Chương 154 + 155 + 156

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 154: BỎ TRỐN VÀ ĐỒNG BỌN

Một cỗ uy áp cực kỳ cường đại lại khủng bố tràn ra khắp nơi, phảng phất như có thể thấy được nguyên tố bị kích động bất ổn trong không khí, nó giống như một cái chùy nện lên đầu Ban. Ánh mắt kinh hãi của gã dừng trên người Cách Ngôn ở phía sau Gustav, bởi vì cỗ uy áp đáng sợ này truyền đến từ trượng ma pháp trong tay cậu.

Gustav cũng khiếp sợ quay đầu lại, nghiêng người một cái liền để lộ thân ảnh Cách Ngôn, động tĩnh này xác thật là do cậu làm ra, chỉ thấy cậu cầm một cây trượng ma pháp trong tay, trước mặt là một mũi tên ma pháp trong suốt không biết được ngưng tụ từ khi nào.

Màu sắc ma pháp hệ vô đại biểu cho vô*, cũng chính là trong suốt, cho nên nó không giống bất cứ nguyên tố ma pháp nào Gustav từng gặp qua.

*Vô (无): không, không có gì cả.

Trong suốt đến mức không nhìn kỹ có lẽ không thể phát hiện nếu nó không có quang mang phát ra. Nhưng cố tình chính mũi tên ma pháp có bề ngoài không chút phô trương nào này lại mang đến uy hiếp vượt qua tất cả những lần quyết chiến sinh tử trong quá khứ cho Ban.

Một cỗ cảm giác sắp có tai vạ ập xuống nháy mắt lan từ da đầu đến toàn thân, linh hồn lạnh như băng, mồ hôi lạnh chảy xuống trán, sau lưng cơ hồ ướt đẫm.

Ban có cảm giác mình bị mũi tên ma pháp kia tỏa định, vì khắc phục loại sợ hãi này, gã phát ra một tiếng gầm nhẹ, nhất định, nhất định phải giết hắn, không giết thì người chết chính là gã.

Vô số gai đất điên cuồng trồi lên từ mặt đất, không đến hai giây đã bao vây lấy Cách Ngôn và Gustav, gai đất bén nhọn lóe ra tia sáng lạnh, Ban nổi điên như muốn đâm Cách Ngôn, Gustav cũng bị gã xem nhẹ.

banhmidaudo.wordpress.com

Lúc này mũi tên ma pháp của Cách Ngôn cuối cùng cũng chuẩn bị xong, mũi tên ma pháp trong suốt tản ra quang mang nhàn nhạt, nhìn như bình phàm không có gì nổi bật nhưng lại ẩn chứa lực phá hoại cực kỳ khủng bố. Đầu nhọn của mũi tên ma pháp nhắm ngay Ban đang kinh sợ, làm gã lập tức sinh ra ý niệm muốn chạy trốn, loại người đen tối ngày ngày chạy bên rìa sinh tử giống như bọn chúng lại càng quý trọng tính mạng của mình. Biết mình không giết được Cách Ngôn, trước mặt Ban bỗng trồi lên những cái gai đất thật lớn, gai đất trước mặt gã không ngừng kéo dài về phía Cách Ngôn, lúc nó chỉ còn cách Cách Ngôn có hai mét, cậu bất ngờ phóng mũi tên ma pháp ra.

Mang theo một cỗ sức mạnh khủng bố khiến người ta sợ hãi, mấy cái gai đất mới trồi lên một nửa còn chưa bị mũi tên ma pháp chạm phải đã trực tiếp hóa thành bột mịn, trong tiếng kêu gào thê thảm của Ban, mũi tên ma pháp xuyên qua thân thể gã, cỗ năng lượng kinh khủng kia đồng thời xé nát thân thể gã, xương cốt hóa thành mảnh vỡ hòa cùng máu thịt tạo thành một cơn mưa máu rơi xuống từ không trung, không thể phân biệt đâu là máu thịt đâu là xương cốt.

Cỗ năng lượng mạnh mẽ này cũng khiến người đang chiến đấu ở bên ngoài chú ý.

Hai người Gerner nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Ban, biểu tình trở nên thập phần khó coi, Ban vậy mà lại chết trong tay một tên Kiếm Sĩ Cao Cấp?

Sao có thể!

Ban chính là Ma Đạo Sư, tương đương với Kiếm Sư, chắc chắn bọn chúng đã bị gia hỏa Barlow kia lừa, tên tiểu tử kia trên thực tế không phải Kiếm Sĩ Cao Cấp mà là một cường giả, liên tưởng đến thực lực của Rex, hai người Gerner đều cho rằng mình đã đoán đúng, trong lòng phẫn nộ không thôi.

Gerner và Selin nhanh chóng liếc nhau, nhiều năm hợp tác đã dưỡng thành sự ăn ý giữa bọn chúng, đánh giá sai thực lực của mục tiêu, tình thế đã nghiêng về phía đối phương, hơn nữa động tĩnh kịch liệt như vậy chắc hẳn đã kinh động đến người của trấn nhỏ, hai người không hề ham chiến, sau khi truyền tín hiệu cho nhau chúng liền xoay người chạy.

Đôi mắt lạnh băng âm trầm của Rex nhìn theo hướng bọn chúng đào tẩu, trước mặt y thình lình ngưng tụ ra mũi tên màu vàng, chính là chiêu đã làm Barlow bị thương nặng kia.

Nhận thấy phía sau có một cỗ sức mạnh khổng lồ, Gerner quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong lòng run lên, biết cái này hẳn là chiêu Thánh Lưu Quang Barlow đã nói. Đây là ma pháp thuật tối thượng, lại khắc chế chiêu thức của chúng, lấy thực lực hiện tại của chúng thì tuyệt đối không thể tiếp nhận mà không tổn hao chút lông tóc nào, nghĩ vậy đáy mắt Gerner liền hiện lên một tia ngoan độc.

Thánh Lưu Quang lấy khí thế hủy thiên diệt địa bắn về phía Gerner, đúng như hắn suy nghĩ, đối phương tỏa định hắn, trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Gerner đánh một chưởng về phía Selin.

"Gerner, tên khốn kiếp kia, lão tử thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Thanh âm phẫn nộ của Selin hóa thành tiếng kêu thảm thiết, bị Thánh Lưu Quang đâm thủng trái tim.

Trên đời này nếu có quỷ thì bọn chúng đã sớm đã chết không dưới một vạn lần rồi.

Gerner cười lạnh một tiếng, thân ảnh nhanh chóng biến mất.

Sau khi xác định người đã chết, Rex xoay người liền nhìn thấy căn nhà đổ nát thê lương, mũi tên ma pháp của Cách Ngôn có lực phá hoại cực lớn, nhà của Gustav phần lớn được làm từ gỗ, căn bản không chịu nổi tàn phá, vì thế nó sụp xuống.

Trước khi chết Ban đã tạo ra rất nhiều gai đất, những cái gai đất đó sẽ không bởi vì cái chết của gã mà biến mất, sau khi nhà sụp xuống thì bị những cái gai đất đó ngăn trở.

Lúc này người trấn nhỏ nghe tiếng chạy tới, phát hiện nhà của Gustav sụp xuống thì đều khiếp sợ, vội vàng tổ chức nhân thủ dọn những mảnh gỗ đi.

Rex không để ý đến bọn họ, y trực tiếp xuất hiện ở căn phòng bị sụp ở chính giữa, dọn những mảnh gỗ dưới chân để lộ ra Cách Ngôn và Gustav bị chôn ở phía dưới, một chiêu kia đã hút hết ma pháp lực của Cách Ngôn khiến cậu có chút thoát lực, được Gustav đỡ mới không té ngã.

"Có bị thương hay không?" Rex lập tức đi xuống bế người lên, mặt lộ vẻ quan tâm.

"Tôi không sao, nhìn Gustav trước đi, hình như ông ấy bị thương." Cách Ngôn nhìn một đám người xung quanh, muốn tránh khỏi ngực Rex, vì không có sức lực nên hiệu quả rất nhỏ.

Kết quả không cần bọn họ nhìn người trấn nhỏ đã che chở Gustav chuẩn bị đi xử lý thương thế.

Nhà của Gustav đã không thể ở nữa, rất nhiều đồ vật cũng bị huỷ hoại, một trưởng thôn tới an bài nơi ở khác cho bọn họ.

Đó là nhà của một người dân bản xứ, chủ nhân tòa nhà này đã vào Bình Nguyên Hoang Vu ba năm trước nhưng không thấy trở về, rất nhiều người đều biết hắn hẳn là đã chết, không có khả năng còn sống, thế nên tòa nhà này cứ để không như vậy, vừa lúc có thể cho đám người Gustav ở nhờ một khoảng thời gian.

Gustav bị thương, ông được người mang lên trấn trên tìm ma pháp sư trị liệu duy nhất ở đây.

"Đám người tập kích chúng ta đêm nay có phải có quan hệ với tên hắc vu sư kia hay không?" Cách Ngôn ghé vào trên giường nhưng không buồn ngủ, cậu nhịn không được hỏi Rex.

"Hẳn là đồng bọn của gã." Rex cực kỳ xác định. Vừa muốn bắt Gustav lại có vài phần hiểu biết về bọn họ, trừ gã hắc vu sư đã giao thủ với bọn họ ra thì không có người thứ hai.

"Cái tên hắc vu sư kia không phải chỉ có một người à, sao tự nhiên lại lòi ra mấy tên đồng bọn vậy, hơn nữa mục tiêu của bọn chúng hình như đều là Gustav, chúng bắt ông ấy làm gì?" Chẳng lẽ bởi vì ông ấy là một thợ rèn xuất sắc nên muốn bắt về chế tạo vũ khí cho bọn chúng?

Rex nhíu mày, "Từ tình huống hiện tại xem ra đồng bọn có khả năng cao là do tên hắc vu sư kia gọi tới, như vậy thì chỉ sợ vẫn còn những tên khác."

Không bao lâu sau Gustav đã trở lại, thương thế của ông cũng không có gì đáng ngại.

"Chúng ta đang nói về mục đích của đám người kia, đang hoài nghi có thể bọn chúng tới vì ông. Trước kia ông có đắc tội với người nào không? Ông biết bọn chúng ai chứ?" Cách Ngôn hỏi ông.

Trên mặt Gustav không có chút biểu tình nào, "Không biết, chuyện này các ngươi không cần quản, ta sẽ nhanh chóng chế tạo kiếm cho các ngươi."

Nói xong ông liền rời đi không quay đầu lại.

"Ông ấy làm sao vậy?" Cách Ngôn nhìn về phía Rex.

Rex không trả lời, ánh mắt thâm trầm nhìn bóng dáng rời đi của Gustav.

wattpad.com/user/daudo0902

Sáng sớm cắt qua đêm tối, nhà nhà tỉnh lại từ giấc ngủ say, lại bắt đầu một ngày lao động, tin tức nhà Gustav bị tập kích đêm hôm trước đã truyền khắp trấn nhỏ.

Không lâu trước đây ông mới bị hắc vu sư bắt đi nên mọi người nghi ngờ chuyện này có quan hệ với hắc vu sư, vốn tưởng hắc vu sư chỉ có một người, không ngờ gã còn có đồng lõa. Thủ vệ phát hiện bề ngoài đám người này rất giống đám người trở về từ Bình Nguyên Hoang Vu buổi sáng cùng ngày, sau khi chứng thực mới biết thật sự là đám người kia, ngoài ra còn có hai tên đã đào tẩu, trấn nhỏ quyết định canh phòng nghiêm ngặt các cổng ra, còn phái người điều tra trên phố, rất nhanh đã phát hiện một vài nơi xuất hiện vết máu.

Người trấn nhỏ theo vết máu đi đến một căn nhà không người, phát hiện ở bên trong có càng nhiều dấu máu, tuy không còn ấm nhưng vẫn chưa khô cứng, thuyết minh hai người chạy trốn vẫn còn ở trấn nhỏ, chỉ tiếc khi bọn họ đuổi theo ra ngoài thì trên mặt đất đã không còn vết máu chỉ dẫn nữa.

"Đáng chết, ta nhất định phải giết bọn chúng." Đầu trọc bởi vì mất quá nhiều máu, sắc mặt tái nhợt như một tờ giấy trắng, tuy bụng đã được băng bó nhưng do thương thế quá nặng nên vẫn có máu rỉ ra. Gã mạng lớn, may mà có hai con ma thú khế ước, nếu không rất có thể gã đã chết dưới móng vuốt Thánh Thú khế ước của tên Kiếm Sĩ Cao Cấp kia rồi.

Sắc mặt của người duy nhất không bị thương là Gerner cũng khó coi, hắn nghĩ thế nào cũng không ra vì sao chúng lại rơi xuống nông nỗi này, vốn dĩ bằng thực lực của bốn người bọn chúng thì hẳn là quá đủ để đối phó với ba người, trong đó thậm chí có hai người thực lực rất kém cỏi mới đúng, ai ngờ bọn chúng lại có át chủ bài cường đại như vậy.

"Sau này không thể hành động thiếu suy nghĩ nữa, chờ hội hợp cùng nhóm Landrin rồi tính tiếp." Gerner trầm mặt nói.

Nếu như bình thường thì đầu trọc nhất định sẽ không đồng ý, gã luôn luôn tuân theo nguyên tắc có thù tất báo, nhưng hiện tại gã bị trọng thương, nguyên tắc đều phải thành lập trên cơ sở thực lực.

Tính toán của Gerner lại chắc chắn phải thất bại.

Sau khi biết hắc vu sư có đồng bọn, những kẻ đó thậm chí còn có thể quang minh chính đại tiến vào trấn nhỏ Adela, trấn nhỏ sao có thể không đề phòng được. Hiện tại phàm là nhìn thấy đám người nào giả dạng tương tự như đám lúc trước thì đều bị bọn họ nghiêm khắc thẩm vấn, một lời bất hòa động thủ cũng có khả năng.

Vốn dĩ theo kế hoạch thì hôm nay đám người Landrin sẽ vào trấn nhỏ, nhưng phát hiện thủ vệ nghiêm khắc hơn hẳn ngày hôm qua hắn liền biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, lấy hiểu biết của Landrin với bốn người Gerner, bọn chúng rất có thể không có chờ bọn họ đến đông đủ đã động thủ, chỉ không biết là thành công hay thất bại.

"Landrin, mau nhìn kìa." Một người đột nhiên chỉ vào bầu trời trên trấn nhỏ.

Landrin ngẩng đầu liền thấy trên không chợt có một cái pháo hoa trắng đen xen kẽ nổ tung, pháo hoa này đúng là tín hiệu liên lạc của bọn chúng.

Cùng nhìn thấy cái pháo hoa này còn có người trong trấn, chẳng qua bọn họ cũng không biết pháo hoa này đại biểu cho cái gì.

"Rex, anh mau đến xem thử, đó là cái gì?" Cách Ngôn rảnh rỗi phát chán ghé vào cửa sổ nhìn người nhìn vật bên ngoài, đột nhiên cậu phát hiện trên đỉnh đầu có thanh âm nổ tung của pháo hoa, vừa nhấc đầu lên thì nhìn thấy đóa pháo hoa màu đen trắng rõ ràng nhất trong cuộc đời mình.

Rex đến đúng lúc nhìn thấy hình ảnh pháo hoa nổ tung.

_Hết chương 154_

_____________________

Hậu 30/4-1/5 là tui bị deadline dí sml nên giờ mới đăng được. o(TヘTo)

CHƯƠNG 155: NGƯỜI CỦA THẦN ĐIỆN QUANG MINH TỚI

Thời gian pháo hoa bắn không quá dài, chỉ ba bốn giây đã biến mất không thấy tăm hơi.

Rex cũng không biết đó là thứ gì, hai người đi xuống hỏi Gustav xem trấn nhỏ bình thường có phải có gì đó đặc biệt thì sẽ đốt pháo hoa hay không, kết quả lấy được đáp án là không.

Trấn nhỏ Adela chưa bao giờ có thứ gọi là pháo hoa này.

"Sao vậy?" Gustav không thấy nên không rõ nguyên do.

Cách Ngôn kể cho ông nghe về một màn vừa rồi, "Nếu không phải người của trấn nhỏ đốt, vậy rất có thể là đám người tối hôm qua đánh lén chúng ta, bọn chúng đang liên lạc với đồng bọn, những thế lực nào thường dùng pháo hoa màu trắng đen?"

Rex liếc qua Gustav thần sắc dị thường, nói: "Nếu ta đoán không sai thì rất có khả năng là tín hiệu liên lạc của Thần Điện Hắc Ám."

Tác phong hành sự của mấy người kia cực kỳ ngoan độc, chỉ có người của Thần Điện Hắc Ám mới phù hợp.

"Thần Điện Hắc Ám?"

Có quang minh thì sẽ có hắc ám, quang minh và hắc ám đối địch với nhau là chuyện ai trên đại lục Azeroth cũng biết, nhưng Thần Điện Hắc Ám không thể hành tẩu quang minh chính đại dưới ánh mặt trời giống Thần Điện Quang Minh, trong Thần Điện Hắc Ám có rất nhiều kẻ tội ác tày trời, cho nên hành tung của bọn chúng luôn luôn bí ẩn.

Sắc mặt Gustav rốt cuộc cũng thay đổi.

Ngay cả Cách Ngôn cũng chú ý tới, cậu và Rex ăn ý liếc nhau, không phải Gustav đang che giấu chuyện gì thì cũng là trên người ông đang có bí mật gì đó, nhưng hai người cũng không hỏi, nếu ông muốn nói thì đã sớm nói rồi.

banhmidaudo.wordpress.com

Buổi tối, Gustav ăn xong bữa tối liền trở lại phòng mình, ông không ngủ mà đi qua đi lại trong phòng, thi thoảng lại phát ra thanh âm chỉ có ông nghe được.

"Thần Điện Hắc Ám, chẳng lẽ bọn chúng đã phát hiện cái gì? Hẳn là không có khả năng, không có khả năng mới đúng, ta giữ bí mật kia nhiều năm như vậy mà vẫn không có ai phát hiện, bọn chúng không có khả năng biết."

Gustav cắn chặt răng, nhưng lại không thể giải thích tại sao người của Thần Điện Hắc Ám đột nhiên lại lấy ông làm mục tiêu.

Bên kia, Gerner và đầu trọc đợi hai ngày cũng không thấy Landrin đến tìm chúng, lúc này mới biết người trấn nhỏ đã hoài nghi bọn chúng và hắc vu sư là một bọn, cổng ra vào giữa Bình Nguyên Hoang Vu và trấn nhỏ bị canh gác càng thêm nghiêm ngặt, người nào khả nghi cũng sẽ lập tức bị bắt lại, cho nên Landrin không dám mạo hiểm tới chi viện cho bọn chúng.

Bốn người chỉ còn lại hai, trong đó còn có một tên bị trọng thương, thấy thế nào cũng không thể tiếp tục cứng đối cứng, đầu trọc hỏi Gerner làm sao bây giờ.

"Nếu người trấn nhỏ Adela thích xen vào chuyện của người khác như vậy, vậy thì để chúng nếm thử hậu quả của việc xen vào chuyện của người khác đi." Gerner trầm mặc nói.

Ngày hôm sau trấn nhỏ bắt đầu xuất hiện người chết.

Có một nhà năm người bị giết sạch trong một đêm, tử trạng cực thảm, thi thể đều bị phanh thây, đến đứa trẻ con cũng không tha.

Khi mọi người đang tìm kiếm hung thủ thì lại có người bị giết, lần này là một nhà làm ăn vào buổi tối, đồng thời bọn họ cũng phát hiện người chết ở hướng ngược lại, tử trạng giống y hệt một nhà năm người đầu tiên, hiển nhiên là cùng một người làm.

Cái này không khác gì thọc vào tổ ong vò vẽ của trấn nhỏ, mấy thôn xóm liên thủ thề muốn bắt bằng được hung thủ, buổi tối cũng phái người tuần tra trên phố, kết quả một đội tuần tra cũng bị giết, mười người không có lấy một người sống, đám người kia xuống tay thập phần dứt khoát lưu loát, chờ một đội tuần tra khác phát hiện chạy tới nơi thì hung thủ đã rời đi.

Phát hiện dù có nhiều người cũng ngăn không được hung thủ giết người, người trấn nhỏ bắt đầu trở nên thấp thỏm lo âu.

Tin tức rất nhanh đã truyền tới tai ba người Cách Ngôn.

Cùng thời gian, mấy trưởng thôn lại cùng nhau đến tìm Gustav, đám người kia dù sao cũng là tới vì ông, nếu còn không nghĩ biện pháp thì người trấn nhỏ sẽ càng ngày càng ít.

"Gustav, bọn họ tới vì ông, ông có thể nghĩ ra biện pháp nào không? Có phải trên người ông có thứ gì bị bọn chúng nhớ thương không? Ông xem có thể trực tiếp đưa cho bọn chúng không, để đám sát thần này mau rút đi, bằng không chúng ta thật sự chịu không nổi." Trưởng thôn Giáp không nề hà nói.

Gustav trầm mặc một hồi rồi nói, "Xin lỗi, ta không nghĩ tới, ta cũng không có cách nào với chuyện này."

"Chuyện này là do ngươi dựng lên, ngươi không thể ngồi xem mặc kệ, nếu không chúng ta sau này phải đối mặt với người trong trấn như thế nào. Còn những người đã chết nữa bọn họ đều là vì ngươi mà chết." Trưởng thôn Ất thấy ông không định quản, tức khắc có chút tức giận.

"Ta biết." Gustav đột nhiên lớn tiếng kêu, biểu tình tựa như rất thống khổ.

Mấy trưởng thôn thấy thế cũng không khỏi thở dài.

Trưởng thôn Bính tương đối trầm mặc đột nhiên nói: "Nếu chúng ta không giải quyết được, vậy chỉ còn một biện pháp, đó là xin chi viện từ bên ngoài."

"Ngươi đang nói Thần Điện Quang Minh?" Trưởng thôn Ất chần chờ hỏi.

Trưởng thôn Bính gật đầu, "Thần Điện Quang Minh tự xưng là chính nghĩa chi sĩ, lại là thần sử của đại lục Azeroth, trấn nhỏ Adela xuất hiện hắc vu sư tà ác, chúng ta có thể thỉnh bọn họ tới hỗ trợ, ta tin bọn họ nhất định sẽ không cự tuyệt."

"Biện pháp này đúng là có thể......"

"Không được!" Gustav bất ngờ phản đối, thanh âm có chút kích động.

Trưởng thôn Ất tức khắc không vui, "Gustav, chuyện này ngươi không có quyền phản đối, nếu ngươi không thể cứu chúng ta, chúng ta chỉ có thể tự cứu, Thần Điện Quang Minh là lựa chọn không tồi."

"Các ngươi không hiểu, trấn nhỏ Adela tuyệt đối không thể để quá nhiều thế lực ngoại lai tiến vào." Gustav đột nhiên đứng lên, hùng hổ đi tới đi lui.

Ba trưởng thôn xác thật không hiểu, bởi vì bọn họ không biết ông rốt cuộc đang kiêng kị cái gì. Chuyện này cứ định ra như vậy, bọn họ chỉ muốn thông tri cho Gustav mà thôi, nếu ông có biện pháp, bọn họ tự nhiên nguyện ý dùng biện pháp của ông, nhưng ông không có, vậy thì chỉ có thể làm thế.

"Anh nói Thần Điện Quang Minh sẽ phái người tới chứ?" Bọn họ đi rồi Cách Ngôn mới hỏi Rex, cậu không có quá nhiều hảo cảm với Thần Điện Quang Minh, tuy vị Thánh Tử Micah kia là người không tồi, nhưng những người khác thì không dám khen chút nào.

"Sẽ." Rex chém đinh chặt sắt nói.

"Vì sao?" Cách Ngôn hỏi.

"Bởi vì tín ngưỡng. Trấn nhỏ Adela là nơi không có tín ngưỡng, cực kỳ thích hợp để Thần Điện Quang Minh truyền bá tín ngưỡng, đây là một cơ hội tốt để làm người trong trấn hiểu rõ thực lực chân chính của Thần Điện Quang Minh, từ đó sinh ra tín ngưỡng kiên cố."

"Tín ngưỡng có chỗ tốt gì?"

Rex dường như nghĩ đến cái gì, nheo mắt lại, "Tín ngưỡng có thể giúp thần tăng thực lực, nhân loại cung cấp tín ngưỡng càng nhiều thì thần càng có nhiều chỗ tốt, vì thế Thần Điện Quang Minh mới lấy danh chính nghĩa chi sĩ truyền bá tín ngưỡng ở đại lục Azeroth, cung cấp năng lượng tín ngưỡng cho thần Quang Minh. Người trấn nhỏ Adela tuy không nhiều lắm nhưng cũng không ít, nếu có thể làm cho cả trấn nhỏ tín ngưỡng thần Quang Minh thì đây chính là một đại công, thậm chí có thể được thần Quang Minh coi trọng, cho nên bọn họ nhất định sẽ phái người tới, thậm chí còn rất nhanh."

Rất nhanh là nhanh như nào?

Trấn nhỏ Adela phát tin cầu cứu với Thần Điện Quang Minh mới có ba ngày, chiều nay sứ giả Thần Điện Quang Minh phái tới đã đến trấn nhỏ.

wattpad.com/user/daudo0902

Ba vị trưởng thôn tự mình đến cổng trấn nghênh đón người của Thần Điện Quang Minh, thái độ thập phần cung kính. Tuy bọn họ không tín ngưỡng thần Quang Minh, nhưng đối với thế lực như sấm nổ bên tai là Thần Điện Quang Minh lại biết rất rõ ràng, một Thần Điện phụng dưỡng thần, tuyệt không phải thứ trấn nhỏ Adela có thể đắc tội được.

Vì biểu đạt sự kính trọng đối với Thần Điện Quang Minh, trưởng thôn Ất nhường nhà của chính mình cho họ ở tạm, bởi vì nhà ông là căn nhà tốt nhất cả trấn.

Nhưng cái gọi là tốt nhất đó trong mắt người của Thần Điện Quang Minh vẫn không là gì như cũ. Dù sao trấn nhỏ Adela cũng là một địa phương lạc hậu, có phồn vinh cũng không phồn vinh được bao nhiêu, điều này làm cho vị giáo chủ nào đó đã quen dù ở bất cứ đâu cũng được hưởng thụ đãi ngộ đỉnh cấp nảy sinh bất mãn.

"Đây là nơi tốt nhất trấn các ngươi? Cái nhà rách nát như vậy cũng không biết xấu hổ lấy ra cho thần sử chúng ta ở?" Tâm phúc vừa thấy giáo chủ nhíu mày đã biết lão đang suy nghĩ cái gì, gã lập tức đứng ra, giọng điệu đầy châm biếm.

Trưởng thôn Ất tức khắc xấu hổ, đây xác thật là căn nhà tốt nhất trong trấn bọn họ, lúc trước ông còn khoe khoang nó với hai vị trưởng thôn khác, ông nhất thời co quắp không biết nên nói gì.

"Huge, ngươi không nên nói như vậy, dù sao trấn nhỏ Adela cũng không phải thành thị phồn vinh như đế đô, theo ta thì căn nhà này đã rất tốt, ta còn từng ở nơi kém hơn thế này rồi, huống chi chúng ta tới đây cũng không phải để hưởng thụ mà là để giúp đỡ người trấn nhỏ trong tình huống nước sôi lửa bỏng."

Một thanh âm ôn hòa như tia nắng trong bóng đêm thoáng chốc chiếu sáng tâm tình mất mát của ba vị trưởng thôn, bọn họ đồng loạt nhìn về phía thanh niên nói chuyện, mắt họ sáng lên lần thứ hai bởi bề ngoài của hắn. Một mái tóc mềm mại màu vàng rực rỡ như mặt trời, ngũ quan tuấn mỹ tuyệt luân, nụ cười trên môi phảng phất có thể gột rửa nhân tâm.

Đây mới là thần sử chân chính trong lòng bọn họ!

Nếu Cách Ngôn ở đây, cậu nhất định có thể nhận ra thanh niên này, hắn chính là Thánh Tử Micah của Thần Điện Quang Minh, đáng lẽ chỉ là lời cầu cứu của một cái trấn nhỏ lạc hậu thì không cần Thánh Tử ra mặt, nhưng bởi vì Micah vừa truyền bá tín ngưỡng ở một thành thị cách nơi này không xa nên Thần Điện mới phái bọn họ lại đây.

Huge bị Thánh Tử phản bác trước mặt dân bản xứ lạc hậu, sắc mặt trở nên nan kham, gã liếc giáo chủ nhà mình một cái, giáo chủ lắc đầu với gã, lúc này gã mới gật đầu lên tiếng, "Vâng, Huge ghi nhớ lời dạy bảo của Thánh Tử."

Mắt ba vị trưởng thôn lại sáng ngời, không ngờ thanh niên này lại là Thánh Tử cao quý của Thần Điện Quang Minh, ba người lập tức càng thêm nhiệt tình.

Đến khi đã an bài tốt cho họ rồi, ba vị trưởng thôn còn nghĩ bọn họ muốn nghỉ ngơi trước nên đứng dậy cáo lui, không ngờ Micah lại bảo ba người lưu lại.

"Nếu không thì hiện tại ba vị trưởng thôn nói chuyện đã xảy ra trong trấn cho chúng ta đi, để chúng ta cũng rõ ngọn nguồn." Thanh âm ôn hòa của Micah vang lên.

"Thánh Tử đi xe mệt nhọc, không nghỉ ngơi một đêm sao?" Trưởng thôn Bính cung kính hỏi.

Micah lắc đầu, "Ta không phải người yếu ớt, không cần nghỉ ngơi."

Trưởng thôn Bính thấy hắn kiên trì thì bắt đầu kể từ chuyện hắc vu sư bắt người trong trấn ba tháng trước thẳng đến chuyện người chết mấy ngày nay, cơ hồ toàn diện không bỏ sót, nhưng ông không nói ra những kẻ đó đến vì Gustav.

Làm trưởng thôn nhiều năm như vậy, ông tốt xấu cũng biết nặng nhẹ, Gustav tình nguyện mang thống khổ cũng không muốn nói ra bí mật, tuy ông không hiểu nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của Gustav, vì thế việc này tất nhiên càng ít người biết càng tốt.

Trưởng thôn Giáp cùng trưởng thôn Ất cũng biết điểm này nên bọn họ đều không nói ra, người Thần Điện Quang Minh tự nhiên sẽ không biết.

_Hết chương 155_ 

CHƯƠNG 156: NHỚ RÕ TRƯỚC KHI CHẾT

"Sử dụng vu thuật tà ác, lại còn có đồng bọn, có thể dẫn chúng ta tới nơi xảy ra chuyện không?" Micah suy tư một hồi rồi đưa ra một yêu cầu nho nhỏ với ba vị trưởng thôn.

Ba vị trưởng thôn sửng sốt một chút, không ngờ vị Thánh Tử Quang Minh này lại tận chức tận trách như vậy, xem ra người của Thần Điện Quang Minh cũng không xấu như họ nghĩ, thực ra vẫn có người tốt, ví dụ vị Thánh Tử khiến họ cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần này chẳng hạn.

Nhưng không phải ai cũng bình dị gần gũi, thông tình đạt lý giống Thánh Tử.

Lúc bọn họ đứng dậy, Huge được giáo chủ chỉ thị đột nhiên mở miệng, "Thánh Tử, chúng ta đã đi liên tục hai ngày không nghỉ ngơi, không bằng nghỉ ngơi một đêm đã, ngày mai đi xem cũng không muộn."

"Nếu như vậy thì ngươi bồi giáo chủ Quentin đi, ta đi là được, khi về ta sẽ nói vấn đề mình phát hiện được cho các ngươi sau." Micah hiển nhiên không hiểu được ý tứ chân chính của Huge, hắn là người thiện lương lại giàu lòng trắc ẩn và tình yêu thương, lúc trước ở trên đường nghe thấy trấn nhỏ Adela thường xuyên có người chết, hắn luôn lo lắng cứ kéo thêm một đêm thì lại thêm người vô tội tử vong.

Dứt lời Micah liền dẫn kỵ sĩ của mình đi, để lại giáo chủ Quentin sắc mặt âm trầm.

Nếu Cách Ngôn ở đây nhất định sẽ cảm thán mình đúng là miệng quạ đen, người tới chính là một kẻ đối địch với hai người.

"Giáo chủ, ngài xem?" Huge không dám nói Thánh Tử không phải, chỉ có thể thật cẩn thận nhìn sắc mặt giáo chủ.

Quentin cau mày, "Bỏ đi, nếu Thánh Tử nhiệt tình như vậy thì cứ để hắn đi đi."

Sau lưng Thánh Tử có Giáo Hoàng chống, dù Quentin không coi ai ra gì cũng không dám bất kính với Thánh Tử, lão rốt cuộc cũng chỉ là một giáo chủ, phía trên lão còn đại giáo chủ chèn ép. Đừng nhìn bên ngoài lão và Thánh Tử có địa vị bằng nhau, ở Thần Điện Quang Minh, thân phận Thánh Tử cao hơn lão không biết bao nhiêu cấp bậc, bởi vậy cho dù tâm tình có không tốt thì lão cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài trước mặt Thánh Tử Micah.

banhmidaudo.wordpress.com

Thánh Tử Micah theo ba vị trưởng thôn đi đến địa điểm đầu tiên xảy ra chuyện, vì thủ pháp của đối phương vừa dứt khoát vừa lưu loát nên vẫn chưa tìm được dấu vết để lại, liên tục tra xét mấy nơi đều không có thu hoạch, Micah cũng không ủ rũ, thẳng đến khi đi ngang qua nhà Gustav.

Nhà còn chưa sửa xong, đường phố cũng vì cuộc chiến giữa Rex và Gerner mà bị hủy hoại đến gồ ghề lồi lõm, sau đó trấn nhỏ lại liên tiếp xuất hiện người chết nên đến bây giờ vẫn chưa có người tới sửa.

Cảnh này lại khiến Micah chú ý, thuận miệng hỏi một câu.

Ba vị trưởng thôn không giấu giếm, lập tức kể chuyện Gustav bị tập kích ra, đương nhiên cũng nói cả chuyện Rex và Cách Ngôn cứu Gustav.

Bởi vì đã qua mấy ngày nên không khí chiến đấu lưu lại nơi này đã sớm tiêu tán đến không còn gì, nhưng Micah vẫn có thể từ hình ảnh ở đây để phỏng đoán ra tình huống ngay lúc đó, hắn không khỏi sinh ra một chút hứng thú đối với hai người, vì thế hắn hỏi nhiều thêm vài câu.

Biết hai người đều còn rất trẻ, thực lực lại rất mạnh, không biết như thế nào Micah lại nghĩ đến Rex - người đã từng cự tuyệt trở thành kỵ sĩ của hắn.

Cho tới bây giờ hắn vẫn cảm thấy thật đáng tiếc, cho dù y thua vì đến trễ, người khác đánh giá y cũng không cao, nhưng Micah vẫn cứ cảm thấy Rex là người rất lợi hại, thậm chí hắn còn có trực giác, nếu có thể giành được sự trung thành của người này thì hắn tin vĩnh viễn sẽ không cần lo bị y phản bội, chỉ tiếc cuối cùng đối phương không đồng ý.

"Ba vị trưởng thôn có biết họ đang ở đâu không?" Micah luôn luôn tôn kính cường giả, nếu hai người đó nguyện ý giúp bọn hắn thì chuyến này có lẽ sẽ dễ dàng hơn một chút.

"Biết thì biết, nhưng ta có thể hỏi vì sao Thánh Tử lại tìm hai người họ không?" Trưởng thôn Bính cẩn thận hỏi.

Micah vừa nghe liền biết bọn họ đang lo lắng cái gì, hơi mỉm cười: "Ba vị trưởng thôn không cần lo lắng, hai người họ có thể đánh lui những tên đánh lén kia thuyết minh thực lực của họ rất mạnh, có lẽ có thể trợ giúp Thần Điện Quang Minh tiêu diệt người của Thần Điện Hắc Ám."

"Thần Điện Hắc Ám?" Ba vị trưởng thôn ngây ngẩn cả người. Cái tên Thần Điện Hắc Ám này đối bọn họ mà nói thì không tính là lạ, đều như sấm bên tai giống Thần Điện Quang Minh, chỉ là bọn họ vẫn luôn không nghĩ những kẻ đó là người của Thần Điện Hắc Ám, nếu biết thì họ đã sớm thông tri Thần Điện Quang Minh rồi. Hai đại Thần Điện là đối thủ một mất một còn, là cái loại vừa thấy mặt sẽ lập tức động thủ, đây là ân oán không có lời giải cả vạn năm nay.

Ba vị trưởng thôn tò mò sao Thánh Tử lại biết.

Micah hoàn toàn không cảm thấy mất kiên nhẫn, thậm chí hắn còn tự mình giải thích cho bọn họ nghe. Người của Thần Điện Hắc Ám đều là loại tàn nhẫn độc ác, nhưng thứ chân chính khiến hắn xác định bọn chúng là người Thần Điện Hắc Ám lại là tên hắc vu sư Barlow kia.

Lúc Barlow đến trấn nhỏ Adela thì đã bị trọng thương, vì thế gã vừa đến trấn nhỏ liền có người mất tích, mà người làm gã bị thương đúng là bọn hắn.

Đoàn người Micah rèn luyện ở thành thị cách trấn nhỏ Adela không xa không phải do trùng hợp, mà họ đến là vì tên hắc vu sư Barlow này. Thần Điện Quang Minh nhận được tin có một tên hắc vu sư sử dụng tà thuật để làm chuyện ác ở tòa thành kia, sau khi Micah dẫn người đuổi tới thì đã đánh trọng thương tên hắc vu sư, nhưng gã chạy trốn được, lúc ấy không nghĩ tới gã lại trốn đến trấn nhỏ Adela xa xôi.

Hắc vu sư đúng là thành viên của Thần Điện Hắc Ám, cho nên nếu kẻ đánh lén Gustav là đồng bọn của gã, vậy chắc chắn chúng cũng là thành viên của Thần Điện Hắc Ám.

Đương nhiên những điều này tạm thời vẫn là suy đoán của Micah, bởi vì hắn còn chưa tận mắt chứng thực hắc vu sư ở trấn nhỏ chính là Barlow, nhưng cũng chắc đến tám chín phần mười, dù sao cũng có rất nhiều đặc điểm tương tự.

Sau khi đi xem tất cả những nơi xảy ra chuyện thì sắc trời cũng đã hơi tối, Micah thấy thế nên không vội vã đi gặp Rex và Cách Ngôn, hắn quyết định ngày mai đi bái phỏng họ sau.

Tiễn Thánh Tử Quang Minh đi, trưởng thôn Bính nghĩ nghĩ vẫn tìm một người đến thông tri cho Gustav, để họ chuẩn bị tâm lý.

Mặt trời xuống núi, rặng mây đỏ phía tây đã rút đi, đường phố trấn nhỏ trở nên vắng vẻ.

Mấy ngày nay thường xuyên xuất hiện người chết, hiện tại chỉ cần mặt trời lặn thì cơ bản sẽ không có ai hoạt động ở bên ngoài, bao gồm cả người từ ngoài đến, bởi vì có mấy lần người chết đều là những người không tin nên lang thang ở bên ngoài lúc nửa đêm.

Lúc người trưởng thôn Bính phái đi báo tin tới chỗ ở lâm thời của bọn Cách Ngôn thì trời đã tối đen, sau khi báo cho họ tin ngày mai Thánh Tử của Thần Điện Quang Minh muốn tới bái phỏng xong thì cũng không dám rời đi, hắn liền tìm một gian phòng trống, tính ở chỗ này một đêm rồi sáng mai lại đi.

"Vì sao vị Thánh Tử Micah kia lại muốn bái phỏng chúng ta?" Cách Ngôn nắm lấy mái tóc hơi rối, cậu không quá muốn gặp người của Thần Điện Quang Minh, nghe người báo tin nói còn có một vị giáo chủ, cậu có loại dự cảm không tốt, nói không chừng chính là vị giáo chủ Quentin có thù oán với bọn họ đấy.

Rex cũng không bất ngờ, "Hẳn là trưởng thôn nói cho hắn, đại khái là muốn mượn sức chúng ta, cùng nhau đối phó với Thần Điện Hắc Ám."

"Vậy làm sao bây giờ, chúng ta coi như không thấy?" Cách Ngôn hỏi.

"Không cần hợp tác với bọn chúng."

Rex còn chưa đáp, Gustav đột nhiên đi từ trên lầu xuống nghe thấy nên trả lời.

"Vì sao?" Cách Ngôn hỏi.

Gustav không trả lời, chỉ nói lặp đi lặp lại không cần để ý bọn chúng, kỳ thật Thần Điện Quang Minh đều là mấy kẻ ra vẻ đạo mạo, hợp tác với bọn chúng thì lúc nào cũng phải lo bị chúng đâm sau lưng.

"Được, chúng ta đã biết, ông không cần tiếp tục niệm đâu, không để ý thì không để ý." Cách Ngôn bị ông nói đến mức lỗ tai ong ong, trước thì trầm mặc như tảng đá, thì ra đá cũng có lúc nhiều chuyện.

Cũng không biết Gustav có tin lời cậu hay không, ông không nói nữa nhưng bụng lại đầy tâm sự.

"Ông ấy có vấn đề." Cách Ngôn đưa ra một kết luận rõ ràng.

Rex nhìn cậu một cái, đột nhiên đi qua khiêng cậu lên, "Chuyện ngày mai để ngày mai lại nói, ngủ." Thân ảnh biến mất ở hành lang, chỉ còn thanh âm tức giận của Cách Ngôn truyền tới.

"Ngủ thì ngủ, tôi tự mình đi."

Sau đó một tiếng 'bang' vang lên, không khí trở nên yên tĩnh.

Vì có những người mà bọn họ không muốn thấy tới nên đêm đó Rex cũng không lăn lộn Cách Ngôn. Sáng hôm sau, ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ khiến căn phòng sáng choang, mặt trời còn chưa ló trời đã sáng.

wattpad.com/user/daudo0902

Cách Ngôn ngáp dài đi ngang qua phòng Gustav chợt nhận ra cửa đang khép hờ, nhìn vào trong mới phát hiện trên giường không có ai, sờ chăn thấy còn một chút độ ấm, hiển nhiên là rời đi chưa lâu, cậu vội vàng huỳnh huỵch chạy về phòng.

"Không tốt, không thấy Gustav đâu."

Rex đang mặc quần áo nghe thế thì không khỏi nhăn mày, không chút hoang mang nói: "Đi tìm thử xem."

Hai người đi rất dứt khoát, để lại người báo tin nghe thấy tiếng vang vừa mới rời giường, chờ hắn ra ngoài mới phát hiện người đều đi hết thì không khỏi há hốc mồm. Người Thần Điện Quang Minh sắp tới đây thế mà bọn họ cứ thế đi mất, cái này phải làm sao bây giờ? Người báo tin đành chạy đi thông tri trưởng thôn.

Sau khi biết chuyện trưởng thôn cũng đành chịu, lo Thần Điện Quang Minh sẽ bởi vì chuyện này mà có ấn tượng không tốt với trấn nhỏ, ông quyết định làm bộ cái gì cũng không biết, coi như bọn họ không phái người tới báo là được.

Sau khi ra khỏi nhà Rex và Cách Ngôn đi nửa đường đột nhiên phát hiện phía trước có tiếng đánh nhau, tiếp theo là tiếng nói chuyện, Cách Ngôn không nhận ra thanh âm này, sắc mặt Rex lại đổi đổi, thân ảnh y chợt lóe, chờ Cách Ngôn đuổi tới nơi thì Rex đã đánh với hai người kia rồi.

Cách Ngôn nhìn Gustav ngã trên mặt đất, vội vàng chạy tới nâng ông dậy, "Ông không sao chứ?"

Gustav xua tay dùng sức ho vài cái, trên cổ ông có một vòng xanh tím, còn có vết năm ngón tay, hẳn là bị đối phương dùng tay bóp, ông ho như thể muốn phun cả phổi ra ngoài.

Thấy ông không có việc gì lúc này Cách Ngôn mới nhìn về phía Rex, nhận ra người tập kích Gustav chính là hai kẻ đã đào tẩu đêm đó, trong đó còn có tên đầu trọc đã ăn một kiếm của cậu, không ngờ gã mạng lớn như vậy, nhưng hai kẻ này tựa hồ không tính toán ham chiến, chờ sương đen lui đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

Rex không đuổi theo mà trở lại bên bọn họ, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Gustav, ánh mắt lạnh nhạt đến cực điểm.

"Lần sau ông sẽ không may mắn như vậy nữa."

Gustav đình chỉ ho khan, chỉ là càng thêm trầm mặc.

"Trước khi chết nhớ rõ phải chế tạo xong kiếm cho chúng ta." Rex không phải người sẽ khuyên người khác, người khiến y không hài lòng thường sẽ bị y chém một kiếm cho xong việc. Gustav có bí mật nên bị người Thần Điện Hắc Ám nhớ thương, y hoàn toàn không có hứng thú với bí mật kia, sau khi ném xuống những lời này liền rời đi.

Cách Ngôn: "......"

Gustav: "......"

_Hết chương 156_ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro