Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giang Nhất Bạch từ thời điểm ra khỏi phòng học vừa vặn đụng tới Lâm Khải Phong đang muốn đến phòng thực nghiệm.

Vừa mới tan học, trong hành lang rộn rộn ràng ràng tiếng người huyên náo, Giang Nhất Bạch nghiêng đầu qua bên người Thi Vi Vi nói một tiếng, sau đó xuyên qua đám người, dồn lực nhảy lên lưng Lâm Khải Phong, lấy tay che đậy con mắt của hắn, lớn tiếng hỏi: "Đoán xem ta là ai?"

Lâm Khải Phong từ lúc Giang Nhất Bạch nhảy lên trong nháy mắt cũng đã thân thủ đỡ lấy cái mông của cậu, đôi mắt bị lừa gạt cũng không kinh hoảng, nhàn nhạt nói: "Tiểu Bạch, đừng nghịch."

Giang Nhất Bạch rút lui mở tay ra, nhanh chóng đến gần gương mặt Lâm Khải Phong hôn một cái, sau đó từ trên lưng hắn trượt xuống, cười hì hì nói: "Đi phòng thực nghiệm hả?"

Lâm Khải Phong thần sắc bình tĩnh, nếu nhìn kỹ sẽ thấy bên tai có một chút đỏ lên, hắn gật đầu "Ừ" một tiếng: "Cậu vừa mới tan học?"

Giang Nhất Bạch ngọt xì xì đáp một tiếng, tay bên dưới hoàn toàn không an phận, đầu ngón tay đụng mu bàn tay Lâm Khải Phong một cái, cứ tưởng sẽ dắt tay hắn.

Lâm Khải Phong nắm chặt tay lại.

"Buổi trưa cùng nhau ăn cơm?" Giang Nhất Bạch hỏi.

Lâm Khải Phong đáp: "Được."

Hành lang hẹp dài, bọn họ đứng ở chỗ này cản rất nhiều người, khu vực mới vừa yên tĩnh lập tức trở nên huyên náo, hiện tại rất nhiều con mắt đều nhìn bọn họ.

Lâm Khải Phong ánh mắt giật giật, không chờ hắn mở miệng, Giang Nhất Bạch đã buông lỏng tay phải đi: "Kia tôi đi trước."

Trong lòng bàn tay vừa mới ấm áp lập tức biến mất, tâm lý Lâm Khải Phong có một chút trống rỗng, hắn đối Giang Nhất Bạch gật gật đầu: "Buổi trưa gặp."

Giang Nhất Bạch vừa mới trở lại bên cạnh Thi Vi Vi, cô lập tức đụng vai cậu, nhìn có chút hả hê nói: "Diệp Dao vừa rồi đi ngang qua, nhìn thấy cậu và Lâm Khải Phong nói chuyện với nhau, ánh mắt kia ..."

Thi Vi Vi chà chà hai tay thở dài nói: "Giống như là muốn đem cậu ăn tươi nuốt sống."

"Cậu nói coi, cậu và Lâm Khải Phong yêu nhau, cô ta làm sao chấp nhận yên tĩnh được."

Giang Nhất Bạch thời điểm vừa rồi đối mặt với Lâm Khải Phong trên mặt còn tươi cười ngọt ngào hoàn toàn biến mất, cậu bĩu môi: "Đương nhiên là bởi vì không chiếm được vĩnh viễn lại gây rối chứ còn gì"

Thi Vi Vi cũng cười: "Lời này để cho Diệp Dao nghe thấy nhất định tại chỗ tức chết"

"Buổi trưa cậu không cùng tôi ăn cơm sao?"

"Không được, có hẹn với nam nhân của tôi rồi."

"Được thôi." Thi Vi Vi liền biết buổi trưa Giang Nhất Bạch nhất định phải đem cô bỏ lại, "Thời gian nghỉ giữa giờ dài, cậu làm sao không cùng hắn nói chuyện nhiều một chút?"

"Nói xong hết rồi, cũng không có gì để nói." Giang Nhất Bạch ngữ khí qua loa.

Hai người song song xuống lầu, vừa đi vừa tán gẫu.

"Không phải chứ, các cậu mới yêu nhau hai tháng, ôi chao tình yêu cuồng nhiệt này, liền không có gì để nói." Thi Vi Vi không thể tin được: "Hơn nữa còn là người đến sau a!"

"Đúng là vậy." Giang Nhất Bạch thản nhiên gật đầu, cậu dừng một chút, liền phiền muộn mà thở dài một cái: "Haizz, phiền à ..."

Giang Nhất Bạch theo đuổi Lâm Khải Phong không đến mức oanh oanh liệt liệt để mọi người đều biết, khi trên đường đi học cậu kéo cánh tay Lâm Khải Phong cùng đi đến lớp học, tin tức lúc ấy mới như lửa rừng bùng nổ cháy lan ra cả những đồng cỏ giống nhau mà điên cuồng truyền bá ra ngoài.

Lâm Khải Phong được công nhận là học bá, nhẹ tay cũng lấy được cả sấp giải thưởng, lấy nhiều đến nỗi bằng cả chồng sách xếp lên so với bài thi của Giang Nhất Bạch còn dày hơn, đã vậy còn có tướng mạo anh tuấn vóc người đẹp đẽ, mày kiếm mắt sao, chiều rộng của vai, chân dài eo nhỏ kết hợp với tính tình lãnh đạm, tất cả góp phần thoả mãn điều kiện tạo nên một đoá hoa cao lãnh khó có thể hái xuống.

Bất quá đoá hoa này vẫn là bị Giang Nhất Bạch bắt lại.

Trong trường học thì người yêu thích Lâm Khải Phong không phải số ít, không thèm đếm xỉa đến mặt mũ mà theo đuổi cũng không phải số ít, cố tình nối tiếp nhau Giang Nhất Bạch cũng đuổi tới.

Tất cả mọi người đều hiếu kỳ, đương nhiên bao quát luôn cả Thi Vi Vi.

Bất quá Giang Nhất Bạch làm Thi Vi Vi từ nhỏ đến lớn đều biết được hết thảy câu chuyện tình cảm hư hỏng của người bạn thân tương hảo này, và cô chỉ biết là Giang Nhất Bạch chuẩn bị ra tay với người được yêu thích nhiều nhất Lâm Khải Phong, nhưng còn không chờ cô phản ứng lại, Giang Nhất Bạch liền mang theo bạn trai cậu ta Lâm Khải Phong hẹn cô cùng nhau ăn tiệc.

Trong suốt bữa tiệc, đối diện Thi Vi Vi là không khí tràn ngập tình yêu hồng phấn giữa hai người, chỉ cảm thấy thế giới có chút không thực.

Trước đều là người khác truy Giang Nhất Bạch, không nghĩ tới Giang Nhất Bạch truy tìm người đến đẳng cấp cũng cao như vậy, sau đó Thi Vi Vi hướng Giang Nhất Bạch đòi hỏi kỹ xảo.

Giang Nhất Bạch cười nói: "Đầu tiên, cậu phải hiểu rõ loại hình hắn yêu thích là cái gì, thanh thuần? Đáng yêu? Yêu diễm?"

"Sau đó, trước tiên phải làm cho hắn nhận thức được cậu, biết có người như vậy tồn tại, mà không cần quá tận lực, làm cho hắn trực tiếp nhìn ra mục đích của cậu, sau đó tự tạo ra hoàn cảnh ngẫu nhiên gặp nhau để gia tăng ấn tượng, quét hết toàn bộ cảm giác tồn tại."

"Cuối cùng" Giang Nhất Bạch chuyển động tay nắm lại, "Bắt vào tay."

"Có thể đây là lần đầu tiên Nhất Bạch cậu theo đuổi người ta." Thi Vi Vi hỏi.

"Cho nên?"

"Liền trực tiếp đuổi tới?"

Giang Nhất Bạch không rõ: "Không phải hả?"

"Trâu bò." Thi Vi Vi không còn lời nào để nói.

"Lâm Khải Phong tuy rằng nhìn bề ngoài lạnh nhạt khó có thể tiếp xúc, nhưng hắn cũng là người, cũng không phải mảnh gỗ, cậu xem tôi đây" Giang Nhất Bạch chọc lấy cằm Thi Vi Vi làm cho cô nhìn mình, "Cậu cảm thấy hắn có thể từ chối một tiểu mỹ nhân sao?"

Giang Nhất Bạch dung mạo rất ngoan, trên gương mặt có một chút bầu bĩnh, gia tăng cảm giác ấu trĩ, con mắt to lông mi dài, hé miệng nở nụ cười đều là sự ngoan ngoãn khả ái nhất làm chủ ánh sáng triệt tiêu các vách tối trong thế giới này.

"Được nha Giang Mỹ Linh, cậu nói thẳng Lâm Khải Phong có xem mặt không là xong." Thi Vi Vi có chút nhụt chí.

"Không không không," Giang Nhất Bạch lắc đầu, "Trong trường học nhiều người yêu thích Lâm Khải Phong như vậy, dung mạo xinh đẹp cũng nhiều, cậu nói coi tại sao tôi có thể đoạt hắn tới tay cơ chứ?"

Thi Vi Vi suy tư một chút, không suy nghĩ ra đáp án, chỉ có thể thuận theo Giang Nhất Bạch hỏi: "Tại sao?"

Giang Nhất Bạch ung dung nói: "Bởi vì tôi yêu thích hắn."

"Cho nên hắn nhất định phải yêu thích tôi."

Thi Vi Vi cùng Giang Nhất Bạch ngồi ở cửa hàng trà sữa bên trong, một người cầm một ly trà sữa size lớn lên uống, sau đó mới tiếp tục đề tài mưa rền gió dữ này.

"Mới hai tháng, cậu liền không thích người ta?" Tuy rằng biết rõ Giang Nhất Bạch niệu tính, mà Thi Vi Vi vẫn còn có chút kinh ngạc, "Cậu thay lòng đổi dạ cũng quá nhanh đi!"

"Không phải," Giang Nhất Bạch thần sắc có chút mệt mỏi, "Yêu thích tiến triển lên thành thật yêu thích, tiến triển tiếp nữa chính là không thích, tất cả cũng cứ như vậy xoay quanh lặp đi lặp lại."

"Đừng, Nhất Bạch cậu là người duy nhất bắt được còn không để cho mọi người với tới đoá hoa cao lãnh hái xuống trong tay mà nói không thích, lời này muốn truyền đi không đợi đến ngày mai, chắc chắn đêm nay sẽ có người đem cậu dìm xuống sông."

"Tôi cũng không muốn, thế nhưng" Giang Nhất Bạch dừng một chút, "Cậu xem qua quyển Trương Ái Linh (hoa mân côi) chưa?"

"A?" Thi Vi Vi sửng sốt một chút, hồi lâu mới phản ứng được Giang Nhất Bạch nói hoa mân côi là cái gì, "Ý cậu là giống ánh trăng ngà và nốt chu sa kia?

Giang Nhất Bạch gật gật đầu: "Không giống nhau lắm, có cảm giác tất cả mọi thứ cái gì hắn làm cũng tốt, có thể cùng nhau nối bước trong tương lai, nhưng lại cảm thấy chỉ đến như thế."

"Phương diện nào chỉ đến như thế?" Thi Vi Vi truy hỏi.

"Mỗi một cái phương diện."

"Không đến nỗi đi, một người nam nhân tốt chất lượng cao như vậy, làm sao tiến vào trong miệng cậu liền chỉ đến như thế?"

"Không phải là tôi làm thấp đi giá trị của hắn, nhưng cùng trong tưởng tượng của tôi thì không giống nhau lắm." Giang Nhất Bạch nằm dài trên bàn, ánh mắt có chút mơ hồ không rõ.

Lâm Khải Phong rất hoàn hảo, anh tuấn, suất khí, thông minh, chất lượng tốt, nên dù cho có đối xử với người khác lạnh nhạt thì vẫn là lôi kéo ánh mắt người ta chú ý mình một cách chói lóa.

Đương nhiên, đó là lúc chưa bên nhau.

Sau khi bên nhau Giang Nhất Bạch luôn cảm giác Lâm Khải Phong cùng chính mình tưởng tượng bên trong không giống nhau, lạnh nhạt biến thành nặng nề, học bá biến thành đồ mọt sách. Không biết nói chuyện, không rõ phong tình, sẽ không bao giờ chủ động, chả có tí tình thú nào hết.

Điểm nhỏ này tựa như con kiến đang gặm nhấm từng chút từng chút làm hao mòn sự thích thú cùng nhiệt tình của Giang Nhất Bạch.

Ngày hôm nay thất vọng một chút, ngày mai thất vọng một chút, kéo dài lâu dần đến nỗi nốt chu sa cũng sẽ biến thành ánh trăng ngà sao?

Nhưng dù cho có vậy thì vẫn là yêu thích, chỉ là Giang Nhất Bạch không biết sự yêu thích đối với Lâm Khải Phong này có thể kiên trì bao lâu, vào một ngày nào đó sẽ khiến cậu nảy sinh chán ghét.

"Thôi, không tán gẫu về hắn nữa" Giang Nhất Bạch thẳng eo ngồi dậy, đối Thi Vi Vi than: "Muốn lên chơi game, muốn lập đội hai người để chơi một cách vui vẻ"

Thi Vi Vi hỏi: "Cùng tôi?"

Giang Nhất Bạch đáp: "Dĩ nhiên không phải."

"Cùng đệ đệ?"

Giang Nhất Bạch "Ừ" một tiếng: "Hoặc là chúng ta cùng nhau vui vẻ lập đội ba người?"

Cô biết ngay mà! Thi Vi Vi cúi đầu hút mạnh một hơi, miệng đầy trà sữa: "Thôi, tôi tốt nhất không nên tới gần hai nam nhân không biết chú trọng nữ nhân ta đây, không cùng các ngài chơi với nhau."

Người bên trong cửa hàng trà sữa bắt đầu chậm rãi tăng lên, Giang Nhất Bạch lấy điện thoại di động ra xem thời gian, vừa vặn tin nhắn Lâm Khải Phong đúng lúc hiện lên.

"Gặp ở cửa phòng ăn."

Giang Nhất Bạch lấy tay gõ lên bàn phím, liền chọn một cái icon đáng yêu gửi tới sau đó mới tắt điện thoại di động.

Cậu đứng dậy đem theo ly trà sữa chưa uống hết cầm trong tay, đối Thi Vi Vi nói: "Tôi đi ăn cơm đây."

Thi Vi Vi đối với cậu phất tay: "Đi đi đi đi , chiều có tiết nhớ gọi tôi a."

Bên ngoài phòng ăn nhiều người lui tới.

Giang Nhất Bạch đứng ở trên bậc thang chờ Lâm Khải Phong, không đợi nửa phút liền cảm thấy tẻ nhạt, từ trong túi tiền móc điện thoại di động ra, mở tin nhắn ra xem, phía trên khung trò chuyện là giao diện lập đội trong game, cậu gõ bàn phím nhập chữ.

"Muốn lên chơi game không, đệ đệ?"

Chẳng được bao lâu, một cái tin nhắn bắn ra.

MARS: "Không được, em bận học rồi."

Câu tiếp theo tiếp nối ngay sau đó.

MARS: "Anh ở trường đại học C?"

Giang Nhất Bạch không rõ: "Làm sao?"

MARS: "Cuối tuần em đi tìm anh."

Giang Nhất Bạch nhìn thấy tin nhắn cuối cùng khiếp sợ há to mồm, kết quả bị gió lùa thẳng vào làm sặc cổ họng dẫn đến ho khan.

Một đôi tay nâng lên đặt sau lưng Giang Nhất Bạch, nhẹ nhàng vỗ.

Giang Nhất Bạch một bên ho khù khụ một bên quay đầu lại, vừa vặn cùng Lâm Khải Phong đối mắt nhìn nhau, cậu theo bản năng lập tức nhấn tắt màn hình.

Lâm Khải Phong không phát hiện động tác của Giang Nhất Bạch, trái lại hỏi: "Bị cảm?"

Giang Nhất Bạch lắc đầu, vội vàng cất điện thoại di động vào túi, cậu kéo lại cánh tay Lâm Khải Phong mang theo hắn hướng đến phòng ăn.

"Không phải, chính là đột nhiên cổ họng bị ngứa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro