Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 45: Ngày thứ bốn mươi ba trở thành chó.

Trong giới kiến ​​trúc, hầu như không ai không biết đến cái tên nổi tiếng Hazlitt&.

Là một họa sĩ kiến ​​trúc tương đối ít người biết, kỹ năng hội họa của anh đã đạt đến đỉnh cao trong lĩnh vực này.

Một bức tranh của Hazlitt&. ở nước ngoài đã được bán với giá cao ngất ngưỡng. Những người nổi tiếng và giới thượng lưu đều tranh nhau mua tranh của anh để sưu tập.

Nhưng bản thân Hazlitt&. vẫn giữ kín danh tính và cho đến nay vẫn chưa tiết lộ danh tính thực sự của mình.

Mọi người chỉ biết anh là người gốc Hoa hoặc người Hoa.

Ở đỉnh cao danh vọng, Hazlitt&. đã chọn rút lui khỏi mạng và không bao giờ cập nhật mạng xã hội nữa.

Khi sinh viên các chuyên ngành liên quan nhìn thấy những bức tranh của Cố Kinh Giới trong buổi phát sóng trực tiếp, họ vô thức nghĩ đến Hazlitt&.

Một học sinh Tiểu Sâm là một fan hâm mộ lớn của Hazlitt&.

Hình nền của cậu ta là một bức tranh của Hazlitt&., thậm chí cậu ta còn lén bắt chước các tác phẩm của H.

Không quá lời khi nói rằng Tiểu Sâm đã xem mọi bức tranh của Hazlitt&.

Vì vậy Tiểu Sâm rất quen thuộc với phong cách hội họa của Hazlitt&.

Cố Kinh Giới thực sự rất giống anh ấy.

Dù thấy khó tin nhưng Tiểu Sâm chỉ ngạc nhiên trước độ tuổi còn trẻ của Cố Kinh Giới.

Cư dân mạng không hoàn toàn tin vào điều đó.

Bọn họ chỉ vì bức tranh này mà cãi nhau loạn hết cả lên.

...

Trời đang tối dần.

Tiếng sóng vỗ từ xa đến gần.

Cố Kinh Giới vẽ xong liền dừng lại, nhéo sống mũi.

Úc Đinh tò mò anh đã vẽ gì nên bốn chân dẫm lên cát chạy tới, nhưng Cố Kinh Giới đã gấp giấy vẽ và bỏ vào túi.

"Gâu gâu!" Úc Đinh bất mãn hét lên.

Cố Kinh Giới cười nói: "Trở về sẽ cho cậu xem."

Gần tới giờ ăn tối rồi.

Cố Kinh Giới thu dọn đồ đạc rồi cho vào túi xách.

Trước đây anh rất ít khi mang theo túi xách khi ra ngoài, anh thường chỉ để điện thoại di động và chìa khóa xe trong túi quần.

Nhưng sau khi nuôi chó, mỗi lần ra ngoài đều phải mang theo rất nhiều thứ - túi đựng rác, dây xích, bình nước cho chó...

Chiếc túi bằng da nặng trĩu.

Cố Kinh Giới đeo lên vai, trong tiềm thức muốn dùng tay còn lại muốn dắt Úc Đinh, nhưng lại nghĩ ở đây cũng không có người nên không buộc dây cho nó.

Có thể chó cũng không thích cảm giác bị gò bó này.

Quả nhiên.

Chú chó Husky có vẻ hạnh phúc hơn nhiều khi không có dây xích, nhảy nhót vui vẻ trên bờ cát bãi biển.

Trên đường đi về nhà hàng sẽ đi ngang qua một quán đồ uống lạnh có bán kem.

Úc Đinh nhìn một cái rồi quay đi.

Tuy nhiên, Cố Kinh Giới dừng lại, cúi xuống nói với nó: "Cậu đợi ở đây một chút, tôi đi mua kem nhé."

Úc Đinh gật đầu: "Gâu."

[! ! ! ]

[Nhìn kìa! Cún con này đang gật đầu! ]

[ Gật đầu vốn có thể huấn luyện nha ]

[ Nhưng mà Đinh Đinh nó thật sự rất có linh tính ]

Người quay phim đứng đó trông con chó, ngay bên kia đường thôi, Cố Kinh Giới thả lỏng một chút rồi bước nhanh về phía quán đồ uống lạnh.

Nhưng vừa mới nhận lấy một cây kém ốc quế vừa làm xong, anh nghe thấy tiếng người quay phim giận dữ hét lên từ phía sau: "Này! Mấy người làm gì vậy! Trả con chó lại đây mau lên!"

Bàn tay cầm ốc quế của Cố Kinh Giới run lên một cái khi nghe thấy, khi anh quay người lại, chỉ nhìn thấy đống khói từ chiếc xe Minibus đã chạy đi.

Người quay phim khiêng thiết bị nặng hàng chục kg chạy phía sau.

Đầu Cố Kinh Giới còn chưa kịp phản ứng thì hai chân của anh đã bắt đầu đuổi theo.

"Đinh Đinh đâu?" Anh đuổi theo hỏi.

Người quay phim thở hổn hển: "Nó... đã bị chiếc xe tải đó bắt đi rồi. Tốc độ quá nhanh, tôi thậm chí còn không có thời gian..."

Bên tai Cố Kinh Giới ong ong.

Nhìn xuống, kem bên trên cây ốc quế đã rớt từ lâu, chỉ còn lại một lớp vỏ.

Cùng lúc đó.

Buổi live bùng nổ.

[ Cái gì đấy! ! Làm sao có người dám ăn trộm chó một cách trắng trợn như vậy trên đường phố Nam Thành?! ]

[Nơi này gần với danh lam thắng cảnh bên bờ biển đấy, đm! ]

[Các chị em nhanh tay ghi nhớ biển số xe nhé]

[Tôi thực sự không nói nên lời, tên trộm chó sh (ngu ngốc)! ! ]

[Lặng lẽ nói một câu, vị trí phát sóng trực tiếp quá rõ ràng, có khi nào có người theo dõi nên cố tình đến đây không...]

[Tôi thật sự tức chết rồi, gọi cảnh sát mau lên đi.]

[Gọi cảnh sát cũng vô ích, cảnh sát bây giờ thường không quan tâm đến vụ trộm chó đâu.]

...

Ngay sau đó, tổ chương trình cũng đã biết chuyện, nhanh chóng cử nhân viên xuống điều tra chiếc xe tải và truy đuổi.

Husky của ảnh đế hiện đã trở nên nổi tiếng trên mạng và giá trị của nó rất cao. Nếu bị trộm ngay trên chương trình tạp kỹ của họ sẽ không cách nào quay phim được nữa.

Vụ tai nạn bất ngờ này đã gây ra một cú sốc khá lớn trên mạng.

Chuyện này cũng khiến một số người bắt đầu suy ngẫm về tình trạng thiếu quản lý chó hiện nay trong xã hội. Thật là một hành động tàn ác khi một con chó cưng bị bắt cóc một cách công khai trên đường phố!

Không ăn cơm tối được nữa.

Sau khi biết được sự việc này, khách mời trong khách sạn ai nấy cũng đều hoảng sợ, đều lo lắng cho Đinh Đinh.

Nhìn thấy trên mạng có một số cư dân mạng tố cáo Cố Kinh Giới không đeo dây xích, Dư Cao Phi thở dài. Đây là luận điểm tội lỗi của nạn nhân không thể giải quyết được. Mặc dù Cố Kinh Giới lúc đó không có mặt, nhưng chú chó husky vẫn cách người quay phim chưa đến nửa mét, ngoan ngoãn ngồi không nhúc nhích suốt thời gian qua.

Tai nạn này xảy ra là do tên trộm chó.

Là người nuôi chó, các vị khách đều hiểu nỗi lo lắng khi mất đi chú chó của chính mình.

"Chúng ta nên làm gì bây giờ? Điều tra có kết quả gì không?" Tạ Lam Thúy hỏi.

Họ cũng muốn giúp đỡ nếu có thể.

Từ Nhất Luân xem tin nhắn của tổ chương trình nói: "Chưa, chiếc xe đó có biển số giả."

Và bên kia chắc hẳn là một băng đảng tội phạm chuyên nghiệp.

Nhóm chương trình đã cài đặt định vị GPS trên vòng cổ của chú chó trước khi quay phim.

Nhưng bây giờ GPS được phát hiện tại một thùng rác ven bờ biển Nam Thành.

Bên kia.

Cố Kinh Giới và các nhân viên cũng rất bận rộn.

Phải mất thời gian để gọi cảnh sát kiểm tra giám sát.

Nhưng trong vòng một giờ, nhóm trộm chó đã có thể trốn thoát khỏi biên giới Nam Thành.

"Thầy Cố, anh về nghỉ ngơi trước đi ăn chút gì đi, ở đây chúng tôi sẽ xử lý." Một nhân viên khuyên nhủ.

Thật ra, Cố Kinh Giới hiện tại không có vai trò gì ở đây.

Anh ở đây chỉ tạo thêm áp lực cho mọi người mà thôi.

Kể từ khi Husky bị mất, áp suất không khí quanh người anh luôn ở mức thấp tương đương với chiếc điều hòa thấp nhất, gần như khiến những người xung quanh chết cóng.

Cố Kinh Giới dường như cũng biểu cảm của mình quá tệ, khàn giọng nói "Xin lỗi" rồi bước ra khỏi phòng cảnh sát.

Anh đứng bên đường, vô thức muốn hút điếu thuốc.

Bỗng nhiên nhớ ra rằng mình đã bỏ thuốc lá được một thời gian dài.

Hút thuốc là một thói quen xấu mà anh mắc phải khi đi du học. Thỉnh thoảng vẽ vào đêm khuya nên luôn cần một hoặc hai điếu thuốc để làm mình thoải mái hơn.

Sau khi trở về Trung Quốc, Cố Kinh Giới đã bỏ vì sức khỏe của anh không được tốt cho lắm.

Nhưng bây giờ anh lại muốn hút thuốc.

Sau khi hỏi nhân viên bên trong, lấy khẩu trang đeo vào, Cố kinh Giới đi đến một cửa hàng nhỏ trên đường mua một bao thuốc lá và một chiếc bật lửa, sau đó nghiêng người vào ngõ để hít một điếu.

Anh hít một hơi khói thật sâu cho đến khi nó cuốn vào phổi làm máu anh run rẩy, cho phép anh phớt lờ sự lo lắng và bối rối trong đầu trong giây lát.

Anh đã cố gắng hết sức để nghĩ về những điều tốt đẹp. Nhưng trái tim Cố Kinh Giới vẫn đau đớn kịch liệt.

Anh rất hối hận.

Anh chưa bao giờ hối hận nhiều đến thế trong đời. Chỉ vì một cây kem ốc quế.

Anh lấy điện thoại di động trong túi ra, nhìn qua nhìn lại bức ảnh Husky trên màn hình, sau đó quay lại WeChat và tin nhắn để xem có ai đã liên lạc với anh không.

Đúng lúc này.

Gần đó.

Bộp bộp, tiếng bước chân vang lên.

Cố Kinh Giới cảnh giác ngẩng đầu lên.

Anh nhìn thấy hai bóng đen cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt. Lúc này là một buổi nóng bức nhưng họ vẫn đội mũ, đeo khẩu trang và quấn kín toàn thân. Dường như có một điều gì đó rất khó khăn mà họ không muốn người khác nhìn thấy mình.

Cố Kinh Giới có trí nhớ rất tốt.

Anh gần như nhận ra hai người đàn ông này chính là những người bán hàng anh đã gặp ở chợ chiều nay.

"Hai người là ai?" Anh dập tắt điếu thuốc, ấn nó vào tường cho nát từng chút một.

Họ không trả lời câu hỏi.

Người đàn ông đi đầu trực tiếp nói thẳng: "Muốn tìm Úc Đinh không?"

...

Nằm trong xe, Úc Đinh bất lực nhìn bầu trời.

Nói thì lạ.

Chiếc xe van này tuy đã cũ nát nhưng vẫn có cửa sổ trời toàn cảnh, vừa đủ để nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao.

"Này, chết rồi à?" Bên cạnh có người dùng đế giày chạm vào.

Một giọng nam trong trẻo không đồng ý: "Mày cẩn thận chút đi."

Người đàn ông mỉm cười nói: "Lão đại, chẳng lẽ anh còn thấy nó đáng thương sao? Chúng ta, nhân thú cùng tộc thú nhân vốn không đội trời chung mà."

"Không hẳn." Thanh niên nhàn nhạt nói: "Chỉ là một bộ da hoàn chỉnh bị lột xuống càng có giá trị hơn"

Lúc này tên đàn em kia cùng Úc Đinh đều trầm mặc.

Thằng khốn.

Biến thái ở đâu ra đây.

Chỉ có thể nói không hổ là nhân thú.

Đúng là không phải biến thái tầm trung nữa, biến thái sắp chết luôn rồi.

Úc Đinh rõ ràng cảm nhận được sức mạnh của mình gần đây đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Có lẽ vì đã gần vượt qua thời kỳ nguyền rủa nên thể lực cũng tăng lên vô hạn.

Giống như sợi dây thừng trói toàn thân hắn lúc này, nếu là trước đây, Úc Đinh cảm thấy mình có thể giật đứt nó chỉ trong một lần.

Nhưng sau khi lên xe, ông chủ mắt xanh kia không biết đã tiêm loại thuốc gì khiến hắn lúc này không thể cử động được.

Úc Đinh tốn rất nhiều sức mới quay đầu lại nhìn đối phương.

Ba bốn người trên chiếc xe này thoạt nhìn đều giống như những người bình thường, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy sự khác biệt. Màu da và màu mắt của họ đều kỳ lạ.

Giống như ông chủ biến thái này. Đôi mắt của anh ta có con ngươi thẳng đứng màu xanh đậm và những vảy cứng lờ mờ lóe lên dưới bề mặt da.

Như nhận ra được ánh mắt của Úc Đinh, anh ta quay đầu lại.

Hai người nhìn nhau.

Úc Đinh cảm thấy cánh tay mình nổi da gà.

Phải miêu tả thế nào đây.

Giống như... một con rắn đang rít lên phun lưỡi ra.

Thanh niên cúi người, không nhịn được dùng ngón tay vuốt ve mái tóc mềm mại của chú chó Husky, lẩm bẩm: "Ôm vào chắc là rất thoải mái."

Úc Đinh rất khó chịu.

Hắn không thích bất cứ ai ngoại trừ Cố Kinh Giới chạm vào mình.

Đàn em xung phong nói: "Lão đại, hay là để em ôm thử trước cho anh nhé?"

Thanh niên không nói gì.

Nhưng nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của ông chủ, đàn em sợ hãi lập tức tránh sang một bên.

Thành thật mà nói, sau bao nhiêu năm chiến đấu giữa nhân thú và thú nhân, cả hai đều ghét nhau không chịu được.

Khi chủng tộc sắp tuyệt chủng, hiếm khi gặp được con non, tên đàn em rất phấn khích.

Còn là một con cún lông xù xù xinh đẹp, mịn màng.

Các đàn em đều biết tính nhung khống của lão đại nhà mình.

Có lẽ anh ta muốn mang con chó về nhà, giấu nó đi và chơi với nó, không đời nào anh ta có thể làm tổn thương nó.

Thật khó để diễn tả cảm giác vuốt ve một chú chó.

Tóm lại, thanh niên sờ vào một lần liền không dừng lại được. Anh ta thậm chí còn ngồi xổm trên mặt đất, phần lớn cơ thể dựa dần dần gần nó hơn.

Úc Đinh: "..."

Cứu với! ! Cố Kinh Giới hay bất kì ai khác đến cứu hắn cũng được!

Hắn tự hỏi liệu Chúa có nghe thấy tiếng gọi của mình không.

Giây tiếp theo.

Chiếc xe rung lắc dữ dội, sau đó dường như va phải thứ gì đó và bất ngờ buộc phải dừng lại.

Bùm!

Cửa xe bị đá mạnh ra.

Do quán tính, thanh niên đã lao mình vào Úc Đinh.

Toàn bộ sức nặng của một người đàn ông trưởng thành đè lên người. Khuôn mặt của chú chó Husky lập tức nhăn lại.

Sau khi nhìn thấy hai con sói ngoài cửa, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng được cứu.

Nhưng khi Cố Kinh Giới nhìn thấy một thanh niên đè lên người hắn với tư thế cực kì ái muội, sắc mặt anh lập tức tối sầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro