Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Ngày thứ sáu biến thành chó.

Úc Đinh: Vì sao chỉ mới vỗ cửa kính một cái mà kính đã vỡ toang ra rồi?

Căn hộ này chắc không phải dự án nát bét đó chứ......

Hơn nữa.

Biết bao mảnh thủy tinh rơi xuống nhưng hắn vẫn bình an vô sự.

Tuyệt đối là bàn tay vàng!!

Hắn muốn thử lại lần nữa nhưng cả người giống như bị ép khô, bỗng chốc mất sức nằm xụi lơ trên mặt đất.

-

Cố Kinh Giới ngồi xổm xuống, nắm cằm con Husky lên ép nó nhìn thẳng vào mắt mình: "Mày muốn phá nát nhà tao sao?"

Còn chưa nói hết, bàn tay đã giơ lên.

Úc Đinh đoán Cố Kinh Giới muốn đánh chó nên vô thức rụt đầu lại.

Nhưng suy bụng ta ra bụng người, nếu có một con chó làm vỡ kính trong nhà hắn, có khi hắn sẽ tức đến mức đánh gãy chân con chó đó.

Nhưng đau đớn như đã nghĩ đã không đến.

Cố Kinh Giới chỉ đưa tay gạt đi những mảnh thủy tinh trên đầu hắn, quan sát hắn nói:

"Da rất dày, thế mà không bị thương."

Úc Đinh: "......"

Lại tránh được một kiếp.

Nhưng chuyện này thật sự là do hắn sai.

Úc Đinh muốn chờ đến lúc trở thành người, hắn sẽ đền số tiền bồi thường cửa kính cho Cố Kinh Giới.

Sau khi kính cửa vỡ tan, gió Tây Bắc lạnh lẽo cứ ùa vào.

Ngay cả tiếng ồn cũng trở nên lớn hơn.

Cố Kinh Giới cau mày nhốt Husky vào hàng rào chó mới mua, quay đầu gọi điện thoại cho trợ lý:

"Tìm cho tôi kính cửa thay thế khẩn cấp."

Trợ lý: "Vâng để em đi hỏi, nhưng mà giờ này có khi người ta tan làm hết rồi. Kính cửa nhà anh hỏng rồi sao?"

Cố Kinh Giới: "Ừ. Phiền cậu nhanh lên nhé."

Nói xong lạnh lùng liếc nhìn con Husky.

Úc Đinh chột dạ cúi đầu.

......

Mười lăm phút sau.

Trợ lý Tiểu Vương dẫn thợ thay kính đến.

Thợ thay kính đứng trước cửa kính đã vỡ tấm tặc lạ kì: "Thật sự do chó làm bể sao? Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi nghe thấy chó làm bể kính đó."

Cố Kinh Giới: Đúng đó, tôi cũng là lần đầu tiên thấy.

Tiểu Vương giật mình.

Gã không ngờ giống chó Cố Kinh Giới nuôi hộ một thời gian lại là Husky.

...... Chỉ có thể nói không hổ là chó phá nhà chuyên nghiệp.

Con chó Husky trắng xám trước mặt đặc biệt ưa nhìn, trên đầu có ba ngọn lửa và đuôi có một ngôi sao băng. Bộ lông mượt mà sáng bóng, đôi mắt xanh thông thái nhắm nghiền một cách bơ phờ.

Tiểu Vương rất thích Husky nên đứng trước hàng rào cố ý trêu nó: "Ki ki ki ki."

Con chó nằm trên mặt đất không thèm nhấc mí mắt lên.

Tiểu Vương quay đầu hỏi: "Anh Cố, con chó này tên gì thế?"

Cố Kinh Giới: "Mới vừa nhặt về nên còn chưa đặt."

Tiểu Vương: "Con chó này đẹp trai như vậy hay là đặt cái tên dễ nghe chút đi."

Úc Đinh nghe vậy giật giật lỗ tai.

Hy vọng Cố Kinh Giới thức thời một chút.

Nếu còn muốn căn nhà này nữa, ha hả, vậy đừng có mà lấy cho hắn cái tên Thịnh Vượng, Phát Tài vân vân kiểu vậy......

Cố Kinh Giới cũng nhận ra mình đã bỏ qua một vấn đề.

Đúng thật, đặt tên cho con chó này là một điều quan trọng, không thể ngày nào anh cũng gọi "Này" "Husky" "Husky" được.

Cố Kinh Giới nghĩ nghĩ, gửi tin nhắn cho Cố Toa:

[ Em hỏi cô Đồng xem nên lấy tên gì cho con Husky này. ]

Một lúc sau.

Cố Toa trả lời: [ Cô ấy nói anh đặt cho nó là được. ]

Cố Kinh Giới quay đầu nhìn con chó sau hàng rào, thuận miệng nói: "Sau này gọi mày là Đinh Đinh."

Úc Đinh: "......"

Có phải là Đinh Đinh mà hắn nghĩ đến không??

Được thôi.

Ai có thể ngờ rằng vẻ ngoài lạnh lùng quý phái của người này lại ẩn chứa bộ não màu vàng như vậy!

Tiểu Vương bị bộ dáng tức giận của con Husky này chọc cười, "Anh Cố, dường như nó không hài lòng với cái tên anh đặt lắm."

Giọng điệu Cố Kinh Giới nhàn nhạt: "Ý kiến của nó không quan trọng. Tôi hài lòng là được."

Úc Đinh: ? Nhà Thanh sụp đổ. [1]

[1] Nhà Thanh sụp đổ, biệt ngữ Internet. Định nghĩa: thường dùng để diễn tả việc nhận thức được điều gì đó sau này

-

Thợ thay kính nhanh chóng thay kính mới cho cửa.

Úc Đinh thu mình thành một uả bóng ở góc hàng rào.

Không biết móng vuốt vừa rồi có tiêu hao hết sức mạnh cổ xưa trong cơ thể hắn hay không, nhưng hiện tại hắn buồn ngủ quá.

Cố Kinh Giới đưa bát thức ăn cho chó cho Tiểu Vương nói: "Cậu đi cho Đinh Đinh ăn dùm tôi đi."

"Vâng ạ!"

Tiểu Vương xoay người đặt bát thức ăn vào trong hàng rào, nói: "Đinh Đinh, Đinh Đinh, ăn cơm thôi Đinh Đinh ~~"

Úc Đinh:......

Hắn muốn bịt tai lại.

Tiểu Vương dùng giọng điệu nhiệt tình gấp mười lần để gọi.

Cuối cùng Husky mới thèm ngước mắt nhìn gã một cái.

Vẫn là ánh nhìn khinh thường một tên ngốc của Husky.

Tiểu Vương: "......"

Tiểu vương có chút xấu hổ, hắng giọng khụ hai tiếng, đẩy bát thức ăn lên trước: "Mày không đói bụng sao?"

Úc Đinh duỗi chân đẩy bát lên đằng trước, thể hiện bằng hành động rằng mình không có hứng thú với thức ăn cho chó.

Thức ăn cho chó? Chó này không ăn.

Tiểu Vương thấy vậy thì khó hiểu.

Cậu ta đã mua loại thức ăn cho chó này sau khi hỏi cụ thể những người bạn nuôi chó của mình, nó được mệnh danh là thức ăn được chó yêu thích nhất. Nguyên liệu nhập khẩu nguyên chất, một bao 10kg có giá bốn con số, nhưng con Husky này thế mà bày ra bộ dáng ghét bỏ.

Thợ sửa kính dọn dùng cụ, xen vào nói: "Chắc là con chó này được chủ nhân trước kia cho ăn đồ ăn cho người, nó không thích ăn thức ăn cho chó."

"Nhưng trên mạng nói chó đâu được ăn thức ăn cho người." Tiểu Vương quay đầu nói với Cố Kinh Giới: "Có khi nào nó không thích ăn đồ ăn cho chó thật không?"

Cố Kinh Giới đành phải gửi tin nhắn cho nhân viên ở bệnh viện thú cưng, hỏi Đinh Đinh lúc nằm viện đã ăn gì.

Quảng Yến Ni tích cực trả lời: [ Cơm thịt bò, cơm gà nấm hương, bánh bao nhân thịt, mì sợi Lan Châu...... Có thể là do con chó đến từ miền Bắc nên nó thích ăn mì hơn ăn cơm. ]

Cố Kinh Giới nghĩ thầm, bệnh viện này có vẻ không đáng tin cậy lắm.

Anh để điện thoại xuống, nói cho Tiểu Vương: "Phiền cậu đến cửa hàng thú cưng gần đây một chuyến, mua thêm thức ăn cho chó."

Không thể để con chó này đói được.

-

Nửa tiếng sau.

Tiểu Vương chật vật mang theo hơn chục túi thức ăn cho chó của các nhãn hiệu khác nhau, tiện thể còn mang cho Cố Kinh Giới một món lẩu cay có rau thơm gây chết người cho bữa tối.

Úc Đinh nhìn chằm chằm hộp Malatang kia, nghĩ thầm không ngờ Cố Kinh Giới lại ăn uống bình dân như vậy.

Trước đây hắn chưa bao giờ dám đụng vào loại đồ ăn vặt có hàm lượng calo siêu cao này.

Nhưng mà Cố Kinh Giới giờ đây lại ngồi xuống bàn ăn ăn một cách tao nhã, anh cầm một chai giấm chín đổ vào, đổ non nửa chai.

Bây giờ cả phòng khách tràn ngập mùi thơm ngon của Malatang, Úc Đinh không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

Cùng lúc đó.

Tiểu Vương mở mỗi túi thức ăn chó ra, đổ ra mỗi thứ một ít đưa đến trước mặt Úc Đinh.

Úc Đinh không kiên nhẫn giơ móng vuốt vỗ bay tay gã.

Cút ngay! Muốn ăn tự cậu đi mà ăn!

Tiểu Vương đứng lên bất đắc dĩ nói: "Anh Cố, anh gặp phiền toái lớn rồi, con chó này thật sự không ăn thức ăn cho chó."

Động tác cầm đũa của Cố Kinh Giới khựng lại, liếc nhìn con Husky đang nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt khát vọng, trong lòng bỗng hiểu ra điều gì đó. Có lẽ con chó này cho rằng chỉ cần nó từ chối thức ăn cho chó là có thể có được đồ ăn con người.

Nhưng anh không định để ý đến nó.

"Cậu cứ để đồ ăn ở đó đi, nó đói bụng sẽ tự nhiên ăn."

Úc Đinh: "......" Đáng giận!

"Ok được thôi."

Tiểu Vương lại đi dọn dẹp nhà rồi tan làm.

Cố Kinh Giới ăn rất ít, ăn một chút đã đặt đũa xuống.

Anh đậy nắp hộp Malatang để sang một bên rồi đứng dậy đi tắm.

Như nhớ tới cái gì, anh bước vào phòng ngủ rồi lại vòng ra, cảnh cáo Husky: "Mày ngoan một chút cho tao."

Cũng mặc kệ nó có hiểu hay không.

Nhưng bởi vì có hàng rào ngăn lại nên Cố Kinh Giới cũng không lo lắng lắm.

Úc Đinh: Ha ha.

Con người, cậu không biết gì về sức mạnh cả.

Chờ Cố Kinh Giới rời đi, Úc Đinh liền dùng sức lực đã hồi phục được một chút để gỡ hàng rào, lao về phía Malatang trên bàn.

Khi vừa mở ra, bên trong toàn là rau thơm.

Úc Đinh không ăn rau thơm, chỉ có thể vất vả vớt nó ra.

Không thể không nói, móng vuốt chó thật sự không thích hợp để dùng đũa......

Úc Đinh bỏ cuộc sau lần thứ ba trượt móng đánh rơi đũa, ôm cả hộp lẩu cay húp sùm sụp mấy phát hết sạch. Ngon thì đúng là ngon thật, nhưng mà có hơi cay.

Hắn ăn xong Cố Kinh Giới còn chưa ra, chỉ có tiếng nước chảy ào ào, cũng không biết làm gì trong phòng ngủ.

Úc Đinh đi dạo trong nhà.

Đầu tiên hắn nhảy lên trên sô pha để nhìn kỹ hơn bức tranh của mối tình đầu mình rồi lại đến phòng sách xem thử.

《 Câu chuyện nghệ thuật 》,《 Lịch sử mỹ thuật 》, 《 Sự thức tỉnh của thiết kế kiến trúc 》...... Một số lượng lớn sách về kiến ​​trúc khiến Úc Đinh rất tức giận.

Cố Kinh Giới tuyệt đối có gì đó với mối tình đầu của hắn!!

Tốt quá, ngay cả fans nữ cũng không tha, đúng một ảnh đế hai mặt.

Khi quay trở lại phòng khách, Úc Đinh đang nhàn rỗi nhàm chán, hắn búng nhẹ lọ dầu thơm cao cấp trên tủ trang trí ở đây rồi lướt qua dây cắm của hệ thống âm thanh.

Không biết có phải do biến thành Husky không, bây giờ không chỉ tay ngứa mà miệng cũng ngứa.

Đợi đến khi Úc Đinh phản ứng lại, cả căn nhà đã trở nên hỗn loạn.

Bình hoa bị lật đổ, ghế sofa rách nát, những chiếc khăn giấy rách vương vãi khắp sàn nhà...

Cố Kinh Giới đang tắm trong phòng tắm nghe thấy tiếng động mạnh bên ngoài, nhanh chóng khoác áo tắm dài vội vàng chạy ra xem.

Anh không để ý rằng mình còn chưa buộc dây lưng lại, mặc áo choàng tắm nhưng chưa mặc hẳn.

Cố Kinh Giới nhìn thấy cả căn nhà bừa bộn mà đầu óc ong ong, nổi trận lôi đình trừng mắt với Husky: "Chỉ mới vắng mặt một lúc mà mày đã phá nát nhà tao rồi sao?!"

Lúc này, ảnh đế cuối cùng đã không còn giữ được phong độ của mình nữa.

Ngay cả khí chất lạnh lùng và cao thượng cũng không còn.

Mái tóc đen ướt vẫn đang nhỏ nước, bộ ngực trắng nõn của người đàn ông phập phồng vì tức giận.

Úc Đinh nhìn bộ dáng quần áo xộc xệch của anh, mặt chó bỗng đỏ ửng.

Cậu cậu cậu cậu cậu người này sao lại như thế, cậu chơi lưu manh!

Tác giả có lời muốn nói:

Úc Đinh: Người Đông Bắc, nguyên quán Siberia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro