Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chân trái của Diệp Hà Thanh bị què.

Ngoại trừ chân bị què ra thì ngoại hình cậu rất xinh đẹp, ai ai cũng hiếm lạ.

Một ngày nọ, Hoắc Kiệt cùng anh em của hắn lái xe qua: “A Kiệt, anh xem người què kia cười đẹp thật.”

Hoắc Kiệt dư quang quét qua, đại khái là một người què bị chặn trong góc bắt nạt, lạnh lùng nói: “Ồ.”

Một ngày nào đó vẫn là Hoắc Kiệt cùng anh em lái xe qua, lần này không cần anh em tốt mở miệng, mặt Hoắc Kiệt sắc lạnh: “Mẹ nó, dám bắt nạt người của lão tử.”

—————-

Hoắc Kiệt chỉ vào một chiếc lá đang rơi xuống, bảo Diệp Hà Thanh đếm xem.

“Một, hai….A.” Tiếng nói bỗng nhiên dừng lại.

Hôn một cái, hôn hai cái.

Hoắc Kiệt: “Bao nhiêu lá cây rơi xuống thì anh sẽ hôn em bấy nhiêu cái, Tiểu Hà, em đã biết tâm ý của anh chưa?”

—————-

Thỉnh thoảng Diệp Hà Thanh cảm thấy được trong cuộc sống của cậu chỉ có bóng đen bao trùm, hỗn độn không một tia sáng. Ngay vào lúc này, từ bên trong bóng đen chém ra một vệt sáng màu đỏ, như một tia hỏa diễm, không thể kháng cự mà cuốn sạch lấy cậu.

—————-

Hoắc Kiệt mở lòng bàn tay của cậu ra, chậm rãi viết xuống: Người trước mặt là người trong lòng, người trong lòng anh là em.

—————-

Bao che khuyết điểm, có thù tất báo, hơi lưu manh suất khí công x Mỹ nhân, thiện lương, lòng có mặt trời (?), tiểu đáng thương người què thụ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro