Chương 2: Trứng chim ăn ngon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nháy mắt bị túm phía sau gáy, Vinh Minh Thời kỳ quái cảm nhận được một loại cảm giác an toàn, loại cảm giác an toàn này khiến trong đầu của cậu hình thành một loại suy nghĩ cực kì quỷ dị... Đói bụng lâu như vậy, ảo giác rốt cục cũng bị mụ mụ mang về nhà!

Vinh Minh Thời vô thức ưỡn lưng và rụt đuôi lại, đầu cùng tay chân đều cụp xuống.

Sau đó, một con tiểu báo da lông trắng như tuyết có vài đường vằn đen liền bay lên, hướng thẳng đến gốc đại thụ tươi tốt cách đó không xa.

Đột nhiên không trọng lực khiến Vinh tiểu báo sợ hãi thức tỉnh, đây chính là cảm giác an toàn khi gặp được mụ mụ đó hả?!

Mắt thấy sắp đập phải ngọn cây, cậu ra sức giãy dụa, đâm xuyên một lớp lá rậm rạp, sau đó cả người liền rơi xuống một chỗ mềm mại.

Hắc Long Ngao Già mặc dù ý thức mơ hồ không quá khi tỉnh táo, cũng vẫn có thể thấy rõ hoàn cảnh chung quanh, hắn nắm lấy vật nhỏ mạnh mẽ ném về một phương hướng, chính là ổ chim khổng lồ trong lớp lá rậm rạp của đại thụ ở gần đó.

Lúc này Vinh tiểu báo lông tóc vô thương lăn vào ổ chim được phủ bởi cỏ lau cùng lớp lông vũ mềm mại, toàn thân dính đầy lông tơ tinh mịn, một hai sợi chui vào trong lỗ mũi khiến cậu nhịn không được, hắt hơi một cái, làm đám lông tơ bay tứ tung, lộ ra hai quả trứng màu xanh to tròn bên trong tổ chim.

Kinh hỉ tới quá nhanh, Vinh tiểu báo trực tiếp sửng sốt một hồi, sau đó bổ nhào một cái, hai cái móng vuốt ôm lấy quả trứng chim.

Cậu biết mà, bên trong ổ chim trên ngọn cây này nhất định là có trứng!

Tiểu báo chịu đói bụng mấy ngày, nay đột nhiên có một bữa tiệc lớn, đôi mắt đều sáng lên rồi..

Lúc trước Vinh Minh Thời đã coi trọng tổ chim này, thế nhưng cây quá cao, hơn nữa thân cây bóng loáng cứng rắn, mặc dù móng vuốt của cậu sắc bén, cũng có chút khó khăn, cho nên, trước cậu đã thử rất nhiều lần cũng không thể bò lên. Hơn nữa cậu chỉ là suy đoán bên trong tổ chim lớn sẽ có trứng chim, cũng không xác định là có hay không có. Cho nên cuối cùng cậu chỉ có thể nhìn con chim lớn bay tới bay lui trên ngọn cây, thèm ăn đến hoảng loạn..

Hiện tại ôm lấy hai quả trứng, Vinh Minh Thời cảm giác mình đang ôm cả thế giới vào lòng.

Nhưng mà, vỏ trứng tròn trịa và dày nặng không có dễ mở ra như tưởng tượng. Vinh tiểu báo ôm trứng nghiêng đầu há miệng, răng báo sắc bén tại vỏ trứng gặm hồi lâu, cũng không thể cắn nứt vỏ trứng.

Vinh Minh Thời ngẩng đầu lên, dùng móng vuốt xoa xoa cái cằm chua xót, lau sạch lông chim dính trên mặt, nôn nóng dùng móng vuốt vỗ vào quả trứng một trận, vậy mà vỏ trứng vẫn kiên cố không có một khe hở.

Vinh tiểu báo thèm nhỏ dãi trừng hai quả trứng, chỉ có thể tạm thời từ bỏ. Cậu đứng lên giẫm đạp lông chim, dò xét xem bên trong có đồ vật giúp cậu đập trứng, chuyển một vòng nhưng không tìm thấy gì hết, Vinh Minh Thời đưa đầu nhìn về phía mặt đất.

Bên dưới có rất nhiều đá, xem ra chỉ có thể đem trứng xuống đập ra.

Lên cây đối với cậu mà nói rất khó, còn leo xuống còn có thể làm được, chỉ cần tuột xuống là được rồi, nhưng làm sao mang quả trứng xuống đây?

Vinh tiểu báo chuyên tâm nghĩ biện pháp, một lòng muốn ăn hai quả trứng này, không thèm để ý Hắc Long còn đang điên cuồng tự ngược kia, cậu vẫn là nhìn ra được, Hắc Long kia tựa hồ tình nguyện tự ngược bản thân cũng không muốn phá hoại xung quanh. Cho nên Vinh tiểu báo không nhìn thấy được, sau khi Hắc Long xé vảy một lúc, tuy đau đớn nhưng có thể mơ màng nhìn rõ xung quanh, con mắt màu vàng óng đang nhìn về phía bên này..

Ngao Già đầu tiên xác định vật nhỏ kia cũng không có bị thương, sau đó hắn liền thấy vật nhỏ màu trắng ngốc nghếch đối phó kia hai quả trứng chim, Ngao Già hiếm thấy tại thời điểm cuồng bạo còn có thể để tâm xung quanh, có chút ý cười nhẹ bên môi, phe phẩy đôi cánh bay đến gần cây đại thụ kia.

Đột nhiên ngửi được mùi máu tanh Vinh tiểu báo tử liền xoay người lại, đôi mắt trong veo nhìn thấy Hắc Long đang vô thanh vô tức tiến lại gần, cậu yên lặng di chuyển móng vuốt lui về phía sau, đuôi bám vào mép tổ chim, này Hắc Long... cũng quá lớn, đối với một ấu thú như cậu mà nói, áp lực quả thực không nhỏ!

Ngao Già không có thời gian cùng vật nhỏ này trò chuyện, hắn không xác định chính mình còn có thể duy trì sự minh mẫn được bao lâu, cho nên hắn duỗi ra vuốt rồng giữ lại mép ổ chim, đem ổ chim bưng đi đặt trên đất, xong liền bay lên trên không.

Mặc dù chứng cuồng bạo rất đáng sợ, nhưng may là có thời gian kỳ hạn, hơn nữa Ngao Già còn đeo "Năng Nguyên thạch" có thể làm dịu cơn cuồng bạo ở mức độ nhất định.

Chỉ là theo thời gian sức mạnh hắn tăng lên, Năng Nguyên thạch đối với hắn đã không còn hiệu quả gì nhiều, vì vậy mới khiến hắn không thể kiểm soát việc xuất hiện hình người cùng hình thú đan xen nhau.

Ngay cả khi đây là Năng Nguyên thạch do đại sư điêu khắc nổi danh nhất toàn bộ đế quốc, dựa theo hình thú của hắn tỉ mỉ làm ra.

Vinh Minh Thời đứng bên trong tổ chim, trừng hai mắt nhìn Hắc Long bay xa, nhìn Hắc Long lần thứ hai chật vật rơi xuống mặt đất, lần này là hình thú đập xuống đất cho nên âm thanh rất lớn, đầu rồng to lớn quay về hướng Vinh Minh .

Trước khi biến trở về hình người, Hắc Long vẫn là không thể ức chế phun ra một chút lửa, ngọn lửa màu cam đem lại cảm giác đặc biệt ấm áp giữa bầu trời tối đen.

So sánh với ngọn lửa vẫn đang lan rộng trên ngọn núi phía xa xa kia, ngọn lửa nhỏ bé này thoạt nhìn phi thường vô hại.

Vinh Minh Thời cúi đầu tổ chim vững vàng rơi trên mặt đất, lại nhìn một chút người máu thịt be bét bên kia bên đống lửa, sau đó đưa móng vuốt bắt đầu kéo hai quả trứng, chật vật đem chúng nó ra khỏi tổ, lăn một đường đến trước mặt Hắc Long.

Vinh Minh Thời đưa đầu nhìn một chút, xác định anh ta chưa chết, cậu liền xoay người đào một cái hố bên cạnh đống lửa, sau đó đẩy hai quả trứng xuống hố và chôn nó. Cậu nhẫn nhịn cơn đói bụng, đem mấy cành cây ở ổ chim xếp chồng lên nhau, hơ lửa ở trên mặt đất nơi vừa chôn đám trứng.

Vinh tiểu báo ngồi xổm bên đống lửa đang cháy, ngọn lửa màu cam chiếu rọi lên bộ lông trắng muốt, khiến nó nhiễm một tầng ánh sáng vàng, nhìn phi thường ấm áp.

Một lúc sau, tiểu báo dẹp cành cây đang cháy tới một bên khác, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt đất bị đốt cháy, nhẫn nại chờ hồi lâu đến khi lớp đất không còn nóng nửa, cậu mới cẩn thận đào đất lên, móng vuốt trắng đều bị tàn dư tro rơm rạ nhuộm thành màu đen.

Móng vuốt đen rốt cục sờ đến trứng chim nóng hầm hập, Vinh Minh Thời liếm liếm môi, cẩn thận đem trứng chim ra khỏi hố, cậu ngồi xổm trên mặt đất, dùng chân trước dời cục đá đập vào quả trứng.

Trứng chim đã chín không còn cứng như trước, Vinh tiểu báo thuận lợi đập vỡ, lộ ra lòng trắng trứng trắng như tuyết, cậu hài lòng vùi đầu bắt đầu ăn..

Về phần tại sao cậu không ăn trứng sống, tất nhiên là do có thể ăn chín, thì tội gì phải ủy khuất bản thân ăn trứng sống dính nhớp.

Vinh tiểu báo đem lý lẽ lúc trước tự an ủi rằng mình là dã thú đương nhiên phải ăn tươi nuốt sống, không chút do dự để qua một bên.

Ăn xong một quả trứng nóng hầm hập, Vinh tiểu báo cảm giác nhẹ nhõm cả người, sau đó có chút chần chờ nhìn quả trứng còn lại.

... Quên đi, Hắc Long này thật đáng thương, để cho hắn vậy..

Vinh tiểu báo lại đào một hố đất, đem quả trứng còn lại chôn xuống.

Mấy ngày qua rốt cuộc cũng được ăn lửng dạ, Vinh tiểu báo quay đầu liếc mắt nhìn người đang nằm cạnh đống lửa, di chuyển thân thể đến gần cánh tay của hắn. Nhiệt độ cơ thể của người này khá cao dựa vào thực thoải mái, Vinh tiểu báo có chút mệt mỏi nhìn ánh lửa, ngáp một cái, có ánh lửa, cậu không phải lo lắng đề phòng chui vào hang đá để qua đêm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro