Chương 37: Suốt đêm mưa (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nynuvola

Từ Thế Xương nghe xong không khỏi sửng sốt, đây không phải chuyện nhỏ.

Dù có ngu ngốc đến đâu thì nhiều nhất cũng chỉ là không tuân theo phép tắc mà thôi, mỗi người đều gánh trên lưng danh dự của gia tộc, làm chuyện bại hoại cơ nghiệp tổ tông là điều ngàn vạn lần không dám.

Tân Diệu Như và Bùi Nguyên Mậu lén lút qua lại, với quan hệ giữa Thượng thư phủ và Chính Tắc Hầu phủ, bây giờ còn lẫn thêm cả Thái sư phủ trong đó, muốn làm to chuyện thì phải bê bối cỡ nào?

Từ Thế Xương vội hỏi: "Còn có ai khác nhìn thấy không?"

Kia nô tài lắc lắc đầu nói: "Hai người kia lén lút trộm gặp, nếu không phải hôm nay nô tài nghe theo lệnh công tử lén theo đuôi, chắc cũng không phát giác ra."

Từ Thế Xương cầm quạt gõ gõ lòng bàn tay, suy nghĩ chốc lát chợt nảy sinh chủ ý, đe dọa nô tài nọ: "Ngươi xem như cái gì cũng không biết, dám mở miệng tiết lộ một câu, cẩn thận ta lột da của ngươi!"

Làm nô tài quan trọng nhất là phải biết nặng nhẹ thiệt hơn, hắn cúi đầu không dám hó hé tiếng nào.

Từ Thế Xương vui mừng thầm trong bụng, may mà người phát hiện ra chuyện này là cậu ta, rốt cục có thể che giấu phen này.

Cần phải xử trí ra sao đây? E cũng không thể do cậu ta quyết định. Bùi Nguyên Mậu là huyết mạch duy nhất của Bùi Văn, xử trí người như thế nào nên để Bùi Trường Hoài quyết.

Đầu cậu đang nhẩm tính nói gì với Bùi Trường Hoài mới thích hợp, bỗng nghe nô bộc ở tiền viện chạy đến thông báo, con trai của Lưu Hạng là Lưu An cầu kiến ngoài phủ.

Từ Thế Xương vừa nghe liền giận, không chờ Bùi Trường Hoài lên tiếng đã quát thẳng: "Hắn tới làm gì các ngươi còn chưa rõ ư? Trực tiếp đuổi đi."

Giữa tháng này Triệu Quân sẽ đích thân thẩm vấn Lưu Hạng.

Trước đó theo Hình bộ thẩm tra, Lưu Hạng một chữ cũng không chịu nói, vừa không nhận tội cũng không biện bạch, người Hình bộ hết cách với Lưu Hạng, nhưng nếu đổi lại là Triệu Quân, tình thế đương nhiên khác đi, giả dụ Lưu Hạng muốn ngậm miệng, Triệu Quân cũng có cách cạy miệng hắn ra.

Lúc này Lưu An lại đến Hầu phủ bái kiến, đương nhiên là muốn nhờ cậy Bùi Trường Hoài cứu phụ thân đen đủi của hắn.

Từ Thế Xương không quan tâm chuyện trên triều, nhưng thân là con trai thái sư, tất nhiên không thể ngu ngốc, biết rõ địa vị của Bùi Trường Hoài và Triệu Quân tại Bắc Doanh hiện tại ngang nhau.

Triệu Quân là môn sinh của thái sư phủ, Bùi Trường Hoài là bạn bè thân cận nhất của cậu ta, trong tâm Từ Thế Xương không mong hai người đấu đá lẫn nhau, tốt nhất là dĩ hòa vi quý, cùng thay hoàng thượng xử lý tốt mọi chuyện là được.

Nếu như Bùi Trường Hoài giúp Lưu gia, chẳng phải rõ ràng muốn cùng Triệu Quân đối nghịch sao? Từ Thế Xương đương nhiên là người đầu tiên không đồng ý.

Nô tài thông báo cũng không dám sơ suất, chỉ hạ thấp giọng lặp lại cho Bùi Trường Hoài: "Lưu An nói, chuyện này liên quan đến Nguyên Mậu công tử, Hầu gia lần này nhất định sẽ gặp hắn."

Nói đoạn, nô tài đưa qua cho y một túi đựng đồ vật, vừa giũ ra liền trông thấy một cái yếm đào của nữ tử, bên trong cái yếm còn quấn một mặt ngọc bội.

Trên ngọc khảm trụy thú đang cuộn mình, dùng dây đỏ xỏ qua, chính là đồ vật tùy thân của Bùi Nguyên Mậu.

Mi tâm Bùi Trường Hoài nhíu lại, xem xét cẩn thận chiếc yếm và mặt ngọc, biểu tình bình tĩnh nhưng đôi mắt đầy thâm trầm, "Mau mời người vào đây."

Từ Thế Xương cũng nhìn thấy những thứ đó, thầm nghĩ hỏng rồi, không đúng lúc như vậy chứ?

Cậu ta có chút lo sợ bất an, hỏi Bùi Trường Hoài: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Chút việc nhà mà thôi." Bùi Trường Hoài nói, "Thời gian cũng không còn sớm nữa, Cẩm Lân, ngươi về trước đi."

Từ Thế Xương do dự mãi, cuối cùng đành gật đầu, vừa ra đến cửa liền dừng bước, nói với y: "Trường Hoài ca ca, trong Hầu phủ nhiều tai mắt bên ngoài, chỉ dựa vào mình huynh thì luôn có lúc không quản hết được. Ta vẫn câu nói cũ, vạn sự đều có ta đây, chuyện của huynh, ta sẽ tận lực."

Bùi Trường Hoài cười nhạt đáp: "Cảm tạ."

Từ Thế Xương đi rồi, Lưu An lập tức tiến vào Hầu phủ.

Tại quần anh yến ngày ấy, Lưu An vẫn còn mặc áo gấm, môi đỏ mặt ngọc, lông mày kiêu căng ngạo mạn, thế nhưng hiện tại vì chuyện phụ thân bị bắt giam, dáng vẻ hắn đã tiều tụy không ít.

Khoảnh khắc hắn tiến vô, trên người Lưu An khoác chiếc áo choàng lông cừu mà ngày đó Bùi Trường Hoài dùng che chắn cho hắn, con ngươi Lưu An có chút ảm đạm, môi cũng tái nhợt, nhìn thấy Bùi Trường Hoài, vẫn như cũ thi lễ một cái.

"Tiểu hầu gia, ngươi rốt cục chịu gặp ta."

Bùi Trường Hoài cắt ngang: "Có chuyện gì nói thẳng."

"Cầu ngài cứu cứu phụ thân ta." Hắn đi tới quỳ gối trước mặt Bùi Trường Hoài, "Nể tình ông ấy đã vì lão Hầu gia làm rất nhiều việc trong quá khứ, nể tình chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ngài cứu giúp phụ thân ta. Ông ấy ở trong tù thêm một ngày sẽ càng thêm nguy hiểm. Trường Hoài, ta van cầu ngươi, ta van cầu ngươi, được không?"

Hai tay hắn nắm chặt tay Bùi Trường Hoài, nước mắt lăn dài.

Bùi Trường Hoài rút tay về, trên mặt không biểu lộ tâm tình gì, lạnh như băng nói: "Ngươi mang theo lợi thế đến, rốt cuộc là cầu xin hay uy hiếp?"

Thần sắc lo lắng của hắn cứng đờ, thất thần nói: "Nếu như ta không làm vậy, ngay cả mặt ngươi cũng không chịu nhìn ta."

Bùi Trường Hoài nói: "Vậy thì đi thẳng vào vấn đề thôi. Mặt ngọc là của Nguyên Mậu, món đồ còn lại là của ai?"

Lưu An không tiếp tục vòng vo, đáp: "Nữ nhi Binh bộ Thượng thư, Tân Diệu Như."

Dù là Bùi Trường Hoài bình tĩnh thành quen, nghe thấy tên cô nương nọ, ngón tay vẫn không tự chủ mà nắm chặt .

Y hỏi hắn: "Hai người bọn họ đâu?"

Đồ vật thiếp thân đều bị lấy xuống như thế, có thể tưởng tượng ra, Lưu An khiến Bùi Nguyên Mậu và Tân Diệu Như lúng túng cỡ nào.

Lưu An trả lời: "Hầu gia không cần phải lo lắng, ta chỉ là muốn cứu phụ thân mà thôi, sao có thể gây khó dễ Nguyên Mậu? Vì ngươi, ta cũng sẽ không làm thương tổn hắn. Nhưng mà... Trường Hoài, ngươi không gặp ta, tình cảm huynh đệ nhiều năm của chúng ta, thế mà gặp mặt ngươi cũng không chịu. Khi còn bé ta gây ra bao nhiêu rắc rối, ngươi đều nguyện ý giúp ta, ngươi không phải là kiểu người bạc bẽo sợ phiền hà, tại sao lần này lại vô tình như vậy? Phụ thân ta gặp chuyện, bị lũ tiểu nhân Triệu Quân tùy ý thao túng, ngươi thật sự muốn khoanh tay đứng nhìn?"

Bùi Trường Hoài một tay bóp lấy cổ họng Lưu An, "Ngươi nghe không hiểu? Bản hầu hỏi là bọn họ đang ở đâu?"

Xương cổ Lưu An đột nhiên đau đớn, hắn hơi bấu chặt tay Bùi Trường Hoài, nhưng cánh tay dưới ống tay áo này tựa hồ khúc xương thép, mặc cho Lưu An làm gì cũng không thể thoát ra được.

Hắn nhìn vào mắt Bùi Trường Hoài, đáy lòng sinh ra một cảm giác sợ hãi mãnh liệt khó giải thích, nghẹn thở trả lời đầy khó khăn: "Chờ ta rời khỏi Hầu phủ, Nguyên Mậu sẽ trở lại..."

Mặt của hắn đỏ lên, dần nói không nên lời.

Bùi Trường Hoài hơi nới lỏng lực đạo, Lưu An liền ngã xuống đất ho khan kịch liệt, một lúc lâu sau mới bình phục.

Lưu An ôm cổ, khuôn mặt càng thêm xanh trắng, nói tiếp: "Hắn trở về, Tân tiểu thư sẽ chịu khổ thêm hai ngày, chờ phụ thân ta ra khỏi nhà giam, Tân tiểu thư cũng sẽ trở về bình an."

Lấy Tân Diệu Như kiềm chế, chiêu này dùng thật là khéo.

Nếu như trực tiếp bắt cóc hài tử Bùi gia, dùng cách đó áp chế Bùi Trường Hoài, y có thể nương theo mà hoàn toàn cắt đứt triệt để với nhóm lão thần, sau đó phản đòn, điều động binh lực Bắc Doanh tiến hành tuần tra toàn thành.

Dù vụ bắt cóc có hoàn hảo đến đâu cũng không thể phòng được sự truy đuổi sát sao của Bùi Trường Hoài.

Bây giờ vừa hay, bọn chúng tóm được Tân Diệu Như, nắm nhược điểm của hai người, nếu như hành động của Bùi Trường Hoài gây tiếng vang lớn, việc Tân Diệu Như và Bùi Nguyên Mậu gặp mặt riêng ở trong đạo quan sẽ huyên náo mọi người biết đến.

Bùi Nguyên Mậu là nam tử, làm hỏng danh dự Bùi gia thì cùng lắm bị mắng hai năm sẽ nhanh chóng trôi vào quên lãng. Nhưng Tân Diệu Như lại là nữ tử, khuê danh khó giữ, nếu liên luỵ nửa đời sau, Binh bộ Thượng thư sao có thể cho phép ái nữ trân quý của mình bị lợi dụng như thế?

Bây giờ thái sư đứng đầu trăm quan, trong triều hô mưa gọi gió, chỉ có vị lão Thượng thư Bộ binh này không thích gán ghép cùng đảng với thái sư, ngược lại vì giao hảo cùng Tạ Tòng Tuyển mà quan hệ không tệ với Hầu phủ.

Bùi Nguyên Mậu phạm phải chuyện hồ đồ như vậy, mặc dù hai nhà có thể kết thân đi nữa, cũng khó bảo đảm lão Thượng thư không tồn tại oán hận trong lòng.

Oán hận càng nhiều thì càng dễ sinh hiềm khích. Không có binh bộ trợ lực đối với Hầu phủ mà nói giống như mất đi cánh tay.

Trầm mặc nửa ngày, Bùi Trường Hoài mở miệng: "Cút."

Lưu An vốn tưởng rằng y không đồng ý, nhìn thần sắc lạnh băng của Bùi Trường Hoài chốc lát, hỏi: "Ngươi đáp ứng?" Hắn mừng như điên nói, "Lúc đầu ta còn không chắc chắn, không ngờ hắn lại nói trúng."

Vẻ mặt Bùi Trường Hoài trở nên nghiêm túc: "Hắn? Là ai?"

"Ngươi không cần lo!" Lưu An không sợ mỉm cười, nụ cười có chút dữ tợn, "Trường Hoài, ta chờ tin tức tốt của ngươi."

Hắn lăn lộn bò dậy, rất nhanh đã rời khỏi Hầu phủ. Hắn vừa đi một hồi, trước cửa phủ chậm rãi xuất hiến một chiếc xe ngựa.

Hầu phủ nô tài nghe thấy bên trong có tiếng kêu cứu, vừa leo lên nhìn, quả thật là Bùi Nguyên Mậu đang bị trói gô.

Mấy người không dám lên tiếng, vội vàng mở trói, dắt xe ngựa xuống cửa sau rồi đưa Bùi Nguyên Mậu đi gặp Bùi Trường Hoài.

Nhìn thấy cái yếm cùng mặt ngọc trên bàn, biểu tình cậu ta tái hẳn đi, quỳ rạp xuống đối diện Bùi Trường Hoài.

Cậu ta dù sao cũng còn trẻ, chưa trải qua sóng to gió lớn nào, lần đầu tiên phạm phải sai lầm ngất trời, ngạo khí tầm thường bay sạch không còn sót lại chút gì .

Cậu ta một thân chật vật, nước mắt chảy giàn giụa, nài nỉ: "Tam thúc, chất nhi vừa nghe nói Từ gia muốn đến thượng thư phủ cầu hôn, nhất thời tình thế cấp bách, lúc này mới hẹn Diệu Như gặp mặt, không ngờ từ đâu xông ra một đám người... Bọn họ, bọn họ đều là thổ phỉ!"

Bùi Trường Hoài đứng lên, đi thẳng ra sau tấm bình phong thay y phục.

Bùi Nguyên Mậu dịch đầu gối, quỳ xuống trước y: "Ta đã trở lại nhưng Diệu Như vẫn còn trong tay bọn họ, mặc kệ điều kiện là gì, tam thúc đồng ý đi, mau mau cứu nàng! Sau đó ta sẽ nghe lời, thúc muốn ta làm gì ta sẽ làm cái đó, ta cầu thúc lần này, tam thúc!"

Bùi Trường Hoài thay xong sương y, khoác áo choàng, hỉ nộ trên mặt khó phân biệt.

Đón lấy Bùi Nguyên Mậu là một đôi mắt cực kỳ bình thản, cậu ta trái lại không dám lên tiếng nữa, cúi gập đầu.

Bùi Trường Hoài cầm mặt ngọc trước bàn, khom lưng buộc nó vào bên hông Bùi Nguyên Mậu, sau đó nói: "Ngọc này là cha ngươi tặng ngươi vào lễ trăng tròn, làm mất chính là ngươi bất hiếu. Tối nay quỳ ở đây, dập đầu bái lạy tạ ơn cha ngươi. Bởi vì huynh ấy chết thật tốt, chết trận vì Đại Lương, cho nên Bùi gia mới không tiếc công sức binh lực bảo toàn mạng sống cho ngươi."

Ngôn từ của y lạnh nhạt, không nghe ra có gì tức giận, Bùi Nguyên Mậu trừng lớn hai mắt, rùng mình lạnh cả sống lưng, dũng khí để liếc nhìn Bùi Trường Hoài dũng cũng không có, chỉ ngẩn người quỳ đó.

Bùi Trường Hoài điều chỉnh ống tay áo, quay người ra khỏi cửa.

Thị vệ đi theo ở sau hắn, hỏi: "Đêm đã khuya, tiểu Hầu gia chuẩn bị đi chỗ nào?"

Bùi Trường Hoài nói: "Phủ tướng quân."

...

Hạt tuyết dù nhỏ đến đâu, chỉ cần nhẹ nhàng rơi xuống, tích tụ dần dần cũng thành một tầng dày.

Triệu Quân mới từ Bắc Doanh hồi phủ không lâu, trực tiếp đi vào thư phòng luyện chữ, Vệ Phong Lâm ở bên cạnh hắn lặng yên mài mực.

Hắn dạo gần đây đang luyện chữ thảo, chữ viết càng ngày càng kiêu ngạo bất thường.

Một lát sau, Vệ Phúc Lâm tiến vào, Triệu Quân thấy người thì nói: "Đến rất đúng lúc, ta đói, muốn ăn chút cháo."

Vệ Phúc Lâm nghiêm mặt trả lời: "Chính Tắc Hầu đến."

"Ai?" Triệu Quân còn tưởng đâu mình nghe lầm.

Vệ Phúc Lâm lặp lại: "Chính Tắc Hầu."

Hiện tại trời cũng tối rồi, nếu không phải việc khẩn thiết, Bùi Trường Hoài chắc chắn sẽ không đến đây vào lúc này.

Triệu Quân bỏ bút xuống, vội vã đi ra ngoài thư phòng, chân mới vừa chạm cửa, hắn bỗng dưng dừng bước. Một lát sau, hắn quay gót xoay người lại, nặng nề ngồi trước án thư.

"Y tới là vì có chuyện cầu ta." Hắn lắc lư ngọc bội Kỳ Lân bên hông, cười nói, "Thế sự đổi thay nha."

Vệ Phúc Lâm nhìn hắn giống như không định đi đón, hỏi: "Gia là muốn gặp hay không?"

Triệu Quân trả lời: "Gặp, mời y đến thư phòng. Ngoài ra lấy một vò rượu sang đây, Nhất Hồ Bích của lầu Phù Dung. Khách quý tới chơi, sao có thể không chuẩn bị rượu ngon chờ đợi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro