Chương 15: Thật muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thanh Thanh Điệp

Editor: Xích9

DONT TAKE OUT

Chương 15: Thật muốn

Thành phần trong những đồ trang điểm ở cổ đại hoàn toàn từ thiên nhiên, việc làm son hiện tại của hắn cũng như vậy, đun cách thuỷ là có thể dễ dàng tạo ra. Trân Nhu công chúa đi rồi, Lê Tương Khinh đem khăn dính nước trà, lau son trên môi, cũng không nói một câu nào với phụ thân mình, một mình trở lại Nhứ Dung Uyển tiếp tục mân mê với mỹ phẩm của mình.

Trân Nhu công chúa đến thành Quốc công phủ vì muốn có một nửa Thất Nguyệt Lưu Huỳnh, Lê Tương Khinh để Thanh Diệp làm lộ tin này ra ngoài, không bao lâu tin tức đã truyền khắp hoàng thành, ngay cả nương nương trong hoàng cung còn tỏ rõ ý muốn với nó, nhóm nữ nhóm nam càng thêm mong muốn có nó hơn.

Tới buổi tối, Lê Vạn Hoài tới Nhứ Dung uyển, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Khi đó mẫu tử Lê Tương Khinh và Lê Tương Ứng vừa mới bắt đầu ăn cơm chiều, thấy lão gia tới, Liễu Tố Dung thật cao hứng, đứng dậy liền hỏi: "Lão gia Đã ăn cơm chưa? Không bằng cùng nhau ăn đi?"

"Ừ được rồi, ta cũng đã lâu không ăn một bữa cùng mẫu tử nhà các ngươi."

Liễu Tố Dung càng cao hứng, vội vàng bảo Lục Đình lấy thêm một bộ chén đũa tới, khuôn mặt đỏ, gắp lấy món ăn mà Lê Vạn Hoài thích ăn nhất đặt vào bát của ông.

Lê Vạn Hoài liên tục khen vợ cả, trên mặt là ý cười nồng đậm, sâu trong đó lại có chút xấu hổ.

Lê Tương Khinh ăn cá của mình, liếc Lê Vạn Hoài vài lần, thấy ông ta làm bộ "Thật xấu hổ quá, không biết có nên nói hay không", liền đoán được tại sao ông lại tới, tức khắc hừ lạnh một tiếng trong lòng.

Quả nhiên, ăn không bao lâu, Lê Vạn Hoài liền nhịn không được, cẩn thận liếc nhìn vợ cả một cái.

"Nghe Khinh nhi nói, vài ngày nữa Thất Nguyệt lưu huỳnh sẽ được đem ra bán đúng không?"

Liễu Tố Dung cẩn thận róc xương cá cho Lê Vạn Hoài sau đó đặt nó vào bát của phu quân, cười nói: "Nếu Khinh nhi nói như vậy, thì chính là như vậy."

Thật Nguyệt lưu huỳnh chính là son của nhi tử nàng làm ra thì chắc chắn là do nhi tử của nàng định đoạt rồi, nghĩ đến đây Liễu Tố Dung cảm thấy tự hào.

Lê Vạn Hoài nhìn cá trong bát, trong lòng rất mềm mại, càng thêm cảm thấy áy náy xấu hổ, cười gượng ăn một lát, mới nói: "Vậy là tốt rồi, hôm nay công chúa lấy hơn một nửa của hộp son môi, chờ đến khi đem bán ta lại mua cho nàng một hộp."

Liễu Tố Dung vừa nghe, trong lòng liền nhảy dựng lên. Tuy rằng nhi tử ở ngay bên người, Thất Nguyệt Lưu Huỳnh này nàng muốn bao nhiêu thì có bấy nhiều, nhưng tâm ý của lão gia đối với nàng thì lại đáng quý hơn hộp son ấy gấp mấy lần.

"Đa tạ lão gia." Liễu Tố Dung đỏ mặt, nụ cười trên mặt không dễ dàng che giấu, nhanh tay gấp đồ ăn cho Lê Vạn Hoài để đồng thời che đi sự kích động thất thố của mình.

Lê Tương Khinh hút đầu cá chụt chụt, âm thanh mút cá vang lên cả phòng, trong lòng thầm nghĩ: Nữ nhân ngốc thì đúng là nữ nhân ngốc!

Liễu Tố Dung khó hiểu nhìn ánh mắt khó chịu của nhi tử, cho rằng mình quá thất thố, vội vàng ho khan một tiếng, thu lại ý cười trên mặt một chút, lại trở nên đoan chính rụt rè, mở miệng thật nhỏ ăn thức ăn trong bát của mình.

Lê Vạn Hoài nhìn thấy một cảnh vừa rồi thì cũng ho khan một tiếng, rốt cuộc mới nói ra mục đích chính của mình đến ngày hôm nay.

"Loại son này hiện tại muốn mua cũng không được, Đào thị bên kia cũng muốn, không bằng Dung nhi chia cho nàng một chút trước được không? Mấy ngày nữa ta lại mua cho ngươi hộp mới?"

Lời Lê Vạn Hoài vừa dứt, cả bàn ăn lập tức lặng im như tờ.

Động tác gắp đồ ăn trong tay của Liễu Tố Dung lập tức cứng lại, một miếng thức ăn từ trên đũa rơi ngay xuống bàn, nụ cười trên mặt gần như tiêu thất, nói đúng hơn là trở nên tái nhợt. Trong lòng nàng chợt đau nhói, hoá ra lão gia đến đây là vì Đào Thị muốn một hộp Thất Nguyệt Lưu Huỳnh?

Nhìn sắc mặt vợ cả bỗng dưng thay đổi, trong lòng Lê Vạn Hoài cũng đột nhiên đau đớn. Vốn cũng không muốn nhắc đến vấn đề này, thế nhưng Đào Thị lại nhiều lần đòi hỏi, hơn nữa đã nhiều ngày vắng Đào thị, sau đó lại đưa nhi tử đến chỗ vợ cả, Lê Vạn Hoài cảm thấy mình cần phải bồi thường nàng chút gì đó, vậy nên gật đầu đáp ứng.

Không ngờ tới, vì bồi thường Đào thị, mà lại làm vợ cả thương tâm, Lê Vạn Hoài tức khắc hối hận, vội nói: "Dung nhi nếu không muốn thì thôi, một chút việc nhỏ, không đáng giá để bụng."

Lê Tương Khinh nhìn chằm chằm mẫu thân, liền sợ bản tính thánh mẫu của nàng hiện ra, đánh không lại một chút nhu tình của Lê Vạn Hoài, đáp ứng việc này. Chắc chắn là sẽ như vậy, nên hắn nghĩ từ giờ phải dành chút thời gian để tẩy não cho mẫu thân.

Cũng may, Liễu Tố Dung cũng không làm hắn thất vọng.

Liễu Tố Dung hít sâu một hơi thu lại bàn tay đang gắp đồ ăn, sắc mặt hòa hoãn một chút, đạm cười nói: "Thất Nguyệt Lưu Huỳnh này là do Khinh nhi dùng một số tiền giá cao để tìm người mua được, lão gia nếu muốn, liền hỏi Khinh nhi đi."

Lê Vạn Hoài lúc này đã rất xấu hổ, lại nhìn thấy khuôn mặt tỏ ra xa cách của vợ cả, trong lòng sao có thể thoải mái, không dám nhìn nàng, đôi mắt theo bản năng liếc nhìn con vợ cả.

Lê Tương Khinh lại đổi đầu cá, mút tiếp mấy tiếng, đại sảnh lại vang lên mấy tiếng chụt chụt.

Lê Vạn Hoài vừa thấy liền biết con vợ cả không muốn nói chuyện với mình, con vợ cả xưa nay keo kiệt, trước kia thà đập hỏng cái xe cũng không chịu cho các đệ muội mượn dùng, hắn cũng biết con vợ cả nào chịu nhả ra. Huống chi hiện giờ con vợ cả được Hoàng Thượng coi trọng, mang trong người cái ân của hoàng thượng, ai mà biết được khi nào hắn lại chạy đến chỗ hoàng thượng đòi đặc ăn gì, thật là đắc tội không nổi.

Mút xong cá đầu, Lê Tương Khinh buông đũa, lấy khăn tay từ trong tay của Thanh Diệp, ung dung thông thả xoa miệng, chậc lưỡi, nói: "Cái đầu quả là một thứ tốt."

Lê Vạn Hoài Chị nghĩ là con vợ cả đang khen đầu cá ngon, cũng không để ý tới, đống thịt cá mà vợ cả gắp cho ông ta từ nãy đến giờ, trong lòng có chút buồn, một bữa cơm đều bị ông làm cho hỏng cả.

"Phụ thân lúc trước cũng nói, Đào thị bất quá chỉ là thiếp, nếu Hoàng Thượng biết Trân Nhu công chúa đến đây vì một hộp son môi, một thiếp thân cũng có thể lấy được một nửa của hộp son, Hoàng Thượng sẽ nghĩ như thế nào?"

Lê Vạn Hoài sửng sốt, càng nghĩ kỹ lại càng cảm thấy kinh khủng.

"Phụ thân dù muốn sủng ái Đào Thị đến cỡ nào cũng không cần chạy đến đây khoe khoang, tâm của mẫu thân cũng không lớn đến như vậy. Nếu phụ thân thương tiếc Đào thị như vậy, Chờ đến khi Thất Nguyệt Lưu Huỳnh được bày bán ra thì phụ thân mua cho Đào Thị một hộp là được, còn mẫu thân có nhi tử lo rồi."

Mặt Lê Vạn Hoài tức khắc lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ đến muốn mệnh, vội vàng nhìn về phía vợ cả, thấy hốc mắt của vợ cả đỏ lên.

"Khinh nhi chớ có nói bậy, hôm nay là vi phụ suy xét không chu toàn, khi nào Thất Nguyệt Lưu Huỳnh được đem bán, vi phụ nhất định là người đầu tiên đến mua son cho mẫu thân ngươi!"

Lê Vạn Hoài sốt ruột biểu thị quyết tâm, lời này là nói với Lê Tương Khinh, thế nhưng đôi mắt lại nhìn chăm chăm vợ của mình.

Lê Tương Khinh hừ nhẹ một tiếng, không nói chuyện, lại gắp cái đầu cá bắt đầu hút chụt chụt.

Liễu Tố Dung không trả lời Lê Vạn Hoài, Lê Vạn Hoài chỉ biết xấu hổ, cúi đầu ăn cơm.

Sau một bữa cơm chiều, cuối cùng kết thúc trong im lặng, Lê Vạn Hoài cảm thấy áp lực, trong lòng cũng không thoải mái gì, ăn xong liền bỏ đi.

Lê Tương Khinh thấy Liễu Tố Dung còn ngồi bên bàn ngẩn ngơ đến phát ngốc, liền nhắc nhở: "Ông ta dù sao cũng đã ân sủng Đào thị suốt mấy năm, tranh sủng không phải dễ dàng như vậy, mẫu thân nếu muốn tranh sủng thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Liễu Tố Dung đạm cười một chút, nói: "Ta biết, bây giờ so với trước giờ đã tốt hơn nhiều, ta có thể kiên trì."

Tình yêu quả nhiên sẽ làm người ta biến ngốc, ngốc đến phấn đấu quên mình.

Lê Tương Khinh sẽ không can thiệp vào quyết định của nàng, đành tuỳ nàng thôi.

Buổi tối, để Lê Tương Ứng ngủ trên giường sau đó Lê Tương Khinh đến gian cách vách tắm rửa.

Tắm rửa xong quay trở về thì thấy Lê Tương Ứng đang chổng mông ngồi cạnh giường không biết mân mê cái gì.

Thái độ gần đây của tên nhóc này với hắn tốt lên rất nhiều, tuy rằng vẫn là không chịu gọi đại ca, nhưng Lê Tương Khinh cho rằng đây là một sự tiến bộ.

Bộ dạng chổng mông của nhóc trông thật buồn cười, Lê Tương Khinh vừa vuốt mái tóc dài vừa đến gần nó xem nó đang làm gì.

Chờ đến khi đến mép giường, ý cười trên mặt của hắn cũng chợt tắt.

"Khỏi phải chia, muốn lấy thì cầm đi."

Thanh âm đột nhiên cất lên, làm Lê Tương Ứng hoảng sợ, cả người cứng ngắc hồi lâu sau đó mới xoay người lại.

Lê Tương Khinh im lặng xoa mái tóc, nhìn hộp son môi trên giường kia, lại nhìn ngón tay và miếng khăn đỏ trong tay của Lê Tương Ứng, sắc mặt hắn không thể nào tốt lên được.

"Muốn đưa cho Đào thị?"

Khuôn mặt nhỏ của Lê Tương Ứng tái nhợt lại , một câu cũng không dám nói.

"Vốn đang muốn bảo phụ thân để ngươi ở lại Nhứ Dung uyển, xem ra ngươi thích bên kia hơn. Đem đi đi, Đào Thị có đứa con hiếu thảo như ngươi hẳn là sẽ vui vẻ lắm."

Nói, Lê Tương Khinh không thèm để ý tới nó, ra phòng, chuẩn bị tìm phòng ngủ khác.

Đúng là nuôi không Bạch nhãn lang.

Lê Tương Ứng thấy hắn đi rồi, nhìn son trong tay, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, cả người run nhè nhẹ, bắt đầu rớt nước mắt.

Nó chỉ muốn Đào thị vui, nó cảm thấy nếu lấy được thứ này thì cho Đào thị, về sau hẳn là Đào thị sẽ không đánh nó nữa, nó chỉ muốn trộn một chút, nó không có ý làm ca ca tức giận.

Hoàn chương 15.

Tác giả có lời muốn nói: 《 tiểu kịch trường 》

Yến Đoan Thuần: Kịch bản yêu ngàn ngàn vạn vạn, nhưng lại không có chúng ta 【 tuyệt vọng jpg.】

Lê Tương Khinh: Đừng nóng vội chứ Bảo Nhi, bọn họ thì tính là cái gì, chỉ có chúng ta ở tiểu kịch trường là có thể bạch bạch bạch nha, nào tới đây!

Yến Đoan Thuần: 【 vẫy tay bye bye 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro