Chương 3: Lão Dương lật xe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Sáng ngày hôm sau, Úc Dương trong miệng ngậm bánh quẩy, cầm ván trượt của Úc Giai Giai ra cửa.

   Úc Giai Giai ở phía sau vạn phần không muốn mà thê thanh hô: "Anh a ---”

   “Trở về!” Mẹ nhỉ một tay đem Úc Giai Giai kéo trở về, ấn ở trên chỗ ngồi, “Chút nữa con còn phải đi học lớp khiêu vũ.”

   “Nhưng mẹ ——”

   “Không có nhưng nhị gì hết!”

   Nhìn bóng lưng mẹ quyết tuyệt rời đi, Úc Giai Giai tuyệt vọng.(‘◉⌓◉’)

   Nhưng mà, phương thức liên lạc của tiểu ca ca vẫn còn ở chỗ anh cô đó a! Đều do tối hôm qua quá hưng phấn thành quên mất!

*
WattpadHaaChjn

   Úc Dương đi mua một ly sữa đậu nành, sau đó cùng ba huynh đệ đến quảng trường Tinh Nguyệt.

   Khi Tô Nguyên những người khác tới, Úc Dương đã đem sữa đậu nành uống xong rồi. Cậu tốc trượt một khoảng, sau đó đột nhiên nhảy lên lướt qua thùng rác, đồng thời đem ly sữa đậu nành ném vào, lại quay lại dừng trước mặt ba người.

   "Lão Dương đỉnh nhất!”

   Úc Dương: “Hôm nay muốn học cái gì?”

   “Nhảy cầu thang!” Trần Phi vẻ mặt kích động mà nói, "Lão Dương, ngày hôm qua thật sự đại soái! Nếu tôi có thể học được……”

   “Nghĩ nhiều, đó là bởi vì Lão Dương đẹp trai.” La Địch lạnh nhạt vô tình mà chọc nát giấc mộng của Trần Phi.

   Trần Phi: “Hứ ——”

   "Được rồi. Trước tiên ở trên đất bằng học, sau đó mới học trên bậc thang.” Úc Dương vỗ vỗ tay, mang theo ba người họ trượt ra giữa quảng trường.

   Ở quảng trường Tinh Nguyệt khá nhiều người, cơ hồ mỗi nhóm nhỏ đều có một một mảnh căn cứ cố định.

   Úc Dương vá bốn người bọn họ thường xuyên đi dưới một cây đa rất lớn, dưới tàng cây có hai cái ghế dài. Mỗi lần trước khi trượt ván, bọn họ đều phải đặt những đồ vật giá trị của mình ở trên ghế.

   "Nguyên nhi, cậu cũng đem mắt kính bỏ ra đi.” Úc Dương nói, “Nếu cậu ngã khả năng sẽ làm mắt kính hư.”

   Tô Nguyên trả lời đi phóng nhãn kính, Úc Dương theo sát nói: “Sau đó,  hôm nay cậu tự mình trượt một vòng, học một chút cách xoay người, các động tác cơ bản, chủ yếu là học được cách té ngã.”

   Tô Nguyên: “…… Hảo.”

   "Lão Phi, Lão Đich, hai người làm ngược lại một lần, tôi nhìn xem.” Úc Dương giàn xếp ổn thoả.

   “Bản chất chính là lật ván 360 độ quay cuồng, chẳng qua phải làm hai động tác cùng lúc, đồng thời hoàn thành.”

   7 giờ sáng, trên quảng trường đã có rất nhiều người, chơi parkour, trượt ván, còn có các cụ già tập thể dục với đao và kiếm.(●__●)

   Toàn bộ trên quảng trường trộn lẫn các loại thanh âm, có tràn ngập sức sống cùng tinh thần phấn chấn trầm trồ khen ngợi, cũng có radio hát tuồng, sở hữu thanh âm hội tụ thành một bộ thành thị chân thật sinh hoạt vẽ hình người.

   Trần Phi cùng La Địch nắm giữ cốt yếu của bộ môn trượt ván, liền gấp không chờ nổi mà tự mình nếm thử.

   Úc Dương suy nghĩ một chút nói: “Các cậu hiện tại bên này, tôi lại đi khiêu chiến một chút, nhảy mười lăm bậc thang. Ngày hôm qua không thành công liền từ bỏ, tôi không cam lòng.”

   Trần Phi nghe xong trước mắt sáng ngời: "Lão Dương, tôi muốn đi xem!”

   La Địch theo sát cũng báo danh, Tô Nguyên nghe được thanh âm tiểu tâm mà lướt qua tới, nhìn Úc Dương.

   Úc Dương đành phải dìu già dắt trẻ mà qua đi: “Trước nói hảo a, một lần hai lần khả năng thành không được.”

   “Lão Dương đệ nhất thiên hạ, không ai sánh bằng. Nếu có thất bại, Lão Dương cũng là ưu tú nhất!” La Địch phát huy thuộc tính của một fanboy, thả rắm cầu vồng nổ 'bùm bùm'.

   Trần Phi theo sát : “Lão Dương chính là thần trong lòng tôi! Tôi ái Lão Dương, Lão Dương yêu ta!”

   Úc Dương xoa xoa cánh tay nổi da gà, ghét bỏ mà nói: “Cậu hiểu lầm, tôi cũng không ái cậu.”

   Trần Phi bày ra vẻ mặt đau lòng, thê ai nói: “Lão Dương, cậu cũng quá nhẫn tâm rồi đó.”ಥ╭╮ಥ

   Úc Dương rùng mình một cái, đột nhiên đi tránh xa hắn.

   “Các cậu ở dưới chờ tôi.” Nói xong, Úc Dương cầm ván trượt chạy lên bậc thang.

   Vài phút sau, bóng người màu trắng từ mười lăm cấp bậc thang bay vọt ra .

   Trước khi Úc Dương đáp xuống đất, Trần Phi cùng La Địch cũng đã chuẩn bị tư thế nịnh nọt cậu.

   "Lão Dương đỉnh nhất!”

   “Lão Dương thật quá soái a!”

*

   Sáng hôm nay Trình Dã có lịch làm thêm ở tiệm bánh kem, tiệm làm bánh gần cửa hàng dụng cụ thể thao cho nên đường đi làm cùng ngày hôm qua giống nhau.

    Như ngày hôm qua, cậu hôm nay cũng phải đi qua mười lăm cấp bậc thang.

  Có thể là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Cũng có thể là người có miễn dịch với nguy hiểm.

   Hôm nay mới vừa đi đến mười lăm cấp bậc thang, Trình Dã như bị ma xui quỷ khiến mà dừng bước chân.

   Ngay sau đó, tiếng ròng rọc cọ vào sàn vang lên, một thiếu niên mặc áo rộng thùng thình hình chữ T từ phía trên lao ra.

   Sau đó, nặng nề mà chật vật té ngã trước mặt cậu.

   Trình Dã: “……”

   Trần Phi từ góc nhìn thứ ba, trường hợp là cái dạng này: Trình Dã hai chân khép lại đứng ở dưới bậc thang, Úc Dương ngồi dưới đất, hai chân tách ra ở Trình Dã hai chân hai sườn, hình ảnh nhìn qua có chút màu sắc……

   Trình Dã cúi đầu nhìn xuống, Úc Dương ngẩng đầu ngước nhìn, tầm mắt hai người ở không trung chuẩn xác mà, trầm mặc mà, quỷ dị mà giao hội.

   Úc Dương vẻ mặt bối rối, không phải do ngã ngốc, mà là một loại chính hắn cũng không thể hiểu nổi, có thể là bị de-ja vu đi?

   Cậu không muốn nói bất cứ điều gì, chỉ muốn thoát khỏi tình cảnh này, sau đó tẩy kí ức tất cả mọi người ở đây. Coi như cái gì cũng chưa xảy ra.

   Úc Dương ngồi dưới đất, mông thịt đau đều đã quên, trong đầu óc đều là “Quác! Quác! Quác! Như thế nào sao lại là cậu ta?!”.

   Là nam sinh mặt cương thi hôm qua!

   Sắc mặt trắng như quét một lớp bột trắng trên tường mà thành, còn mặt vô biểu tình, ánh mắt lãnh khốc tựa vực thẳm, cậu chết cũng sẽ không quên gương mặt này!

   Tuy rằng đi làm còn kịp, nhưng Trình Dã cũng không tính lãnh phí thời gian với cậu nhóc ngốc này. Hắn trầm mặc mà nhấc chân, tính bước em emđi.

*
WattpadHaaChjn

   “Lão Dương, cậu không sao chứ? Sao lại ngồi dưới đất lâu như vậy?

   Ba người nhìn nửa ngày, phát hiện Úc Dương vẫn không đứng lên, cho rằng hắn ngã hỏng rồi, chạy nhanh tới.

   Trình Dã định rời đi lúc này lại bị ba người này ngăn trở, bất đắc dĩ tạm dừng một chút, tính đổi phương hướng đi.

   “Ai, từ từ ——”

   Giây tiếp theo, một bàn ấm áp từ phía sau bắt được cổ tay của hắn.

   Trình Dã theo bản năng mà trở tay nắm lấy đối phương, xoay người, khom lưng, và quăng ngã người đó.

   Vì thế, Úc Dương trước mặt ba người huynh đệ bị ném qua vai, quăng ngã trên mặt đất, ngửa mặt lên trời, bắt đầu một vòng bối rối mới.

“Lão Dương ——” ba thiếu niên cùng nhau kinh hô.

   “Đừng chạm vào tôi.” Giọng nói lạnh như băng của nam sinh từ trên đầu vang lên.

  Úc Dương chớp chớp mắt, như cá chép lộn mình từ trên mặt đất nhảy lên, duỗi tay chỉ vào Trình Dã hung dữ mà nói: “Tôi vốn là định xin lỗi chuyện hôm qua, không phải nên kéo anh sao? Là con gái hay gì, chạm vào một chút liền muốn chết muốn sống sao?”

   Cậu vừa nói xong, mặt cương thi lập tức lạnh giọng nói: “Tô cùng cậu không thân.”

   Ý ngoài lời chính là, hai ta không thân, có chuyện nói chuyện, đừng cù cưa lôi kéo.

   Úc Dương tức khắc tức giận, cậu ngày thường liền rất túm, nhưng kia đều là vì duy trì danh xưng Dương ca uy bá. Không nghĩ tới hai ngày này mọi việc không thuận, thế nhưng đụng phải một người so với cậu càng túm hơn.

    Liền ở lúc Úc Dương đang suy nghĩ miên man, nam sinh bên cạnh, giọng nói không trộn lẫn một tia cảm tình lại lần nữa vang lên.

   “Không quan hệ.”

   Úc Dương tức khắc vẻ mặt mờ mịt: “Cái gì?”

   Cậu đánh tôi, cậu lại nói cùng tôi không quan hệ?

------------Hết chương 3--------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro