Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đang băng qua đường, Bùi Thương suýt bị xe tải tông trúng."Nữa đêm còn băng qua đường đột ngột như ma vậy?. Biết nguy hiểm lắm không? Mắt mũi để đâu vậy hả! Thật xui xẻo!".
Lão tài xế tức giận hung hăng chửi bới, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trống rỗng vô hồn của chàng thanh niên phía trước, ông ta lập tức không nói nên lời ... Đây chắc lại là tên điên đang thất tình, chết tiệt!
Chiếc xe tải lớn đánh lái gần như sượt qua ngón chân của Bùi Thương.
Dù vậy, Bùi Thương vẫn đang thất thần đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình…
“Ca, chắc anh vẫn chưa biết tin phải không? Phó Trầm muốn cùng anh ly hôn, anh ấy muốn cùng em ở bên nhau.”.
Giọng nói của Phong Tử tràn đầy tự tin và vui sướng khi nói cho cậu biết, bén nhọn đến chói tai.
Bùi Thương theo bản năng lắc đầu nói:“Sao có thể? Phó Trầm sẽ không làm như vậy!”
“Hai người vốn dĩ chỉ là hôn nhân thương nghiệp, vì lợi ích của cả hai gia tộc mới kết hôn, hôn nhân không có tình cảm làm sao có thể kéo dài.”
“Anh ấy hiện tại rất thích em, chứ không phải anh, anh trai à! Nếu em là anh, Em nhất định sẽ buông tay Phó ca, chúc phúc cho anh ấy ”.
Cuối cùng, Bùi Thương chỉ có thể nhấp nháy đôi môi nhìn Phong Tử, lỗ tai vù vù rốt cuộc không thể tiếp thu được lời Phong tử nói.
Bùi Thương muốn phản bác, lẩm bẩm hoảng sợ hồi lâu rồi lại không thể nói nên lời.
Phong Tử nói đúng, nếu không phải cuộc liên hôn ràng buộc, bản thân cậu cũng có chút tâm tư với Phó Trầm, cậu vĩnh viễn không có khả năng danh chính ngôn thuận được kết hôn cùng Phó Trầm.
Nhưng có ai biết được, cậu kỳ thật đã yêu thầm Phó Trầm mười năm qua.
Từ lần đầu tiên cậu gặp Phó Trầm đến bây giờ, cái tên Phó Trầm đã in sâu vào nửa cuộc đời cậu.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh Phó Trầm, dù chỉ là cuộc liên hôn ràng buộc, cậu đã từng cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Nhưng bây giờ Bùi Thương không có cách nào phản bác, gần như không có tư cách phản bác .Bởi vì Phó Trầm chưa bao giờ yêu cậu, cậu có tư cách gì chất vấn ném những bức ảnh thân mật này cho hắn.
Bùi Thương hiện tại thật sự rất muốn nghe giọng của Phó Trầm để cậu tiếp tục kiên trì an ủi bản thân đây không phải là sự thật.
Ngày hôm sau, Bùi Thương nhìn thấy một bản đơn ly hôn trên bàn làm việc.
Khoảng khắc nhìn thấy tờ đơn ly hôn kia, Bùi Thương như muốn ngã khụy xuống sàn, cả người rét run, hoàn toàn mất hồn.
Bầu không khí trở nên im lặng ngộp ngạt, lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng của Bùi Thương.
Cuối cùng, Bùi Thương lấy hết can đảm hỏi thư ký của Phó Trầm bằng giọng mềm yếu:
"...Xin lỗi, bây giờ Phó Trầm, anh ấy đang ở đâu?".
“Phó tổng vừa tan làm, hiện tại đang cùng Phong Tử tiên sinh đi ăn cơm chiều.” Thư ký thấy sắc mặt Bùi Thương trở nên trắng bệch vội vàng trả lời: “Ngài muốn tìm Phó tổng sao? Tôi lập tức giúp ngài liên hệ nhé——”.
“Không, không cần đâu.”
Cậu hoảng loạn xua xua tay, Bùi Thương nâng bước chân muốn bỏ chạy khỏi nơi này, nhưng hai chân cứng đờ không tự chủ đuợc mà lùi lại phía sau một bước.
Thư ký thấy thế, lo lắng tiến lên muốn hỗ trợ, nhưng Bùi Thương lại né tránh cánh tay của anh, loạng choạng đi ra khỏi phòng làm việc của Phó Trầm.
Trong mắt thư ký hiện lên một tia kinh ngạc - anh chưa bao giờ nhìn thấy Bùi thiếu trông như vậy.
Ngay lúc thư ký đang bối rối, khóe mắt chợt thoáng thấy bản thỏa thuận ly hôn trên bàn.
... Chẳng lẻ Bùi Thương thiếu gia đã nhìn thấy đơn ly hôn, mà hiểu lầm điều gì đó?
Thư ký bắt đầu do dự. Không biết có nên nói về việc này cho Phó tổng biết không?.
——
Bùi Thương không biết chính mình đã rời khỏi biệt thự của Phó gia bằng cách nào.
Cậu rất muốn hỏi Phó Trầm tại sao?.
Nhưng lúc này Phó Trầm đang bận ăn tối với Phong Tử.
Thật buồn cười, mặc dù cậu là bạn đời trên danh nghĩa của anh ấy, nhưng hai người lại trông giống như không có bất kì quan hệ gì , còn Phong Tử thỉnh thoảng lại có thể mời anh ấy đi ăn tối.
Phó Trầm thậm chí còn đầu tư vốn trợ giúp Phong Tử trở thành một diễn viên nổi tiếng.
Cậu không biết bản thân đã đi bao lâu rồi, bầu trời đã hoàn toàn tối hẳn.
Bùi Thương lảo đảo đi trên đường với nụ cười gượng gạo buồn bã.
Quên đi, trải qua quá nhiều việc, cậu đã rất mệt mỏi, cậu thật sự không muốn yêu đương như vậy nữa.
Quan hệ mập mờ giữa Phó Trầm và Phong Tử là gì cậu không muốn biết, điều đó không còn quan trọng nữa.
Chờ Phó Trầm đưa giấy thỏa thuận ly hôn, cậu nhất định sẽ ký.
Sau khi ly hôn, cậu sẽ quên anh ta, Phó Trầm sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cậu - không còn quan hệ:
Sau khi ly hôn, cậu sẽ quên anh ta, Phó Trầm sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cậu - không còn quan hệ:
Cậu muốn sống một cuộc sống tự do hơn, từ nay cậu sẽ chỉ sống cho chính mình.Đúng vậy, chỉ vì chính mình mà sống.
" Tí tách tí tách "
Một cơn mưa nhỏ bắt đầu rơi, Bùi Thương ngẩng đầu lên không biết là do mưa hay nước mắt làm hai mắt cậu nhoè đi.
Bùi Thương còn chưa kịp suy nghĩ về cuộc sống tương lai của mình thì một chiếc ô tô từ hướng ngược lại lao thẳng về phía Bùi Thương.
Đèn xe chói đến mức khiến cậu không thấy được gì, Bùi Thương phản xạ lui về phía sau một bước, theo bản năng nhắm hai mắt, sau đó là một tiếng va chạm lớn.
Một lúc lâu sau, Bùi Thương cẩn thận mở mắt ra phát hiện chính mình cư nhiên vẫn còn đứng yên tại chỗ.
Chiếc xe đã dừng lại, mui xe phía trước bị móp một mảng lớn, đủ cho thấy tốc độ của chiếc xe vừa rồi phóng nhanh điên cuồng đến mức nào.
Ngay sau đó, cậu nhìn thấy thân thể của mình cách đó hơn mười mét.
Thân thể của cậu bị hất văng rất xa, tóc rối bù, không nhìn thấy rõ khuôn mặt, quần áo dần dần ướt đẫm do trời mưa.
Bùi Thương chưa kịp phản ứng, trong xe đi xuống là một thanh niên trẻ tuổi, loạng choạng hướng về phía cậu, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Người thanh niên run rẩy sợ hãi đưa tay ra, đặt ngón tay lên chóp mũi Bùi Thương, như đang tìm kiếm hơi thở sự sống của cậu.
Bùi Thương cũng đi qua xem.
Vốn tưởng rằng người thanh niên này đang lẩm bẩm sám hối tội lỗi, đến gần cậu phát hiện hành động của hắn dường như có điểm không thích hợp.
Vui mừng và sợ hãi đan xen, vẻ mặt của người đàn ông dần dần trở nên hung dữ và điên cuồng:
“Phong Phong......của ta. Phong Phong thân ái......Ta đem Bùi Thương đâm chết, ta giúp cậu quét dọn chướng ngại! Từ nay về sau cậu có thể cùng Phó Trầm ở bên nhau!”.
Phong Phong? Chính là Phong Tử?
Cách xưng hô này thật buồn nôn.
Phải làm đến mức này sao? Phong Tử cùng Phó Trầm quan hệ hai người tốt như vậy, cậu có chết hay không quan trọng đến như vậy ư?
Bùi Thương đại khái đoán được danh tính của chàng trai trẻ này.
Phong Tử dù sao cũng là một diễn viên nổi tiếng, người thích y nhiều vô số kể, này đại khái cũng là một fan hâm mộ não tàn cam tâm tình nguyện vì Phong Tử.
Chỉ thấy tên fan hâm mộ này phản ứng đầu tiên là mừng rỡ như điên, lẩm bẩm tự nói một mình trong chốc lát, sau đó muốn rời đi nhưng đột nhiên quay lại.
Hắn nhìn chằm chằm thi thể Bùi Thương trong chốc lát, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị:
“Không thể để thi thể ở đây, Nếu không sẽ sớm bị phát hiện!, Phải nhanh chóng xử lý”.
Hắn cố sức nâng thi thể Bùi Thương lên, nhét vào cốp xe, rồi nhanh chóng lái xe rời khỏi hiện trường.
Nước mưa đem mặt đường cọ rửa, vết máu cũng bị cuốn trôi hoàn toàn, không để lại chút dấu vết nào.
Hắn ta lái xe chạy đến bờ sông hẻo lánh, nghiến răng ném Bùi Thương xuống sông, phát ra âm thanh “Bùm” rồi nhanh chóng rời đi.
Bùi Thương nhìn cơ thể của mình dần dần chìm xuống dòng sông, liền nở một nụ cười chua xót không nói nên lời.
Cậu không chỉ bị tông chết. Còn bị người ta vứt xác.
Nếu không có chuyện gì xảy ra ở biệt thự, e rằng chẳng có ai chú ý tới sự biến mất của cậu.
Dù sao trong lòng Phó Trầm cũng không có cậu, cho dù cậu có biến mất, Phó Thần cũng chẳng quan tâm cậu sống chết như thế nào?.
Cùng lúc đó, tại một nhà hàng sang trọng.
Nhấp một ngụm rượu nho, Phong Tử ngắm nhìn người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị ngồi đối diện, tươi cười mở miệng:
“Phó Trầm ca, em đã cho anh một vài ý tưởng, anh thật sự không tính toán tiếp thu một chút sao? Em đã in sẵn giúp anh giấy thoả thuận ly hôn rồi .”
Người đàn ông không đáp lại.
“Anh đem giấy thỏa thuận ly hôn cho ca ca, anh ấy chắc chắn sẽ lo lắng không chịu ký tên. Chẳng phải nhân cơ hội này anh nên nói rõ với anh ấy rằng anh muốn tiến xa hơn với anh ấy sao?"
Phong Tử háo hức mong chờ nhìn Phó Trầm, nhưng Phó Trầm lại lắc đầu, giọng nói lạnh lùng kiên định:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro