#16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Lục đạo suối nước nóng

Tác giả: Bách Đường

Editor: Kachikachu

-═══════

Bóng tối dần rút đi, Tiêu Lam phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc minibus, nhìn có hơi cũ kĩ. Kính xe bên cạnh cậu dùng băng dán dán lên, theo sự chuyển động của xe mà kêu lạch cạch.

Trong xe có mùi hương của xăng trộn lẫn với bùn đất của chiếc xe quanh năm không rửa, hun đến nổi khiến người ta phải nhảy dựng.

Trừ tài xế và Tiêu Lam ra, bên trong còn bốn người nữa.

Trong đó có một cô gái quần áo ngăn nắp, dung mạo thường thường  nhíu mày vì tình trạng trong xe, phàn nàn: "Cái trò chơi quỷ quái gì đây, mới đến đã giày vò người ta!"

Sắc mặt mọi người đều không được tốt lắm, đúng là hoàn cảnh này rất không thoải mái. Một cô gái khác đã dựa vào cửa sổ xe muốn ói, đoán chừng là bị say xe.

Người đàn ông vóc dáng nho nhỏ ngồi cạnh Tiêu Lam nói với mọi người: "Hay chúng ta tận dụng thời gian này để giới thiệu về nhau, sau này phối hợp cũng dễ dàng hơn. Tôi trước, tôi là Cố Thịnh An, đã trải qua ba ải."

Người đàn ông mặt tàn nhan nói tiếp: "Tôi là Triệu Phàn, mới trải qua một trận"

Cô gái say xe quay đầu lại, yếu ớt nói: "Đồng Thanh... Hai trận."

Tiêu Lam: "Tiêu Lam, một trận."

Cô gái quần áo ngăn nắp nhìn mọi người một vòng, hơi không kiên nhẫn nói: "Lưu Y Y, mười mấy trận. Mấy người nói gì cũng vô dụng, tôi sẽ không mang mấy người theo."

Cô ả không có hứng thú với đám người chơi tay mơ chưa trải qua ba trò chơi này. Tỉ lệ tử vong trong 5 trận đầu của tân nhân lên tới 70%. Đối với người chơi lâu năm, sống qua 5 trận mới chính là người chơi sơ cấp chân chính. Cô ả đương nhiên sẽ không hứng thú với đám người chết.

Bầu không khí trong xe đột nhiên có hơi xấu hổ, vài người chơi trao đổi ánh mắt, không nói gì thêm.

Lạc thừa dịp không ai chú ý lặng lẽ xuất hiện trong tay của Tiêu Lam, dùng lông xù xù ngay má cọ xát tay Tiêu Lam. Tiêu Lam đưa tay sờ sờ, bộ lông ẩm mượt, nhưng không ấm áp như vật sống.

Chiếc xe rách rưới đi vào một đường núi hiểm trở, càng đi đường càng gập ghềnh. Bốn người trong xe liên tục bị xóc nảy như điên, thỉnh thoảng còn bị va đầu, chỉ phải cố gắng cầm thứ gì đó để ổn định thân thể.

Khác với bọn họ, Tiêu Lam vẫn bất động như núi Thái Sơn, còn vươn tay cầm tay vịn trông rất nhàn nhã. Bởi vì Lạc nhảy lên chân cậu, cuộn thành một cục màu đen, như Định Hải Thần Châm cố định thân thể Tiêu Lam.

Đột nhiên "Bịch" một cái, chiếc xe bị sụp một cái hố gà, chiếc xe cực kì chấn động, một cái cửa kính còn anh dũng rơi xuống. Cố Thịnh An ngồi bên cạnh bất đắc dĩ phải cầm tay đỡ.

Cố Thịnh An lo lắng nói: "Chiếc xe này có thể chống đỡ đến nơi được không..."

Lưu Y Y vuốt mái tóc lù bù xù của mình, cáu kỉnh nói: "Sao lại đến nơi quỷ quái này chứ!"

Còn hai người khác, đã say xe đến nỗi không nói nên lời. Bấy giờ bọn họ bình tĩnh nhìn mèo của Tiêu Lam, ánh mắt tràn đầy hâm mộ. Nuôi mèo còn có tác dụng này, không biết phó bản nào sản xuất, bọn họ cũng muốn...

Đương nhiên bọn họ không biết, mèo bình thường không có chức năng này.

.

Vào hoàng hôn, chiếc xe rốt cuộc đến đích.

Tiêu Lam ôm Lạc xuống xe, nhìn xung quanh. Đây là một khách sạn suối nước nóng ba tầng bằng gỗ được xây dựng trên núi, trông đơn giản và trang nhã. Cây cỏ xung quanh sum sê, không khí đặc biệt trong lành, cách xa ồn ào phố thị, là nơi thích hợp để nghỉ dưỡng.

"Ting dong...."

Lúc này, một người phụ nữ thở dài nói một câu vào không khí: "Giúp tôi...."

Ngay từ lúc phát ra giọng nói, người chơi ngay lập tức cảm thấy đây là phó bản trong trò chơi, cả người đột nhiên khẩn trương.

"Mấy vị chính là những vị khách đã đặt phòng trước?" Một ông lão cao gầy bước ra từ khách sạn, lão xoa tay cười nói với mọi người: "Tôi là ông chủ của Lục đạo suối nước nóng, chào mừng mọi người đến đây. Hiện tại đang là thời gian của buổi tối, mọi người mau tiến vào."

Mấy người nhìn nhau, hiểu rõ đây là địa điểm của trò chơi.

Theo sự hướng dẫn của ông chủ, người chơi đi vào quán, lúc này trong quán đã có một bàn người ngồi đợi sẵn. Người chơi ngồi vào bàn theo sự sắp xếp của ông chủ.

Trên bàn là bốn người trông khoảng 27-28 tuổi, cộng với một ông già ngoài sáu mươi với dáng vẻ đức cao vọng trọng.

Nhân số đúng với số lượng người chơi.

Trong đó có một anh chàng thắt bím, bộ dạng sáng sủa hoạt bát, chủ động bắt chuyện với người chơi: "Mọi người đều đến đây du lịch hết à?"

Tiêu Lam: "Đúng vậy, thừa dịp mùa ít khách đến đây du lịch, ít người càng thoải mái hơn. Bên mọi người cũng vậy sao?"

Bím tóc lắc đầu: "Bọn tôi đến họp lớp, đi cùng giáo viên sau mười năm tốt nghiệp."

Hắn chỉ vào người đàn ông mặc vest: "Người này là quản lý Trình, người khởi xướng họp lớp ở nơi này."

Không ngờ người đàn ông đó nhíu mày: "Phó Văn Bác, cậu đừng nói lung tung, không phải là Trương Khiết tổ chức sao?"

Người được gọi là Trương Khiết là một cô gái xinh đẹp có thân hình nóng bỏng và ngực đầy silicon khiến mặt người ta mặt đỏ tía tai không biết rõ ai là ai. Vẻ mặt cô hoang mang: "Tôi? Không phải chính Phó Văn Bác gửi tin nhắn đến đây ư?"

Mấy người hai mặt nhìn nhau, mỗi người đều nói nhận được tin từ người khác, nhưng không ai trong bọn họ thừa nhận mình khởi xướng vụ tụ họp này.

Nhất thời bầu không khí có hơi kì quái.

Xem ra đầu mối có liên quan đến những người này, trò chơi này cũng không có nhắc nhở rõ ràng như trong siêu thị, có lẽ chính là sự khác nhau của ải tân thủ và ải sơ cấp.

Tiêu Lam mắt sắc phát hiện trong năm có một người phụ nữ thấp con nhìn cậu với ánh mắt sợ hãi, bị Tiêu Lam phát hiện lập tức né tránh, không dám nhìn nhau.

Tiêu Lam cảm thấy rất kì quái, cậu chưa từng chơi trò này, làm sao có NPC không những nhận ra cậu mà còn lộ ra tâm lý oán hận? Cậu rất chắc chắn ánh mắt người phụ nữ đó dán lên người mình, mà không phải người sau lưng.

Lẽ nào thấy được khí chất nghèo khổ của cậu, lo lắng bị lây bệnh? Tiêu Lam nghĩ.

Lúc này, nhân viên đưa đồ ăn lên, phá tan bầu không khí trì trệ vừa rồi.

Các món ăn ở khách sạn suối nước nóng rất ngon, dùng các món ngon của địa phương, kết hợp với thịt và rau tươi, cộng với tay nghề thủ công đặc biệt của đầu bếp, thức ăn có vị rất ngon.

Dưới sự trợ giúp của mỹ vị, bầu không khí từ từ dịu lại.

Chỉ có Lưu Y Y ghét bỏ ông chủ chuẩn bị trà kém chất lượng. Thấy không ai quan tâm đến mình, cô ả tự mình nổi giận.

Phó Văn Bác là một người không chịu ngồi im, hắn lại bắt đầu trò chuyện với Tiêu Lam về những ngày qua.

Trong cuộc nói chuyện Tiêu Lam  biết được hắn là một nhiếp ảnh gia, Trình Lãnh mặc vest là một vị quản lý, Trương Khiết là một ngôi sao tuyến mười tám có bối cảnh, ông lão tên Dương Đức Cao là thầy chủ nhiệm của bọn họ. Mà người khiến Tiêu Lam chú ý là người phụ nữ thấp bé Đỗ Vũ Oái, một bà nội trợ.

Lần nay bọn họ xem như là thăm lại chốn cũ, tốt nghiệp mười năm trước bọn họ cũng ở trong khách sạn này.

Tiêu Lam không nhớ mình có quan hệ gì với bà nội trợ, không biết cô ấy đang hoảng sợ vì cái gì? Hoặc là cô ấy biết chút gì đó? Tiêu Lam cảm thấy có lẽ nên tìm chút thời gian để giao tiếp thân thiện với cô ấy, nếu cô ấy từ chối, vậy thì cưỡng ép cô giao tiếp thân thiện vậy.

Đám người chơi bên này.

Đồng Thanh vì say xe rất nghiêm trọng nên hoàn toàn không ăn vô được thứ gì, ngược lại ngửi mùi đồ ăn càng thêm khó chịu. Cô đứng lên, chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí.

Không ngờ động tác quá mau nên làm chiếc ghế bị ngã, cô vội vàng đưa tay ra đỡ chiếc ghế. Khi đứng dậy, cô cầm lấy một chiếc điện thoại di động trên tay và hỏi những người chơi khác: "Người nào làm rơi điện thoại dưới đất?"

Các người chơi sờ túi của mình, đều lắc đầu.

Cô chuyển điện thoại sang bàn khác, bàn kia vẫn lắc đầu.

Bởi như vậy, tất cả mọi người không thể không tập trung vào điện thoại của nọ. Đây là một chiếc điện thoại di động rất cũ, thậm chí không phải là một chiếc điện thoại thông minh, đã bị mòn và tróc sơn nhiều, trên đó có treo một con búp bê hoạt hình đã lỗi thời, bám đầy bụi bẩn.

Cố Thịnh An: "Kiểu này thời nay ai còn dùng nữa?"

Triệu Phiền cũng nói: "Chỉ sợ đã sớm ngừng sản xuất."

Nhưng người chơi im lặng trao đổi với nhau, bọn họ đều ý thức được, đây chính là đạo cụ mấu chốt ở đầu trận.

Trong lúc đó, chiếc điện thoại nhìn qua không thể mở lên được lại tự nhiên bật lên, Đồng Thanh sợ tới mức run tay ném xuống bàn. Sau hình ảnh động khởi động chậm và lag, hình ảnh một cô gái xuất hiện trên trình bảo vệ màn hình.

Cô gái đó khoảng 17 18 tuổi, mặc đồng phục học sinh, tóc đen dài, khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười có chút ngượng ngùng, giống như là một người tương đối hướng nội.

Phó Văn Bác luôn chú ý động tĩnh bên bàn này, thấy thế cũng nhìn màn hình điện thoại. Nhưng lúc nhìn thấy rõ ràng, sắc mặt hắn đại biến, hắn chỉ vào điện thoại rồi nói với những người khác: "Là.... Là cô ấy...."

Những người khác khi nhìn thấy cũng có vẻ mặt kỳ lạ, họ nhìn chằm chằm vào điện thoại như thể đang nhìn một con dã thú.

"Không phải cô ấy..."

  “Tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?”

    “Không liên quan gì đến tôi.”

    “Không thể nào,... Là ai làm..."

Thậm chí tay thầy giáo chủ nhiệm Dương Đức Cao cũng run lên, đánh rơi đôi đũa xuống đất.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro