Chương 2: Nhà an toàn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Calcium / Beta: clow

Nơi này là Thành phố kinh dị. Bởi dấu diệu độc đáo ":)" cho nên còn được vô số người chơi gọi là Thành Tiếu Kiểm*, là một không gian đặc biệt ẩn trong thế giới thực.

(*Thành Tiếu Kiểm: dịch hẳn ra thì là 'thành phố mặt cười', nghe rất kì nên tui sẽ để nguyên theo cv nha!)

Nơi này mỗi ngày đều sẽ hấp thu rất nhiều người chơi mới, mỗi ngày cũng có vô số phó bản mới xuất hiện, trong mỗi phó bản đều tràn ngập sát khí.

Mà Nhà an toàn lại luôn lang thang trong không gian của các phó bản lớn.

Đã hai mươi giờ kể từ khi Trương Tuyết và Lý Kiến Cường vào Nhà an toàn.

Hạ Cảnh ôm Đoàn Tử ngồi trên sô pha, lẳng lặng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở nhẹ "cạch cạch".

Cậu nhìn lại.

Trương Tuyết chạm vào ánh mắt của cậu, theo bản năng mà tránh né, tựa hồ có chút sợ hãi.

Cảnh tượng Lý Kiến Cường chết vẫn còn đọng lại trong tâm trí Trương Tuyết. Thái độ của chàng trai khi đó giống như chỉ đang thấy một con kiến bị nghiền chết, điều này cũng khiến cô cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng.

Hạ Cảnh cũng không để bụng thái độ của cô, chỉ mỉm cười: "Chào buổi sáng."

Trương Tuyết run rẩy.

Vẫn là giọng nói ôn nhu ấy nhưng vào giờ phút này lại không thể mang lại chút an ủi nào cho cô.

Cô vừa tránh khỏi tầm mắt của Hạ Cảnh, giọng nói khàn khàn: "...Tôi, tôi vẫn còn một con mắt quái vật. Tôi muốn xem một chút... liệu tôi có thể dùng nó để mua một ít đạo cụ không!"

Ý cười trên mặt Hạ Cảnh mở rộng.

Cậu nhẹ nhàng nói: "Có thể tùy ý sử dụng cân điện tử trên quầy lễ tân."

Nụ cười của Hạ Cảnh khiến Trương Tuyết cúi đầu xuống thấp hơn.

....Đôi mắt của con quái vật kia chỉ là thuận tay lấy khi cô đang nhặt sừng rồng.

Lúc đó, cô không biết tại sao những người chơi kỳ cựu lại đi nhặt những bộ phận cơ thể quái vật kinh tởm này, cô cũng chỉ nghĩ rằng nó có thể hữu ích để ngừa may rủi... sự tồn tại của đôi mắt cự thú này quả thực là thứ cô cố tình che giấu Lý Kiến Cường.

Lý Kiến Cường quá bốc đồng và không có đầu óc. Cho hắn biết càng ít thì việc ngoài ý muốn cũng ít xảy ra hơn.

Tất nhiên, Trương Tuyết không thể không thừa nhận rằng trong mười sáu giờ vừa qua, cô đã từng nghĩ tới, trước đây vì yêu cầu mãnh liệt của mọi người trong nhà mà cô buộc phải hòa hợp, chịu đựng tính cách của hắn. Nhưng vào thời điểm mà mạng sống ngàn cân treo sợi tóc này... cô vẫn phải chừa thêm nhiều đường lui cho mình.

Trương Tuyết cắn môi, lấy đôi mắt quái vật nhớp nháp ra khỏi túi quần và cẩn thận đặt chúng lên cân điện tử.

Ngay sau đó, màn hình nhỏ của cân điện tử hiển thị "Mật độ năng lượng 200/100 gram".

Trương Tuyết thu hồi đôi mắt quái vật, bình tĩnh lại, xoay người đi về phía siêu thị nhỏ.

Một lúc sau, cô đi ra với hai bàn tay trống trơn.

Khác với việc nhận được đạo cụ trong phó bản và sảnh trò chơi, những đạo cụ "mua" trong siêu thị của Nhà an toàn sẽ được hiển thị trực tiếp trên cơ thể người chơi dưới dạng các biểu tượng nhỏ. Chỉ cần người chơi vừa nghĩ tới, đạo cụ sẽ tự xuất hiện trong tay còn phương pháp sử dụng sẽ tự động hiện lên trong đầu.

Trên cổ tay của Trương Tuyết có một biểu tượng nhỏ hình chiếc liềm.

Cô gật đầu với Hạ Cảnh và thận trọng tiến về gần cửa của Nhà an toàn.

Khung cảnh bên ngoài ngôi nhà thay đổi, chỉ trong nháy mắt đã quay trở lại hành lang quen thuộc.

Hạ Cảnh tựa người vào ghế sofa, chống khuỷu tay lên tay vịn, dùng lòng bàn tay đỡ cằm. Cậu đầy hứng thú nhìn người phụ nữ mới vào thành Tiếu Kiểm chưa lâu đã thuần thục lấy tư thái đề phòng mà theo dõi tình huống bên ngoài.

Chờ đợi suốt một phút, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì. Trương Tuyết hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm gọi chiếc liềm ra cầm trong tay, mở cửa bước ra ngoài.

Giây tiếp theo, ngôi nhà an toàn rời khỏi nơi này, trôi dạt đến phó bản tiếp theo.

Hạ Cảnh cười cười, quay mặt đi, ngón tay thon dài vuốt tóc Đoàn Tử: "Thật thú vị phải không?"

Đủ loại người, đủ loại tính cách, những phó bản và quái vật biến ảo một cách quỷ dị.

Đoàn Tử thoải mái ngẩng cái đầu nhỏ của nó lên, áp vào lòng bàn tay Hạ Cảnh, như làm nũng muốn cậu xoa xoa nhiều hơn.

"Đáng tiếc, nếu muốn giống như bọn họ chơi một hồi từ đầu tới cuối, vẫn phải đến sảnh trò chơi đăng nhập mới được." Hạ Cảnh tự nhủ. (w@tpp@d: Calci_Premium)

Mà cậu chỉ có cơ hội tự mình điều khiển hướng trôi của Nhà an toàn mỗi tuần một lần.

Nghĩ đến đây, Hạ Cảnh đứng dậy, đi tới cửa, giơ tay vuốt ve một vết nứt trên khung cửa.

Nhà an toàn không thể bị hư hại từ bên ngoài nhưng có thể bị phá hủy từ bên trong.

Lý Kiến Cường khổ người to lớn đến mức khi bị cưỡng ép hất văng ra khỏi Nhà an toàn lại trực tiếp khiến khung cửa bị nứt.

Hạ Cảnh xòe năm ngón tay trong không trung, tâm niệm vừa động, một chiếc sừng rồng ngay lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay.

Tựa như đàn tấu nhạc cụ, lại uyển chuyển như đang kéo tơ lột kén. Những ngón tay thon dài của Hạ Cảnh chậm rãi đem năng lượng thuộc về quái vật trong chiếc sừng rồng thu nạp trong lòng bàn tay, sừng rồng rất nhanh chuyển sang màu xám, hóa thành bột phấn rơi xuống, phiêu tán trong không khí.

Hạ Cảnh mang theo năng lượng đó, nhẹ nhàng vuốt ve vết nứt trên khung cửa.

Trong nháy mắt, vết nứt biến mất không dấu vết.

Một chiếc sừng rồng cứ vậy mà lãng phí.

Đoàn Tử bám theo chân Hạ Cảnh. Hạ Cảnh chống khuỷu tay lên cằm, lẩm bẩm: "Một sừng rồng dùng để làm bát mì kia, một sừng rồng khác dùng để gắn lại vết nứt. Hiện tại chỉ có con mắt vừa có được và bốn bộ phận cơ thể khác..."

Hàng tồn kho sắp hết.

Hạ Cảnh di chuyển tầm mắt, mỉm cười với Đoàn Tử.

"Nhưng may mắn thay, hôm nay chính là thứ Hai ở sảnh trò chơi."

Nói cách khác, cậu có thể kiểm soát Nhà an toàn trong hôm nay, cũng như ra ngoài để thu thập vật tư, thuận đường quậy chút đỉnh-

*

Hội trường trò chơi Thành Tiếu Kiểm, thứ Hai.

Sảnh trò chơi giống như một quảng trường khổng lồ, toàn bộ không gian có hình bầu dục.

Trước trung tâm có một màn hình thực tế ảo lớn, trông nó giống như lịch đếm ngược kỳ thi tuyển sinh đại học treo trong lớp học cấp 3. Phía trên hiển thị:

[ :) Đã chạy được 235 ngày, với 3232 người chơi trực tuyến, 13 phó bản đã được cập nhật ngày hôm nay. Lịch sử có 981 phó bản.]

Ba số cuối liên tục thay đổi theo thời gian.

Dưới dòng văn bản này, Màn hình thực tế ảo được chia thành nội dung bên trái và bên phải. Bên trái là mục thông báo của hệ thống, bên phải là mục thông báo dành cho người chơi.

Vào lúc này, rất ít người chơi đang nán lại trước màn hình lớn.

Vào những ngày bảng xếp hạng người chơi không có cập nhật, phần lớn người chơi đều ít quan tâm đến cái màn hình ảo này.

Một số người trong số họ tập trung tại siêu thị chính thức ở góc bên phải của sảnh trò chơi, dùng điểm để thu thập vật tư.

Với những người có túi không gian thì đem vũ khí cất ở không gian trong túi, trong khi những người không có túi không gian thì chỉ đành cầm trên tay.

Ngoài ra còn có một bộ phận người chơi rải rác trước các phòng đăng nhập công cộng xếp thành vòng tròn xung đại sảnh trò chơi, chuẩn bị tâm lý trước khi đăng nhập vào phó bản.

Tất cả người chơi bị ép đến thành Tiếu Kiểm phải vào phó bản mỗi tuần một lần. Bằng không khi tới hạn chót, thành phố sẽ tùy ý đem người chơi ném vào phó bản bất kì.

Đó có thể là phó bản một hoặc hai sao đơn giản.

Đương nhiên, nó cũng có thể là phó bản ba sao, thậm chí bốn sao mà người chơi bình thường vô pháp thừa nhận.

Vì cái mạng nhỏ của chính mình, phần lớn người chơi đều không dám phản kháng quy tắc trò chơi.

Phía đối diện với siêu thị chính của sảnh trò chơi nhìn chéo sang là một hành lang quanh co và hẹp.

Hành lang hẹp này giống như một bug do nhà thiết kế không đủ trình độ để lại. Từng có nhiều người chơi vì tò mò mà chui vào khám phá, cuối cùng kết luận rằng: đây là một cái hành lang chẳng có gì cả, đi đến cuối lại chỉ là một bức tường.

Có thể một ngày nào đó thành Tiếu Kiểm sẽ phản ứng lại rồi xóa bỏ hành lang vô nghĩa này.

Mà giờ khắc này, tại một góc hẻo lánh, vách tường phía cuối hành lang kia lặng lẽ biến thành một cánh cửa.

Bên trong cánh cửa.

Hạ Cảnh đang chuẩn bị những bước cuối cùng trước khi khởi hành.

Là chủ nhân của ngôi nhà an toàn, cậu đương nhiên không phải trả bất cứ thứ gì khi lấy đạo cụ.

Nhưng Hạ Cảnh từ trước đến nay không bao giờ lãng phí những đạo cụ mà cậu đã vất vả thu thập - đây đều là những thứ tốt có thể dùng để đổi lấy mảnh cơ thể quái vật có mật độ năng lượng cao.

Cậu chỉ lấy xuống từ trên kệ một chiếc mặt nạ da người của người phụ nữ không có khuôn mặt. Lập tức, sau gáy gần tai phải của cậu xuất hiện một biểu tượng nhỏ hình mặt người.

Mặt nạ da người của người phụ nữ vô diện cần được kích hoạt.

Hạ Cảnh lấy một tờ giấy vẽ qua loa nguệch ngoạc lên đó một mặt người.

Đoàn Tử nhìn đến nhăn mày.

Hạ Cảnh không chút dao động. Cậu triệu hồi chiếc mặt nạ da người với biểu cảm bình thường rồi đưa cho nó tờ giấy có hình mặt người trên đó.

Mặt nạ "sột soạt" nhấm nuốt tờ giấy. Sau khi nuốt xong, tấm da mặt không có nét gì ngoại trừ khuôn miệng dần dần hiện ra ngũ quan cụ thể.

Hạ Cảnh đem mặt nạ da người lần nữa thu hồi vào biểu tượng nhỏ sau gáy, sau đó tâm niệm vừa chuyển - khuôn mặt vốn dĩ tuấn mỹ xinh đẹp liền biến thành một khuôn mặt hết sức bình thường.

Cậu hiện tại trông khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt to tròn, mí mắt nhỏ hình tam giác ngược, sống mũi xẹp xuống, đôi môi dày nứt nẻ và thô ráp, các đường nét trên khuôn mặt như thể bị biến đổi qua một bộ lọc kỳ lạ nào đó. Quả thực trông không giống bộ dáng của một người bình thường.

Mà mái tóc đen mềm mại đã biến thành kiểu tóc nhím do chính Hạ Cảnh vẽ ra một cách mù quáng.

Đoàn Tử không nỡ nhìn thẳng mà quỳ rạp xuống mặt đất, lấy móng vuốt che kín mặt - sửa đúng một chút, cái này căn bản không phải "khuôn mặt của người bình thường".

Nếu không phải sợ Hạ Cảnh phải lãng phí thân thể của một con quái vật khác để chữa trị cho mình, Đoàn Tử hận không thể lấy móng vuốt móc luôn đôi mắt.

Hạ Cảnh cười lớn, giọng nói trong trẻo cũng trở nên khàn khàn và thô ráp.

"Mày không thể trách tao vì giọng nói này được. Đó là giọng của người phụ nữ vô diện đã tự động phối bằng cách nhận dạng khuôn mặt."

Hạ Cảnh đem dao rựa, dây thừng, kìm, dao găm bỏ vào túi không gian, sau đó đem túi không gian có dạng giống như túi thơm nhỏ cất vào túi quần.

Đây đều là những thứ cậu mua ở sảnh trò chơi bằng số điểm cậu kiếm được trong phó bản.

Hạ Cảnh chuẩn bị xong, nheo mắt cười, dùng ngón tay xinh đẹp gầy gò không hợp với khuôn mặt này chút nào nhéo cằm Đoàn Tử, nói: "Được rồi, mày ở lại giữ nhà nha."

Đoàn Tử "ngao ô" một tiếng, ghét bỏ mà lắc lắc đuôi, quay đầu đi nheo mắt liếc cậu, như thể muốn dùng ánh mắt oán giận để tỏ vẻ nó bị tổn thương bởi khuôn mặt này.

Hạ Cảnh cười lớn, đứng thẳng lên, tâm tình vui vẻ nói: "Tao đi đây..."

"Sẽ trở về sớm một chút."

Để lại nụ cười rạng rỡ và câu nói không thể khiến con chó tin phục chút nào, chàng trai mở cửa bước ra ngoài.

*

Chàng trai bước ra từ hành lang hẹp cũng không khiến bất kì kẻ nào chú ý.

Thiếu niên này tuy cao tầm 1m8 và có dáng người đẹp như người mẫu nhưng gương mặt kia thực sự không thu hút được một ánh mắt nào.

Bảy ngày... không, hơn bảy ngày.

Hầu hết thời gian trong Nhà an toàn đều chiếu theo phó bản, mà một ngày trong phó bản có thể chỉ bằng một giờ ở sảnh trò chơi.

Cho nên, Hạ Cảnh đã buồn chán trong Nhà an toàn hơn bảy ngày.

Cuối cùng cũng được đến sảnh trò chơi, cậu hít sâu một hơi, trong đôi mắt nhỏ đen láy tỏa ra tia sáng nhỏ.

Nhẹ nhàng ngâm nga, Hạ Cảnh híp mắt cười, lập tức đi thẳng về phía phòng đăng nhập.

Hiện tại sảnh trò chơi có hơn 100 phòng đăng nhập công cộng, số phòng này sẽ tự động tăng hoặc giảm tùy theo số lượng người chơi trực tuyến.

Có rất nhiều người chơi rải rác đứng trước phòng đăng nhập không người, ngần ngại không dám bước vào.

Trong khu vực phòng đăng nhập rộng lớn này, có rất nhiều phòng bật đèn xanh, biểu thị có "người".

Đột nhiên, cửa của một số phòng từ bên trong mở ra, những người bước ra đều bê bết máu hoặc tái nhợt hoặc đẫm mồ hôi, trong khi cũng có những người tương đối bình tĩnh thong dong, mặt không đổi sắc.

Nhìn thấy những người này, vẻ mặt của những người chơi chưa đăng nhập không ngừng thay đổi.

Có người không muốn do dự nữa, nắm chặt tay, rầm một tiếng mở cửa đăng nhập rồi bước vào. Có người tâm trí trực tiếp suy sụp, ôm đầu ngồi xổm xuống, không ngừng niệm "A di đà phật".

Hoàn toàn trái ngược với những người này, Hạ Cảnh không chút do dự dừng bước trước phòng đăng nhập đang bật đèn đỏ, biểu thị không người đăng nhập, mở cửa bước vào.

Hình bóng thoáng qua của cậu đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

Sau khi cánh cửa nhỏ đóng lại, giữa phòng đăng nhập có duy nhất một vật giống như máy ATM, màn hình đương sáng lên.

Nhiều phó bản khác nhau được hiển thị trong khung nhỏ trên màn hình, 16 phó bản mỗi trang, tổng cộng 62 trang.

Các phó bản được sắp xếp theo độ khó từ thấp đến cao.

Khi Hạ Cảnh nhìn đến các phó bản, cậu trông giống như một du khách trên sa mạc khát khô đã lâu cuối cùng cũng uống được ngụm nước, cả khuôn mặt đều tỏa sáng.

Sau khi đứng yên, cậu có hứng thú bấm trực tiếp đến trang cuối cùng rồi nhướng mày.

—Không ngoài dự đoán.

Hiện tại vẫn chưa có phó bản bốn sao.

Trang thứ sáu mươi hai, phó bản cuối cùng vẫn chỉ có ba sao.

Hạ Cảnh trầm ngâm hồi lâu, lật về phía trước một chút, góc bên phải của khung nhỏ của phó bản ba sao hiện giờ đều hiển thị số "0", cũng chính là không người chơi nào có ý định đăng nhập vào những phó bản đó trong thời điểm này.

Sau khi người chơi vào phòng đăng nhập, hai điểm sẽ tự động bị khấu trừ, mà vào phòng đăng nhập không có nghĩa là sẽ có thể bắt đầu trò chơi trong phó bản luôn được.

Mỗi phó bản đều cần số lượng người nhất định.

Sau khi người chơi chọn một phó bản hiện đang trống mà sau ba giờ vẫn không đủ người, phó bản sẽ tự động đem người chơi đuổi ra ngoài.

Hai điểm kia cũng theo đó mà lãng phí.

Bản thân nhiều người chơi mới không có nhiều điểm, chưa hiểu rõ các quy tắc, dưới tình huống lãng phí hết điểm ở phòng đăng nhập liền mất đi cơ hội chủ động chọn phó bản.

Sau khi hết thời hạn bảy ngày, thành Tiếu Kiểm sẽ tự động hút họ vào bất kỳ phó bản nào và khi đó họ chỉ có thể phó mặc cho số phận của mình. (w@tpp@d: Calci_Premium)

Hạ Cảnh sẽ không dại gì mà vào phó bản trống, điều này chỉ tổ lãng phí thời gian.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi mở màn hình ảo cá nhân mà cậu đã mua bằng điểm của mình.

Màn hình ảo nhỏ được hiển thị trước mặt cậu. Hạ Cảnh đăng nhập diễn đàn, thấy được các bài đăng dày đặc.

"Tôi nghiến răng nghiến lợi mua màn hình ảo cá nhân. Bây giờ tôi chỉ còn mười điểm. Có đại lão nào sẵn sàng mang người mới đi kiếm điểm không? QAQ"

"Trước đây đã có ai mở ra được phó bản bốn sao không? [1][2][3][4]"

"Con rồng một mắt ngu ngốc chết tiệt trong phó bản《Nhân loại đi tìm chết》lúc 4 giờ chiều hôm qua, mẹ nó mày dám ăn trộm đạo cụ của tao, có bản lĩnh thì một mình đến đại sảnh trò chơi solo với tao một trận! [1][2]"

"Nhà an toàn bí ẩn đó tồn tại như thế nào? Có đại lão nào có thể phổ cập kiến thức cho người mới không?"

"Tôi muốn hỏi, đã có ai thành công kiếm được 10.000 điểm và rời khỏi đây chưa?"

"Hiện tại chưa có ai vào phó bản ba sao à?"

Hạ Cảnh lướt qua thật nhanh, nhấp vào bài đăng cuối cùng.

Bài đăng được đăng lúc chín giờ sáng, đến nay đã mười hai giờ trưa mà vẫn chưa có ai phản hồi chủ lầu, cùng nhau đăng nhập phó bản ba sao.

Chỉ có hai người, Hạ Cảnh và chủ bài đăng, còn lâu mới đủ người chơi cho một phó bản ba sao.

Hạ Cảnh không hề thất vọng. Với cậu mà nói, chơi trong phó bản ít sao cũng là chơi, cũng có thể thu thập "vật tư" - quái vật.

Cậu chỉ đơn giản tắt màn hình ảo, chọn mục "Mới hôm nay" trên máy. Tổng cộng có 13 phó bản được hiển thị trước mặt Hạ Cảnh.

Gồm có 10 phó bản một sao và 3 phó bản hai sao.

Trong đó có hai phó bản hai sao, vừa mới đủ người, trò chơi đang tiến hành.

Chỉ còn dư lại duy nhất một phó bản hai sao, góc trên bên phải hiển thị "8/9".

Phó bản này yêu cầu chín người chơi, lúc này đã có tám người chơi đăng nhập.

Hạ Cảnh dừng tầm mắt, nhìn đến tên phó bản:

《Đừng nghĩ về nó!》

Ở giữa tấm bìa là một khối xoắn đen như mực, có một số xúc tu mọc ra từ khối đó, có chút giống bạch tuộc. Trên mặt quái vật là một đôi mắt đang cười như vầng trăng khuyết và cái miệng nhợt nhạt.

Sau khi nhìn chằm chằm hồi lâu, có vẻ còn có thể nhìn thấy khuôn mặt méo mó của con người thông qua con quái vật này.

Hạ Cảnh nheo mắt lại.

Khuôn mặt người dường như tự động xuất hiện từ tấm bìa, hoặc giống như ảo giác do nhìn lâu, không thể phân biệt.

Hạ Cảnh nhanh chóng chuyển sự chú ý.

Ở hậu cảnh đằng sau con quái vật là những khung cảnh rải rác của cuộc sống đời thường, bao gồm văn phòng lớn, siêu thị đông đúc, đường cái rộng lớn, gia đình ấm áp, lớp học, v.v...

Nhất thời không tìm được bất cứ quy luật nào.

Thông tin rất rời rạc.

Ừm.

Chọn cái này đi.

Hy vọng nó có thể thú vị chút.

Nghĩ như vậy, Hạ Cảnh mỉm cười gõ nhẹ vào mặt bìa phó bản này, trước mắt chìm vào một mảnh bóng tối.

.............

.........

Không biết qua bao lâu, Hạ Cảnh bị một tiếng nhạc du dương vang lên đánh thức.

Cùng với tiếng nhạc là một giọng nữ dịu dàng, nhẹ nhàng gọi.

"Các bạn học, dậy đi, các bạn học, dậy đi.."

"Tắm rửa xong hãy đến căng tin ăn cơm. Ăn sáng xong, các em nên đến lớp càng sớm càng tốt và bắt đầu đọc sách sớm."

Bên tai vang lên từng tiếng "kẽo kẹt", là âm thanh khi tấm ván giường bằng gỗ đơn sơ bị lay động.

Hạ Cảnh cảm thấy có chút choáng váng. Khoảnh khắc xoay nửa thân trên, cậu nhận ra mình đang mặc một... bộ đồng phục học sinh mùa xuân mỏng với nền trắng và viền xanh.

Phần thân dưới là một chiếc quần dài vừa vặn, được nhét dưới chăn. Chỉ một phút sau khi thức dậy cũng đã làm người cảm thấy oi bức.

...Phó bản hai sao đơn sơ là chuyện bình thường, chỉ là ngay cả đến một bộ đồ ngủ cũng không cung cấp được thì không khỏi có chút quá mức đơn sơ.

Hạ Cảnh trầm mặc một giây, xốc chăn lên, không tiếng động nhìn xung quanh.

Một phòng kí túc xá có bốn giường.

Dưới giường để bàn học, mọi người đều ngủ ở giường trên.

Trừ cậu ra có ba người--

Một người thoạt nhìn cũng tầm hai mươi tuổi, đeo một cặp kính, dáng người gầy gò, diện mạo bình thường. Anh ta đang mơ mơ màng màng mà dụi mắt, nhìn quanh kí túc xá với vẻ bối rối và ngơ ngác. (w@tpp@d: Calci_Premium)

Một người đàn ông có cơ bắp cuồn cuộn, làn da ngăm đen như gấu và khuôn mặt có phần dữ tợn. Gã ta đang nhìn ba người còn lại một cách cảnh giác.

Một người khác đang ngủ trên giường đối diện Hạ Cảnh, giơ tay xoa trán.

Hắn ta trông rất cao, có lẽ gần 1m9, bả vai rộng lớn, khuôn mặt tuấn tú và nước da trắng lạnh. Đôi mắt hoa đào của hắn có chút uể oải như đang cố gắng thoát khỏi cơn buồn ngủ, ánh mắt bình tĩnh quét qua đám người Hạ Cảnh.

Bốn người, không hề nghi ngờ gì đều là người chơi.

Bốn người, bất kể tuổi tác, đều mặc đồng phục học sinh màu xanh lá cây.

.....Trông vô cùng buồn cười.

Mắt kính là người đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh, hắng giọng: "Khụ..."

Hạ Cảnh, mắt đào hoa và hùng nam nhân đều tập trung sự chú ý vào anh.

Mắt kính bỗng trở thành tâm điểm, áp lực đột ngột tăng lên.

Anh cười gượng: "Cái này... Tôi muốn ra khỏi giường đi tiểu..."

Nói xong, anh rụt rè bước xuống giường.

Ba người còn lại: "......"

Hạ Cảnh mỉm cười rồi cũng lục đục di chuyển.

Hùng* nam nhân và mắt đào hoa lập tức nhìn về phía Hạ Cảnh.

(*hùng: gấu)

"Tôi cũng đi vệ sinh." Hạ Cảnh ngước mắt lên, cười nửa miệng, "Sao... đi chung à?"

Mắt đào hoa suy nghĩ một chút rồi đi theo xuống giường.

Hùng nam nhân lại nhìn chằm chằm vào hắn một cách sắc bén.

Mắt đào hoa cong môi, lười biếng nói: "Đừng ngại ngùng, muốn đi vệ sinh cùng nhau thì cứ xuống xếp hàng, không cần dùng ánh mắt để xin phép."

Hùng nam nhân suýt chút nữa bị nghẹn chết!

Vào phó bản rồi ai còn tâm tình đi vệ sinh, mẹ nó ai đi vệ sinh còn ngại ngùng, mẹ nó ai cần ngươi cho phép!

Vả lại, việc đầu tiên làm sau khi vào phó bản là đi nhà xí? Cái quần què gì vậy?!

✩✩✩

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro