Chương 2: Hệ Thống Yêu Cầu Ta Giết Người.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Cẩm Thành cúi đầu đi theo phía sau Vân Dung, vừa rồi Vân Dung lấy tang vật ra, y đã sẵn sàng quyết một trận tử chiến với Vân Dung, nhưng Vân Dung chỉ nói với y:

"Về nhà."

Con đường đi về Trường Minh Phong rất dài, đường đi bị băng tuyết chặn lại, cái lạnh thấu xương khiến Tạ Cẩm Thành không khỏi rùng mình.

Tinh lực của y còn yếu, không chịu nổi cái lạnh thấu xương.

Đột nhiên, trên vai y có một sức nặng đè lên, hương hoa sơn chi thoang thoảng cùng với hương tuyết mát lạnh, trên người khoác thêm một chiếc áo choàng màu đỏ.

Tạ Cẩm Thành trong lòng cảnh giác: Không cần tỏ ra nhã nhặn, không phải gian cũng là trộm.

Trên mặt lại ngoan ngoãn nói:

"Đa tạ sư tôn."

Tạ Cẩm Thành cảm thấy bản thân phải nói điều gì đó vào lúc này, để biện minh cho hành vi xấu của mình.

Nhưng y vừa mở miệng nói một từ, thì Vân Dung liền nói:

"Đừng nói chuyện."

Tạ Cẩm Thành nghẹn lại những gì đang định nói, sợ Vân Dung cảm thấy khó chịu và sẽ rút kiếm ra giết chết y, đi một lúc lâu y không dám mở miệng nói một chữ.

Vân Dung không thể nào chờ đợi câu trả lời mà hắn mong muốn, lông mày của hắn ngày càng nhíu chặt hơn.

Tiểu Kiếm Linh nói:

"Tại sao hắn lại không giải thích dù chỉ một chút?"

Tiểu Kiếm Linh trong linh thức của hắn giờ phút này chỉ là ý thức do những mảnh vụn tạo thành, tỉnh tỉnh mê mê, nhưng cảm giác được lời nói của Vân Dung có gì đó không đúng, cho nên trợn tròn mắt đứng ngốc tại nơi đó.

Tông môn lúc này đã bước vào mùa đông, tuyết nhẹ xen lẫn mưa nhẹ thổi thẳng vào mặt Tạ Cẩm Thành, trên lông mi hình thành một tầng sương bạc, hốc mắt bên dưới hơi ửng đỏ, giống như bôi phấn hồng.

Khi Vân Dung nhìn lại, hắn chứng kiến cảnh tượng đáng thương này.

Hắn sửng sốt, trên mặt không nhìn ra biểu tình gì, nhưng trong lòng lại hoảng hốt.

Hỏi Tiểu Kiếm Linh: "Ta vẫn chưa nói gì hắn, sao hắn lại khóc?"

Kiếp trước, khi Tạ Cẩm Thành là sư phụ của hắn, tính tình ôn nhu dễ bắt nạt, nhưng bên trong lại cứng rắn mạnh mẽ chưa từng thấy y khóc.

Lần đầu tiên hắn thấy y khóc là khi Tạ Cẩm Thành tự bạo.

Nhíu mày, do dự nói: "Ta vừa rồi... nên để hắn đâm một cái không?"

Không ngờ, Tạ Cẩm Thành nhìn thấy hắn đột nhiên quay đầu lại, trên tay còn nắm chặt cây kim độc vừa rồi, trong lòng y phát run.

【Hệ thống! Chẳng lẽ hắn muốn dùng kim độc đâm chết ta sao?】

Hệ thống nhìn Vân Dung mặt không biểu cảm, trịnh trọng gật đầu: 【Có khả năng】

Hai người các ngươi nhìn ta, ta nhìn các ngươi, không ai dám động trước.

Vân Dung có thể nhìn thấy sự cảnh giác và phòng thủ không thể che trong mắt Tạ Cẩm Thành, giống như một con thú nhỏ đang bị kẻ thù chèn ép và sẵn sàng ra tay.

Mấy năm qua, dường như y chưa một giây phút nào mà lơ là cảnh giác.

"Kỳ thật, ngươi không muốn làm đệ tử của ta?" Thanh âm của Vân Dung vẫn bình tĩnh như cũ.

Trái tim của Tạ Cẩm Thành nhảy vọt lên cổ họng.

"Kể từ ngày ta thu ngươi làm đệ tử..." Vân Dung trầm giọng nói: "Ngươi đã bỏ trốn 360 lần, vi phạm gia quy 891 lần, ta ở nơi nào, ngươi cũng sẽ không bao giờ tới."

Tâm tư bị xuyên thủng trực diện, Tạ Cẩm Thành cảm thấy có lẽ đã đến lúc hai người họ phải đối đầu với nhau.

Y đã tự nhận thức được kể từ ngày y được trọng sinh.

Vân Dung là một thiên tài, bất kể thiên phú hay tu vi, có thể gọi là hiếm có ở Vạn Kiến Tông, nếu là hắn ở kiếp trước, còn có cơ hội báo thù, nhưng hiện tại chỉ có thể lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình.

Ban đầu Tạ Cẩm Thành được làm đồ đệ của hắn chỉ là trùng hợp, nhưng khi biết Vân Dung cũng trọng sinh, y luôn lo lắng người này sẽ giết mình.

Kiếp trước hắn có thể giết người thân bằng chính nghĩa, kiếp này sao có thể không có ý giết cỏ hại rễ.

Vì vậy y chỉ có thể cố gắng tránh xa người này, không ngờ người này ngoài mặt không nói gì, nhưng bên trong lại ghi nhớ tất cả.

Mưu mô lắm!

"Ừ," Tạ Cẩm Thành ngẩng đầu, gằn từng chữ nói: "Ta thật sự không muốn, sư tôn tức giận muốn giết ta, có phải hay không?"

Giọng nói to, nhưng chứa phần run run.

Trái tim của Vân Dung đột nhiên nghẹt thở, như thể có ai đó đang đấm mạnh vào tim hắn.

Tạ Cẩm Thành một tay nắm chặt Cỏ Luân Hồi do hệ thống đưa cho, y sẵn sàng để Vân Dung nổi giận vung tay đánh mình, để y có thể giả chết và hoàn toàn thoát khỏi người này.

Nhưng mà, Vân Dung đứng trên nền tuyết trầm mặc một lúc, nhìn chằm chằm y, sau đó đột nhiên lui về phía sau một bước, nhẹ giọng nói: "Được."

Tạ Cẩm Thành sửng sốt: "?"

"Ta thả ngươi đi."

"Cái gì?"

Vừa dứt lời, Vân Dung cũng không quay đầu lại mà rời đi, nhưng nắm tay màu trắng kia lại bán đứng tâm tư của hắn.

Tạ Cẩm Thành đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng lưng rời đi của Vân Dung, y vẫn chưa kịp hoàn hồn, không thể tin được chuyện tốt như vậy lại thật sự xảy ra với mình!

Vân Dung hỏi Tiểu Kiếm Linh: "Hắn đi rồi?"

"Không có."

Tiểu Kiếm Linh nghiêm túc nói: "Hắn chạy."

"Sắp không thấy bóng luôn rồi."

Vân Dung: "..."

*

Tạ Cẩm Thành đời này chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, nếu tên đó đổi ý thì sao?

Đương nhiên y cũng muốn báo thù, nhưng y tự biết mình, y còn chưa muốn tìm đến cái chết.

Hệ thống kinh ngạc với tốc độ của y, vội vàng nói: 【Ngươi không định làm nhiệm vụ à?】

【Nhiệm vụ yêu cầu ta giết hắn khôi phục tu vi trước kia, nhưng ngươi nghĩ năng lực hiện tại của ta, hắn giết ta trước hay ta giết hắn trước?】

Hơn nữa, Vân Dung lại trọng sinh, Tạ Cẩm Thành tính tình thay đổi lớn, nếu ở lại nữa, sớm muộn gì cũng bị phát hiện, sau đó bị hắn giết.

Hệ thống trầm mặc một lúc rồi nói: 【Nhưng... nhiệm vụ này là bắt buộc, mặc dù không có thời gian hạn định, nhưng mà một khi ký chủ từ bỏ nhiệm vụ, liền sẽ bị tự bạo tại chỗ...】

Tạ Cẩm Thành: 【...】

Tạ Cẩm Thành dừng chân lại ngay lập tức.

Tại sao khi ký tên vào hệ thống báo thù lại không nói cho y biết!

【Đúng rồi.】Hệ thống ân cần nhắc nhở: 【Nếu đã xác định công kích mục tiêu, về sau ký chủ nhất định phải cách mục tiêu trong phạm vi 300 mét, nếu không sẽ bị trừng phạt, trốn càng xa, phạt càng nặng.】

Tạ Cẩm Thành cau mày: 【Ta đã chạy bao nhiêu mét rồi?】

Hệ thống: 【Không nhiều lắm, ba cây số.】

【...】Tạ Cẩm Thành: 【Trừng phạt?】

【Đi trộm Thần Quân kiếm của đối tượng công lược.】

???

Đó không phải là đang nói cho Vân Dung biết y có dụng ý khác sao?!

【Ngươi có biết rằng thanh kiếm đó luôn ở bên người hắn không? Ta còn có cơ hội quay lại sao?】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro