Chương 1: Mở Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em nháo đủ chưa!" Giọng nam mất kiên nhẫn vang lên.

"Chẳng phải anh từng nói rằng không thích cậu ta sao." Âm thanh của một cậu trai trẻ đang đứng kế hờn ghen vang lên.

"Đúng, tôi không thích cậu ta." Giọng nam bực dọc.

"Vậy anh tới đây làm gì? Chẳng lẽ không phải muốn tìm nó sao?" Cậu trai kia cũng không chịu thua.

Âm thanh trước đó lại càng mất kiên nhẫn hơn: "Tôi nói bao nhiêu lần rồi, tôi không thích cậu ta, lúc đầu tiếp cận cậu ta cũng chỉ vì đánh cuộc thua anh trai của em, đêm nay tới đây cũng chỉ vì gặp bạn mà thôi, tôi không biết Trầm Hi cũng tới đây."

Bên tai vang lên đoạn nói chuyện quen thuộc, Trầm Hi bình tĩnh lắng nghe, theo thói quen định rời đi nhưng cánh tay lại giống như mất hết sức lực, cả người dường như trở nên trống rỗng.

Trầm Hi muốn mở to mắt, nhưng lại giống như bị thứ gì đó dán lại, không có cách nào mở ra. Cậu giãy dụa muốn di chuyển, nhưng cơ thể không còn nghe theo sự khống chế của đại não mà phản ứng chút nào. Đấu tranh một hồi lâu, trong đầu Trầm Hi hiện ra một ý nghĩ:

"Mình đang ở đâu?"

Câu hỏi này hệt như một tia chớp bổ đôi đầu Trầm Hi, dường như trong nháy mắt làm cậu tỉnh táo trở lại.

Mở to đôi mắt, trên đỉnh đầu chính là chùm đèn hoa lệ, ánh sáng chói thẳng vào mắt cậu. Trầm Hi theo bản năng muốn đưa tay che mắt lại, nhưng cơ thể yếu đuối vô lực ngăn cản cậu làm bất cứ thứ gì, Trầm Hi lại bình tĩnh nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện ra một màn tối đen.

Lúc này mọi giác quan trong cơ thể tách biệt rõ ràng, loại cảm giác vô lực như cơn sóng biển mạnh mẽ lan ra khắp cơ thể. Trong khi đang thứ cố gắng cử động, Trầm Hi đột nhiên nghe thấy một tiếng rên rỉ ngọt ngào nên khựng lại, cùng với tiếng rên rỉ chính là tiếng thở dốc hổn hển trầm đục của đàn ông.

Khóe miệng Trầm Hi chậm rãi nhếch lên, lộ ra nụ cười giễu cợt. Quả nhiên lại là giấc mơ này, giấc mơ đeo bám cậu trong suốt mười năm. Sự tự giễu chợt lóe lên, Trầm Hi buông tha việc giãy dụa với cơ thể, dần dần thích nghi với ánh đèn chói mắt, dù sao cũng chỉ là giấc mơ, cậu có cử động được được hay không cũng chẳng có gì khác biệt.

"A, nhẹ chút."

Trầm Hi đang nhàm chán nhìn chằm chằm chùm đèn thủy tinh trên đỉnh đầu, mỗi lần nằm mơ đều bắt đầu từ lúc này, mỗi lần đều thấy chùm đèn hoa lệ tới lố bịch kia. Sau đó thì sao? Trầm Hi nghiêng đầu, kế tiếp là gì?

"A! Anh Văn Diệu, dùng sức, mạnh một chút." Âm thanh rên rỉ vô cùng ngọt ngào vang lên.

Khoé miệng Trầm Hi lại lộ ra ý cười giễu cợt, thật không thú vị, mười năm cậu đều không ngừng lặp đi lặp lại giấc mơ này, hết thảy trong mơ đều khắc sâu vào tâm trí cậu, đối với những việc sắp diễn ra cậu có thể nói là nắm rõ như lòng bàn tay. Kế tiếp, Điền Văn Diệu sẽ mở miệng.

Quả nhiên, giọng nam đầu tiên vang lên: "Tiểu Dung, lần nào lên giường em cũng phóng đãng như vậy."

"Anh Văn Diệu, a!" Tiếng rên rĩ kéo dài, xen lẫn tiếng thở dốc kịch liệt của đàn ông, sau vài tiếng va chạm mãnh liệt, trong phòng bắt đầu im lặng.

Ý giễu cợt trên mặt Trầm Hi biến mất, ẩn ẩn lộ ra sầu muộn. Đoạn đối thoại kế tiếp cậu có thể đọc làu làu, từng câu từng chữ đều chọc giận một Trầm Hi trẻ tuổi, cũng hoàn toàn làm thay đôi vận mệnh của Trầm Hi.

""Anh Văn Diệu, anh cả có nói lúc nào thì gặp mặt em không?"

"Em muốn gặp Trầm Kế làm gì?" Người đàn ông kia không chút để ý mở miệng.

"Chỉ cần anh trau chịu tiếp nhận em, cha sẽ cho phép em quay trở về Trầm gia."

"Cho dù cho phép trở về thì cũng muộn, ông nội Trầm trước khi qua đời đã lập sẵn di chúc, gia sản chia làm ba, mỗi đứa cháu trai một phần, cho dù em trở về cũng không chiếm được gì."

"Em biết cha không thích Trầm Hi."

"Chẳng lẽ em muốn phần của cậu?" Giọng nói người kia lộ ra một tia hứng thú.

"Em sẽ không tranh với anh cả, anh hai, nhưng em với Trầm Hi đều là cháu của ông nội."

Trầm Hi nhắm mắt lại, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng lại một lần nữa dâng lên. Cậu là tam thiếu gia danh chính ngôn thuận của Trầm gia, lại bị chính cha của mình ghét bỏ, lạnh nhạt, bài xích, thậm chí ngay cả những thứ vốn có của bản thân cũng bị đứa con riêng của cha - Trầm Dung hão huyền.

Nhớ lại những gì đã trải qua từ khi còn nhỏ, Trầm Hi hung hăng siết chặt nắm tay, nếu không phải cậu biết rõ hiện tại mình đang trong giấc mơ, cậu quả thực hận không thể lao ra đập hai kẻ ngoài kia thật mạnh.

Với tâm tính của cậu hiện giờ còn phẫn nộ vô cùng như vậy, thì càng không nói tới khi còn tret. Lúc đó cũng vì quá tức giận, sáng sớm hôm sau cậu liền lái xe đâm về phía Điền Văn Diệu và Trầm Dung. Kết quả Trầm Dung bình an vô sự, chỉ bị trầy da một chút, mà Điền Văn Diệu lại bị nghiền nát hai chân, không thể đi lại được nữa.

Chuyện này đã tạo ra một cơn sóng lớn ở Bắc Kinh, cậu bị bắt ngay tại chỗ, cậu bị phán tội cố ý giết người và bị xử tù chung thân.

Lúc tỉnh táo lại, Trầm Hi không thể chấp nhận sự thật rằng cậu phải sống trong tù cả đời, rũ bỏ hết lòng tự tôn mà xin cha cứu cậu. Lúc xảy ra chuyện, cậu đã hít rất nhiều thuốc gây ảo giác, không thể khống chế được hành vi của mình, cậu hi vọng cha có thể dựa vào điều này để giúp mình chống án. Nhưng bất luận luận cậu cầu xin thế nào, đối mặt cũng chỉ có ánh mắt lạnh lùng của cha, cuối cùng không còn gặp lại cha nữa, chỉ có luật sư để lại một câu: "Trầm thiếu gia, hi vọng cậu tự giải quyết cho tốt."

"Tự giải quyết cho tốt." Gương mặt Trầm Hi lại lộ ra vẻ mặt giễu cợt, quả thật là tự giải quyết cho tốt.

Điền Văn Diệu là đứa con trai duy nhất của Điền gia, tai nạn này làm nửa cuộc đời sau này của gã không bao giờ đi lại được nữa, nghĩ tới Điền gia hiện giờ hận cậu thấu xương, càng không nói tới chuyện cậu làm tổn thương đứa con trai riêng mà cha yêu quý nhất.

Trầm Hi không nhớ được mình đã làm thế nào sống ba năm đầu trong tù, không còn sự che chở của Trầm gia, Điền gia lại hận cậu tận xương tuỷ, nếu không phải cậu không sợ chết, đánh cược tính mạng thì mới có thể bình an sống sót vài năm. Dù sao cậu cũng không sợ chết, người khác sợ chết đúng không? Điền gia có trả nhiều tiền thế nào thì người nọ cũng phải có mạng mới ra ngoài nhận được.

Trầm Hi lạnh lùng nhếch khóe miệng, trí nhớ lại tiếp tục, tại một khắc này cậu đột nhiên mở to mắt: "Không đúng, chẳng phải bản thân đã chết rồi sao?"

Trầm Hi gắt gao nhìn chùm đèn thủy tinh, khung cảnh trước khi chết hiện ra trong đầu. Nhà tù xảu ra bạo loạn, trong lúc hỗn loạn, một con dao đâm về phía cậu, máu tươi phun ra, Phương Lạc Duy cố gắng che chở bản thân trong đám lộn xộn, còn có gương mặt cười nhạt mà cậu nhìn thấy trước khi ngã xuống đất. Trầm Hi chắm chặt mắt lại, sau đó một lần nữa mở ra, vẫn như cũ là ngọn đèn chói mắt, cơ thể vô lực, bên tai lại một lần nữa truyền tới tiếng thở dốc.

Trong mắt Trầm Hi thoáng hiện lên chút nghi ngờ, lập tức dùng hết khí lực toàn thân bắt đầu giãy dụa.

"Động đi, động đi, cmm di chuyển cho tao."

Giống như xiềng xích được cởi bỏ, Trầm Hi cảm nhận được các giác quan trong cơ thể bắt đầu khôi phục, cảm giác vô lực giảm bớt rất nhiều. Trầm Hi giãy dụa nâng tay nhéo mạnh trên đùi mình, cơn đau nhức truyền tới, Trầm Hi kinh ngạc sững sờ.

Có cảm giác! Cậu thật sự cảm thấy đau!?

Trong mơ sao lại có cảm giác? Chẳng phải cậu không phải đã chết rồi sao?

Vô số ý niệm chảy vào đầu, Trầm Hi ngơ ngác giơ tay một lần nữa nhéo trên đùi mình một phen, vẫn như cũ là cơn đau nhức truyền tới, gương mặt Trầm Hi lộ ra thần sắc không dám tin, không phải ảo giác, cậu thật sự có cảm giác.

Tiếng rên bên tai dần dần rõ ràng hơn, Trầm Hi phảng phất nghe những âm tiết kia, chậm rãi trên mặt Trầm Hi lộ ra thần sắc mừng như điên, này không phải mơ, cậu đã trở lại, cậu thật sự đã trở lại.

Trải qua cơm vui sươnhs lúc ban đầu, Trầm Hi rất nhanh tỉnh táo lại. Mặc kệ vì cái gì khiếm cậu sống lại, ngay lúc này đây, cậu nhất định không thể làm bản thân thất vọng.

Âm thanh rên rĩ vẫn còn tiếp tục, có vẻ nhất thời sẽ không ngừng lại. Trầm Hi nằm xuống, cẩn thận dịch chuyển cơ thể, trên thảm mềm mại không hề phát ra chút âm thanh nào. Vị trí của Trầm Hi lúc này là góc tường, trước mặt là bộ sô pha kiểu dáng châu âu che chắn toàn bộ thân hình cậu.

Ngón tay Trầm Hi vô ý lướt qua túi tiền, cảm giác đụng phải kim loại làm cậu chú ý. Cậy nhớ tới điện thoại trên người, trong đầu lóe lên một ý niệm, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái.

Qua nửa ngày, tiếng kẽo kẹt trên giường lớn một lần nữa ngừng lại, ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa dồn dập.

"Văn Diệu, cậu có trong đó không, mau lăn ra đây cho ông, ông phải về nhà." Âm thanh từ ngoài cửa vang lên.

"Trầm Thừa cậu có phải vẫn chưa dứt sữa mẹ hả!" Người đàn ông trong phòng lên tiếng quát mắng.

Âm thanh sột soạt khi vội mặt quần, trong ngoài phòng vang lên tiếng trò chuyện cùng tiếng cười nịnh nọt của Trầm Dung, thẳng đến khi tiếng đóng cửa vang lên, tất âm thanh đều được ngăn cách với bên ngoài.

Trầm Hi vịn sô pha rồi chậm rãi ngồi dậy, liếc mắt nhìn qua giường lớn nhăn nhúm, cúi đầu mở điện thoại nhìn video vừa quay, khóe miệng cậu chậm rãi nhếch lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro