Chương 4: Tiểu báo cô đơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vinh tiểu báo lại lần nữa mệt mỏi trở về vị trí ấm áp dưới cánh tay của Hắc Long Ngao Già, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, phía sau lưng là cự thú Hắc Long đặc biệt làm cậu an tâm, thật giống như rất lâu rồi cậu không có an ổn ngủ một giấc như vậy.

Trong giấc mộng báo nhỏ run run lỗ tai, mơ hồ cảm nhận được một ít hình ảnh, hình như là những sự tình cậu từng trải qua, ngăn cách bởi một tầng sa, mơ hồ không rõ.

Trong đó, có rất nhiều người tới tới đi đi xung quanh cậu, có những lời nói mơ hồ vang lên bên tai.

"Công tước đại nhân, khi đứa nhỏ này vừa sinh ra thú hạch trong đầu lớn hơn nhiều so với thú hạch của những đứa trẻ đồng tộc. Nó đã chèn lên não bộ của bé, gây ra khiếm khuyết về mặt ý thức, mới sẽ biến thành hình thú. Dù là đẳng cấp Năng Nguyên thạch thuần sắc cao nhất đều không có khả năng chữa trị, sau này chỉ e phải duy trì trạng thái ấu tể mãi mãi, cho dù có trưởng thành cũng sẽ khuyết thiếu tâm trí".

Sau đó báo nhỏ liền bị quản gia trí năng mang đi, ở tại trong một căn phòng, hết thảy tất cả đều do quản gia chăm sóc, rất lâu đều không gặp qua người nào khác, mỗi ngày quản gia sẽ đúng giờ đến dạy cậu một ít thường thức..

Đương nhiên, quá trình này đều là đơn phương giáo dục.

Sau đó cậu và người quản gia trải qua thời gian rất lâu trong căn phòng lạnh lẽo kia.

Mãi đến một ngày, quản gia nhận được mệnh lệnh, đem báo nhỏ đã cư trú rất lâu trong phòng mang ra ngoài, ngồi lên rồi một chiếc phi hành khí nhỏ. Vừa bắt đầu, đích đến được phi hành khí đặt ra chính là đế đô.

Chỉ là không biết tại sao, khi đến giữa đường thì quản gia đột nhiên sửa đổi địa điểm, di chuyển đến trên tinh cầu này rồi hạ cánh, đem cậu lưu tại nơi này, để lại cho cậu rất nhiều dịch dinh dưỡng bên trong một khe đá, sau đó bình tĩnh dùng âm thanh máy móc cùng báo nhỏ nói ra một câu.

"Đế đô rất nguy hiểm, không thể mang ngươi tới đó, sau này ngươi phải tự chính mình sống tiếp."

Sau đó quản gia đưa cánh tay máy sờ sờ đầu của cậu, xoay người lái phi hành khí rời đi.

Tiểu báo cô độc mơ hồ lang thang tại địa phương xa lạ, bị lạc đường, từ chỗ cao lăn xuống dưới, đầu đập vào gốc cây có cự tổ chim lớn bên trên, cú va chạm làm cho thú hạch trong đầu chuyển động, biến cố này khiến báo nhỏ đột nhiên phá vỡ giới hạn, ý thức đần dần trở nên rõ ràng....

Lúc này, Vinh tiểu báo bỗng nhiên giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng, chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu ra khỏi cánh tay của Hắc Long Ngao Già, đôi mắt trong veo nhìn thấy còn một chút ánh lửa, sau đó đột nhiên duỗi móng vuốt che mặt và vùi đầu vào đó.

Quả thực không thể tin được, cậu là trọng sinh vào một con báo nhỏ ý thức không rõ ràng, vẫn luôn ngốc nghếch rất nhiều rất nhiều năm.

Báo nhỏ mải mê than thở, quên mất khi nãy móng vuốt bị dính tro biến thành màu xám đen, lần này lại đem che mặt khiến đầu nhỏ đều bị bôi đen.

Vinh tiểu báo thở dài, nhìn chân trời dần xuất hiện ánh sáng, chui ra từ cánh tay Hắc Long, sau đó chạy bước nhỏ hướng về phía khe đá đã thấy trong ký ức.

Khoảng cách không tính gần, cũng không biết lúc đó cậu ngu ngốc thế nào lại đi lang thang xa như vậy.

Mất một lúc sau Vinh Minh Thời cuối cùng cũng chạy tới, nhìn thấy dịch dinh dưỡng chất đống trong khe đá tề làm cậu thoả mãn xem xét một vòng, có những thứ đồ này, đại khái trong một quãng thời gian rất dài không cần khổ cực săn mồi, Vinh Minh Thời há mồm ngậm vài túi dinh dưỡng, hất nhẹ đuôi quay trở về dọc theo đường vừa nãy.

Vinh tiểu báo vui vẻ đi trở về, đi tới nửa đường thì nghe thấy không trung truyền đến một ít tiếng xé gió, cậu ngửa đầu nhìn sang, trên bầu trời xuất hiện một chiếc phi hành khí đang dần tiến về phía cậu.

Vinh Minh Thời sửng sốt một hồi, trong đôi mắt chợt lóe một tia nghi hoặc, này có phải là quản gia trở lại đón cậu?

Bất quá rất nhanh cậu liền từ bỏ ý nghĩ này, bởi vì chiếc phi hành khí kia rất nhanh bay qua cậu, lúc này đã không phải là hướng về phía cậu, mà rõ ràng là hướng về phía Hắc Long đang nằm trên mặt đất.

Phi hành khí từ từ hạ xuống, báo nhỏ cắn túi dinh dưỡng nằm rạp xuống đất, móng vuốt bíu chặt mặt đất, để tránh bị khí lưu do phi hành khí hạ xuống thổi bay.

Sau đó, Vinh Minh Thời trơ mắt nhìn một đám người nhảy ra từ phi hành khí, nhanh chóng mà lại cẩn thận đem Hắc Long mang lên phi hành khí, sau đó, phi hành khí cấp tốc khởi động, trong nháy mắt liền bay lên bầu trời, rồi không thấy đâu nữa.

Này hành động nhanh đến mức khiến Vinh tiểu báo đang quan sát xa xa sững sờ một hồi, ngơ ngác nhìn bầu trời, dịch dinh dưỡng đang ngậm đều rơi xuống đất.

Này liền đi?

Vinh Minh Thời cảm thấy một trận mất mác đang lan rộng trong tim.

Hắc Long cùng cậu ngủ chung một buổi tối, đem cậu từ ngọn cây bưng xuống dưới, cậu còn tưởng rằng hắn còn tiếp tục ở đây một thời gian ngắn.

Bây giờ người đi rồi, Vinh Minh Thời cũng không cần phải trở lại chỗ đó nữa, hơn nữa đêm qua chỉ ăn no một nửa, lúc này lại đói bụng, cho nên báo nhỏ cúi đầu cắn mở một túi dinh dưỡng, vùi đầu bắt đầu ăn.

Chỉ là mùi vị của dịch dinh dưỡng, thật sự không phải không ngon, là đặc biệt tệ, giống như đang gặm bùn vậy.

Quản gia trang bị rất nhiều loại dinh dưỡng thích hợp cho cậu, chỉ là mùi vị đều như nhau.

Gian nan uống hết một túi nhỏ, Vinh tiểu báo quyết định vẫn là lấy quả trứng trước kia ra.

Lúc này phi hành khí đã tiến vào vũ trụ, các bác sĩ đi cùng nhanh chóng xử lý vết thương trên người Ngao Già, sau đó lại tiêm một mũi thuốc vào cơ thể Ngao Già.

"Bác sĩ, tình trạng trưởng quan hiện tại thế nào?" Cảnh vệ Karant cẩn thận thấp giọng hỏi.

Bác sĩ khẽ cau mày tỏ vẻ nghi hoặc, chứng cuồng bạo của trưởng quan lần này rõ ràng khôi phục nhanh hơn so với lần trước.

Bác sĩ nhìn về băng tay của hắn, băng tay là vật kiên cố nhất trên người Ngao Già, thế nhưng vật này cũng không chống đỡ được móng vuốt của Hắc Long Ngao Già, này băng tay đã bị hắn cào nát, nếu không thì Năng Nguyên thạch cũng sẽ không rơi ra.

Bác sĩ đưa tay băng bạc lật ra đã tàn tạ, lấy ra Năng Nguyên thạch đã bị Vinh Minh Thời điêu khắc lại.

Trong lúc nhất thời, mấy người xung quanh đều sửng sốt. Thứ quen thuộc nhất dối với tất cả thú nhân không gì bằng Năng Nguyên thạch, đó là vật duy nhất có thể chữa trị chứng cuồng bạo.

Năng Nguyên thạch phân ra ba loại đẳng cấp, Năng Nguyên thạch ba màu là cấp thấp nhất, cấp trung là loại Năng Nguyên thạch hai màu, cao cấp nhất là Năng Nguyên thạch thuần sắc.

Đẳng cấp Năng Nguyên thạch càng cao thì hiệu quả càng tốt. Đương nhiên tiền đề là phải đem Năng Nguyên thạch điêu khắc ra hình thú của thú nhân.

Mà đối với thú nhân có thực lực mạnh mẽ như trưởng quan của bọn họ, Năng Nguyên thạch cấp thấp cùng cấp trung đều không có bất cứ hiệu quả nào, chỉ có cấp cao Năng Nguyên thạch mới có thể dùng.

Tuy nhiên, việc chạm khắc Năng Nguyên thạch cũng không phải đơn giản đối cục đá tiến hành điêu khắc, mà cần thợ điêu khắc thiết lập nhận thức với Năng Nguyên thạch, dùng tinh thần lực đến thôi thúc sức mạnh của Năng Nguyên thạch. Tinh thần lực càng cao có thể kích phát sức mạnh càng nhiều, từ đó điêu khắc ra Năng Nguyên thạch càng giống với thú hình.

Cho nên, thợ điêu khắc Năng Nguyên thạch cần thỏa hai điều kiện, một là tay nghề chạm khắc, hai là năng lực nhận thức.

Năng Nguyên thạch cấp độ càng cao, cần năng lực nhân thức càng mạnh. Vì vậy có rất ít người có thể điêu khắc ra Năng Nguyên thạch thuần sắc, dù cho điêu khắc ra được cũng chưa chắc có thể phát huy toàn bộ sức mạnh của Năng Nguyên thạch.

Cho nên, băng tay trên tay trưởng quan, đại khái chỉ có đại sư cấp bậc nhân tài mới có thể làm được.

Chẳng lẽ đây chính là Năng Nguyên thạch mới do trưởng quan chuẩn bị?

Thực sự là nhờ có viên đá này, bằng không lần này trưởng quan thương tổn e rằng so với lần trước còn nghiêm trọng hơn.

Trong khi mấy người thán phục với tài nghệ của đại sư, Ngao Già đột nhiên mở mắt ra, tầm mắt sắc bén quét một vòng, lại không nhìn thấy thân ảnh của vật nhỏ màu trắng, hắn nhất thời cau mày ngồi dậy..

"Trưởng quan!" Mấy người cúi chào..

Đồng thời, bác sĩ đưa viên Năng Nguyên thạch đang cầm trên tay, "Trưởng quan, tình huống của ngài lần này tốt hơn rất nhiều so với lần trước, nhờ có đại sư tài nghệ.".

Ngao Già tiếp nhận Năng Nguyên thạch, đồng tử hơi hơi co lại..

Đây không phải là Năng Nguyên thạch hắn lấy từ đại sư kia, kích thước cùng hình thái hoàn toàn khác nhau, nhưng hắn ngược lại là nhìn ra được, đây vẫn là viên đá trước kia của mình.

Ngao Già đem Năng Nguyên thạch nắm trong tay, chuyển mà nói rằng, "Người đâu?"

"..." Mấy người hai mặt nhìn nhau, người nào?

"Báo nhỏ đâu?"

"?" Mấy người càng không biết trưởng quan đang nói cái gì. Trong đám cảnh vệ bọn họ không có ai có hình thú là báo, hơn nữa lại còn là báo nhỏ... Trưởng quan không thể xưng hô như vậy với bọn họ.

Ngao Già hít một hơi, cho nên những người này đem báo nhỏ kia lưu lại trên hành tinh hoang vắng?

Ngao Già liếc bọn họ một cái, đứng lên cất bước đi thẳng hướng phòng điều khiển.

Mấy tên cảnh vệ cùng bác sĩ lập tức đi theo, mắt thấy trưởng quan trực tiếp khiến phi công nhường ra vị trí, chính mình ngồi lên chỗ điều khiển, thay đổi phương hướng bay của phi hành khí, quay lại viên tinh cầu cằn cỗi trước đó.

Lúc này, Vinh Minh Thời đang dùng móng vuốt lay hố đất, đem trứng chim vốn để lại cho Hắc Long lấy ra.

Vì vậy khi phi hành khí bay trở lại, báo nhỏ mặt mày xám xịt bị khí lưu của phi hành khí thiếu chút nữa thổi bay xuống hố.

Ngao Già từ trong phi hành khí bước ra, nhìn thấy vật nhỏ chật vật đáng thương, đang mở to đôi mắt xanh như sao trời quay lại nhìn hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro