Chương 7: Ban thưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thanh Thanh Điệp

Editor: Haki-chan

DONT TAKE OUT

Chương 7: Ban thưởng

Ngoại thất, Tuyên Nhân đế ngồi ở chủ vị, người còn lại đều đứng dưới, chờ đợi Hoàng Thượng lên tiếng. Bất quá có thể là vì ái nữ, hoàng đế không nói một lời, thường thường nhìn về phía nội thất.

Tiểu công chúa lúc này đã thay xong một bộ quần áo ngủ thoải mái, Lê Vạn Hoài vội vàng sai người đem giường đệm chăn bị ướt thay mới tinh toàn bộ.

Chờ ma ma bế tiểu công chúa đã bọc trong tấm chăn mềm mại ra, ra bẩm Hoàng Thượng, Tuyên Nhân đế mới mang theo một chúng thái y đi vào bắt mạch cho tiểu công chúa.

Lê Tương Khinh cùng những người liên quan đều chờ ở ngoại thất.

Lúc này, Lê Tương Khinh suy nghĩ, hoàng đế quả nhiên thập phần sủng ái Trân Nhu công chúa, là ân nhân cứu mạng, Hoàng đế sẽ thưởng hắn cái gì đây? Nếu Hoàng đế hỏi hắn muốn cái gì, hắn nên trả lời như thế nào?

Tuổi tác đáng chết! Đáy lòng Lê Tương Khinh có chút bất đắc dĩ, là đứa trẻ cái chín tuổi, hắn có thể muốn cái gì? Hắn hiện tại muốn mấy gian cửa hàng, mấy thủ hạ trung thành, hắn có thể đòi hỏi gì ở Hoàng đế? Không thể, một thế gia công tử chín tuổi tự chế son môi để buôn bán đã chẳng thể chấp nhận rồi.

Tuy nói quan hệ giữa Tuyên Nhân đế và thương nhân là thiên ti vạn lũ, cũng không bằng mấy Hoàng đế trọng nông ức thương, nhưng Lê Tương Khinh còn chưa thể khẳng định cái nhìn của người đó với việc kinh thương.

Con đường Hoàng đế không thông, hắn chỉ còn phải dựa vào chính mình.

Hắn còn muốn rất nhiều rất nhiều bạc, nhưng thành Quốc công phủ thiếu tiền sao? Đưa trẻ chín tuổi sao lại muốn nhiều bạc như vậy làm gì? Lại còn làm trò trước mặt Lê Vạn Hoài, quá chói mắt, không chừng về sau bạc này còn bị giám thị.

Lê Tương Khinh còn chưa nghĩ ra mình phải cái gì, thái y trong nội thất nhất nhất lui ra ngoài, Triệu tổng quản của Tuyên Nhân đế đã tuyên họ vào.

Tiểu công chúa đang nghỉ ngơi, Hoàng đế vì sao còn cho bọn họ đi vào, mà không phải bên ngoài thất?

Vào nội thất, Lê Tương Khinh liền hiểu, là tiểu công chúa không thả người đi.

Trên giường, hoàng đế ngồi ở mép giường, vốn tiểu công chúa nên nằm ở trên giường nghỉ ngơi lại bị Hoàng đế bọc trong chăn mỏng, được ôm vào trong ngực trấn an, chỉ hận không xướng một khúc hát ru.

Sự săn sóc trong đó không dùng được từ gì để miêu tả.

Nhưng mà, Lê Tương Khinh nhìn chỉ cảm thấy thật đáng buồn.

Đều nói hoàng gia không có tình, Hoàng đế có biết công chúa kỳ thật không phải công chúa hay không? Nếu biết, hắn vì cái gì còn coi nhi tử nuôi như nuôi nữ nhi? Chẳng lẽ có gì cổ quái? Nếu không biết, ít hôm nữa sau sự việc bại lộ, đây trở thành tội lớn, sợ là khó để ôn nhu và đặc xá nữa.

Hoàng đế ôn nhu nhẹ giọng hống tiểu công chúa trong một lát, mới ngẩng đầu đem ánh mắt chuyển hướng tới phụ tử Lê gia, trên mặt thu chút ôn nhu, nhưng sắc mặt còn nhu hòa.

"Lê khanh, trẫm nghe nói là trưởng công tử cứu Trân Nhu công chúa về?"

Lê Vạn Hoài sửng sốt, vừa rồi vội vội vàng vàng đưa công chúa nghênh tiến vào, chỉ ở trong lòng oán giận con vợ cả chọc phiền toái trở về, cũng không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong đó.

"Khinh nhi, ngươi thấy công chúa ở đâu, còn không mau bẩm với Hoàng Thượng!"

Lê Vạn Hoài hiện giờ chỉ có tước vị cũng không chức tước thật, so với các thế hệ đầu quyền cao chức trọng thành quốc công, thiếu tự tin rất nhiều, đối mặt với Hoàng đế, nội tâm thập phần sợ hãi, vội vàng đẩy vấn đề lên đầu nhi tử.

Lê Tương Khinh run run một chút, như là bởi vì phụ thân bảo hắn nói với Hoàng Thượng mà co quắp bất an, hơi hơi ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng, vội quỳ xuống.

Hoàng đế bất động thanh sắc mà nhíu nhíu mày, bắt đầu từ thế hệ một, con cháu thành Quốc công phủ thật là một thế hệ cũng không bằng thế hệ đầu, hỏi thôi, sợ cái gì?

Bất quá rốt cuộc là người đã cứu ái nữ, Hoàng đế tỏ ra đủ thâm tình, hỏi: "Ngươi thấy công chúa ở đâu? Nói mọi lời ra, dứt lời, không cần sợ hãi."

"Vâng, Hoàng Thượng."

Lê Tương Khinh đáp, đứng lên, đem chuyện tìm Phù Lê đổi thành đi mua tiên đan, lại giấu chuyện đã thoát quần áo công chúa quần áo đi, còn những vấn đề khác đều khai toàn bộ.

Hoàng đế vừa nghe vừa nhíu mày, nghe đên đoạn công chúa bị ném ở lu nước, mặt rồng giận dữ, lại đau lòng mà trấn an tiểu công chúa trong lòng ngực.

Chờ Lê Tương Khinh nói đến đoạn thấy bóng người chợt lóe qua, đôi mắt Hoàng đế híp lại, nhìn La thống lĩnh chờ ở một bên. La thống lĩnh ngầm hiểu, lĩnh mệnh rời đi.

"Lê khanh, ngươi đã dưỡng được một đứa trẻ ngoan." Bởi vì ái nữ được cứu, Hoàng đế vừa lòng với Lê Tương Khinh, không keo kiệt mà khen ngợi một câu.

"Hoàng Thượng quá khen, đều là điều khuyển tử nên làm." Lê Vạn Hoài lúng ta lúng túng cười, tuy rằng Hoàng Thượng khen con ông, ông ta nên cao hứng, nhưng cố tình đây lại là đứa con không được sủng ái, con vợ cả cùng ông không thân không thích, ông thực bất đắc dĩ.

Hoàng đế không nhận lời khách sáo này, lại nhìn về phía Lê Tương Khinh, cười hỏi: "Trên đời này thực sự có tiên đan thần? Có hiệu quả gì?"

Lê Tương Khinh không ngờ Hoàng đế cảm thấy hứng thú với thứ này, tự nhiên không thể không bán đứng đạo sĩ Phù Lê điên điên khùng khùng, liền giả vờ bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không rõ lắm, chỉ là ngẫu nhiên nghe người ta nói, nó có công hiệu rất thần kì, Tam đệ thân thể ốm yếu, bị trắc phu nhân đánh một trận cũng không cho đại phu đến khám, ta sợ đệ ấy cứ thế mãi sẽ chịu không nổi."

Tiếng hắn vừa dứt, Lê Vạn Hoài liền cảm giác lông tơ cả người đều dựng lên!

Nghịch tử! Ở trước mặt Hoàng thượng nói này đó làm chi?! Tên nghịch tử này nhất định là cố ý!

Hoàng đế nghe xong cũng hơi nhíu mi. Hắn cũng đã từng nghe đến trắc phu nhân Lê phủ, lúc ấy vẫn là thời chấp chính của phụ hoàng hắn, Lê gia vì lấy lòng phụ hoàng hắn, để Lê Vạn Hoài cưới thứ nữ Công Bộ thượng thư, cũng lấy danh phận là "Trắc phu nhân" .

Hiện giờ xem ra, quyền lợi của vị trắc phu nhân này ở Lê phủ rất lớn, còn phải để trưởng tử cáo trạng lên hắn?

Hoàng đế đương nhiên sẽ không cảm thấy Lê Tương Khinh chỉ là thuận miệng nói, hiện tại nhìn Lê Tương Khinh, Hoàng đế cảm thấy tiểu thiếu niên này có lẽ cũng không đơn thuần yếu đuối giống trong tưởng tượng như vậy.

"Thành Quốc công phủ sao lại đối đãi như vậy với trẻ em?"

Chuyện của quý phủ người khác, Hoàng đế không muốn quản quá nhiều, bất quá nếu hài tử còn trộm cáo trạng, hắn giúp đỡ nói một câu cũng không sai. Huống chi hắn cũng có ái nữ, thật thấy khó chịu khi có đứa trẻ bị ngược đãi ở dưới mí mắt mình.

Hoàng đế chỉ nhàn nhạt hỏi một câu, cũng đủ làm Lê Vạn Hoài sợ hãi.

"Hoàng Thượng minh giám, thật là tam tử bất hảo, chỉ là khiển trách, thần cũng không biết Đào thị chưa mời đại phu chẩn trị cho tam tử, nếu thật là như thế, Đào thị thật sự vô đức, thần nhất định sẽ khiển trách, răn đe cảnh cáo."

Hoàng đế vẫy vẫy tay, ý bảo trong lòng Lê Vạn Hoài rõ ràng là được, lại nói: "Cũng là ấu tử, Lê khanh vẫn nên yêu quý và bảo vệ."

Lê Vạn Hoài vội vàng đáp vâng, hơi hơi ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, liền thấy hắn lại sủng nịch mà nhìn về phía tiểu công chúa trong lòng ngực, ôn nhu lặng lẽ nói.

Hoàng Thượng trăm công ngàn việc đều yêu con mình như vậy, ông làm sao có thể không yêu?

Bị tình cha của Hoàng đế ảnh hưởng, Lê Vạn Hoài bắt đầu nghĩ lại bản thân. Ông thật không biết Đào thị đánh tam tử sau đó cứ mặc kệ như vậy, cũng không thỉnh đại phu khám! Lê Vạn Hoài rất là sinh khí, quyết định chờ lát nữa hảo hảo xử trí Đào thị. Lại quay đầu nhìn con vợ cả bên người, Lê Vạn Hoài cảm thấy mình đối với con vợ cả cũng khuyết thiếu tình cảm, con vợ cả trừ bỏ yêu hoa yêu nữ nhân cũng không nhiều tật xấu lắm, mình hẳn nên khoan dung một chút.

Lê Tương Khinh chỉ cảm thấy một đạo tầm mắt nóng rực nhìn, quay đầu liền nhìn thấy Lê Vạn Hoài nhìn mình bằng ánh mắt đầy cõi lòng...... Tình yêu?

Tức khắc một trận ác hàn, Lê Tương Khinh vội quay đầu đi, một thân nổi da gà.

"Lê Tương Khinh, ngươi cứu công chúa, lập công lớn, muốn ban thưởng cái gì?" Hoàng đế vừa nhẹ nhàng vỗ lưng tiểu công chúa trong lòng ngực không chịu ngủ, vừa hỏi Lê Tương Khinh.

Trong lòng Lê Tương Khinh vừa động, rốt cuộc tới.

"Hoàng Thượng, ta muốn cái gì cũng đều có thể chứ?" hai mắt Lê Tương Khinh sáng lên, vẻ mặt chờ mong.

Hoàng đế cười khẽ thành tiếng, thầm nghĩ: Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ.

Lê Vạn Hoài nghe vậy kinh hồn táng đảm, sợ con vợ cả không biết trời cao đất dày, quở mắng: "Không thể làm càn!"

Hoàng đế lại vẫy vẫy tay, trấn an nói: "Không ngại. Nói nghe một chút, ngươi muốn cái gì?"

Lê Tương Khinh nghĩ nghĩ, lại lắc lắc đầu.

"Ta còn quá nhỏ, ban thưởng dĩ nhiên phải là đồ hiếm trắm năm khó kiếm , ân thưởng của Hoàng Thượng cả đời khó gặp, ta không muốn lãng phí, chờ sau khi lớn lên lại lấy được không Hoàng thượng, có thể chứ?"

"Có thể cái gì có thể! Hoàng Thượng làm sao có thời giờ chờ ngươi lớn lên! Càng ngày càng làm càn!" Lê Vạn Hoài bị con vợ cả dọa ra một thân đổ mồ hôi lạnh, vội hành lễ, "Khuyển tử vô tri, mong Hoàng Thượng thứ tội!"

Lê Tương Khinh yên lặng, trầm mặc quỳ xuống.

Hoàng đế xua tay, Triệu công công bên người thấy vậy, qua đỡ Lê Tương Khinh lên.

"Lê khanh không cần kinh hoảng, ngươi nhìn xem ngươi còn không bằng một đứa trẻ lớn mật." Hoàng đế nói, lại nhìn về phía Lê Tương Khinh, gật đầu nói: "Lời này của ngươi đủ để chứng minh ngươi rất có mắt nhìn xa, bất quá ngươi đã lo lắng, trẫm liền duyệt ngươi, ân cứu mạng Trân Nhu công chúa, ngươi tùy thời có thể đên chỗ trẫm lĩnh."

Tùy thời đến chỗ hoàng đế chọn ân tưởng, đây coi như một đại ân lớn rồi.

Lê gia phụ tử cùng quỳ xuống tạ ơn.

"Được rồi, đây là ở ngoài cung, đừng động chút là quỳ xuống. Triệu An, đi xem thuốc công chúa đã được chưa."

Triệu công công đáp lời, lui ra ngoài.

Hoàng đế không có phân phó gì, phụ tử Lê gia đi cũng không được, ở lại cũng không xong, chỉ có thể ngốc tại chỗ nhìn hai cha con hoàng gia hỗ động.

Tiểu công chúa phỏng chừng là phát nhiệt trên người không thoải mái, lại không muốn ngủ, đưa tay nhỏ nắm long bào hoàng đế, nhỏ giọng nói: "Không uống thuốc."

Hoàng đế ôn nhu mà cười, nắm tay nhỏ của tiểu công chúa, khẽ hôn lòng bàn tay, lại đặt tay y lại trong chăn.

"Thuần nhi sinh bệnh, không thể không uống thuốc."

Tiểu công chúa lập tức bẹp miệng, "Phụ hoàng cùng uống."

"Được, phụ hoàng bồi ngươi cùng uống." Hoàng đế cười, có vẻ thật cao hứng.

Không sinh bệnh còn muốn bồi nữ nhi cùng nhau uống thuốc, Hoàng Thượng thật là một hảo phụ thân, Lê Vạn Hoài yên lặng mà nghĩ, cảm thấy mình kém thật quá xa!

Triệu công công còn chưa trở về, tiểu công chúa cùng hoàng đế nói nói mấy câu, lực chú ý lại dời đi, quay mặt liền thấy Lê Tương Khinh đứng cạnh.

Nghĩ vừa rồi Lê Tương Khinh không ôm y, tiểu công chúa có chút không vui, nghĩ thầm phụ hoàng tọa trấn ở chỗ này, không sợ ngươi không ôm.

Vì thế, tiểu công chúa lại đưa cánh tay nhỏ từ chăn mỏng ra ngoài, hướng đến chỗ Lê Tương Khinh.

Lê Tương Khinh đã chịu kinh hách! Hắn thật sự không muốn có quan hệ gì với Trân Nhu công chúa! Huống chi vẫn là ở trước mặt hoàng đế! Quá nguy hiểm!

Hoàng đế cũng có chút kinh ngạc, ái nữ lại hướng tay đến chỗ một nam nhân khác cầu ôm? Đây thực không thể nhẫn.

Phụ thân có con gái yêu đều mắc chứng nữ nhi khống, Lê Tương Khinh biết rõ điểm này, càng không dám đi tiếp cái ôm này, theo bản năng mà lui một bước.

Rất có nhãn lực đất, tiểu thiếu niên. Hoàng đế vừa lòng mà nghĩ.

Tiểu công chúa thấy Lê Tương Khinh ở trước mặt phụ hoàng y còn dám cự tuyệt y, cảm thấy mình đã chịu thương tổn, thu hồi cánh tay nhỏ, dựa vào lồng ngực phụ hoàng, giọng trẻ con non nớt nói: "Phụ hoàng, lấy bàn tử đánh hắn."

Hoàng đế cười khẽ ra tiếng, thấy ái nữ trong lòng ngực dụi dụi mắt có chút buồn ngủ, liền nói: "Được rồi, Thuần nhi ngủ một lát, tỉnh rồi phụ hoàng sẽ đánh hắn."

Tiểu công chúa lúc này mới vừa lòng, ở trong lòng phụ hoàng nhắm mắt ngủ.

Vẻ mặt Lê Tương Khinh mộng bức, hắn đã làm sai cái gì?! Rồi Hoàng thượn còn nói sẽ ân thưởng, chẳng lẽ hôm nay phải dùng thưởng để cầu không đánh? Quá mệt rồi......

Hoàn chương 7

Tác giả có lời muốn nói: Mãi đến 1h30 rạng sáng, đau cũng vui sướng, yêu mọi người 【 dục cầu bất mãn mặt 】

------

《 tiểu kịch trường 》

Yến Đoan Thuần: Lần thứ hai cự tuyệt, ngươi đã mất đi tiểu công trúa* của ngươi 【 cao lãnh jpg.】

*: Là do tác giả viết thôi nha.

Lê Tương Khinh: Bảo Nhi! Đây không phải ta sai! Ta muốn tìm tác giả - kun liều mạng! 【 ủy khuất mà khóc lên jpg.】

Tác giả - kun: Nhẹ nhàng! Bình tĩnh! Buông đao! Ngươi về sau còn muốn dựa vào ta chưng thịt đó! Ngươi không muốn chưng thịt?! 【 khó lường nhìn jpg.】

Lê Tương Khinh: Ồ đúng nha! Bảo Nhi, một cái ôm thật sự không tính là gì, cùng nhau chưng thịt không? 【 đột nhiên hưng phấn jpg.】【 thuần lương nhìn jpg.】

Yến Đoan Thuần: 【 vẫy tay bye bye 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro