Chương 1: Hay là... ngươi không thích nam nhân?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Edit: Kimchi

       Beta: Minh

      Giang Thành trong bóng đêm dày đặc phảng phất như một con yêu thú phệ cốt tiêu kim, từ từ nhe nanh trong tiếng ồn ào của mọi người. Những chiếc đèn lồng rực rỡ, những người bán hàng rong đứng cạnh nhau, dòng người đông đúc. Người chèo thuyền đẩy mái chèo, đèn hoa trôi theo dòng nước, vài chiếc đèn lồng Khổng Minh từ từ bay lên bầu trời, dần dần rời xa sự náo nhiệt, nhộn nhịp.

       Đây là đêm trước tết Thượng Nguyên, các thế gia quyền quý, người buôn bán nhỏ, mỗi người đều có cách trẩy hội của riêng họ. Vậy nhưng một số ít người lại không có chút ý niệm vui mừng nào, niềm sung sướng duy nhất của họ chỉ là có thể lấy nhiều thêm chút bạc từ trong tay của những kẻ quá đỗi rảnh rỗi, giúp các nàng có thể kéo dài hơi tàn trong nơi thành Đại Khải phồn hoa nhất này.

      Ở trước Túy Hoa Lâu, một nữ tử mặc hồng y hở hang đang tiễn những vị khách đến từ đêm trước ra khỏi cửa, ngoài mặt thì thốt lên mấy câu vô nghĩa như "Đại gia, nhớ thường ghé thăm nha~ ", trong lòng lại ước gì cẩu nam nhân này đừng tới nữa, đến một chút bạc cũng không chịu thưởng, ả làm sao có thời giờ hầu hạ loại quỷ nghèo này.

       Nữ nhân bực bội phỉ nhổ, lại run run hà ra một ngụm khí lạnh, ả chỉnh lại quần áo, chuẩn bị trở về cho đêm nay, nhìn xem còn có thể vớt được một vị đại gia nào đó hay không.

      Đột nhiên một quả pháo hoa nổ tung trên bầu trời, khung cảnh tựa như ảo mộng khiến đôi mắt của mấy người đứng ở cửa rơi vào sự mê ly.

      "Kia là Túy Phong Lâu đi?"

      "Thật quá sung sướng mà , nghe nói những kỹ nữ và tiểu quan ở đó đều được hầu hạ cẩn thận, giá họ cũng cao ngất ngưởng."

     "Ài, nếu năm ấy ta bị bán đến nơi đó, cũng coi như là có phúc."

     Ha, nơi ăn thịt người không nhả xương như vậy, có gì để mà hâm mộ?

    Nữ nhân hồng y nghe những lời nói đó bên tai, trong lòng không ngừng trào phúng, lại cũng bị pháo hoa rực rỡ kia thu hút ánh nhìn.

    Túy Hoa Lâu. Túy Phong Lâu.

    Chỉ khác một chữ, chỉ cách một con phố, ở bên này là nơi tràn đầy tục khí, bên kia là nơi thể hiện, học đòi văn nhã, cũng khó trách việc làm người ta hâm mộ.

    Túy Phong Lâu đứng sừng sững trên con phố chính ở Giang Thành , ba tầng lầu, huy hoàng mà tọa lạc. Nghe nói lão bản của Túy Phong Lâu lão bản mới định cư ở đây từ 20 năm trước, vốn là dân ngoại thành tới nơi này kiếm ăn, lại không biết vì sao chỉ là tửu lầu nhỏ, vậy mà lại được các nhà thế gia của Giang Thành ưu ái, hiện giờ đã là Giang Thành đệ nhất lâu, thanh danh vang truyền khắp Đại Khải triều.

     Phàm là người có chút thân phận khi tới Giang Thành, dường như đều cần phải tới tửu lâu này ngồi xuống, bởi có lẽ chỉ có vậy thì mới có thể hiện ra chút gì của bản thân họ.

    Bây giờ đang là Thượng Nguyên, khách khứa ngồi chật kín Túy Phong Lâu, các cô nương ăn mặc lộng lẫy cầm đàn núp sau tấm bình phong, tiếng nhạc du dương của đàn sáo át đi âm thanh trầm thấp trong cuộc trò chuyện của họ.

    "Nghe nói vị Vân công tử kia đã bị đưa đến Huyền Thanh Quan cầu phúc rồi?"

    "Cô đây là nghe tin tức từ đời nào vậy, Vân công tử tuyệt sắc đến vậy, lão bản Túy Phong Lâu sao có thể bắt hắn đi đến chỗ kia chịu khổ?"

    "Trần huynh thật lợi hại, chắc chắn vị Vân công tử khi thấy ngài cũng muốn bái phục."

    Vân công tử chính là hoa khôi đầu bảng của Túy Phong Lâu, tuy là nam tử, nhưng ở nơi thịnh hành nam phong như Đại Khải triều, vô số người ở chỗ này sẵn sàng vung tiền như rác chỉ để nghe y đánh đàn một lần.

    Quả nhiên, ngay lập tức có người hướng lão bản kêu to, nói: "Hôm nay là Thượng Nguyên, tại sao lại không thấy Vân công tử ra đàn một khúc?"

    Có người khơi mào, xung quanh liền lập tức có những tiếng phụ họa theo.

   Lão bản của Túy Phong Lâu là một người đàn ông trung niên diện mạo bình thường, gã chắp tay thi lễ bồi tội, nói:"Chư vị, thân thể Vân công tử có chút không khoẻ, hôm nay không có tiện tiếp khách, mong chư vị thứ lỗi."

    Lời này vừa nói ra, một trận cười nói cùng chửi bới, chất vấn gã có phải bắt Vân công tử tối hôm qua hầu hạ người khác mệt hay không, lão bản chỉ cười tủm tỉm, không nói một lời, giống như như điều này có thể che giấu đi sự bẩn thỉu ẩn giấu bên dưới vỏ bọc hoa lệ này.

    Khách khứa bên dưới tuy có chút bất mãn, nhưng không ai dám gây náo loạn ở Túy Phong Lâu bởi thế lực cường đại của kẻ đứng sau tửu lầu này, có ai chỉ vì một tiểu quan mà không muốn sống tiếp chứ?

     Nhã gian ở lầu 3.

    Trước giường thắp một ngọn nến đỏ, một thanh niên mặc bạch y lười biếng dựa vào giường, đọc cuốn sách đang cầm trên tay. Tóc dài y buộc lỏng, vài sợi tóc buông xõa xuống vương lên bên mặt, dưới ánh nến, khuôn mặt thanh lệ của y được phủ lên một tầng ánh sáng ấm áp, đôi mắt đen láy cùng cặp lông mày hơi nhướng lên làm tăng phần yêu mị, nhìn kỹ thì lại có chút dị vực phong tình ở đuôi mắt.

    Cửa sổ hé mở nhỏ, khiến cho gió lạnh lọt vào trong, tên đầy tớ lại gần nói:

    "Công tử, mọi việc đều làm tốt."

    "Ừ." Vị Vân công tử giống như không biết mình bị người ta thèm nhỏ dãi này lên tiếng.

    "Công tử, mấy ngày nay ngài không nên xuống lầu, đi đường mệt nhọc, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn." Tên đầy tớ quan tâm khuyên nhủ.

    Tu Vân khẽ cười một tiếng, cuối cùng cũng chịu dời mắt khỏi cuốn sách, nói với nó:

    "Thẩm Tam, ngươi sợ ta mệt mỏi, hay là sợ ta nghe thấy những lời nói bậy bạ của đám người dưới lầu?" Ý cười hiện ra giữa lông mày y, tựa hồ như không quan tâm đến những điều đó.

     Thẩm Tam sửng sốt, cung kính nói:" Đó đều là mấy lời nói hươu nói vượn, đừng để nó làm bẩn lỗ tai công tử."

     "Túy Phong Lâu này chính là chốn bồng lai tiên cảnh mà người trong thiên hạ hướng tới, có ai không muốn ngồi một chỗ ở đây cơ chứ? Vì rượu ngon, vì danh tiếng, cũng là vì mỹ nhân... Ngọn nến bập bùng ánh lên trong con ngươi y.

     Địa phương Giang Thành này, tuy rằng tiếp giáp với biên giới phía Nam nhưng lại là nơi thương nhân qua lại, đồng ruộng thì trú phú, thế gia chiếm giữ, hàng năm số tiền thuế thu được cho triều đình có thể lên đến con số thiên văn(*), nhưng nếu so ra thì sợ là còn kém số tiền được tiêu như nước chảy mây trôi ở Túy Phong lâu trong vòng một tháng.

    (*)con số thiên văn: là các con số được sử dụng trong thiên văn học, vì các con số đó thường rất lớn nên các con số thiên văn thường được dùng để biểu thị những con số cực lớn.

   "Quan lại thanh liêm, dân chúng hoà thuận vui vẻ, quả thật là một nơi tốt." Tu Vân nhẹ giọng cảm thán.

    Lời nói kéo dài, mang theo những ý nghĩa còn dang dở.

   Thẩm Tam quỳ dập đầu xuống đất, không dám nhiều lời thêm một câu nào.

    Khi vỏ bọc bên ngoài nơi này bị xé rách, Giang Thành trước mắt họ hiện lên rõ là một con quái thú ăn thịt người khoác da người đi rêu rao khắp Đại Khải.

    "Được rồi. Trở về nghỉ ngơi đi, nếu không gọi ngươi thì cũng đừng lại gần đây." Tu Vân lại dời lực chú ý của mình trở lại cuốn sách, không có ý định tiếp tục nói chuyện cùng Thẩm Tam.

    Thẩm Tam dường như còn có chút do dự, cuối cùng vẫn đứng dậy chắp tay một cái rồi rời đi, trước khi đi nó khép chặt cửa lại, trong nháy mắt đem những ồn ào lọt vào ngăn lại bên ngoài.

    Tu Vân không cảm thấy buồn ngủ, y bỏ sách xuống, đứng dậy đi về phía bàn rồi ngồi xuống.

   Thắp đèn dầu lên, y rút ra một tờ giấy Tuyên Thành, mài mực, chỉ dùng vài nét bút ít ỏi liền phác họa lên một hình người mơ hồ trên tấm giấy Tuyên Thành tốt nhất, mày kiếm mắt sao, chỉ như vậy, ký ức ngày hôm qua lập tức ùa về, cảm giác dao kề bên cổ vẫn khiến cho đầu óc y tê dại.

   Bút lông sói quệt một đường trên giấy, khiến một vệt mực lan ra khắp bức họa. Tu Vân cuộn tờ giấy Tuyên Thành lại, tức thì khung cảnh nhỏ bé trong bóng tối trước mắt y đều tan vào hư không.

   Tu Vân một tay chống cằm, ngón tay bên còn lại bấu nhẹ mặt bàn hai lần, lẩm bẩm :"Tiểu mãng phu(**) hữu dũng vô mưu(***)..." Âm thanh trầm thấp của y mang theo ý cười, nghe như thể thì thầm với tình nhân.

   (**)Tiểu mãng phu: Người đàn ông thô lỗ, liều lĩnh.

   ( ***)Hữu dũng vô mưu: có sức mạnh nhưng thiếu tài trí, mưu lược.

     Đột nhiên, dưới lầu vang lên tiếng quát tháo, dường như còn có cả tiếng quan binh quát tháo người dưới phố, tiếng bước chân hỗn loạn cũng càng ngày càng lớn.

      "Lục soát cho ta!"

     "Các địa điểm lân cận khả nghi đều không được phép bỏ qua!"

    "Nếu không tìm ra tên trộm đã đả thương Giang đại nhân thì các ngươi sẽ là kẻ bị đem đi tra hỏi!"

      —— Giang đại nhân?

      Tu Vân mặt mày khẽ động, nhớ lại. Giang Thành thế lực lẫn lộn, Giang gia cũng là một phần trong đó, công lao ba đời của tổ tiên chúng che chở con cháu, lão hầu gia từ giã sự nghiệp khi đang đứng trên đỉnh vinh quang, rút ra khỏi chiến trường đoạt ngai vị, đến Giang Thành, là một trong số ít những hộ ngoại lai ở đây.

      Tuy vậy, việc thân là thế gia mới đã có thể vượt lên nhiều gia tộc lâu năm ở Giang Thành, có thể thấy được lão hầu gia cũng chẳng phải là một kẻ tầm thường.

     Giang gia luôn mang thanh danh tốt tại Giang thành, kẻ có thể làm ra việc ám sát Giang gia vào đêm Thượng Nguyên...

     Quả đúng là phần thưởng lớn thì tất có kẻ dũng cảm, Tu Vân nheo mắt, hay nên nói là, tiểu mãng phu?

     Đột nhiên, ánh nến trước mắt y khẽ run rẩy, Tu Vân chưa kịp cử động thì một thanh đoản đao đã kề ngay trước cổ, bàn tay lạnh buốt lặng lẽ bịt miệng y không một tiếng động, lãnh khí trên người người nọ men theo thân thể mà chui vào cổ áo y khiến y rùng mình.

     Lưỡi đao hướng lên trên nhẹ nâng nâng, Tu Vân lập tức hiểu ý, đứng dậy.

     Người phía sau so với y cao hơn nửa cái đầu, ánh nến hắt bóng họ lên tường, hai người lui từng chút một vào gian phía trong.

     Khoảnh khắc tính mạng bị đe dọa, ấy thế mà Tu Vân không có một chút khẩn trương nào, ánh mắt y nhìn xuống hoa văn đỏ được khắc trên đoản đao một lúc lâu.

     Người nam nhân hơn nửa đêm xông vào phòng y này có võ công cực kỳ lợi hại, bước chân của kẻ đó không hề phát ra âm thanh nào, trong phòng chỉ có duy nhất một tiếng bước chân của Tu Vân. Y tập trung ngưng thần, nhận thấy một ít sự hỗn loạn và trầm trọng trong hô hấp của người nam nhân đằng sau.

     Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, động tác hai người đồng thời ngừng lại.

    Bên ngoài nhã gian, Thẩm Tam ngăn Giang Thừa Hà đi đầu lại ở trước cửa:

    "Đại nhân, xin hãy dừng bước."

    "Ngươi có ý gì?" Giang Thừa Hà cau mày chất vấn.

    Hắn biết lão bản của Túy Phong Lâu rất ghét việc bị người khác tùy tiện lục soát địa bàn của gã, cho nên lần đến này là hắn đích thân mang theo gia nhân đến, còn cho người truyền tin đến lão bản, ấy vậy mà chỉ với tên đầy tớ hèn hạ trước mắt cũng có thể ngăn cản hắn?

    Thẩm Tam mỉm cười, chắp tay thi lễ: "Chắc hẳn ngài cũng biết một vài sự tình của Quản tuần phủ, ân nhân cứu mạng của Quản đại nhân đang ở bên trong này, thỉnh ngài bỏ qua cho."

     Hắn đương nhiên là biết chuyện này —— Vân công tử trên đường đến Huyền Thanh Quan lại cứu được tuần phủ Quản Mậu Thật mới nhậm chức, vậy nên Quản Mậu Thật đã tiêu hơn một vạn lượng vàng để chuộc thân cho Vân công tử. Nhưng bởi vì chưa tìm được nơi tốt để đặt chân nên mới tạm thời để người ở Túy Phong Lâu.

      Nguyên nhân gây ra việc này cũng bởi tiểu quan này đắc tội người không được phép động đến nên mới bị đưa đến Huyền Thanh Quan, nói gì mà giữa đường cứu người, bộ dạng liễu yếu đào tơ như thế kia, còn không phải là cứu người ở trên giường?

      Giang Thừa Hà khinh miệt cười: "Ha, Quan đại nhân quả thật rất có uy quyền!"

      Thẩm Tam sắc mặt không đổi: "Giang đại nhân, Quản đại nhân là do muốn kết giao với chư vị ở Giang Thành nên mới tự xin đảm nhiểm chức tuần phủ này. Chư vị có việc gì thì cứ từ từ nói, để... đôi bên có thể hòa hợp với nhau.

     Ánh mắt đầy thâm ý của Thẩm Tam khiến Giang Thừa Hà có chút kiêng kị, việc trở mặt với tuần phủ thật sự không phải điều hắn sẽ làm, nhưng hắn có hơi không nuốt nổi khẩu khí này. Hắn nghiến răng nghiến lợi rít từng chữ ra khỏi chân răng:

     "Hạ quan đương nhiên cũng muốn cùng Quản đại nhân kết giao làm tri kỷ."

    Trong lòng hắn thầm mắng: Quản Mậu Thật quả nhiên là một lão thất phu, ngoài mặt thanh liêm chính trực, bên trong há không phải là kẻ tham lam háo sắc, rác rưởi người khác không cần cũng nhặt, đúng là ngu si!

   "Đi!" Tiếng bước chân bên ngoài cửa nhỏ dần, "vị khách" bên trong cánh cửa rốt cuộc cũng bỏ thanh đoản đao xuống, lặng yên không một tiếng động thu đao vào vỏ. Một lúc lâu sau, giọng khàn khàn của nam nhân vang lên ở bên tai Tu Vân:

    "Đừng lên tiếng." Thấy Tu Vân gật đầu, hắn mới buông tay ra. Tu Vân xoay người lại, hàn quang loé trên mũi đao chĩa thẳng vào mắt y. Y bất đắc dĩ cười cười, ngón tay thon dài thắng nõn đưa lên môi tỏ ý im lặng, ý là: Đừng nói chuyện.

     Nam nhân cầm đao đối diện y toàn thân một màu đen của y phục dạ hành, tóc đuôi ngựa buộc cao, vài sợi tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp còn dính bết trên trán, nửa dưới của khuôn mặt được che kín bởi mặt nạ đen, chỉ lộ ra đôi mắt tuấn lãng , nếu có người từng xem qua bức họa Tu Vân tiện tay vẽ, liền sẽ phát hiện đôi mắt của người trong tranh giống y như đúc với người ở trước mắt này.

     Tu Vân cảm thấy hoàn cảnh này cực kỳ giống với đêm qua, lúc ấy đối phương cũng hệt vậy, dùng trường đao kề bên yết hầu y, hung hãn dị thường, nhưng lại nhân từ mà nương tay, để lại cho Tu Vân một mạng.

     Tuy nhiên, xem dáng vẻ này của hắn, hiển nhiên là đã quên sạch việc nhỏ này.

     Nam nhân thu đao, lui về phía sau hai bước, lại không cẩn thận mà va vào mép giường làm cả người chao đảo, theo sau đó là một tiếng trầm vang .

    Ánh mắt Tu Vân lập loè, người này quả thật là rất bất thường, sợ là ám toán không thành công đấy chứ?

   "Công tử?" Giọng nói nôn nóng của Thẩm Tam từ ngoài cửa truyền đến.

   Người đối diện chống nạnh, ngồi dậy từ trên giường, trong mắt hắn nổi lên một vài tia tơ máu, nhìn Tu Vân bằng ánh mắt sắc bén.

     "Ta không có việc gì. Ngươi đi nghỉ đi."

    "Vâng." Chờ đến khi trong phòng an tĩnh lại một lần nữa, Tu Vân chậm rãi đi về phía trước, mặc kệ ánh mắt như muốn giết người của người nọ, ngồi xuống bên mép giường.

    Y nhìn chằm chằm khuôn mặt của người nam nhân này trong giây lát, rồi giơ tay lên giật mặt nạ của người này ra. "Ngươi...!" Người nam nhân kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn y, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh chuyển sang màu hồng không tự nhiên, ngũ quan tuấn tú khiến người ta thất thần chớp mắt một cái.

    "Ta đoán ngươi chính là thích khách hôm nay." Tu Vân duỗi tay đẩy hắn lên trên giường lớn khắc hoa, chính mình cũng thuận thế ngồi khóa (*****) lên trên người người này, một tay chống bên gáy hắn, bên còn lại thì vuốt ve khuôn mặt nóng bỏng của hắn.

    (*****) Ngồi khóa: cưỡi đó mấy má ơi, trời ơi, chương đầu gì mà tối ghê ý, chả thấy tí ánh sáng nào cả =)))).

     "Bộ dạng của ngươi như này còn mong trốn thoát được sao?"

     "Ngươi không muốn ta? Cũng có thể, trong lâu này tiểu quan sạch sẽ không ít, ngươi thích sạch sẽ hơn?"

     "Hay là... ngươi không thích nam nhân?"

      Tu Vân chống cả người ở phía trên nam nhân, trơ mắt nhìn biểu cảm giằng co và tức giận trong mắt người nam nhân càng ngày càng mạnh mẽ.

      Sau vài hơi thở, Tu Vân thở dài đứng dậy, biểu tình bất đắc dĩ: "Nếu ngươi đã không muốn, thì tự sinh tự diệt ở đây đi."

       Tu Vân xoay người muốn đi, cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm lấy.

       Bàn tay kia giống như bàn là, nhiệt độ nóng bỏng cách một tầng vải bắt đầu truyền đến thân thể Tu Vân, y quay lưng về phía người nam nhân trên giường, vui vẻ nhướng mày.

       Giây tiếp theo, Tu Vân đột nhiên bị lôi vào trong màn, kẻ động thủ nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: "Đừng đi. Đắc tội rồi."

       Tu Vân khẽ cười một tiếng: "Ngươi đừng hối hận."

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

        Quà trung thu cho mấy má nè (❀◕ ‿ ◕❀)

        Tưởng thế nào, thì ra là kéo rèm, cay TG thật chớ. v(ಥ ̯ ಥ)v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro