Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh ban mai phủ lên ngôi trường cũ kỹ một lớp nắng nhẹ.

Từng nhóm học sinh tụm năm tụm ba kề vai nhau, liêu xiêu loạng choạng tiến vào khuôn viên trường. Ủy viên kỷ luật kiểm tra nề nếp và tác phong đứng trước cửa cuối đầu, giả vờ làm một con chim cút.

Đây là trường Trung học số 7 của thành phố Thiên Hải, trước đây là trường chuyên trực thuộc trường trung học Đường Sắt. Với tỉ lệ trúng tuyển đại học không đến 1%, nổi danh là trường học kém nhất toàn thành phố.

Chỉ cần phụ huynh có chút dụng tâm tới con cái thì tuyệt đối sẽ không cho con mình học tập ở một ngôi trường như vậy.

Hôm nay là buổi khai giảng đầu tiên của học sinh lớp 10 sau khi hoàn thành khảo thí đầu vào.

Lớp 10-7, lớp đứng thứ ba từ dưới đếm lên của cả khối.

Có người vỗ vai Tống Thiên Vũ, lặng yên không tiếng động chỉ chỉ người đang dựa vào bên cửa sổ, vẻ mặt châm chọc.

"Vũ ca, xem tiểu tử kia ——"

Thiếu niên ngồi cạnh bên cửa sổ, sống lưng ưỡn đến mức thẳng tắp, đầu hơi hạ thấp, ngón tay thon dài cầm bút. Cậu đang tì người về phía trước viết viết vẽ vẽ.

Nhìn nửa phần bìa sách lộ ra, là một quyển "lớp 12".

Thiếu niên có vẻ ngoài cực kỳ đẹp mắt, nguyên một thân đồng phục học sinh cũng không thể che đi khí chất trên người cậu, soái đến tê cả da đầu. Cho nên phần lớn ánh mắt của các nữ sinh trong lớp đều tập trung trên người cậu.

Phản ứng đầu tiên của Tống Thiên Vũ là, người này đúng thật là rất đẹp, chính mình vị trí hotboy sợ là khó giữ.

Phản ứng thứ hai lại là ——

"Cậu ta đang làm gì thế?"

Cao Lực ngồi bên cạnh khinh bỉ nhếch khóe môi, "Giả vờ làm học sinh ba tốt".

Trường Trung học số 7 của Thiên Hải học ngu có tiếng, học sinh thi vào trường đã tự mặc định chính mình đã là thành phần kém của kém rồi. Đối với hành vi chăm chỉ học tập, thấy là ngứa hết cả mắt.

Cao Lực nhướn mày, sát bên cạnh giật dây: "Vũ ca, có muốn đem người gọi tới hay không?"

Trong số những thiếu niên ngồi phía sau, không nghi ngờ người được bao quanh làm trung tâm là Tống Thiên Vũ. Lớn lên không tồi, nổi tiếng giàu có, còn có một cô bạn gái tin đồn là hoa khôi trường bên, địa vị trong giang hồ phải nói là có một không hai.

Chỉ cần Tống Thiên Vũ lên tiếng, liền sẽ có một đám người vì hắn mà chạy trước chạy sau... tìm Kiều Ngự gây phiền phức.

Chính là trong không khí đầy mùi thuốc súng, người đang làm bài tập đột nhiên ngẩng đầu, nhìn nghiêng về phía hắn ở sau.

Cụ thể mà nói, là nhìn thiếu niên đang được vây ở giữa.

Ánh mắt của hai người ở trên không trung giao nhau. Tống Thiên Vũ hướng về phía cậu biểu lộ một nụ cười kiêu ngạo đến cực điểm. Bởi vì ngoại hình chính trực đẹp mắt, ngược lại nhìn qua sẽ không khiến người chán ghét.

Kiều Ngự không nhịn được hừ một tiếng.

Nếu như là hắn năm 16 tuổi, chắc chắn cũng sẽ không cam lòng yếu thế mà trừng trở lại. Nhưng biết sao được, trong thân thể này lại là linh hồn 26 tuổi.

Kiều Ngự sống lại. Ở tại năm 26 tuổi, vì tai nạn xe cộ mà trở về hơn mười năm trước.

Mười năm trước, lúc mẹ cậu còn chưa có mất vì ung thư máu; bản thân chỉ vừa thi đậu trường Trung học số 7, cũng không hề biết thân phận là con ngoài giá thú của gia đình hào môn; sống vô lo vô nghĩ ở trường.

Là một khoảng thời gian tốt đẹp.

Nhưng lần này cậu không chỉ trở về, mà còn có một cái "Hệ thống Học thần" cũng cùng quay về.

Trên hệ thống, thông tin hiển thị của cậu biểu hiện như sau ——

[ Tên: Kiều Ngự

Trí lực: 102.1 (Người bình thường không có gì nổi bật)

Tài phú: 100 (Kinh phí eo hẹp)

Ngoại hình: 2 (Người ngoài đánh giá: nghe nói lớp 10-7 có một nam sinh lớn lên trông rất đẹp?)

Giá trị may mắn: 1

Thành tựu: Không. ]

Mỗi ngày hệ thống sẽ giao một nhiệm vụ thường nhật, đều có liên quan đến học tập. Hoàn thành xong nhiệm vụ liền có thể thu được 1 điểm tích phân, 1 tích phân này có thể đem ra quy đổi thành 0.1 giá trị thuộc tính, hoặc là 100 tệ. Thuộc tính của cậu trên bản thông tin chính là tính như vậy.

Hệ thống Học thần nói: "Ngài yên tâm, tuy rằng chỉ số thông minh của ngài trông không cao, thế nhưng tôi nhất định đem ngài bồi dưỡng thành học thần chất lượng cao! Từ nay dẫn dắt Trung Quốc cản Anh chặn Mỹ! Mang ngài đi hướng tới đỉnh cao nhân sinh!"

Kiều Ngự: "..." Sống cả hai đời, lần đầu tiên có người nói chỉ số thông minh của cậu không được. Cậu bây giờ rất muốn đánh người, phải làm sao?

Bởi vì bây giờ trong nhà hoàn cảnh khó khăn, hiện tại Kiều Ngự trên cơ bản mỗi ngày đều dựa vào hệ thống kiếm tiền. Còn cái gì mà "cản Anh chặn Mỹ", "đỉnh cao nhân sinh" hệ thống nói, bây giờ đối với Kiều Ngự là hoàn toàn xa vời.

Hết cách rồi, mẹ Kiều mắc chứng ung thư máu, sức khỏe yếu, rất khó đi làm, thực sự đốt rất nhiều tiền.

Hôm nay, hệ thống giao nhiệm vụ, làm hai giờ quyển "Lớp 12"

Đây chính là nguyên do Kiều Ngự sáng sớm đã phải làm đề toán.

Bộ dáng cậu nghiêm túc học tập cùng cảnh tượng cả lớp la hét ầm ĩ hoàn toàn chẳng có chút ăn nhập.

Vì thế, một lúc sau liền có một quả bóng giấy bị ném lên bàn của cậu.

Kiều Ngự không có phản ứng.

Điều này khiến cho bọn học sinh ngồi bàn sau vô cùng bực mình.

"Bọn mày xem, cạnh cửa sổ có người đang học kìa"

"Âm thanh nhỏ tí, đừng làm phiền người khác làm bài. Không phải người nào là học sinh Trung học số 7 đều vô trách nhiệm đâu nhá ~"

"Không vô trách nhiệm mà cũng thi được vào lớp 7?"

Trong khoảng thời gian ngắn, tụi học sinh mặc sức múa may quay cuồng, vô cùng náo nhiệt.

Nhưng Kiều Ngự ngay cả bút cũng không dừng một chút, tư thế làm bài tập vẫn như cũ nước chảy mây trôi, cảnh đẹp ý vui.

Bởi vì ——

"Hệ thống, mở ra hình thức che đậy"

Hình thức che đậy là một trong những công năng của hệ thống, có khả năng ngăn chặn quấy rối từ bên ngoài. Chỉ khi hệ thống cảm thấy bên ngoài có việc quan trọng, mới có thể loại trừ chức năng này.

Lời nói của Cao Lực rốt cuộc cũng chỉ để mình cậu ta nghe.

Công kích vật lý cùng công kích ngôn từ dĩ nhiên đều nếm mùi thất bại.

Cao Lực lại giống như những thương nhân gian xảo, ỷ vào việc mình được ngồi gần Tống Thiên Vũ, không cam tâm tiếp tục thổi gió bên tai hắn: "Ca, anh xem, tiểu tử kia có phải có chút kiêu căng không?"

Tống Thiên Vũ nghĩ thầm, người khác học tập mà mày lại ở nơi này cản trở, rốt cuộc là ai kiêu căng hơn?

Thế nhưng Cao Lực dù sao cũng đã làm bạn tốt của hắn ba năm, Tống Thiên Vũ lười biếng chơi game trên điện thoại di động, không phản bác.

Cao Lực thấp giọng nói: "Nếu không sau khi tan học, chúng ta 'nhận thức' cậu ta một chút?"

Nếu như nói, Tống Thiên Vũ là đại ca của trường, thì Cao Lực chính là tay chân số một của hắn, ba năm cấp hai đã cùng nhau gây không ít chuyện phiền phức.

Thật ra nhận thức trong miệng cậu ta, cũng không phải là cái gì tốt.

Tống Thiên Vũ vốn không nghĩ sẽ phản ứng lại, nhưng lời cự tuyệt đến bên miệng, liền nghĩ tới vừa nãy bắt gặp đôi mắt kia trong một thoáng.

Đó là một đôi mắt rất đẹp, trong veo động lòng người. Như băng chưa tan cạnh đầm nước đầu xuân.

Ánh mắt kia của đối phương nhìn hắn rất bình tĩnh, nhưng lại mang theo một cảm xúc thân thuộc khó hiểu.

Vì vậy Tống Thiên Vũ dựa vào lưng ghế một chút, bắc chéo chân, nói một câu mang hàm ý không rõ: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro