Chương 9: Dinh thự lúc nửa đêm (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Dinh thự lúc nửa đêm (7)

"Bịch!"

Nhìn thấy thi thể không đủ đầu đang lắc lư đứng lên, tay Trình Tri Sơ run lẩy bẩy, đèn pin rơi xuống mặt đất lăn sang một bên, cậu bị dọa suýt nữa tim ngừng đập, ngay cả đầu ngón tay đều đang run lên.

Giờ khắc này đến cả lòng muốn chết cậu cũng có —— thay vì làm người sống chịu đủ chuyện kinh hãi, không bằng dứt khoát chết cho rồi, mọi người cùng nhau làm lệ quỷ, như vậy thì ai cũng không hại được ai!!!

Nhưng suy nghĩ này chỉ lóe qua trong đầu cậu một lát mà thôi, tự cậu có thể hiểu được, loại người nhát cáy như cậu dù có chết đi thì cũng chỉ là một khối thi thể, trở thành chất dinh dưỡng cho lệ quỷ, căn bản không thể trở thành lệ quỷ được.

Nhưng tại sao thi thể của Nhậm Tuyết vẫn còn động đậy được, chăng lẽ là do sức mạnh của chiếc vòng cổ kia? Có phải nó bị phá hủy thì mới kết thúc không?

Nghĩ tới chiếc vòng phỉ thúy, trong lòng Trình Tri Sơ run lên, nhanh chóng nương theo ánh sáng đèn pin đang nằm trên mặt đất để tìm kiếm, bởi vì cậu nhớ rõ lúc nãy chiếc vòng cổ đó rớt xuống đất, nhưng cậu nhìn xong lại lập tức hít một ngụm khí, bởi vì chiếc vòng cổ kia vốn không có ai nhặt nhưng lại không biết nó không cánh mà bay từ khi nào!

"Vòng cổ, chiếc vòng cổ kia biến mất rồi........." Trình Tri Sơ run rẩy nói, "Nó chắc chắn không phải là đạo cụ bình thường gì cả....... Nó có thể là vật nguyền rủa!"

Trong Chạy trốn vô hạn có một loại vật phẩm cực kỳ nguy hiểm, gọi chung là "Vật nguyền rủa", sẽ có một xác suất xuất hiện nhất định trong phó bản, xác suất xuất hiện của nó trong khu mua sắm cũng cực kỳ thấp.

Vật nguyền rủa có thể tồn tại ở bất kỳ hình dạng vật phẩm nào, bên trong tràn ngập sát ý của người chết và lệ quỷ, nguyền rủa, điên cuồng và oán hận, còn có thể có quỷ ký túc ở trong, một khi xuất hiện, tất nhiên sẽ làm nguy cơ tử vong trong phó bản tăng lên đáng kể.

Nhưng dù vậy, người chơi vẫn đổ xô vào vật nguyền rủa như cũ, thậm chí điên cuồng đuổi theo, bởi vì có số ít vật nguyền rủa có thể đem ra phó bản và thuộc quyền sở hữu của người chơi, mỗi vật nguyền rủa đều ẩn chứa sức mạnh quỷ tà cường đại, nếu sử dụng khôn khéo, nó có thể trở thành vật bảo mệnh và vũ khí chết người.

Khi Trình Tri Sơ xem bài đăng của Hàn Chi Lạc Bạch, vị đệ nhất cao thủ này từng lặp đi lặp lại tính nguy hiểm của vật nguyền rủa, cũng cảnh cáo người chưa đừng ảo tưởng mình là người đặc biệt, tự cho mình có thể thao túng vật nguyền rủa trong tay.

Trên thực tế, dù cho đó là vật nguyền rủa có thể sử dụng thì đại đa số chúng đều có tác dụng phụ rất lớn, sẽ phản hệ người sử dụng, số người nắm giữ vật nguyền rủa bị phát điên hoặc chết thảm cũng không phải là ít, cho nên nhìn thấy vật nguyền rủa, mặc kệ nó có được mang ra phó bản hay không, hành động lý trí nhất chính là phá hủy nó, nếu không nó có thể sẽ gây ra những tai họa khó có thể tưởng tượng được.

Trình Tri Sơ rất ấn tượng với bài đăng này, bởi vì lúc đó anh bị vật nguyền rủa dọa không nhẹ, mà đại đa số người chơi mới đọc được bài đăng này cũng run sợ như anh, bài tỏ bản thân tuyệt đối sẽ không lấy vật nguyền rủa, chẳng qua vẫn có số ít người không cam lòng, hỏi Hàn Chi Lạc Bạch có vật nguyền rủa không.

Đó là chuyện của nhiều năm trước, lúc đó là thời kỳ Hàn Chi Lạc Bạch vẫn còn đăng bài trên diện rộng, trong diễn đàn tương đối sinh động, có người hỏi hắn câu này, hắn cũng nhân tiện trả lời lại.

Hàn Chi Lạc Bạch: "Có."

Người mới: "Đại thần có mấy vật nguyền rủa thế? Có tiện tiết lộ chút không?"

Hàn Chi Lạc Bạch: "Năm nay chưa đếm, năm ngoái có hơn ba mươi cái."

Người mới: "........."

Hàn Chi Lạc Bạch: "Giữ vật nguyền rủa rất nguy hiểm, đừng tùy tiện thử."

Người mới: "........"

Sau đó bình luận trả lời nhận được gần mười nghìn dấu chấm lửng, lúc Trình Tri Sơ nhìn thấy cũng kìm lòng không đậu gia nhập vào đội hình bình luận một cái —— Bản thân hắn có ít nhất hơn ba mươi vật nguyền rủa, điều này căn bản không thuyết phục chút nào!!!

Cũng vì bài post này mà Hàn Chi Lạc Bạch bị đặt cho đủ loại biệt danh, chẳng hạn như "Bạch đại thần thật sự nguy hiểm" "Bảo tàng vật nguyền rủa biết đi" "Hàn ba chục" "Người đàn ông nhặt đồng nát"...., số biệt danh tỷ lệ thuận với số vật nguyền rủa trong tay hắn.

Chẳng qua sau này Hàn Chi Lạc Bạch giảm bớt tần suất đăng bài, sau đó nữa thì gần như không còn động tĩnh, lần đăng bài gần nhất là hai năm trước, cũng không biết có phải bị vật nguyền rủa đùa chết không.

Khi đó Trình Tri Sơ vừa xem xong bài post này, mặc dù cậu hiểu được vật nguyền rủa nhất định rất nguy hiểm, cậu không phải Hàn Chi Lạc Bạch, tuyệt đối không giữ vật nguyền rủa, nhưng giờ khắc này cậu mới ý thức được bản thân đã xem nhẹ độ nguy hiểm của vật nguyền rủa, chỉ mới là một phó bản cấp thấp mà vật nguyền rủa đã có thể yên lặng không một tiếng động giết chết người chơi, thậm chí còn ẩn nấp tiếp tục thao túng thi thể!

"Nếu nó là vật nguyền rủa, hệ thống, tại sao hệ thống lại không nói cho chúng ta biết, đáng lý nó phải nói với chúng ta chứ....."

Lộ Văn Tĩnh nắm chặt xà beng trong tay, nhìn thi thể không đầu đang lảo đảo đi tới, cô nàng sợ đến mức rơi lệ, hai chân như nhũn ra, ngay cả nói chuyện cũng có hơi lộn xộn.

"Không loại trừ một khả năng."

Bạch Dịch trầm giọng mở miệng.

"Có lẽ chúng ta đã được nhắc nhở đây là vật nguyền rủa, nhưng nó che mắt chúng ta, khiến cảm giác của chúng ta xuất hiện vấn đề."

Hai người Trình Tri Sơ và Lộ Văn Tĩnh vừa nghe thấy lông tơ đều dựng đứng hết lên, càng không ổn chính là ngay lúc này bọn họ bỗng nghe thấy ở nơi cách thi thể không xa, trên mặt đất truyền đến một tiếng rên yếu ớt. Vương Kiến Minh bị đánh ngất xỉu từ từ tỉnh dậy, hắn mở mắt ra, trong tầm mắt mơ hồ của hắn hiện ra bóng dáng yểu điệu quen thuộc, trông rất giống người bạn gái Nhậm Tuyết đã chết của hắn.

"Tiểu Tuyết..... Là em sao?"

Vương Kiến Minh kích động vươn tay về phía hình bóng kia, nước mắt trào trong từ hốc mắt, âm thanh trở nên nghẹn ngào.

Nhưng giây tiếp theo, nước mắt cọ rửa sương mù trong mắt hắn, khiến hắn nhìn rõ dáng vẻ chân thật của hình bóng kia, hắn lập tức sững người.

Bốn phía trong không khí đầy mùi máu tươi, cổ thi thể bị gãy còn đang không ngừng trào máu tươi, dường như nó nghe thấy âm thanh của Vương Kiến Minh, thoáng nghiêng người quay sang phía hắn, tựa như đang nhìn hắn.

Vương Kiến Minh nhất thời không kịp phản ứng, nỗi khiếp sợ, sợ hãi, bi thương và kinh hoàng đồng thời xuất hiện khiến ngũ quan của hắn cực kỳ vặn vẹo, hắn dại ra nhìn thi thể kia, trong cổ họng phát ra những tiếng "ơ ơ", gân xanh nổi lên nhưng lại không nói ra được chữ nào.

Nhưng thi thể lại lập tức quay đầu về, giống như không quen biết hắn, cực kỳ hờ hững, gương mặt hướng về phía Trình Tri Sơ.

Trình Tri Sơ trừng lớn mắt, vẻ mặt sợ hãi, miệng hơi hé ra, cậu lui về sau vài bước, không hiểu sao lại đột nhiên cảm thấy trong túi mình có hơi lún xuống, giống như có thứ đồ gì rơi vào trong đó.

Cái này chẳng lẽ là......

Trong lòng Trình Tri Sơ có một suy đoán cực kỳ đáng sợ, hô hấp đột ngột dừng lại, cậu dùng ngón tay run rẩy sờ vào túi tiền, thật sự chạm vào được một vật cứng lạnh lẽo trơn nhẵn.

Cùng lúc đó, cậu nghe thấy một tiếng cười u ám, như thể nó đang kề sát vào tai cậu, có một cái gì đó lành lạnh chậm rãi chạm lên sau cổ cậu.

Đm!!!

Trình Tri Sơ bị dọa thảm đến mức toàn thân run sợ, không chút suy nghĩ ném thứ đồ trong túi tiền xuống đất, giữa không trung lóe lên một tia sáng màu xanh lục, quả nhiên là chiếc vòng phỉ thúy tà ma kia.

Vòng cổ "keng" một tiếng nằm dưới đất, không chút hao tổn, bề mặt nhẵn bóng của kim loại phát ra chút ánh sáng, trông có vẻ vô cùng quỷ quyệt.

"A——"

Lộ Văn Tĩnh ở bên kia đột nhiên hét lên, liều mạng quơ quào xà beng trong tay, xuyên qua một đôi chân bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh cô.

Đôi chơi trắng xác này treo lơ lửng trên không trung lúc ẩn lúc hiện, kéo dài lên trong bóng tối phía trên là một thân thể cũng trắng bệch như thế, cổ bị dây thừng treo lên trần nhà, ngũ quan mơ hồ.

Cơ thể nó vùng vẫy, trong cổ họng phát ra những âm thanh khàn khàn, nó cào đứt dây thừng, cuối cùng té xuống mặt đất, tứ chi run lên nhưng nó không tài nào đứng dậy được, chỉ có thể chậm chạp bò trên mặt đất, phát ra những âm thanh kỳ quái, bò về phía Lộ Văn Tĩnh.

Đó là vị chủ nhân thứ ba bị treo cổ!

Trong đầu Trình Tri Sơ hiện lên tin tức trong tờ báo dán trên cửa lớn, gương mặt thoắt cái trắng bệch, nhưng còn chưa đợi cậu phản ứng lại, sàn nhà bỗng nhiên nứt ra, mấy đôi bàn tay xương trắng thịt thối trồi lên khỏi mặt đất, tiếp đó là những cái đầu thối rữa và thi thể, trên khung xương của chúng còn lưu lại những miếng vải rách rưới, có thể mơ hồ nhìn ra đó là bộ đồng phục của người hầu.

Hốc mắt chúng nó tối om, tất cả đều đang nhìn chằm chằm những người sống trong phòng, Trình Tri Sơ bị nhìn đến mức hai chân nhũn ra, nếu không phải Bạch Dịch kịp thời đỡ lấy cậu, bằng cậu bây giờ cậu nhất định đã sợ hãi ngồi bệt dưới đất.

Tại sao...... tại sao lại có nhiều quỷ như vậy, chẳng lẽ tất cả đều là bị chiếc vòng cổ kia hấp dẫn đến sao?

Cậu nhớ lại tiếng cười cổ quái kia, Trình Tri Sơ mặt cắt không còn một giọt máu, cả người run rẩy níu lấy góc áo của Bạch Dịch, tầm mắt lần nữa nhìn về hướng vòng cổ, cậu lại phát hiện chiếc vòng cổ thần bí đã biến mất.

Lúc này cậu cảm thấy cực kỳ hối hận vì ban nãy mình đã ném chiếc vòng cổ đó đi, đáng lý cậu nên dứt khoát nghĩ cách phá hủy nó, bằng không bây giờ cũng sẽ không có nhiều quỷ kéo tới như thế!

"Chúng ta không đối phó được nhiều quỷ như vậy, mau rời khỏi đây, đi tìm mật đạo."

Bạch Dịch trầm giọng nói xong liền nắm tay Trình Tri Sơ kéo cậu chạy ra ngoài, Trình Tri Sơ phản ứng rất nhanh, cậu vội vàng túm Lộ Văn Tĩnh bên cạnh theo, còn Vương Kiến Minh cách bọn họ khá xa, ở giữa còn có mấy con quỷ cản trở, căn bản không qua được, cậu đành phải hô to một tiếng với Vương Kiến Minh đang dại ra: "Không muốn chết thì chạy mau!"

"Rầm!"

Toàn thân Lộ Văn Tĩnh phát run, cô dùng xà beng đập nát một cánh tay xương khô đang vươn về phía cô, theo sát Trình Tri Sơ và Bạch Dịch cùng rời đi, lúc này Vương Kiến Minh mới hoàn hồn lại, hốc mắt đỏ hoe nhìn Nhậm Tuyết một cái, cắn răng lấy ra một thẻ bài.

Tác dụng của thẻ bài này chính là có thể lập tức dịch chuyển ra xa hai mươi mét, chỉ có thể sử dụng một mình, là phương tiện cứu mạng mà Vương Kiếm Minh rút được từ hòm, hắn đang muốn khởi động thẻ vài, lúc nhìn về phía cửa để chuẩn bị định hướng cho thẻ bài là ở ngoài cửa, trong lúc vô tình hắn lại chạm mắt với Bạch Dịch đang quay đầu lại.

Người đàn ông trẻ tuổi điển trai khẽ cong môi lên, trong đôi mắt thâm sâu u ám xuất hiện một tia ánh sáng nhạt lạnh lẽo, nốt lệ chí dưới khóe mắt phải khiến đôi mắt hắn càng thêm yêu dã.

Tuy rằng hắn đang cười, nhưng ánh mắt lại trống rỗng và tĩnh mịch, Vương Kiến Minh chỉ bị nhìn thoáng qua nhưng cả người hắn bỗng rét run, tứ chi cứng ngắc, hệt như bị đóng đinh tại chỗ, ngay cả một ngón tay cũng không cách nào chuyển động được.

Suỵt ——

Ngón trỏ thon dài của người đàn ông đặt giữa môi, mỉm cười ra hiệu im lặng.

Thi thể quỷ trong phòng động nhiên ngừng động đậy, thời gian dường như bị tạm dừng trong chốc lát, giây tiếp theo lập tức trở lại bình thường, chúng không hẹn mà cùng nhìn về phía Vương Kiến Minh, thi thể Nhậm Tuyết không đầu lảo đảo đi đến, "Bịch" một tiếng đánh rơi thẻ bài trong tay Vương Kiến Minh.

Bạch Dịch, hắn ——!

Vương Kiến Minh ngạc nhiên trừng lớn mắt, đang muốn mở miệng lên tiếng, bàn tay lạnh lẽo của thi thể bỗng nhiên bịt kín miệng mũi của hắn lại, đồng thời những quỷ hồn khác tất cả đều nhào lên, bắt đầu gặm cắn máu thịt của hắn, nhưng tất cả tiếng kêu thảm thiết thê lương của hắn đều bị ngăn lại, căn bản không thể rơi vào tai người ngoài cửa.

"Phụt."

Máu tươi bắn lên chiếc thẻ bài có hoa văn màu đen.

Cửa lớn im lặng khép lại, tất cả những chuyện xảy ra trong phòng đều chìm vào bóng đêm chết chóc, không còn vang lên bất cứ âm thanh nào nữa.

—ฅ^•ﻌ•^ฅ—

Nhật ký của Bạch Dịch • Phần 9

Không đối phó được mấy con quỷ trong phòng đương nhiên là nói dối, nói vậy chỉ để có thể hợp tình hợp lý giết chết tên kia mà thôi.

Nhưng chiếc vòng cổ này quả thật có vấn đề, tôi không thể cảm nhận được năng lượng và tung tích của nó. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây nhất định là vật nguyền rủa, hơn nữa tôi gần như có thể xác định nó bắt nguồn từ "Hắn".

—— Từ một "Tôi" khác.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đúng vậy, công và mảnh vỡ của công không một ai là người bình thường cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro