễu Lan Hinh lo lắng nhìn anh.

Đầu ngón tay của Cố Kinh Giới vô thức cọ xát góc chăn.

Anh không trả lời câu hỏi mà quay lại hỏi Quan Thiệu: "Con chó đâu rồi?"

"Vẫn còn ở nhà cậu." Nói đến chủ đề này, Quan Thiệu có chút hưng phấn, "Xe cấp cứu nói tối qua ít nhiều cũng nhờ nó, nếu không phải nó giúp mở cửa thì tám phần đã chậm trễ thời gian cấp cứu tốt nhất rồi..."

Sự việc này càng khẳng định sự nghi ngờ trong lòng Cố Kinh Giới.

Chính Đinh Đinh đã cứu anh.

Hai người đang nói chuyện, Liễu Lan Hinh hoàn toàn không thể xen vào giữa cuộc trò chuyện.

Cô cắn môi dưới, vẻ mặt có chút tủi thân.

Tuy nhiên, kể từ khi gả vào Cố gia, Liễu Lan Hinh đã hiểu sâu sắc chàng trai trước mặt quan trọng thế nào trong lòng chồng cô.

Để cứu trái tim của vợ cũ, Cố Đức Nguyên đã trải qua một cuộc phẫu thuật thắt dây không thể phục hồi. Cố Kinh Giới là con trai duy nhất của ông và là người thừa kế tương lai của nhà họ Cố.

Nghĩ đến đây, cô cố nở một nụ cười nịnh nọt trên môi.

Cố Đức Nguyên năm nay đã năm mươi ba tuổi, mái tóc đen dày và mặc một chiếc áo polo khiến ông trông càng trẻ hơn.

Ông ho nhẹ một tiếng, nhìn người trên giường bệnh nói: "Sắp đến Tết rồi, anh định khi nào về nhà?"

Đôi môi mỏng của Cố Kinh Giới hơi hé ra, đang định nói.

Cố Toa bỗng nhiên mở cửa bước vào: "Anh, anh không sao chứ?!"

Tối hôm qua cô cùng bạn bè đến quán bar, hôm nay khi tỉnh dậy, cô nhìn thấy tin Cố Tĩnh Kiệt nhập viện trên điện thoại nên lập tức chạy tới.

Cô thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy người đang nằm khỏe mạnh trên giường.

Cố Kinh Giới: "Ừ, anh không sao."

Cố Toa mặc một chiếc váy ngắn có đai đeo màu hồng, ngay khi bước vào phòng bệnh đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Ngửi thấy mùi rượu còn vương lại trên người cô, Cố Đức Nguyên cau mày đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, tức giận nói: "Đây là thứ mà đại học đã dạy con sao? Con gái ăn mặc như thế này nửa đêm không về nhà! Đã thế còn uống rượu! Con nhìn bộ dạng của con đi, đi ra ngoài đừng có mà nói mình là con gái nhà họ Cố!

Cố Toa không phải là người dễ dãi, vì thế cô cười khẩy đáp: "Tôi chưa bao giờ quan tâm đến việc nói rằng tôi là con gái của ông ở bên ngoài. Tại sao? Bởi vì tôi thấy xấu hổ. Một doanh nhân ngoại tình sau lưng người vợ bên mình chục năm, cưới một người vợ mới không lớn hơn con gái ruột của mình bao nhiêu. Ôi chao, cũng mệt ông vẫn đang còn là đại biểu, truyền ra ngoài chắc bị người ta ném chết... "

Những lời này hiển nhiên làm Cố Đức Nguyên đau cả chân.

Tuy nhiên, vì trong phòng có người ngoài nên chửi mắng cũng không tiện, chỉ có thể hung dữ nhìn Cố Toa.

Liểu Lan Hinh đứng sang một bên, cảm thấy xấu hổ.

Cô muốn nói rằng mình cũng không phải không lớn hơn Cố Toa được nhiêu, dù sao cô cũng chỉ hơn Cố Toa bảy tuổi... năm nay cô hai mươi lăm tuổi.

Bác sĩ có lẽ đã nghe thấy tiếng cãi vã vừa rồi, người nọ mở cửa bước vào rồi nói một cách lịch sự:

"Bệnh nhân cần yên tĩnh, nếu muốn gây ồn ào thì mời ra ngoài."

Cố Đức Nguyên chỉ có thể im lặng.

Cố Toa lại khịt mũi, bước qua ông ta đến giường bệnh, chào Cố Kinh Giới.

"Anh ơi, anh cảm thấy thế nào rồi?"

"Để em gọt táo cho anh ăn nhé."

"Chuyện gì đã xảy ra tối qua vậy?"

Cô ríu rít như một con chim sẻ nhỏ.

Nhìn thấy tình hình này, Quan Thiệu và Tiểu Vương cũng không thể ở lại lâu nên để lại giỏ trái cây, kiếm cớ rời đi trước.

Họ là những người duy nhất còn lại trong phòng.

Cố Đức Nguyên mở miệng muốn nói nhưng mãi vẫn không nói thành lời.

Năm ngoái và năm kia nữa, Cố Kinh Giới lấy cớ đi làm để không về nhà ăn Tết.

Sự nghiệp của đối phương hiện tại quả thực đang phát triển tốt đẹp.

Chỉ là......

Cố Đức Nguyên hy vọng đứa trẻ này có thể hiểu được rằng dù sao thì nó cũng là con trai duy nhất của mình.

Dường như nhận ra điều gì đó, Cố Kinh Giới ngước mắt lên nhìn ông rồi nói:

"Ngày mốt tôi sẽ về."

-

Các phóng viên tập trung xung quanh bệnh viện.

Hai anh em đi ra bằng cửa sau.

Sau khi xuất viện vào buổi chiều, Cố Toa có thể cảm nhận được những thay đổi trong cảm xúc của anh trai mình bằng mắt thường.

Cô không ngạc nhiên.

Cô biết Cố Kinh Giới cũng ghét cha mình như cô, thậm chí mối hận đó còn sâu sắc hơn cả cô.

Cô không có đủ phóng khoáng để chia tay cuộc sống xa hoa của nhà họ Cố.

Cố Kinh Giới đã chuyển ra sống tự lập kể từ ngày mẹ cô qua đời.

"Anh ơi, anh ổn chứ?" Cô chạm vào cánh tay của người kia.

"Anh không sao." Cố Tĩnh Kiệt cúi người ngồi vào xe bảo mẫu, quay lại nhìn cô một lúc rồi nói: "Lần sau em thật sự nên mặc nhiều quần áo hơn đi, váy ngắn quá."

Cố Toa nói có chút ngượng ngùng: "Vâng, em biết rồi."

Xe bảo mẫu khởi động.

Cô xua tay nói: "Ngày mốt nhớ mang Đinh Đinh về nhé."

Cố Kinh Giới gật đầu: "Ừ."

Chiếc xe thoát khỏi vòng vây của các tay săn ảnh và chạy êm ái trên đường.

Anh cụp mắt xuống, nhìn vào vết kim châm trên mu bàn tay phải của mình. Chỉ nằm ngay gần tĩnh mạch. Vết thương vẫn chưa lành. Nếu anh siết chặt nắm tay hơn một chút, máu còn sót lại sẽ xuất hiện.

Ngay từ khi còn nhỏ, Cố Kinh Giới đã biết rằng sinh mạng có thể mạnh mẽ như một cây xương rồng nhưng cũng có thể mong manh như một đóa hồng.

Quan Thiệu ngồi ở ghế phụ quay đầu nhìn anh thở dài:

"Em phải chăm sóc bản thân thật tốt, anh sẽ nói với công ty kéo dài kỳ nghỉ của em, em muốn nghỉ bao lâu tùy thích."

Các nghệ sĩ thường làm việc dưới áp lực cao, ngày và đêm của họ bị đảo ngược, điều này thường gây ra một số tổn thương không thể khắc phục cho cơ thể.

Quan Thiệu biết Cố Kinh Giới mắc bệnh tim bẩm sinh, trước đó đối với vấn đề này đã càng thêm cẩn thận. Trên sân khấu luôn sắp xếp một số vũ đạo nhẹ nhàng, cũng chưa bao giờ để anh thực hiện cảnh đêm... Nhưng hôm nay, việc đối phương đột nhiên ngất xỉu khiến anh ta rất sợ hãi.

Lỡ may lại có một tai nạn nào đó xảy ra...

"Em không cần kéo dài kỳ nghỉ của mình." Cố Kinh Giới nói.

Thái độ của anh rất kiên quyết.

Thấy hết lần này đến lần khác không thuyết phục được anh, Quan Thiệu đành phải nói: "Vậy để anh giúp em hủy bỏ chương trình tạp kỹ của Đại hội thể thao ngôi sao, thân thể bây giờ của em không chịu nổi, dù sao chuyện Úc Đinh mất tích cũng không thể tham gia được."

Cố Kinh Giới đồng ý.

Dù sao bác sĩ cũng nói rằng tình trạng thể chất hiện tại sẽ khiến anh không thể tham gia bất kỳ bài tập cường độ cao nào trong thời gian ngắn.

-

Bên kia.

Úc Đinh trở thành một con chó ngây người ở nhà đến phát ngán.

Hắn chạm chỗ này, sờ chỗ kia.

Hôm thì ra sân vườn tưới hoa tulip, hôm thì trò chuyện với Gạo Nếp chạy từ phía trên xuống.

Gạo Nếp biết tai nạn xảy ra ngày hôm qua, không khỏi nói: "Chủ nhân của anh sẽ không sao chứ?"

Úc Đinh vẫy tay, nói, "Sẽ ổn thôi."

Hắn nhớ trong sách có nói, cho dù Cố Kinh Giới phát bệnh chết cũng là một năm sau.

Nhưng dù vậy, đôi chân chó của hắn vẫn hơi run rẩy.

Gạo Nếp an ủi hắn : "Cho dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng có thể lên lầu để chủ nhân của tôi nhận nuôi anh. Anh ấy là một người đàn ông tốt."

"Phi phi, đừng có miệng quạ."

Úc Đinh không muốn ở một chỗ chờ.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi mở cửa, đi đến căn nhà đối diện, quen thuộc ấn mật khẩu rồi bước vào.

Sau khi biết nhà mình an toàn, hắn đã đến đây nhiều lần.

Gạo Nếp đi theo và ngạc nhiên trước hàng loạt hành động quen thuộc của hắn, "Anh, đây là nhà chủ nhân của anh à?"

"Không, đây là nhà của tôi."

Gạo Nếp:? ?

Úc Đinh lấy laptop trong phòng khách ra, mở trang web tìm kiếm tên Cố Kinh Giới

Đúng như dự đoán, hot search đầu tiên được đăng: # Cố Kinh Giới nhập viện vì bệnh#

Khi nhìn thấy tin tức từ một số người hâm mộ am hiểu cho rằng sức khỏe của Cố Kinh Giới thực sự không có vấn đề gì lớn, anh có thể xuất viện vào buổi chiều, Úc Đinh thả lỏng vai, xoay người bóc một chiếc xúc xích lớn bỏ vào miệng mình.

Gạo Nếp trợn tròn mắt, lắp bắp: "Tôi, sao tôi cảm thấy anh khác với những con chó bình thường..."

"Tất nhiên." Úc Đinh mở một chai Coca có ga bằng móng vuốt mình, vừa uống vừa nói: "Tôi vốn là một con người."

Gạo nếp: Meo meo bị sốc.jpg

"Muốn không?" Hắn giơ chiếc lon trong tay lên.

-

Ở nhà được vài tiếng, Úc Đinh chơi game trên máy tính.

Ăn hết sạch đồ ăn nhẹ và đồ uống mà hắn đã mua trước đó.

Khi nghe thấy tiếng động quen thuộc, hắn nhanh chóng lén lút chạy về và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Cố Kinh Giới mở cửa bước vào, anh nhìn thấy chú chó husky đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha.

Ngôi nhà vẫn còn nguyên vẹn, không có dấu vết bị phá hủy.

Ánh mắt anh trở nên dịu dàng, anh bước tới vuốt ve nó rồi nói: "Cám ơn em về chuyện tối qua."

Úc Đinh: "Gâu." Không cần cảm ơn.

Cố Kinh Giới nhìn đôi mắt xanh như biển sâu của con chó, không khỏi cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi nó.

Ừm. Quả nhiên mềm mại giống như trong tưởng tượng.

Khóe miệng Cố Kinh Giới cong lên. Tâm trạng u ám bỗng chốc tan thành hư không.

Cả người chó Úc Đinh cứng đờ.

Hắn, thế mà hắn bị anh chàng này này chiếm tiện nghi!

Không đợi hắn phục hồi tinh thần lại.

Sô pha mềm mại bỗng nhiên hãm xuống.

Một thân thể ấm áp bỗng tới gần.

Cố Kinh Giới nhấc đôi chân dài lên, dùng một tư thế thân mật kỳ lạ cúi xuống ôm lấy con chó nói:

"Đinh Đinh, sau này anh nuôi em được không? Anh sẽ đối xử tốt với em."

Úc Đinh: "......"

Đừng lấy súng chĩa vào tôi.

Kally: Giờ ảnh đế Cố khoái em Đinh rồi nên đổi xưng hô cho thân yêu hơn nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro