Chương 5: Ba kẻ dở hơi nửa đêm tâm sự ở điện Cự Dương (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phù Dao kêu lên: "Xấu quá!"

Tạ Liên nghẹn một chút, mới nói: "Phù Dao, không nên nói con gái nhà người ta như vậy."

Bình tĩnh mà quan sát, Phù Dao nói chính là lời nói thật. Khuôn mặt của thiếu nữ kia giống như là bị người đánh bạt tai đến sưng vù, ngũ quan nhìn có chút uỷ khuất, nếu nhất định phải hình dung, chỉ e có thể dùng " Mũi oai mắt nghiêng" để nói.

Nhưng trong mắt Tạ Liên căn bản không phân biệt nổi nàng là xinh đẹp hay xấu xí. Chủ yếu là do nàng quay người lại, tà váy phía sau có phát ra tiếng động thực lớn, khiến người khác không tài nào vờ như không thấy được.

Phù Dao đầu tiên là kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền trấn định lại. Trên thái dương Nam Phong gân xanh cũng nháy mắt liền biến mất vô tung.

Thấy hắn sắc mặt đại biến, Tạ Liên vội nói: "Ngươi không cần khẩn trương. Không cần khẩn trương."

Thiếu nữ kia lấy hương lại quỳ xuống lần nữa, vừa cúi lạy vừa nói: "Nam Dương tướng quân phù hộ, tín nữ Tiểu Huỳnh, khẩn cầu có thể sớm ngày bắt được quỷ tân lang kia, để hắn không thể hại thêm người vô tội nữa ....."

Nàng cúi lại vô cùng thành kính, vô tư không phát hiện ra bất thường phía sau của chính mình, cũng không phát hiện có ba người ngồi xổm bên chân tượng thần mà nàng đang quỳ bái. Tạ Liên nâng đầu lên, nói: "Làm sao bây giờ, không thể để nàng cứ như vậy đi ra ngoài? Sẽ bị người ta cười nhạo."

Hơn nữa, nhìn đến phía sau váy của nàng bị rách, rõ ràng là bị ngươif khác dùng vũ khí sắc bén cố ý căts qua, sợ là không chỉ sẽ bị vây xem còn sẽ bị mọi người cười nhạo, thật đúng là một hồi nhục nhã.

Phù Dao hờ hững nói: "Đừng có hỏi ta. Nàng bái lạy cũng không phải Huyền Chân tướng quân của chúng ta Huyền. Phi lễ chớ nhìn. Ta cái gì cũng chưa thấy."

Nam Phong lại là một bộ khuôn mặt tuấn tú thanh thanh bạch bạch, chỉ biết xua tay, sẽ không nói, thật hay cho một thiếu niên kiệt xuất kiêu ngạo, lúc cấp bách lại hoá thành người câm, không thể trông cậy vào. Tạ Liên đành phải chính mình ra trận, thoát ra áo ngoài, ném xuống một cái. Kiện áo ngoài kia lay động một chút bay tới trên người thiếu nữ, che đi lỗ hổng bất nhã phía sau váy của nàng. Ba người đồng thời nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nhưng trận gió này thật sự lạnh lẽo quỷ dị khiến thiếu nữ kia hoảng sợ, đưa mắt nhìn xung quanh, nắm chặt lấy áo choàng, chần chờ trong chốc lát, phóng tầm mắt nhìn trên đài lại vẫn cứ hồn nhiên không phát hiện ra điều gì, hơn nữa tháp hương xong rồi, liền muốn đi ra ngoài. Bây giờ nếu như tiểu cô nương ra ngoài đi lung tung sợ là nàng liền không còn mặt mũi nào gặp người. Đảo mắt sang hai bên đều là đứng thẳng đơ cùng với thẳng đơ ra, dù sao đều không được việc, Tạ Liên yên lặng thở dài. Nam Phong cùng Phù Dao vừa cảm giác được người bên cạnh không còn, Tạ Liên đã hiện hình, nhảy xuống.

Ngọn đèn dầu trong miếu không tối cũng không sáng, khi hắn nhảy xuống mang theo một trận gió, ánh đèn lay động, thiếu nữ Tiểu Huỳnh kia chỉ cảm thấy mắt hoa một trận, đột nhiên liền thấy một nam tử từ trong bóng tối xông ra, thân trên trần trụi vươn tay về phía nàng, khiến nàng hồn phi phách tán.

Không ngoài dự đoán, là tiếng thét chói tai. Tạ Liên vừa định nói chuyện, thiếu nữ kia đã nhanh tay lẹ mắt mà vung lên một cái tát, hướng ta phía ngoài hô lớn: "Phi lễ a!"

"Bang" một tiếng, Tạ Liên cứ như vậy liền ăn một bạt tai.

Cái tát phát ra một tiếng thanh thúy, hai người đang ngồi xổm trên thần đàn xem kịch vui không hẹn mà cùng giương lên nửa khuôn mặt.

Ăn một cái tát, Tạ Liên cũng không giận, chỉ đem áo ngoài cứng rắn đưa qua cho nàng, nhanh chóng thấp giọng nói một câu bên tai đối phương. Thiếu nữ nghe xong liền kinh hãi, sờ thử phía sau, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng, hốc mắt cũng thoáng chốc tụ đầy nước mắt, cũng không biết là do xấu hổ hay là do giận dữ, nắm chặt tấm áo choàng mà Tạ Liên đưa qua cho, che mặt chạy như bay ra ngoài, thoáng chốc chỉ còn Tạ Liên quần áo mỏng manh đứng hoá đá tại chỗ. Người đi miến không nhiều, bên ngoài trời gió lạnh, gian phòng trống trải bỗng có chút lạnh.

Hắn xoa xoa mặt, xoay người lại, chạm đến nửa bên mặt in dấu tay đỏ thẫm, nói với hai người kia: "Được rồi. Không việc gì."

Vừa dứt lời, Nam Phong chỉ chỉ hắn, nói: "Ngươi...... Có phải hay không miệng vết thương bị nứt ra?"

Tạ liên nghe vậy liền cúi đầu, "Nga" một tiếng. Hắn cởi y phục ra, quả nhiên là một thân da dẻ mịn màng trắng noãn* ( gốc là "dương chi ngọc hảo" ai biết thì chỉ cho ta với-.-)), chỉ là ngực được bọc bởi một tầng vải thô trắng kín mít, quấn chặt muốn chết, ngay cả trên cổ cùng hai cổ tay cũng đều quấn đầy băng vải, dịch trắng từ miệng vết thương chảy ra ngoài, thực sự nhìn thấy có chút ghê người.

Nghĩ đến xoay cổ cũng không có sai biệt lắm nên chắc là đã tốt hơn, Tạ Liên liền bắt đầu tháo từng lớp vải trắng ra, một vòng lại một vòng.

Hai mắt Phù Dao nhìn chf chằm hắn, hỏi: "Ai?"

Tạ Liên nói: "Cái gì?"

Phù Dao hỏi lại: "Người cùng ngươi đối chiến là ai?"

Tạ Liên ngây ngốc: "Đối chiến? Không có a."

Nam phong: "Vậy một thân thương tích này của ngươi là......"

Tạ liên mờ mịt nói: " Là chính ta làm mình ngã."

"......"

Đó là ba ngày trước hạ phàm rơi xuống bị thương. Nếu là cùng người khác đối chiến, thật đúng là chưa chắc sẽ thương đến mức độ này.

Phù Dao nói thầm mấy câu, không nghe rõ, dù sao thì khẳng định không phải khen hắn kiên cường, Tạ Liên cũng không hỏi, tháo xong lớp băng vải thật dày trên cổ. Ngay sau đó, ánh mắt của Nam Phong cùng Phù Dao đều ngưng lại, dừng ở phía trên cổ hắn.

Một vòng cổ màu đen, ở ngau giữa cần cổ trắng noãn của hắn.

Cảm thấy được ánh mắt của bọn họ, Tạ Liên hơi hơi mỉm cười, xoay người lại, nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy 'chú gông' chân chính?"

'Chú gông', tên gọi như ý nghĩa, lời nguyền rủa hình thành gông xiềng.

Bị giáng xuống Thiên giới thần quan, đem hình phạt của Trời hóa thành một đạo tội ấn, đối với thân thể hình thành trói buộc, phong bế thần lực, để hắn vĩnh viễn cũng trong tonhf trạng không xong. Giống như là thứ tự trên người, hoặc là dùng xiềng xích khoá lại tay chân, là một loại hình phạt, hoặc cũng là một lời cảnh cáo, khiến người sợ hãi, cũng khiến cho người sỉ nhục.

Bản thân bị hai lần làm cho cười cho tam giới, Tạ Liên đương nhiên là có một lời 'chú gông' như vậy trong người. Hai tên tiểu Võ quan này không có khả năng chưa từng nghe nói qua, nhưng, nghe nói qua là một chuyện, tận mắt nhìn thấy vẫn là có chênh lệch không nhỏ. Bởi vậy, bọn họ lộ ra như vậy biểu tình, tạ liên cũng không phải không thể lý giải.

Hắn đoán thứ này khả năng làm hai vị tiểu võ quan trong lòng kiêng kị cùng không thoải mái. Rốt cuộc không phải cái gì thứ tốt.

Vốn định lấy cớ đi tìm bộ quần y phục mặc vào, ra bên ngoài kiếm một hồi, lại bị Phù Dao bắn cho ánh mắt xem thường còn nói thêm một câu " Bộ dáng này của ngươi đi trên đường lớn, có thể bị nói là thập phần hạ lưu" doạ trở về, vẫn là Nam Phong đi đến sau điện tùy tay lấy ra bộ y phục của nam ném cho hắn, lúc này mới không còn bị coi là hạ lưu. Nhưng sau khi ngồi xuống, tổng cảm giác chuyện vừa mới phát sinh khiếnkhông khí trở nên có chút xấu hổ, vì thế Tạ Liên lấy ra nhiệm vụ Linh Văn điện giao phó, nói: "Các ngươi có muốn xem lại hay không?"

Nam Phong nâng mí mắt nhìn hắn một chút, nói: "Xem. Ta thấy hắn vừa mới yêu cầu phải xem lại thật kĩ."

Phù Dao nghe vậy liền phải bác: "Cái gì?! Ngươi nói ta yêu cầu hảo hảo xem lại khi nào. Cái quyển sách kia viế ra thật quá là sơ sài, không đáng giá một đồng tiền, lại còn muốn nhìn thêm lần nữa???"

Nghe hắn nói quyển sách kia không đáng giá một đồng tiền, Tạ Liên nhịn không được thoáng đau lòng thay Linh Văn điện, những tiểu quan viết quyển sách này đã viết đến mặt vàng hệt như đất. Lại nghe Phù Dao nói: "A, vừa mới nói đến chỗ nào rồi nha? Nam Dương miếu —— vì cái gì Nam Dương nhiều tín nữ, phải không?"

Tốt lắm. Tạ Liên vừa đem quyển sách cất đi, lại xoa xoa ấn đường đang nhảy lên thình thịch, trong lòng đã sớm biết: Buổi tối hopm nay, ai cũng đừng mong yên ổn mà nghỉ ngơi!

Thấy chính sự không thành, vậy thì đến xem xem rốt cuộc tại sao lại thành ra thế này. Hoá ra, trừ bỏ hơn trăm năm Thái Tử điện hạ đều ở nhân gian nhặt rác ra, các vị thần tiên lúc bấy giờ đều biết, có vài tin đồn về Nam Dương chân quân, từng có một quãng thời gia được xưng là "Cự Dương chân quân". Bản nhân hắn đối  với xưng hô kia thật sự là căm thù đến tận xương tuỷ. Mà mấy người từng trải qua như hắn cũng chỉ có một chữ để cảm tưởng: "Oan"!

Bởi vì, nguyên tác chính xác nhất chính là "Nam Dương ". Sở dĩ sẽ bị mọi người hiểu lầm truyền đi, là do một sự kiện.
Nhiều năm trước, có một vị Quốc quân khởi công xây dựng ly cung, vì biểu thành tâm, riêng tự mình cho mỗi một cung mỗi một điện tấm biển đều chữ. Nhưng cố tình ở tất cả đều viết "Nam Dương điện" thời điểm, không biết sao, hắn lại viết thành "Cự Dương điện".

Nhưng trong đó, quan viên phụ trách xây dựng ly cung là buồn nhất. Bọn họ không thể hiểu được, rốt cuộc bệ hạ là cố ý muốn đổi thành như vậy, hay là không cẩn thận viết sai? Nếu là cố ý, vì sao không trực tiếp ra lệnh tuyên bố chính người muốn sửa như vậy? Nếu không phải cố ý, vậy làm sao lại phạm phải lỗi sai cơ bản này? Hắn lại không thể nói "Bệ hạ, ngươi sai rồi", ai mà biết bệ hạ có thể hay không cảm thấy bản thân bị châm chọc, bị nói sơ ý? Ám chỉ hắn tri thức nông cạn? Tâm không thành kính? Hơn nữa bản vẽ của bệ hạ rất, không cần chẳng lẽ muốn vứt đi sao?

Trên đời này khó nhất chính là suy đoán thánh ý. Bọn quan làm viên cực độ thống khổ, tư tưởng trước sau vẫn là cảm thấy bệ hạ chịu ủy khuất, còn không bằng để Nam Dương chân quân chịu chút ủy khuất.

Không thể không nói, bọn họ đã đưa ra một lựa chọn chính xác. Bệ hạ bên kia sau khi phát hiện Nam Dương biến thành Cự Dương, cũng không có tỏ thái độ gì khác, chỉ là mời đến một nhóm học giả, mạnh mẽ lật xem sách cổ, tìm ra vô số lý do, viết rất nhiều văn chương, kịch liệt chứng minh nguyên bản đó là Cự Dương, Nam Dương mới là cách sáng tác sai lầm. Tóm lại một đêm qua đi, cả nước Nam Dương điện liền đều biến thành Cự Dương điện.

Không thể hiểu được là tin tức phong hào bị sửa lại qua mười mấy năm mới biết được chuyện này. Trên cơ bản, hắn chưa bao giờ nhìn kỹ bảng hiệu thần điện nhà mình, cho đến một ngày bỗng nhiên hắn rất buồn bực, như thế nào nữ nhân đến miếu của hắn lễ bái nhiều như vậy, hơn nữa khuôn mặt người nào cũng đều e lệ ngượng ngùng đến đỏ bừng, thời điểm dâng hương cầu nguyện đều là ngoạn ý nha??!

Sau này biết được nguyên cớ, hắn liền vọt đến, đứng đối diện với mặt trời chói chang chửi ầm lên. Các vị thần quan lúc ấy đều bị hắn doạ đến kinh hãi.

Mắng xong cũng không có biện pháp, lạy liền lạy đi, hắn cũng không thể nói đám nữ nhân thành tâm khẩn cầu đó đừng đến nữa, nghe nhiều năm đến căng da đâu. Cho đến khi một vị Quốc Quân cảm thấy cái tên Cự Dương này thật không ra thể thống gì liền đổi thành Nam Dương. Mọi người cũng không quên hắn bề ngoài không chỉ làm một Võ Thần mà còn có thể thuận tiện phù hộ cái gì. Nhưng là, mọi người cũng giữ vững lập trường: Tuyệt đối không nên lấy hai chữ kia xưng hô với hắn. Đồng thời, cũng giữ vững một cái nhận thức: Đánh giá Nam Dương chân quân như thế nào? Một chữ: Tốt!

Chỉ cần đừng để cho hắn mở miệng mắng chửi người, hết thảy đều tốt đẹp!

Mặt Nam Phong mặt đã đen xì như đấy nồi năm nào, Phù Dao còn dạt dào thi hứng, tư thái văn nhã nói: "Người bạn của chị em phụ nữ, cầu cho mạnh nhất. Tráng dương bí phương, đưa tử Nam Dương. A ha ha, a ha ha, a ha ha ha ha ha ha......"

Tạ liên rất có thiện ý mà nhịn xuống ý cười, ở trước mặt tượng thần Nam Dương nên giữ cho hắn chút mặt mũi. Nam Phong lại là giận tím mặt: "Ngươi tới nơi này âm dương quái khí làm gì, nếu thật sự nhàn rỗi đến hoảng liền đi quét rác đi!"

Này một câu ra, mặt Phù Dao mặt cũng thoáng chốc đen như đáy nồi. Nếu như nói người của Nam Dương điện không thích nghe người khác nói hai chữ kia, vậy Huyền Chân điện chính là không muốn nghe người khác nhắc đến hai chữ 'quét rác'. Bởi vì khi Mộ Tình còn làm tạp dịch ở Hoàng Cực, chính là cả ngày giúp Thái Tử điện hạ tạ liên bưng trà rót nước, quét rác, trải giường chiếu. Có một ngày, Tạ Liên thấy hắn một bên quét rác một bên lẩm bẩm tu hành, thấy được sự khắc khổ nỗ lực, tinh thần học tập vượt lên hoàn cảnh này cảm động; lúc này chạy đi cầu quốc sư thu nhận Mộ Tình làm đệ tử. Việc này nói như thế nào đây? Vừa lớn vừa tiểu, cũng là điều đáng xấu hổ nhục nhã, nhưng câu chuyện mọi người ca tụng, liền xem đương sự nghĩ như thế nào. Hiển nhiên, đương sự cho rằng đây là sự sỉ suốt đời sỉ nhục, bởi vì mộ tình cùng hắn dưới tòa võ tướng, đều là nghe thấy cái này từ tất cùng người trở mặt. Quả nhiên, Phù Dao trấn định lại, nhìn thoáng qua Tạ Liên đứng một bên thực vô tội mà xua tay, cười lạnh nói: "Nghe ngươi nói lời này, nếu không biết còn tưởng rằng Nam Dương điện các người đều vì Thái Tử điện hạ mà bênh vực kẻ yếu đâu."

Nam Phong cũng cười lạnh: "Tướng quân nhà ngươi thật đúng là vong ân phụ nghĩa, có cái gì mà tốt đẹp?"

"Ách......" Tạ Liên vừa định chen vào một câu, Phù Dao bỗng "A ha ha" nói: "Tướng quân nhà ngươi bất quá chỉ là chó chê mèo lắm lông thôi, có tư cách gì mà nói?"

"......" Nghe bọn coi hắn như quả bóng ns qua ném lại trước mặt thần quan, Tạ Liên rốt cuộc nghe không nổi nữa, lớn tiếng nói: "Từ từ, từ từ, Dừng...dừng."

Đương nhiên không ai để ý đến hắn, không những thế còn bắt đầu từ động khẩu sang động thủ, không biết là ai ra tay trước, bàn thờ liền oai phong mà nứt thành hai nửa, hoa quả nhanh như chớp rơi đầy đất. Tạ Liên nhìn bộ dạng này là không thể nào can ngăn được rồi, liền ngồi ở một góc, thở ra một hơi dàu " Tạo nghiệt a!", nhặt bánh màn thầu lăn đến bên chân, lau qua vỏ ngoài chuẩn bị ăn, Nam Phong khoé mắt thoáng nhìn qua, vung ra một cái tát hất đi: "Đừng ăn!"

Phù Dao cũng dừng tay lại, khiếp sợ cùng ghét bỏ nói: "Đồ hỏng ngươi còn nuốt trôi đi!"

Tạ Liên nhân cơ hội giơ cái thủ thế, nói: "Dừng, dừng, dừng. Ta có lời muốn nói." Hắn đứng giữa ngăn cách giữa hai người, vẻ mặt ôn hoà nói: "Thứ nhất, vị Thái tử điện hạ trong lời nói của các ngươi, quả thật là ta đây. Bổn điện hạ cũng chưa nói chuyện, các ngươi không cần đem ta thành vũ khí đi công kích đối phương." Dừng một chút, lại bỏ thêm một câu, "Nhị vị tướng quân nhà các ngươi tuyệt đối sẽ không như vậy đâu, các ngươi như thế còn ra thể thống gì, mặt mũi bọn họ biết để vào đâu?"

Câu này vừa nói ra, biểu tình hai người coa chút biến hoá bất thường. Tạ Liên lại nói: "Thứ hai, các ngươi là tới giúp đỡ ta đúng không? Như vậy rốt cuộc là các ngươi nghe ta hay ta nghe hai ngươi?"

Sau một lúc lâu, hai người mới nói: "Nghe ngươi."

Tuy rằng ngoài mặt bọn họ nhìn qua đều như là đang nói "Nghe ngươi? Nằm mơ đi", nhưng Tạ Liên cũng thực vừa lòng, "Bang" một tiếng chắp tay trước ngực, nói: "Tốt lắm. Cuối cùng, cái thứ ba, quan trọng nhất là —— nếu nhất định phải ném đi thứ gì, vẫn là mong các ngươi ném ta đi, không cần ném đồ ăn a."

Nam Phong rốt cuộc đem bánh bao ở trong tay hắn vừa mới nhặt lên, còn đang nắm chặt trong tay muốn tìm cơ hội ăn, không thể nhịn được mà rống lên: " Rơi trên mặt đất cũng đừng ăn!"

Ngày tiếp theo, vẫn như trước gặp nhau ở quán trà nhỏ.

Tiểu nhị đang đứng ở cửa giãn gân cốt, từ xa thấy ba người đang đến gần. Một đạo sĩ vận bạch y nhẹ nhàng đơn giản, dẫn đầu đoàn người đi trước, theo sau là hai thiếu niên thân hình cao gầy mặc hắc y.

Vị đạo sĩ kia ôm tay, thong thả ung dung mà đi, thong thả ung dung mà nói, nhìn hắn thật giống như người rảnh rỗi, "Chủ quán, làm phiền cho ba ly trà"

Tiểu nhị cười nói, "Tới rồi!"

Nghĩ thầm, "Ba tên nâm nhân ngốc lại tới nữa. Đáng tiếc a, lớn lên tuy rằng đẹp một chút, nhưng đầu óc một tên so một tên còn bệnh hoạn hơn. Lại còn cái gì quỷ a, cái gì tiên a. Mấy người này đúng là có bệnh, có ngoại hình thì lợi ích gì chứ?"

Tạ Liên vẫn dựa vào cửa sổ, sau khi tất cả ngồi xuống, Nam Phong nói: "Vì cái gì muốn tới nơi này nói chuyện, ngươi bảo đảm sẽ không bị người khác nghe được sao?"

Tạ Liên ôn thanh nói: "Không quan hệ. Cứ coi như người khác nghe được cũng sẽ không quan tâm, họ chỉ cho rằng chúng ta có bệnh."

"......"

Tạ Liên nói: "Để tránh ba người chúng ta cứ như vậy thì tương đối phí thời gian, đi thẳng vào vấn đề đi. Cả đêm bình tĩnh, các ngươi có hay không nghĩ đến biện pháp gì?"

Phù Dao ánh mắt sáng ngời, lãnh đạm nói: "Giết!"

Nam Phong nói: "Vô nghĩa!"

Tạ Liên nói: "Nam Phong, ngươi không cần hung hăng như vậy, Phù Dao lại không có nói sai, cách giải quyết vấn đề căn bản chính là giết. Vấn đề là tại chỗ nào, tìm ai giết, như thế nào giết. Ta kiến nghị......"

Đúng lúc này, trên đường lớn truyền đến một trận tiếng khua chiêng gõ trống tiếng, ba người cùng hướng ngoài cửa sổ nhìn qua.

Lại là một đội âm âm thảm thảm "Đưa thân" người. Này đội ngũ người ngựa diễn tấu sáo và trống, liền hô lớn lên, cứ như sợ người khác không nghe thấy. Nam Phong nhíu mày nói: "Không phải nói người địa phương phụ cận vùng Quân Sơn nếu thành thân cũng không dám tổ chức linh đình sao?"

Này trong đội ngũ mỗi người là đại hán thân thể khoẻ mạnh đen bóng, biểu cảm cùng cơ bắp đều cương cứng đến gắt gao, trên đầu đổ mồ hôi lạnh, phảng phất như bọn họ khiêng trên vai không phải kiệu hoa không khí vui vẻ hân hoan, mà là một đài đòi mạng đoạt hồn chặt đầu trảm. Không biết người ngồi bên trong kiệu, đến tột cùng là dạng người gì?

Trầm ngâm một lát, Tạ Liên đang định nói đi nhìn một cái, một trận gió lạnh thổi qua, một bên mành của cỗ kiệu theo gió bay lên.

Người sau mành, dùng một loại tư thế rất kỳ quái lệch qua bên trong kiệu. Nàng đầu là oai, khăn voan hạ lộ ra miệng dính đầy máu đỏ tươi, khóe miệng tươi cười quá mức khoa trương. Cỗ kiệu lắc một cái, khăn voan rơi xuống xuống, lộ ra một đôi mắt đang trợn trừng lên.

Nhìn qua, rõ ràng là một nữ nhân bị bẻ gãy cái cổ, đang hướng bọn họ không tiếng động cười to.

Không biết có phải do kiệu phu tay run quá lợi hại hay không, kiệu hoa không nắm chắc, đầu nữ nhân cũng theo đó mà rớt xuống. Phát ra một tiếng 'đông', đầu liền rơi xuỗng dưới, nhanh như chớp lăn đến trên đường cái.

Mà trong kiệu hoa đang ngồi một khối thi thể mất đầu cũng bị ngã quỵ về phía trước——

"Phanh" một tiếng, cả người liền ngả ra cửa kiệu hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro