Chương 4: Quần anh yến(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nynuvola

Bùi Dục, Bùi Trường Hoài.

Vừa đến kinh thành nhậm chức, Triệu Quân ít nhiều biết đến một số nhân vật thân phận hiển hách trong kinh, đặc biệt là Chính Tắc Hầu Bùi Dục, thanh danh như sấm nổ bên tai.

Có điều đại danh không phải Bùi Dục, mà là toàn bộ Bùi gia.

Sáu năm trước trong trận chiến Tẩu Mã Xuyên, con trai trưởng Bùi Văn của lão Hầu gia Bùi Thừa Cảnh, cùng với con thứ Bùi Hành máu nhuộm chiến trường, một đi không trở lại.

Chiến hỏa lan nhanh từ Tẩu Mã Xuyên về phía nam, sắp sửa thiêu đến trận địa Trung Nguyên.

Lão Hầu gia ôm nỗi đau mất đi hai người con trai, quyết định tự mình nắm giữ ấn soái, suất binh chinh phạt. Tuy rằng cuối cùng bình định chiến sự, nhưng Bùi Thừa Cảnh đã bất cẩn trúng một mũi tên, vết thương xuyên qua ngực, vô phương cứu chữa, lão Hầu gia giống như hai người con trai của mình, vì Đại Lương mà chết trận tại Tẩu Mã Xuyên.

Sau cái chết của cha và anh trai, trong Hầu phủ chỉ còn lại người con đứng hàng thứ ba Bùi Dục, kế tục tước vị Chính Tắc Hầu, thống lĩnh Võ Lăng Quân Bắc Doanh, nhân xưng "Tiểu hầu gia" .

Cả nhà Bùi gia trung liệt, tiểu hầu gia Bùi Dục cũng rất được lòng người, ngay cả quản sự lầu Phù Dung, trước mặt người khác đề cập đến tên họ Bùi Dục, cũng ôm theo hết thảy cung kính.

Nhưng Triệu Quân chỉ biết Chính Tắc Hầu tên Bùi Dục, không biết tên tự của y là Trường Hoài; hắn mới thăng chuyển lên kinh, vị Chính Tắc Hầu nọ thường xuyên cáo ốm, ít giao du với bên ngoài, hai người chưa từng gặp mặt qua.

Nhớ đến đây, mi tâm hắn nhíu lại, vô thức thưởng thức roi ngựa trong tay.

Thấy hắn nửa ngày không nói, quản sự lầu Phù Dung cúi thấp đầu hơn, khẽ hỏi: "Tướng quân?"

Đuôi roi ngựa rơi vào bàn tay trái, bị hắn vững vàng nắm chặt. Hắn dường như đã tưởng định chuyện gì, thuận miệng nói: "Ta nhớ lộn, hoặc là tên tam tứ nào đó. Thôi, cũng không phải chuyện quan trọng, đáng để nhọc lòng nhớ nhung? Ngươi tùy tiện tìm một tên dáng dấp tốt đưa tới đi."

Quản sự thấy Triệu Quân không vấn tội, vội vàng khom người tạ ân, "Tạ ơn tướng quân khai ân, tiểu nhân nhất định làm thỏa đáng mọi sự."

Triệu Quân: "Trở về đi."

Hạ nhân đưa quản sự ra phủ.

Hắn đi vào thư phòng nghỉ ngơi trước, thông thường Triệu Quân sẽ luyện chữ tầm nửa canh giờ.

Vệ Phong Lâm đứng bên cạnh thay hắn mài mực, chần chờ nửa ngày, Vệ Phong Lâm mới mở miệng hỏi: "Thái sư hôm nay thỉnh gia đi qua, lẽ nào có đại sự chăng?"

Triệu Quân vẽ một bức thư thiếp, không nâng mắt lên, thản nhiên đáp: "Không thể nói là chuyện lớn gì, bảo ta xử lý Trần Văn Chính."

Hôm nay hắn đến phủ thái sư, thái sư không nói gì, chỉ ném cho hắn một cuốn sổ nhỏ, sau khi đọc xong thì tự mình cân nhắc.

Tấu chương này do giám sát Ngự Sử Trần Văn Chính đương triều viết, lưu loát hơn ba trăm chữ, cũng không có gi hay ho, đơn giản nói Triệu Quân hắn xuất thân thấp hèn, chiến công làng nhàng, thủ đoạn điều binh có phần cổ quái, nhưng cũng là phường bàng môn tà đạo, người tầm thường cỡ này sao có thể đảm nhận chức vụ cao.

Nói tóm lại, chính là không ưa Triệu Quân phong quang đắc ý, mới lòi ra tấu chương kết tội này.

Vệ Phong Lâm hỏi: "Gia định làm như thế nào ạ?"

Triệu Quân xoay ngang bút lông trong tay, hời hợt nói: "Còn làm thế nào nữa, giết thôi."

Vệ Phong Lâm nắm chặt chuôi đao bên hông, "Để thuộc hạ đi làm."

"Ngươi đứng lại đó cho ta." Triệu Quân quát, "Ngu ngốc, ngươi cho đây là chiến trường à? Trần Văn Chính là người nào, ngươi nói giết liền giết?"

Mặt Vệ Phong Lâm không mang theo chút cảm xúc, nói: "Thuộc hạ chỉ có thể giết người."

Triệu Quân nhìn hắn, lộ ra thần sắc không nhịn được cười, "Yên tâm, ta tự có cách."

Hắn mang khuôn mặt phong lưu, đôi mắt đa tình, khi nở nụ cười càng trở nên tuấn lãng.

Vệ Phong Lâm mím môi, lần thứ hai cúi đầu, trầm giọng nói: "Gia luôn có cách."

Triệu Quân khom lưng tiếp tục luyện chữ, không bao lâu sau hắn đã buông bút lông xuống. Luyện chữ coi trọng nhất tĩnh tâm, tâm không yên, không luyện được chữ tốt.

Còn về phần tại sao tâm không yên...

"Ta nhớ rồi, Trần Văn Chính này trước kia chẳng phải là tiên sinh dạy thư pháp cho Chính Tắc Hầu sao?" Triệu Quân ngẩng đầu ngồi lên ghế, nụ cười vẫn giữ bên môi, bàn tay kéo cổ áo lạnh lẽo nói, "Thú vị."

Đang lúc này, quản gia ở bên ngoài xin chỉ thị, đưa đến cho Triệu Quân một tấm thiếp mời.

Thiếp được chuyển đến từ phủ thái sư, mời hắn đi quần anh đại yến.

Mọi năm bắt đầu mùa đông ở kinh thành, sau khi trận tuyết đầu mùa hạ xuống đều sẽ tổ chức một buổi tiệc rượu như thế, mời các danh gia vọng tộc kinh thành đến bình phẩm rượu thưởng thức món ngon, tuyết rơi chúc phúc thịnh vượng.

Năm nay người chủ trì quần anh đại yến là tiểu công tử Từ Thế Xương của phủ thái sư.

Nói là quần anh đại yến, những năm qua tới lui vẫn là các gương mặt quen thuộc, còn có gì mới mẻ hơn?

Người mới nhất năm nay e là thuộc về Triệu Quân, xuất thân bần hàn, nhờ có lão Thái sư cất nhắc tiến cử làm tướng, suất binh bình định giặc cỏ, thiết lập kỳ công hạng nhất, bây giờ theo đó làm Đại tướng quân, trở thành tâm phúc trước mặt thánh thượng.

Tân quý thế này, rơi vào triều đình giống như một chiến binh thần thánh, không ít người đều muốn giao hảo với hắn.

Quản gia thuật lại: "Từ công tử dặn lão nô nói với tướng quân, nên nể nang mặt mũi chút."

Phía sau thiếp mời đính kèm danh sách người tham dự yến tiệc, Triệu Quân nhìn qua một lần chợt khép lại, ngón tay gõ lên danh sách hai cái.

Vệ Phong Lâm theo bên cạnh hắn thời gian vừa đủ để biết, mỗi khi Triệu Quân làm ra động tác này, nhất định trong lòng đã dự trù mưu xấu.

Hắn cong môi cười nói: "Được, ta nhất định sẽ đến."

Không có gì khác, chỉ vì trên danh sách kia viết một hàng "Chính Tắc Hầu Bùi Dục".

*

Quần anh yến tổ chức tại Phi Hà Các bên bờ Lâm Giang, cũng giống như vùng đất lạnh giá hôm nay, mặt nước Lâm Giang kết một tầng băng dày đặc, tuyết bay đầy trời, lớp tuyết bạc phủ kín mặt hồ, phóng tầm mắt nhìn xa, trời đất đều mất hút.

Thời điểm Triệu Quân tiến vào đã muộn, trong Phi Hà Các sớm náo nhiệt ồn ào.

Từ Thế Xương vừa nghe người hầu thông báo hắn đến, ba bước thành hai bước, tự mình ra cửa đón khách.

Triệu Quân tung người xuống ngựa, ném roi ngựa cho hạ nhân, phủi đi tuyết rơi trên áo lông cừu, mới vừa vừa ngẩng đầu liền bắt gặp gương mặt tươi cười của Từ Thế Xương nghênh đón.

"Quân đại tướng quân, chờ ngươi đã lâu, có thể gọi là trông mòn con mắt."

Triệu Quân giờ đây là môn sinh đắc ý của thái sư, Từ Thế Xương là tiểu nhi tử mà thái sư sủng ái nhất, hai người vừa gặp lập tức thân cận, Từ Thế Xương kéo tay hắn, tự mình dẫn hắn vào yến tiệc.

Tiệc không có nhiều quy củ như vậy.

Có điều đối với Triệu Quân, bọn họ đều sẽ đặc biệt ân cần, miệng lưỡi không ngừng chúc hắn thăng quan tiến chức, tiền đồ vô lượng vân vân, từ trên xuống dưới, đã thấy không ít người trong danh sách.

Tiền viện bố trí trò ném thẻ vào bình rượu(*), đang có hai vị công tử tỷ thí tại đây, mọi người đều vây quanh xem, nhạc công bên cạnh tấu đàn vui mừng trợ hứng.

(Ném thẻ vào bình rượu: trò chơi phạt uống rượu trong những buổi tiệc thời xưa.)

Một mũi tên rơi vào bình, cả sảnh đường reo hò khen hay.

Từ Thế Xương có ý định để Triệu Quân náo động yến hội, mục đích cho phủ thái sư nở mày nở mặt, hắn phất tay xua đuổi hai vị công tử kia đi.

Một công tử trong đó bất mãn nói: "Hay cho ngươi Từ Cẩm Lân, ngay cả ta mà ngươi cũng dám đuổi, ngươi càng ngày càng không đặt ca ca vào mắt."

Từ Thế Xương đá một cước vô mông người nọ, không nặng, giống như đùa giỡn, cười nói: "Đùa ta à, ta khi nào từng để ngươi vào mắt? Đây là tiệc mà ta tổ chức, cho ta chút thể diện đi, cẩn thận không ta lại đánh ngươi thành đầu heo!"

Công tử kia bị đạp cũng không tức giận, cười càng thêm to, "Tiểu thái tuế, ngươi càn rỡ ít thôi. Chờ lát nữa Trường Hoài đến, ngươi lẽ nào cũng chậm đãi y?"

Từ Thế Xương nhấc mí mắt, ngạo mạn nhìn người kia, nói: "Trường Hoài là ca ca tốt của ta, ta đương nhiên sẽ không chậm trễ y, y cũng thương ta nhất. Còn ngươi, ngươi là cái gì chứ? Mau lăn đi, lăn đi, nhìn thấy ghét."

Từ Thế Xương đẩy người nọ ra rồi đoạt lấy tên của hắn, quay đầu lại đưa cho Triệu Quân, mở miệng: "Quân Đại tướng quân, muốn chơi đùa chút không?"

Triệu Quân đáp: "Ta không giỏi lắm đâu."

Từ Thế Xương cũng không tin mấy lời khiêm tốn này của hắn, đã sớm nghe phụ thân mình nói, tài bắn cung của hắn bách phát bách trúng, người tầm thường khó mà đạt tới.

Từ Thế Xương: "Không sao, chơi chút mà thôi. Có ta ở đây, không ai dám cười nhạo ngươi."

Triệu Quân thấy từ chối không xong, đành nhận tên ném vào bình, đầu mũi tên chạm qua miệng bình rồi rớt sang bên, lại ném tiếp một mũi tên khác nhưng không trúng.

Có mấy người tiếc nuối thở than một tiếng, Từ Thế Xương trừng mắt, không ngờ hắn ném hụt. Nghĩ tới xuất thân không cao của Triệu Quân, lúc nhỏ chắc không chơi trò tiêu khiển này, có điều mới lạ.

Thế là vội nói: "Thiếu chút xíu nữa. Được rồi, cũng không có gì vui cả. Quân Đại tướng quân, theo ta vào trong Phi Hà Các, ta từ Giang Nam đặc biệt mua được một tốp tiểu kiều nương đánh tỳ bà, ngươi là người Hoài Thủy, ca khúc các nàng biểu diễn chắc chắn hợp ý của ngươi."

Có Từ Thế Xương cho hắn bậc thang đi xuống, mọi người cũng không nhiều lời nữa, vài người hùa theo muốn nghe, định theo họ vào trong.

Nhưng không biết là ai bỗng thốt lên: "Chẳng rõ là lợi hại bao nhiêu, lại được thánh thượng và thái sư tiến cử như vậy? Nguyên lai vì kém cỏi nên không dám thể hiện."

Người kia giọng nói lanh lảnh, cực kỳ chói tai, bởi vậy mọi người đều có thể nghe được rõ ràng, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, có đắc ý cười trộm, có thần sắc phức tạp.

Nội tâm Từ Thế Xương khó chịu, đầu tiên tìm đến kẻ đầu xỏ, hắn trừng mắt về công tử mặc áo gấm đang nói, quát lên: "Lưu An, ngươi nói cái gì đó?!"

Lưu An nở nụ cười, "Thuận miệng ấy mà, bực dọc cái gì? Ta còn chưa chỉ mặt gọi tên đâu."

Từ Thế Xương gắt: "Gọi con mẹ nhà ngươi!"

Từ Thế Xương tục xưng "Tiểu thái tuế", ỷ vào cha đẻ làm thái sư đương triều, luôn kiêu ngạo càn quấy, mở miệng liền phát ra uy lực thật sự của chủ nhân.

Thấy Lưu An bên kia dám châm chọc Triệu Quân, cơ hồ không đem người trong phủ thái sư để vào mắt, liền kéo tay áo, lúc này đã muốn xông tới đánh hắn.

Triệu Quân giơ tay ngăn người lại, nói: "Cẩm Lân."

Hạ nhân đứng cạnh thu được ánh mắt Triệu Quân, mang tên nâng tới, hắn cầm lấy nói: "Chờ chút hẵng đi nghe khúc, ta chơi thêm một lần nữa."

Từ Thế Xương vừa định nói không cần miễn cưỡng, chợt thấy nơi đôi mắt đen thẳm kia ẩn hiện một tia tàn khốc, cũng không thèm nhìn phương hướng chiếc bình, vung tay ném đi.

Một tiếng leng keng giòn giã vang lên, tên đã rơi vào trong chiếc bình.

Mọi người đều sững sờ, nháy mắt phản ứng lại, mới có người hô hào: "Giỏi, tướng quân quá giỏi!"

Trong bàn có tổng cộng hai mươi bốn mũi tên lông vũ, tất cả đều trúng đích.

Từ Thế Xương nhìn chằm chằm, trong miệng không ngừng khen hay, phải biết trong kinh có rất nhiều thiện xạ ném thẻ bình rượu, nhưng lợi hại như Triệu Quân đã ít càng thêm ít, người giống như hắn, Từ Thế Xương quen chỉ có một.

Đáng tiếc người này đã mất nhiều năm, không muốn nhắc đến.

Đảo mắt chỉ còn dư lại một mũi tên cuối cùng, Triệu Quân nắm chặt thân tên, chậm chạp chưa ném, hắn dùng ngón tay thử ước chừng độ sắc bén của đầu tên. Trong giây lát, mũi tên nhọn thình lình tuột khỏi tay, tựa như sao băng gào thét thẳng về hướng Lưu An!

Thậm chí không kịp né tránh, Lưu An chỉ cảm giác bên tai xoẹt qua một trận gió lạnh thấu xương, cả người gã run lên, vành tai nhanh chóng rách máu.

Lưu An vội vàng che lỗ tai, lau chỗ vừa ngứa vừa đau, mới thấy trên tay đầy máu tươi.

Mọi người ở đây giờ mới biết chuyện gì vừa xảy ra, lặng im phăng phắc, ai cũng không nói chuyện.

Chỉ có Triệu Quân mở miệng: "Ngươi xem, Cẩm Lân, ta nói rồi, ta chơi không lắm giỏi đâu."

Từ Thế Xương thiếu chút nữa cười ra tiếng, nghĩ Triệu Quân tuy xuất thân nghèo nàn, nhưng tính khí ngang ngược ấy thế mà rất hợp với con cháu thế gia.

Lưu An bên kia đã sợ tới mức dưới khố tuôn ra một dòng nước nóng, quần nhất thời ướt đẫm, vội vàng che hạ bộ.

Từ Thế Xương là kẻ vô lý không thích buông tha người, nhìn sắc mặt xám như tro của Lưu An, không nhịn được cười to: "Này, mùi hôi chua nồng như vậy, là ai tiểu trong quần đó?"

Lưu An khó khăn che mặt mũi, lúc này chạy ra ngoài cửa, vì quá gấp gáp nên tông vào một nhạc công trợ hứng, Nhạc công kia có dáng người cao lớn, thân thể Lưu An lại nhỏ gầy, vừa đâm đầu vào liền ngã ngửa trở về.

Vốn tất cả mọi người đều đang nhịn cười, hiện tại trông thấy sự chật vật gã, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Lưu An tức đến nổ phổi, bò lên đá một cước vào bụng nhạc công, nhạc công ngã nhào trên mặt đất.

Lưu An rất không hài lòng, tiện tay bưng một bồn cây trang trí ném xuống nhạc công! Nhạc công ôm lấy đầu, cũng không phòng vệ, trán nhất thời bị đập ra máu.

Lưu An liền đấm đá, hét: "Ngươi cái đồ 'chó chết', loại thấp hèn không có mắt, ngay cả tiểu gia cũng dám xô!"

Từ Thế Xương thấy gã trút giận lên nhạc công, nói: "Lưu An, ngươi đừng quá phận."

Mắt Lưu An đỏ bừng, mặt cũng đỏ, mắng: "Làm sao? Ta đến dự tiệc, ngươi là gia chủ, lẽ nào lại đi dung túng kẻ thấp hèn đè đầu cưỡi cổ ta! Là ai quá phận? !"

Từ Thế Xương nghe hắn rõ ràng đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, mở miệng mắng nhạc công là loại thấp hèn, kì thực ám chỉ Triệu Quân.

Đây là lần đầu tiên Từ Thế Xương gánh vác tổ chức quần anh đại yến, dầu gì Lưu An cũng là người có thân phận, nếu muốn làm to chuyện chỉ e làm hỏng tiệc rượu, lát sau phụ thân nhất định thưởng cho mình mấy gậy.

Từ Thế Xương sợ phụ thân nhất, trong tâm nói: "Thôi quên đi, để hắn đánh xong trút cơn giận này cũng được."

Vì thế Từ Thế Xương không ngăn cản, mọi người cũng im lặng, thấy Lưu An ra tay độc ác, những người vừa rồi cười nhạo gã, hiện tại cũng biến thành ngũ vị tạp trần.

Nhạc công không dám đánh lại, liên tiếp gào lên đau đớn xin tha. Lưu An phát tiết chưa đủ, một tay túm lấy mấy mũi tên trong bình rượu, liều mạng đâm vào đôi mắt đối phương!

Triệu Quân lạnh nhạt nói: "Ngươi dám."

Hắn còn chưa kịp ra tay ngăn cản, giọng người hầu bên ngoài oang oang thông báo: "Chính Tắc Hầu đến ——!"

Lưu An nghe thấy tên y, cả người run rẩy, giống như bị người dội xuống một thùng nước tuyết, bàn tay nắm tên cứng đờ giữa không trung.

Từ Thế Xương vui vẻ: "Trường Hoài ca ca đến."

Chỉ thấy đám đông phía trước tự giác lặng im tránh sang một bên, nhường ra một con đường đi.

Trong ánh mắt của mọi người, một nhóm người đi vào sân trước Phi Hà Các, dẫn đầu chính là Chính Tắc Hầu.

Tóc dài của y không buộc cao, chỉ dùng một dải lụa màu tím cột đuôi tóc, thoải mái tự nhiên nhưng vô cùng văn tuấn tú nhã. Dù cho bên ngoài phủ áo lông cáo trắng tuyết dày nặng, vẫn có thể nhìn thấy thân hình tiêu sái rắn rỏi của y.

Bùi Trường Hoài phong thái hơn người, như tuyết trắng mênh mông, cao quý thanh lãnh đến cực điểm, càng đi đến gần, bốn phía đều cúi đầu liếc mắt, quả nhiên thần tiên chỉ có thể nhìn từ xa.

Chỉ có điều sắc mặt y hơi tiều tụy, như đang mang bệnh, đôi mắt cũng không có tinh thần lắm, tựa hồ nhìn người mà lại như không nhìn.

Từ Thế Xương là người đầu tiên lại nghênh đón, quan tâm nói: "Ca ca tốt, thân thể đỡ hơn nhiều chưa? Hôm nay trời giá rét, sao không bảo đám nô tài mang lò sưởi tay sưởi ấm cho huynh?"

Nói đoạn liền nâng tay phải của Bùi Trường Hoài lên.

Đây rõ ràng là một bàn tay cầm kiếm nhiều năm, lòng bàn tay còn có lớp chai mỏng manh, nhưng khi Từ Thế Xương nắm, cảm giác giống băng cơ ngọc bích, cực kỳ mềm mại.

Từ Thế Xương thổi hai cái vào lòng bàn tay y, cười nói: "Ta sưởi ấm cho huynh chút."

Triệu Quân nhìn, lén lút nở nụ cười, quả thật là y. Đủ các loại nghi ngờ nối tiếp mấy ngày qua trong lòng hắn cuối cùng cũng có đáp án.

Đôi mắt Bùi Trường Hoài đảo qua đám đông trước Phi Hà Các.

Trong khoảng khắc đó, tầm mắt của Triệu Quân và y giao thoa, vừa định mở miệng, Bùi Trường Hoài liền giống như không quen biết hắn, không nhanh không chậm dời tầm mắt.

Y nhìn về phía Lưu An.

Lưu An bắt gặp ánh mắt Bùi Trường Hoài, cả người không nhịn được run lên, lập tức thả mũi tên xuống, bò đến trước mặt  y, dập đầu thỉnh tội: "Trường... Tiểu hầu gia..."

Bùi Trường Hoài nhàn nhạt nói: "Thật náo nhiệt."

——

Lời tác giả: Từ Thế Xương, tự Cẩm Lân, biệt danh "Tiểu thái tuế" .

Cũng coi như nhân vật tương đối quan trọng.

Yến cũng đã dự rồi, không lén lút làm một hồi cưỡng chế play thì không hay lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro