Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Quyển Hàn Tô
Edit: cucxinhxeo

"Tôi không quen biết anh! Nơi này là nhà tôi, tôi không đi đâu cả!" Mắt thấy càng dựa càng gần giống loài hình người kia, Vân Bạch Bạch cắn răng dựa vào giường lùi qua một bên, lại không ngờ chạm vào đôi cánh đang tiến hóa ở sau lưng, cậu kêu lên một tiếng liền không có sức lực chống đỡ thân thể chỉ có thể nằm nghiêng ở đó thở hổn hển.

Thời gian đúng là không khéo, cậu không biết mình bị bệnh lạ gì lại còn đúng ngay lúc bão cát mỗi năm một lần ngay cả cầu cứu cũng không có biện pháp, bên ngoài làm gì còn động vật nào.

"Các hạ(*)." Lục Đình mở miệng, hắn không chế tinh thần lực của mình hóa thành thực thể cẩn thận nâng Vân Bạch Bạch từ trên giường lên, tránh cho cậu giãy giụa đụng đến đôi cánh đang tiến hóa, "Tình huống hiện tại của cậu đặc thù, chúng ta cần phải quay trở lại quân hạm, nơi đó có bác sĩ tốt nhất đang chờ đợi trị liệu cho cậu".

(*) Tiếng tôn xưng người đối diện với mình.( mình không biết nên dùng từ nào thay thế để cho hợp hết TvT)

"Nếu còn không đi bão cát sẽ giam cậu ở chỗ này."

Bão cát như vậy năm rồi Vân Bạch Bạch không phải chưa từng trải qua, hiện tại tinh thần cậu đang ở thời kỳ khẩn trương lại còn không quen biết người trước mặt, dưới tình thế cấp bách cậu nghẹn đến mức mặt mũi đỏ bừng, nước mắt sinh lý không khống chế được cứ rơi xuống.

"Anh rốt cuộc là ai! Tôi sẽ không đi, tôi không quen biết anh!"

Cảm xúc của Vân Bạch Bạch dị thường kịch liệt, Lục Đình không dám cưỡng ép có điều nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua nếu còn không hành động bọn họ sẽ không đi được.

"Mạo phạm."

Tinh thần lực của quân thư tuy mềm nhẹ nhưng kiên quyết không chùn bước, cho đến khi quay lại đến trước người Lục Đình đáy mắt hắn hiện lên một tia triều mến cùng si mê, trong lòng nghĩ không có Trùng cái nào có thể cự tuyệt Trùng đực, sau đó liền duỗi tay đem Trùng đực yếu ớt ôm vào lòng.

Nhãi con trong lòng nhẹ như bông trách không được nhìn qua giống như mười lắm tuổi, chắc là khi còn nhỏ đã trải qua quá nhiều cực khổ, một lọ dịch dinh dưỡng cho nhãi con đều chưa từng uống qua, thậm chí chỉ có thể uống dịch dinh dưỡng hết thời hạn mà những Trùng cái vứt bỏ để hấp thu một tia năng lượng ít đến thảm thương, những điều đó hiển nhiên cản trở nghiêm trọng đến sự phát triển của cậu.

Nhưng mà loại chuyện này về sau chắc chắn sẽ không xảy ra, cậu sẽ được chăm sóc tốt nhất khi đến Đế quốc, có vô số Trùng cái theo đuổi, một lần nữa trở thành một Trùng đực tôn quý mỹ lệ.

Vân Bạch Bạch không có sức lực phản kháng, trơ mắt nhìn giống loài hình người kỳ quái này ôm cậu ra khỏi hang động, mang lên phi thuyền sau đó bỏ cậu vào bên trong một khối hình trụ tròn không lớn lắm.

Chỉ còn hai mươi phút cuối cùng, vừa rồi từ trên không xuyên qua vành đai thiên thạch đã tốn mất mười lăm phút, chưa kể hiện tại còn phải tránh né bão cát càng lúc càng lớn.

Phi thuyền chậm rãi bay lên không trung, Lục Đình cúi đầu nhìn thoáng qua nơi khiến vô số Trùng tộc cảm thấy xót xa trong lòng(*), có lẽ đây là lần cuối cùng ấu tể ở Hoang Tinh, hắn thu hồi tầm mắt nghĩ thầm "Trùng đực chung quy không thuộc về nơi này."

(* nguyên văn là "sở khiên tràng quải bụng địa phương" mình tra không ra nên chém bừa)

Lục Đình ở quân đội ba mươi năm, tham gia vô số cuộc chiến có lớn có bé của Trùng tộc nên đối với hoàn cảnh khắc nghiệt này không thiếu kinh nghiệm ứng phó, trong bão cát hung hãn tầm nhìn không thể nhìn xa hơn nửa thước, còn kèm theo âm thanh khủng bố của gió lốc, sức mạnh của mỗi lốc xoáy có thể hủy hoại hơn nửa cái thân tàu.

Đối với loại thiên tai vô thường này, không ai chắc lần bạo liệt tiếp theo có phải là ở kế bên phi thuyền hay không, Lục Đình đem tinh thần lực bao trùm lên toàn bộ con tàu, dựa vào sự nhạy bén của nó tránh thoát được một cái lốc xoáy từ phía sau, hắn nghe được âm thanh cảnh báo từ khoang dưỡng thương truyền đến. Ở trong bão cát loại phi thuyền nhỏ này tuy rằng rất nhẹ nhàng nhưng lại rất xốc nảy, suy xét đến tình huống của Trùng đực hắn cố ý thả chậm tốc độ để tránh ấu tể đang tiến hóa vốn đã chịu đau đớn mãnh liệt lại bị chấn động. Đến cuối cùng khi thoát được bão cát ra đến vành đai thiên thạch của hành tinh 336 Hoang Tinh, thời hạn cứu viện một tiếng chỉ còn lại ba phút cuối cùng.

Ở trên quân hạm nhóm Trùng cái nôn nóng chờ đợi nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua trở thủ viện trưởng Âu Lợi nhịn không được hỏi Vưu Nhĩ " Vưu phó quan, Lục Đình thượng tướng nói sau 40 phút hắn sẽ quay lại, hiện tại đã qua 57 phút sao vẫn chưa thấy bóng dáng của phi thuyền?"

Vưu Nhĩ vô cùng tín nhiệm trưởng quan của mình, hắn nói: "Vốn dĩ thời gian dự tính chính là một tiếng, tướng quân nhất định sẽ trở về."

Hắn cúi đầu nhìn tín hiệu Lục Đình truyền đến, giọng nói đã không còn vui vẻ "Nhiệm vụ hoàn thành, chuẩn bị mở ra cửa khoang nối tiếp phi thuyền, thông báo các nhóm bác sĩ chuẩn bị sẵn sàng, tình huống của ấu tể Trùng đực không ổn lắm."

Cảm xúc vui sướng của bọn họ còn chưa kịp đến đã bị tin tức này đả kích dữ dội, Bác Ni lần nữa mắt kính giả thuyết bên tai, dặn dò trợ thủ chuẩn bị tốt khoang dưỡng thương nối tiếp.

"Âu Lợi, lại cho tôi lấy một lọ thuốc trấn an." Bác Ni nói.

Âu Lợi kinh ngạc trừng lớn mắt, "Viện trưởng?"

"Tôi sợ một lát nữa không kiểm soát được tinh thần bạo động."

Bác Ni vừa tiêm xong thuốc trấn an, quân hạm cùng phi thuyền rốt cục tiến hành bước đầu nối tiếp, ở đây giá trị cương quân thư nhóm nắm chặt trong tay nguồn năng lượng thương, có mấy cái âm thầm nuốt nuốt yết hầu che dấu cảm giác khẩn trương, nhưng kỳ quái chính là, rõ ràng đã gần ngay trước mắt, phi thuyền Lục Đình lại lần nữa phát ra tín hiệu.

"Bác Ni viện trưởng, ấu tể Trùng đực hoàn thành tiến hóa trước thời gian"

Cái gì???

Bác Ni thoáng cái đứng không vững, Đế quốc đối với việc bảo hộ Trùng được vô cùng nghiêm ngặc, đã rất lâu rồi không có Trùng đực tiến hóa trước thời gian cho dù là ngày cuối của giai đoạn tiến hóa cũng phải đến những phút cuối cùng mới có thể hoàn thành quá trình, mà lúc này thời gian tiến hóa vẫn còn đến 12 tiếng.

Nếu phát sinh tình huống này chỉ có hai khả năng: Một là Trùng đực từ khi còn trong trứng đã có tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ có thể chống được cho bọn họ tăng tốc tiến hóa kết thúc quá trình đau đớn này. Khả năng thứ hai chính là tiến hóa thất bại, gen lùi lại.

Chỉ là ấu tể Trùng đực từ nhỏ đã sinh hoạt ở Hoang Tinh có điều kiện rất ác liệt, dùng đầu gối nghĩ cũng biết tinh thân lực của cậu khả năng không lạc quan, cho dù sở hữu đồng tử kim sắc chói lóa cũng không đồng nghĩa với việc có thể bù đắp được khoảng cậu bị thiếu hụt trước kia.

Ông phẫn nộ đấm một cái vào chỗ nối tiếp của khoang chữa trị, cuối cũng vẫn chậm một bước.

Ấu tể này thật đáng thương, vận mệnh tàn khốc còn muốn thu hồi đôi cánh mỹ lệ của cậu.

Các bác sĩ Trùng tộc tâm trạng ai nấy đều trầm trọng, ngay cả những quân thư rắn rỏi cũng thực nhiện nhiệm vụ lần này ai nấy cũng hốc mắt đỏ bừng.

Ngay lúc các Trùng tộc rơi vào tuyệt vọng, Lục Đình rốt cuộc quay về quân hạm, hắn cẩn thận đem khoang chữa trị trong suốt rời khỏi phi thuyền tiến hành nối tiếp cùng với quân hạm

Vân Bạch Bạch sau khi hoàn thành tiến hóa đã không chịu nổi mà rơi vào hôn mê, quần áo cũ nát đơn bạc bị mồ hôi lạnh thấm ướt một mảng, nhưng mà nhóm Trùng tộc còn chưa kịp phát tiết cảm xúc bi thương khổ sở của mình liền có Trùng cái nhạy bén phát hiện được hơi thở tinh thần điềm mỹ trong không khí.

Bác Ni mở to mắt, hương vị này?

Trùng cái trẻ tuổi Âu Lợi hiển nhiên phạn xạ càng nhanh "Viện trưởng, hương vị này chỉ khi Trùng đực thành công hoàn thành tiến hóa lần thứ mới có thể phát ra hơi thở trấn an tinh thần."

Bác Ni ngẩng đầu liền thấy nhóm quân thư đứng gác hai bên quân hạm lộ ra vẻ mặt hưởng thụ đầy si mê, vậy mà có thể cùng lúc trấn an nhiều Trùng cái như vậy.

Ông đối với ấu tể có thể hoàn thành tiến hóa trước thời gian tò mò không thôi, vài bước chạy đến phía sau Vân Bạch Bạch đang nằm nghiêng, đập vào mắt chính là đôi cánh màu vàng rực rỡ giống như màu mắt của ấu tể, chính chủ hiện tại đang mệt mỏi hôn mê trong khoang chữa trị, hơn nữa ước chừng là cánh đôi! Cánh lớn cùng cánh nhỏ phía dưới trọn vẹn một khối giống như thiên thành, không những thế trên mặt cánh còn có hoa văn màu xanh tượng trưng cho tinh thần lực cường đại, phải biết rằng không phải con Trùng đực nào cũng có hoa văn như thế. Không tính đến một thân quần áo không hợp kia, ấu tể từ trên xuống dưới đều thỏa mãn thẩm mỹ cùng nhu cầu trấn an tinh thần của Trùng cái.

Bác Ni nhìn đến ngây dại

Không, không thể nói chỉ có một mình ông, mà là tất cả Trùng tộc ở đây ngoại trừ Lục Đình đều mang vẻ mặt đây là đâu? Tôi là ai? Sao lại thoải mái như vậy?

Lục Đình từ phi thuyền đi xuống liền thấy một màn này, hắn trầm mặt không vui "Bác Ni viện trưởng chẳng lẽ ông muốn kiểm tra thân thể của ấu tể ngay tại đây"

Bác Ni lúc này mới như trong mộng tỉnh giấc, ông kích động mà đẩy trợ thủ của mình "Nhanh lên, Âu Lợi cậu cùng những người khác chuẩn bị tiến hành kiểm tra số liệu toàn thân! Nếu tôi đoán không sai đây sẽ là Trùng đực có cấp bậc tinh thần lực cao nhất Đế Tinh!"

***

Lúc Vân Bạch Bạch mở mắt tỉnh dậy, phát hiện quần áo của mình đã được thay đổi, trước giờ cậu chưa từng mặc qua bộ quần áo mềm mại như thế này, cậu ngồi dậy thoáng có chút lo lắng nắm chặt tay.

Đây là đâu? Cậu nhớ rõ mình bị một giống loài hình người bắt đi, sau đó vì đau đớn sau lưng mà ngất đi chỉ cảm thấy bản thân đang ngủ ở nơi rất ấm áp và an toàn.

Còn có giống loài hình người kia đâu? Cậu hiện tại còn ở trên Hoang Tinh hay không?

Chỉ là cậu còn chưa kịp suy nghĩ kỹ mớ hỗn độn trong đầu đã bị sự khác thường ở sau lưng thu hút, cậu duỗi tay sờ ra sau lưng, mềm mại, bóng loáng, cảm giác như đang sờ bông mềm vậy.

Đây là cái gì?

Hiện tại vẫn chưa biết mình là Trùng tộc Vân Bạch Bạch ngây ngẩn cả người, cậu theo bản năng muốn nhìn thứ ở sau lưng một chút, cánh mới liền theo ý muốn của chủ nhân từ sau lưng phất lại đây, giống như chiếc chăn mềm mại hoa lệ bao lấy Vân Bạch Bạch

Màu vàng......

Còn chưa kịp nhìn kỹ, cái phòng kỳ lạ này đã được bên ngoài mở ra, một đám giống loài hình người xôn xao đi vào.

Không sai, là một đám.

Bác Ni kích động không thôi, hắn nhìn Vân Bạch Bạch ngồi trên cái giường chuẩn bị riêng cho Trùng đực, đôi cánh to lớn không biết vì sao bao lấy ấu tể, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo ngơ ngác vì mới tỉnh ngủ.

"Thật đáng yêu --" Âu Lợi thấp giọng kinh hô.

Nhóm bác sĩ Trùng cái đi vào theo không nghĩ sẽ nhìn thấy một màn đáng yêu như vậy, sôi nổi quay đầu đi chỗ khác che dấu chính mình, một tiếng ho nhẹ vang lên làm tất cả quỷ dị dừng lại trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Vân Bạch Bạch nhìn nhóm giống loài hình người kì lạ này nhìn trời nhìn đất chứ không thèm nhìn cậu, trong lòng có chút khổ sở.

Haizz, quả nhiên chỉ có ở Hoang Tinh mình mới có thể bởi vì độc nhất mà được yêu quý, hiện tại đi đến nơi đâu đâu cũng là giống loài hình người của xã hội thượng tầng, tướng mạo cậu xấu xí người khác còn không thèm nhìn đến.

Nếu Trùng cái có thể đọc được suy nghĩ của Vân Bạch Bạch chắc chắn sẽ mặc kệ tất cả nhào đến lay cậu cho tỉnh: Nhãi con, cậu tỉnh táo lại đi, cậu chỉ nhìn chúng tôi một cái, lý trí của chúng tôi đều bỏ nhà đi sạch rồi.

Vẫn là Bác Ni phản ứng lại đầu tiên, ông cẩn thận mở miệng "Xin chào các hạ, tôi là viện trưởng viện nghiên cứu Trùng đực Bác Ni, về sau sẽ là bác sĩ tư nhân của cậu."

Âu Lợi cũng phía sau cũng nhanh chóng tiếp lời "Tôi là trợ thủ bác sĩ tư nhân của cậu!"

Những Trùng cái khác "..." Nhất thời hoảng hốt thế mà bị hai người này giành được cơ hội.

Vân Bạch Bạch yên lặng dùng cánh bao chặt lấy mình, cậu phát hiện làm như vậy rất có cảm giác an toàn, có điều ban nãy cũng chỉ lo cuộn người lại mà không nghe được đầy đủ bọn họ nói gì, chỉ nghe thấy cái gì mà bác sĩ trợ thủ.

"Chào, chào mọi người" Âm thanh mềm mại vang lên.

Xung quanh lại một trận xôn xao, Vân Bạch Bạch mới đến hoàn cảnh xa lạ bị động tĩnh này dọa cho co rụt lại.

Bác Ni quay đầu trừng mắt nhìn những Trùng cái không có tiền đồ, sau đó quay lại lần nữa cười hòa ái với ấu tể.

"Chào cậu, chúng tôi có thể có vinh hạnh biết tên của cậu không? Các hạ."

Cả nửa khuôn mặt của Vân Bạch Bạch vùi trong mặt sau của cánh, chỉ lộ ra đôi mắt màu vàng "Tôi là Vân Bạch Bạch, các ông là Trùng tộc sao?"

Bác Ni lệ nóng doanh tròng, ấu tể Trùng đực chắc đã bị hoảng sợ khi lần đầu tiên nhìn thấy nhiều đồng loại như vậy.

"Đúng vậy, Bạch Bạch các hạ, xin cho phép tôi gọi ngài như vậy"

"Các ông đem tôi chộp tới rốt cuộc muốn làm gì? Tôi thật sự không có ngược đãi ấu tể"

Bác Ni còn chưa kịp mở miệng Âu Lợi đã nhanh chóng cướp lời "Không, không, các hạ, chúng tôi đối với cậu không có ác ý, trên thực tế chúng tôi là đồng loại của cậu"

"Đồng loại của tôi?" Vân Bạch Bạch chớp chớp mắt, lại nhận được một đống ánh nhìn đầy từ áy, những Trùng tộc này sao lại kì lạ như vậy.

"Đúng vậy, chúng tôi ở một cái phòng phát sóng trực tiếp phát hiện cậu, trước đó cũng không biết cậu lưu lạc ở Hoang Tinh." Lần này Bác Ni cướp được quyền lên tiếng, ông hướng này đến ấu tể Trùng đực giải thích.

Vân Bạch Bạch lần đầu tiên biết được chủng loại của mình từ trong miệng Trùng tộc "Ý mọi người tôi là Trùng tộc?"

Bác Ni mê muội nhìn đôi cánh lớn màu vàng "Vâng, hơn nữa gen của cậu là cấp bậc cao nhất, siêu việt nhất so với những Trùng đực khác trong nhóm danh sách đăng ký của Đế Tinh"

Vân Bạch Bạch một đầu dấu chấm hỏi, vừa rồi nghe những Trùng tộc kì quái này gọi các hạ, rốt cuộc có ý tứ gì? Tuy rằng cảm thấy Trùng tộc này đối với cậu không có ác ý, nhưng nghĩ kỹ lại hình như có chỗ nào đó bị cậu xem nhẹ, cậu nôn nóng hỏi "Hiện tại tôi đang ở đâu? Tôi còn ở Hoang Tinh không?"

Bác Ni nhíu nhíu mày, ấn khai nhĩ sườn mắt kính, kiểm tra đo lường cho thấy cảm xúc của ấu tể đang tụt xuống, cái này không thể được, Trùng đực vẫn còn là ấu tể làm sao lại có trọng tâm tư như vậy?

"Ngài đang ở trên quân hạm quay lại Đế Tinh, là thượng tướng Lục Đình cứu cậu trở lại."

Vân Bạch Bạch nghe được lời này kích động đến mức không cẩn thận đem cánh mở tung ra. "Các người vì sao chưa có sự cho phép của tôi đã mang tôi đi?"

Khi đôi cánh vừa mới thăng cấp mở ra, uy áp cường đại của Trùng đực cũng bao trùm khắp phòng, nhóm Trùng cái trong phòng cắn chặt khớp hàm, cố gắng chống đỡ để bản thân không quỳ xuống dưới chân Trùng đực kia.

Khác với tinh thần lực của Trùng cái, cánh của Trùng đực là vũ khí đáng sợ nhất của bọn họ, trên mặt cánh tràn ngập tinh thần lực khủng bố khiến cho các Trùng cái không chống được phải phục tùng, không còn cách nào khác có được thể chất cường hãn đồng nghĩa với việc mất đi tinh thần lực cường đại.

Bác Ni gian nan nói "Các hạ, ngài hiểu lầm rồi, lúc đó bởi vì tình huống khẩn cấp Lục Đình thượng tướng liền áp dụng một ít thủ đoạn đặc thù. Lần tiến hóa thứ hai của ngài vô cùng nguy hiểm chỉ có thể mang về quân hạm tỉ mỉ chăm sóc và kiểm tra toàn thân."

Vân Bạch Bạch nhớ đến giống loài hình người kia đúng là có nói với mình cái gì bác sĩ cùng trị liệu, dù là như vậy đột nhiên phải rời đi nơi bản thân sinh sống mười tám năm, trong lòng Vân Bạch Bạch vẫn cảm thấy rất buồn, đôi cánh hoa lệ cũng vì tâm tình biến hóa của chủ nhân mà ủ rũ xuống, những Trùng cái trong phòng trị liệu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi còn có thể trở về không?" Cậu hỏi.

Âu Lợi vừa mới nói hai chữ đương đã bị viện trưởng của mình chen ngang.

"Đương nhiên là có thể"

"Chỉ cần ngài tịnh dưỡng cho thật tốt, thích ứng được sinh hoạt của Trùng tộc, chúng tôi có thể đưa ngài về nghỉ phép gặp gỡ bạn bè trước kia, như thế nào?

Âu Lợi kinh ngạc, còn có thể như vậy à? Không phải sau khi quay lại Đế Tinh sẽ sắp xếp cho vị ấu tể Trùng đực này vĩnh viễn ở lại phủ đệ sao? Sau đó liền phải sắp xếp cho cậu ba vị quân thư bảo hộ.

Bác Ni trừng mắt nhìn trợ thủ ngu ngốc kia một cái, bây giờ không phải lúc phủ quyết ý kiến của ấu tể, tất cả đều phải chiều theo!

Âu Lợi lần này kịp phản ứng lại, hắn tiếp lời nói: "Đúng vậy, viện trưởng nói không sai."

Trùng đực ấu tể này các hạng mục thể chất đều không đạt tiêu chuẩn, đặc biệt là sự phát dục của cơ thể, các Trùng tộc bằng tuổi cậu đều hơn 50kg, cậu vậy mà đáng thương đến mức chỉ có 45kg, gầy đến mức cần phải một ngày ba bữa đầy đủ cùng với liên tục uống dịch dinh dưỡng mới có thể miễn cưỡng bồi bổ lại.

Mặc dù nghe bọn họ đảm bảo như vậy tâm tình của Vân Bạch Bạch vẫn rất phức tạp, tìm được đồng loại của mình là một việc rất vui vẻ nhưng với tình huống như hiện tại, cậu không dám nghĩ đến cảnh tượng một tháng sau Á Tác và Khắc Nhĩ Tư không tìm được cậu.

Hơn nữa cậu nhớ không lầm cửa nhà mình đã bị vị Trùng tộc kia phá nát, một tháng trong bão cát đến lúc đó chắc chắn là thảm không nỡ nhìn.

Nếu là Khắc Nhĩ Tư luôn phản ứng chậm chạp nhìn thấy nhất định sẽ khóc không ngừng, Á Tác luôn lớn gan không biết sẽ làm ra chuyện gì, còn có Duy Địch bác sĩ, Biến Dị Thỏ tiên sinh...

Vân Bạch Bạch vùi người vào trong chăn chỉ lộ một chút tóc màu đen trên đầu, cậu rầu rĩ nói "Các người đi ra ngoài đi, để tôi một mình suy nghĩ."

Nhóm bác sĩ Trùng cái hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn đóng cửa đi ra ngoài để cho vị ấu tể Trùng đực này một chút thời gian để tiêu hóa tin tức.

Bác Ni hỏi quân thư canh gác ngoài cửa "Hai ngày trước thượng tướng của các cậu không phải còn canh giữ ở ngoài cửa à? Sao hôm nay lại không thấy đâu?"

Quân thư kia buồn bực gãi đầu trả lời "Tôi cũng không rõ lắm, thượng tướng sáng sớm hôm nay có ghé qua một vòng sau đó liền quay về phòng chỉ huy quân hạm."

Bác Ni nghi hoặc đi đến phòng chỉ huy, chỉ là còn chưa đi đến quang não đã nhận được một tin tức

[ Thư xin trở thành quân thư bảo hộ ấu tể Trùng đực mới của Lục Đình thượng tướng ]

"Đúng là quân thư gian trá, sớm như vậy đã gửi thư để xin!" Thư xin làm quân thư bảo hộ ấu tể chỉ có thể do Trùng tộc có quân hàm Thượng tướng trở lên xin, hơn nữa phải gửi đến ba nơi hội nghị đế quốc, hiệp hội bảo hộ Trùng đực và viện nghiên cứu Trùng đực Đế Tinh

Bác Ni nhìn bức thư có thể nói là kỹ càng tỉ mỉ chỉ còn thiếu cái đóng dấu thông qua nữa thôi. Ông cảm thấy nhóm quý tộc Đế Tinh khả năng đạt được cơ hội quá xa vời, Lục Đình thật sự có chuẩn bị mà đến.

Nhưng mà hiện tại còn chưa đến thời điểm phê chuẩn, ba bên bọn họ còn phải mở hội nghị khảo hạch, hơn nữa mỗi ấu tể Trùng đực cần đến ba quân thử bảo hộ lúc này Lục Đình mới chiếm một ghế vẫn còn hai vị trí, Trùng đực quý giá lại thưa thớt chỉ mong thượng tướng có thể nhanh chóng được Bạch Bạch các hạ chú ý, nếu không cậu ấy vào nhà ai còn chưa chắc chắn đâu.

Lúc trước ấu tể Trùng đực mới còn chưa xuất hiện, nhóm Trùng cái ở Đế Tinh còn có thể bảo trì cân bằng một cách vi diệu đại khái bọn họ đều mang tâm lý tôi không có cậu cũng không có, mà Vân Bạch Bạch xuất hiện đã phá vỡ loại cân bằng này ở Đế Tinh.

Cho dù là hành tinh phụ thuộc hay toàn bộ Trùng tộc đều đã biết dù ấu tể hiện tại vẫn chưa trưởng thành đã có thể thấy rõ được phong thái sau này của cậu, Bác Ni có thể tưởng tượng được bọn họ có khả năng đợi không kịp ấu tể trưởng thành, trận chiến cướp đoạt Bạch Bạch các hạ về bên người sẽ tạo nên một trận gió tanh mưa máu như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro