Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tắm rửa, đốt hương, rửa tay.

Thuận tiện cúi đầu lạy thần tài.

Kiều Ngự rốt cục hạ quyết tâm: "Hệ thống, ta muốn rút thưởng."

Hệ thống: "Thỉnh kí chủ mở điện thoại di động lên."

Kiều Ngự lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn liền thấy trên màn ảnh nhiều hơn một app gọi là "Ta thích học tập".

Cậu chuyển tay nhấp vào phần mềm, chỉ thấy trang chủ viết: "Hệ thống phiên bản 3.0 mở khóa toàn bộ chức năng."

Trừ dòng đó cũng chỉ còn lại một cái nút, phía dưới còn viết một hàng chữ: Giá trị may mắn 2.

Màn ảnh nhất thời lóe lên đủ loại vầng sáng đầy màu sắc, cuối cùng nhảy ra một cái thẻ.

[ Vật phẩm ] thuốc trị bệnh bạch huyết (1 hộp) (0. 01%)

Giới thiệu: Thuốc đến từ viện nghiên cứu dược liệu, chỉ cần sáu đợt trị liệu, có thể điều trị ung thư máu hiệu quả, không cần người bệnh thay tủy.

Trong nháy mắt đó, Kiều Ngự đột nhiên trợn to tròng trắng.

"Phần thưởng đã chuyển đến cặp sách, thỉnh kí chủ kiểm tra và nhận thưởng."

Mẹ Kiều mất sớm vẫn luôn là tâm bệnh của cậu.

Nếu như dựa theo tuyến thời gian của kiếp trước, mẹ cậu đã qua đời tại đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học.

Cái này cũng là nguyên do Kiều Ngự thi đại học chỉ được có 50 điểm.

Kiều Ngự tim đập bịch bịch cẩn trọng mở hộp ra, phát hiện bên trong là một loạt bình thuốc nhìn như là "Canxi Tam Tinh Lam", ngoài ra không có thêm chú thích.

Chính là vật này, có thể trị được bệnh ung thư máu của mẹ cậu sao?

Kiều Ngự đối với cái này có chút hoài nghi, thế nhưng rất nhanh, bên tai liền vang lên âm thanh hệ thống: "Xin đừng hoài nghi công năng hệ thống."

Kiều Ngự suy nghĩ thêm chốc lát, cuối cùng quyết định thật nhanh dùng giá trị may mắn còn lại rút thêm một lần thưởng.

[ Vật phẩm ] tinh lực dược tề (1 bình)(7. 4%)

Giới thiệu: Giảm bớt mệt nhọc, có thể lập tức ngủ sâu trong suốt 12 giờ, không tác dụng phụ.

Xem ra cái tỉ lệ phần trăm phía sau kia, chính là xác suất trúng thưởng.

Kiều Ngự hít sâu một hơi. So với tuyệt vọng càng tuyệt vọng hơn, chính là có hi vọng nhưng lại thất vọng.

Một phần ngàn xác suất, dù cho cậu có là âu hoàng tuyệt thế*, chỉ sợ cũng phải mất mấy ngàn giá trị may mắn mới có thể lấy tới tay dược vật.

(*ý chỉ người chơi dạng gacha có vận c*t chó ý:)))

Hệ thống nhạy cảm nhận ra được hắn lo lắng.

"Kí chủ, chờ hệ thống mở khóa đến phiên bản 3.0, liền có thể mở ra khu tích phân thương thành. Có thể dùng tích phân đổi lấy dược vật."

"Làm sao mới có thể mở khóa?"

"Trí lực 138, nổi tiếng 1000, tài phú 1 triệu. Là có thể mở khóa phiên bản 3.0."

Đối với Kiều Ngự hiện tại mà nói, giống như là nhiệm vụ khó có thể hoàn thành.

Thế nhưng dù sao cũng hơn nguyên bản không hề có chút hi vọng nào. Kỳ tích đều là do con người sáng tạo, bản thân tồn tại của cậu đã là một cái kỳ tích.

Trường học mỗi tuần chỉ cho nghỉ một ngày, xem ra chỉ có thể để cuối tuần, đem thuốc đưa cho mẹ.

Kiều Ngự rất nhanh thu thập xong tâm tình. Đồng thời tạm thời quên mất vừa rồi xác suất thấp đến đáng thương. Dọn xong đồ vật liền về lại ký túc xá.

Hệ thống đối với sự bình tĩnh của cậu càng sâu sắc thêm nhận thức.

Không hổ là kí chủ nó chọn từ trong hàng triệu người ngoài kia. Dù cho không có hệ thống, kiểu người như Kiều Ngự, tuyệt đối không thể là người bình thường.

*

Mặt khác, Tống Thiên Vũ cũng về tới nhà.

Vốn tưởng Tống Thiên Vũ sẽ như thường mở máy vi tính ra chơi game, ở trong game còn có một cô bạn gái ảo chờ hắn đưa tiền. Nhưng không biết tại sao, mới vừa khởi động trò chơi, cũng có chút tẻ nhạt vô vị.

Hắn nhớ tới người vẫn luôn chăm chỉ học tập trong lớp, Kiều Ngự.

Những người như bọn họ, căn bản là không cần phải cố gắng cũng đã có được những thứ mà rất nhiều người dù có cố gắng cả đời đều cầu không được, Tống Thiên Vũ vẫn luôn cho rằng như thế chẳng có gì là xấu hổ cả.

Thế nhưng... Thế nhưng...

Chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy, bộ dạng Kiều Ngự nỗ lực trông dễ nhìn vl.

Vì vậy, thời điểm hắn lấy lại tinh thần, chính mình vậy mà đã vô thức mở sách bài tập toán học ra. Điều này làm cho bảo mẫu đến đưa đồ ăn nhẹ sau giờ học cho hắn đều sợ ngây người.

Bà ở Tống gia làm mười mấy năm bảo mẫu, căn bản là nhìn Tống Thiên Vũ lớn lên, lúc này vui mừng khôn xiết liền đem tin tức này nói lại cho ba Tống.

Ba Tống cũng sợ ngây người, nếu không phải không đúng dịp thì thiếu chút nữa đã cảm động đến lệ nóng quanh tròng.

Vợ trước của ông là giáo sư. Từ sau khi vợ qua đời, Tống Thiên Vũ liền rất bài xích học tập, mà ba Tống lại không có chút kinh nghiệm nào trong việc nuôi dạy con cái nên chỉ có thể im lặng bầu bạn, không nói lời nào. Lâu ngày như vậy, Tống Thiên Vũ liền thành như bây giờ.

Ông còn tưởng rằng đứa con trai này của mình sẽ không lấy được bằng đại học chính quy, dự định nghĩ biện pháp đưa nhóc con này đi du học... Quả nhiên, con cái lớn rồi liền hiểu chuyện.

Mà ở bên kia điện thoại, ba Tôn Duệ còn đang lải nhải bên trong điện thoại: "Tôi nói này lão Tống, con trai của ông có phải hơi quá đáng rồi không. Đi dạo phố vừa ý cái đồng hồ đeo tay của Duệ Duệ liền trực tiếp đoạt. Ông nói xem đây lại là chuyện gì ?"

Tôn Duệ ở một bên có hơi chột dạ co vai lại.

Ba Tống ở bên này cũng suy nghĩ một chút đến thằng nhóc trời đánh nhà mình, ông cũng đoán không được chính xác rốt cuộc có phải do Tống Thiên Vũ gây chuyện hay không.

Thế nhưng hiện tại, chuyện này không quan trọng. Ba Tống cau mày nói: "Con trai tôi không có thích đồng hồ! Hơn nữa cái đồng hồ kia của cậu, nhiều nhất cũng chỉ có mười mấy vạn đi? Hắn cớ gì phải đi cướp?"

Buồn cười, tiền tiêu vặt của Tống Thiên Vũ đều đến từ hoa hồng của quỹ cổ phiếu nằm trong ngân sách các sản phẩm bên quản lý tài chính mà ba Tống mua cho hắn, ông còn thuê hẳn người có chuyên môn để quản lý, một tháng có thể kiếm chừng hai mươi vạn đâu.

"Được rồi, việc này tôi sẽ đi hỏi Thiên Vũ." Ba Tống nói, nhưng trên mặt lại ngăn không được ý cười, "Con trai tôi hiện tại đang bận học tập! Không nên lấy những việc này quấy rối hắn. Lần sau lại nói, còn nếu thực sự không được, vậy cứ trừ đi tiền cậu thiếu tôi là được. Không nói nữa, cúp máy đây."

Ba Tôn ở đầu bên kia điện thoại một mặt mờ mịt.

Ông ta không nghe lầm đó chứ... ? Lúc ba Tống nói lời này, câu cuối cùng kia, sao ông ta lại nghe ra ý tứ muốn khoe khoang vậy?

Mẹ nó, ông ta ở đây khoe cái quần gì mà khoe? Con trai ông ta đến Trung học số 1 còn chẳng thi đậu! Lại còn từ chối đi học lớp quốc tế, trực tiếp nhập học Trung học số 7!

Chỉ có vậy?

Cái đồ nhà quê mới nổi này thực sự là...

"Có tiền thì ngon lắm à, thật không ra làm sao." Ba Tôn thẹn quá hóa giận, đập bàn nói.

Nhà bọn họ đã sa sút rất lâu, hiện tại một năm thu nhập đều không đến hai mươi vạn đây.

*

Kiều Ngự trở về ký túc xá, chào hỏi bạn cùng phòng, sau đó một mình một chỗ cúi đầu bắt đầu học tập.

Do Kiều Ngự lúc trước báo danh hơi trễ, cho nên không cùng bạn học đồng thời phân đến cùng một chỗ.

Ký túc xá tổng cộng có bốn người, là ký túc xá tổng hợp. Nơi này trừ cậu ra thì đều là thành viên của lớp 1, nhìn chung cũng không có chủ đề gì để tán gẫu.

Kiều Ngự một bộ nghiêm túc khiến cho mấy người lớp 10-1 cảm thấy khó chịu.

Một phòng bốn người, vậy mà có đến hai cái wechat.

Đầu To: Cái tên Kiều Ngự lớp 7 này xảy ra chuyện gì vậy? Vừa về liền làm bài tập...

Mập Mập: Người ta chính là cố gắng như vậy đó. Mày không phục thì cũng đi làm bài đi.

Mặt Rỗ: Chà, vừa nãy lúc tao đi WC, thuận tiện đi đánh cái liếc mắt, Kiều Ngự cậu ta căn bản là viết linh tinh đi? Đáp án viết ở mặt trước giống như đều là lật ở mặt sau ra viết, học cũng không học.

Đầu To: Hôm nay có bạn nữ học cùng cấp 2 biết tao là bạn cùng phòng với Kiều Ngự, hỏi tao wechat của cậu ta.

...

Lời vừa nói ra, cả đám liền trầm mặc.

Đối với đại đa số mấy đứa nhóc trong độ tuổi dậy thì ấy mà, bọn nó chỉ là đám người thường thường không có gì nổi bật trong đám đông mà thôi. Loại người đẹp trai đến mức khiến chúng dân lầm than như Kiều Ngự thật sự đúng là số ít.

Đầu To chua xót nói: Đám con gái này đều là cả một phường mê trai. Lớp 1 chúng ta trong tương lai tốt xấu gì cũng có thể đậu chính quy, lớp 7 có cố cũng chỉ lên nổi cao đẳng...

Có một số người, chính mình không nỗ lực cũng không chịu nổi người khác nỗ lực.

Hoặc là có một nhóm người, ở trước mặt người khác luôn làm bộ không nỗ lực, lại vẫn luôn ngấm ngầm không ngừng nỗ lực.

Nhưng những việc này, một chút cũng không cùng Kiều Ngự có bất cứ quan hệ gì.

Cậu thoả mãn xem thứ hạng của mình đã tăng lên đến 287, có cảm giác khoảng cách dẫn đến thành công của mình lại tiến thêm một bước.

Rạng sáng lúc 5 giờ, trong ký túc xá, Mặt Rỗ vén lên màn giường dày cộm, đèn bàn vẫn lặng lẽ sáng lên.

Một tháng sau chính là kiểm tra cuối tháng lần thứ nhất. Thời điểm Mặt Rỗ làm kiểm tra đầu vào, hắn đứng thứ 11 của lớp. Đến lúc có kết quả thi, hắn nhất định sẽ làm bộ lơ đãng hỏi một chút Kiều Ngự thi được bao nhiêu điểm.

Hắn muốn cho Kiều Ngự biết rằng, chút chênh lệch này không phải chỉ dựa vào nỗ lực là có thể bù đắp!

*

Sáng hôm thứ hai có một tiết thể dục. Bất kể lúc nào, tiết thể dục vẫn luôn là tiết học được đa số học sinh chào đón.

Kiều Ngự là ngoại lệ.

Nhiệm vụ hôm nay của Kiều Ngự là hoàn thành một bộ đề thi toán học, đồng thời tổng điểm phải đạt 120 trở lên.

Cậu có tiền sử bệnh tim, nên ngay từ ngày đầu tiên nhập học liền được phê chuẩn miễn học tiết thể dục. Chung quy cũng không chịu được hệ thống vẫn luôn ghé vào lỗ tai hắn ồn ào ——

"Kí chủ, một cơ thể cường tráng là khởi đầu cho một cuộc sống khỏe mạnh, nghiên cứu cho thấy, cơ thể tìm được vận động thích hợp có thể khiến cho đầu óc càng thêm linh hoạt. Thỉnh kí chủ đi tham gia tiết thể dục."

"Hệ thống đo lường được, bởi vì kí chủ quá mức thờ ơ, đã lọt vào tầm ngắm ác ý của không ít đối tượng xa lạ. Bổn hệ thống tuy là hệ thống học tập, nhưng học tập cũng không phải toàn bộ sinh hoạt của kí chủ. Bất luận thành tựu vĩ đại nào cũng đều do rất nhiều người đồng lòng nỗ lực."

Thờ ơ sao? Từ khi trọng sinh tới nay, hắn đích xác là mắt lạnh xem thế giới. Nội tâm cũng không có quá lớn gợn sóng.

Có lẽ bởi vì trước kia đã chết qua một lần. Cảm giác tử vong kia trong nháy mắt tựa như giòi trong xương, từng chút từng chút thấu qua thống khổ, trong màn đêm dày đặc dây dưa không ngớt.

Kiều Ngự bình tĩnh nói: "Ác ý? Ta không cảm thấy ta đã làm chuyện gì xấu."

"Thế nhưng kí chủ, ngài phải biết, có vài hạng người vô năng (bất tài) đánh lên ác ý đều không hề nói tới đạo lý."

Ví dụ như hận kẻ giàu, kỳ thị người da màu... Đủ các loại vấn đề nhạy cảm, có tình tác động vào thần kinh con người.

Chướng mắt thiên tài, chướng mắt kẻ giàu có, chướng mắt người khác trông dễ nhìn. Là muốn nhưng chung quy lại không chiếm được, vì vậy không thể làm gì khác hơn là bày tỏ phẫn nộ.

"[ Nhiệm vụ ngẫu nhiên ] trong kỳ thi tháng giúp Tống Thiên Vũ đạt đến hạng 300. Điểm thưởng: 50 tích phân, 5 giá trị may mắn. Thất bại không có trừng phạt."

Kiều Ngự chấn kinh rồi: "Ngươi nhầm lẫn cái gì đi? Ta lọt top 10 vị trí đầu cũng chỉ có 20 tích phân thôi mà."

Hệ thống cười ha ha: "Thân là học bá (ngược với học tra:))), thi top 10 vị trí đầu là thứ cậu nên đạt được."

Được thôi.

Kiều Ngự đem ánh mắt hướng về phía Tống Thiên Vũ.

Tống Thiên Vũ là ai chứ? Bảo hắn chơi game thì còn có khả năng, chứ nếu là học tập thì chẳng bằng bảo hắn làm tuyển thủ nhảy lầu ấy... Lại còn yêu cầu này? Thì vào hạng 300?

Thôi thì vì tích phân của mình, cùng tương lai của Tống Thiên Vũ, xem ra cậu cần phải hảo hảo xem xét lại kế hoạch một chút.

Kiều Ngự cùng mọi người đến sân luyện tập, cậu phát triển có chút cao, thời điểm sắp xếp đội ngũ liền bị xếp đến hàng cuối cùng.

Mà bên cạnh cậu chính là Tống Thiên Vũ.

"Kiều Ngự ~" căn bản không cần suy nghĩ, Tống Thiên Vũ vui vẻ mà gọi tên cậu.

"Ừm."

Lại nói, chính mình đúng là nên thường thường vận động. Còn có thể tiếp tục cao thêm.

Kiều Ngự của đời trước chiều cao chết sống cũng không vượt quá 180, hoàn hảo bảo trì ở 179.5 cm, cơ hồ đã thành tâm bệnh của cậu.

Thái độ Kiều Ngự lạnh nhạt, Tống Thiên Vũ lại không có chút nào sinh khí.

Điều này làm cho Cao Lực đứng một bên cảm giác khó chịu, loại cảm giác đó giống như là... Hắn nịnh hót một người nhưng đột nhiên người đó lại đi ăn máng khác.

Khó tránh khỏi có chút chua xót.

Giáo viên thể dục trên lớp rất lười biếng, sau mười phút liền để bọn học sinh tự chuyển thiết bị hoạt động.

Cao Lực là ủy viên thể dục, dẫn đầu xông lên trước cầm chắc trái bóng rổ, vui cười hớn hở đi tìm Tống Thiên Vũ: "Vũ ca, chơi bóng không?"

Tống Thiên Vũ không trả lời mà đem tầm mắt nhìn về phía Kiều Ngự ở một bên, tha thiết mong chờ dò hỏi: "Cậu biết chơi bóng không?"

Kiều Ngự lắc lắc đầu: "Không biết."

Thất vọng lộ rõ trên mặt Tống Thiên Vũ.

Bất quá tôi có thể học...

Kiều Ngự còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, đã thấy ủy viên học tập hướng cậu đi tới.

La Tiếu Tiếu giơ cái vợt cầu lông, khuôn mặt nhỏ hắn đỏ ửng, ấp úng nói: "Kiều Ngự, có muốn hay không cùng bọn tớ lập nhóm đánh cầu lông?"

Nàng mặc dù là top 1 trong lớp, thế nhưng hiển nhiên không phải là loại mọt sách. Ống quần đồng phục rộng rãi được sắn lên, tinh tế hiện ra một cặp chân dài thẳng tắp.

Kiều Ngự vốn là muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ tới lúc trước hệ thống nói cậu quá lạnh lùng liền cứng ngắc gật gật đầu.

Trên mặt La Tiếu Tiếu hiện lên một nụ cười thật tươi. Cô nương này tính cách rộng rãi, nhảy nhảy nhót nhót đem tin tức tốt này nói cho mấy nữ sinh khác. Nhất thời đưa tới một trận tiếng hoan hô.

Cao Lực nhìn thấy nữ sinh trong lớp vừa nhìn thấy Kiều Ngự liền chẳng nỡ rời khỏi, nhịn không được cười khẩy nói: "Cầu lông chẳng phải chỉ có bọn đàn bà mới đánh sao?"

La Tiếu Tiếu lườm hắn một cái, phản bác: "Ý cậu là gì đấy, nói vậy thì Lâm Đan cũng là đàn bà à?"

Cao Lực không nói lại nàng, chỉ biết rung đùi đắc ý nói: "Ý kiến bất đồng, tớ không chấp nhặt nữ hài tử như cậu."

La Tiếu Tiếu tức giận trợn trắng mắt.

Kiều Ngự khom lưng, nghiêm túc lựa vợt cầu lông.

Cao Lực đi vòng một vòng ngang qua cậu, dùng âm thanh mà chỉ hai người có thể nghe được, nhẹ giọng nói câu: "Đồ ẻo lả."

Động tác của Kiều Ngự ngừng lại, cây vợt cầy lông trong tay nắm chặt, giơ tay chuẩn bị hướng mặt Cao Lực vung tới.

Chỉ là cậu còn chưa kịp động, ngay lúc này cánh tay đột nhiên tê rần.

Vợt cầu lông vô lực rớt trên đất. Cao Lực cười hì hì vỗ bóng rời đi.

Âm thanh của hệ thống lại một lần nữa vang lên: "Kí chủ, thỉnh không nên manh động, đây là nơi công cộng."

Vừa nãy cánh tay đau xót, hiển nhiên là do hệ thống giở trò quỷ.

Không biết có phải hay không là ảo giác, "Là nơi công cộng" bốn chữ, được đặc biệt nhấn mạnh.

"Đã hiểu, chỉ cần tới nơi riêng tư là được, đúng không?"

Lần này, hệ thống tam quan đoan chính không hề trả lời.

"Kiều Ngự ơi, cậu không sao chứ?" Thanh âm lo lắng của La Tiếu Tiếu truyền đến.

Kiều Ngự ngẩng đầu, hướng nàng lộ ra một cái tươi cười.

Cậu là người có một cái tật xấu, càng tức giận thì càng thích cười. Cười càng tươi liền càng nghiêm trọng.

Trái tym La Tiếu Tiếu nhất thời nhảy dumba ba nhịp, nàng vốn thành tích không có kém, chỉ bởi vì thi trượt nên mới buộc phải vào lớp 10-7. Mà hiện tại bởi vì có Kiều Ngự, nàng đột nhiên cảm thấy thi lệch cũng là một việc tốt.

"Tớ không sao, chính là thân thể không quá ổn." Kiều Ngự chỉ chỉ trái tim của chính mình, "Tớ có bệnh tim di truyền, thỉnh thoảng sẽ phát tác một chút. Không cần lo lắng."

Kiều Ngự cũng không phải một người khó hòa đồng, hoặc là nói, chỉ cần cậu nguyện ý, cậu vẫn có thể cùng bất luận người nào ở nơi này trở thành bạn bè.

Bên cạnh cậu rất nhanh liền bị một đám nữ sinh bao quanh bốn phía. Nếu có chút gan lớn, thậm chí còn có người hỏi tan học có muốn hay không cùng nhau về.

Cậu đang đánh cầu lông, người bên sân bóng cách vách cũng đang nhìn cậu.

Tống Thiên Vũ cảm thấy bộ dạng người này lúc đánh cầu sao mà đẹp thế chứ lị. Đặc biệt là đôi tay ấy, ngón tay thon dài, dưới ánh mặt trời trắng như gốm sứ. Đốt ngón tay rõ ràng, đầu ngón tay còn điểm nhàn nhạt hồng sắc, làm hắn phân tâm thiệt là nhiều lần.

Cao Lực cũng nhìn về phía Kiều Ngự.

Bình thường khi cậu ta chơi bóng, xung quanh cũng sẽ vây lấy mấy nữ sinh, nhưng là bây giờ mấy nữ hài này tất cả đều đi vây quanh Kiều Ngự.

Bao gồm cả cô gái mấy ngày trước cùng cậu ta tán gẫu trên QQ.

... Đám nữ nhân nông cạn này, mẹ nó chỉ biết có vẻ ngoài.

Cao Lực biểu tình trở nên đặc biệt u ám.

Thời điểm cậu ta ném bóng, một ý nghĩ đột nhiên ở trong đầu Cao Lực lóe lên.

Cậu ta còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, cổ tay đột nhiên bị người đập mạnh một cái.

Là đội bóng rổ của đối phương cướp bóng.

Vì vậy, thuận lý thành chương, bóng Cao Lực trong tay thản nhiên tuột tay, bay thẳng đến người đang chuyên tâm đánh cầu lông kia.

"—— Kiều Ngự!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro